"Được rồi." Trương Vân Sinh nghe Chu Huệ nói Từ Thận cũng giống như mình, đều là người cô độc, ngược lại trấn an đối phương: "Sau này sẽ có vợ, tìm một người tình đầu ý hợp với cậu."

Từ Thận cười cười: "Ừ.

"

"Nào, ăn sủi cảo!"Chu Huệ bưng sủi cảo mình làm lên, bình thường tết mới ăn cái này: "Có nhân bắp cải, nhân trứng và hẹ, Định tử thích ăn hẹ nên tôi làm tương đối nhiều.

"

"Trùng hợp vậy sao?" Trương Vân Sinh cười tủm tỉm nhìn Chu Huệ: "Tôi cũng thích ăn nhân hẹ."

"Vậy anh nếm thử đi." Chu Huệ lập tức gắp cho anh một cái.

Trương Vân Sinh ăn xong khen ngợi không dứt miệng: "Ngon quá, Tiểu Huệ, kỹ năng nấu ăn của em đỉnh quá."

Chu Huệ được anh khen ngượng ngùng.

"Tôi thích ăn nhân bắp cải." Từ Thận gắp sủi cảo ném vào miệng, trong lòng lại nghi ngờ, Thư Nhiên thật sự thích ăn nhân hẹ sao?

Tuy rằng thời gian ở chung không dài, cũng chưa ăn với nhau được mấy bữa cơm, nhưng dựa vào sự quan sát cẩn thận của Từ Thận, hắn biết Thư Nhiên không thích ăn đồ ăn có vị nồng.

Cần tây gừng hành, vợ hắn cũng không ăn.

Thư Nhiên rất nhanh cũng đã xuống, chào hỏi Trương Vân Sinh: "Chào buổi sáng, anh Vân Sinh, anh đến sớm như vậy sao?"

"Chào buổi sáng." Trương Vân Sinh ho nhẹ: "Là đến sớm quá, quấy rầy em nghỉ ngơi, thật sự là xin lỗi.

" Anh xuất thân quân nhân, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng tiêu chuẩn, đến nơi mới phát hiện người ta còn chưa dậy.

"Không có không có." Thư Nhiên vui vẻ: "Do tụi em dậy quá muộn.

"Nhìn xung quanh: "Chị em đâu?"

"Hẳn là đi phòng bếp lấy gì đó rồi?" Từ Thận kéo một cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi."

Thư Nhiên ngồi xuống, thấy Từ Thận gắp cho mình một cái sủi cảo hẹ, lập tức nhíu mày, lại gắp ra ngoài: "Em ăn bắp cải."

Từ Thận bèn nói mình quan sát đúng: "Chị em không nói em thích ăn hẹ..."

Chu Huệ lại bưng một bát cháo lươn đến, sáng nay cô làm món khác, đề phòng mấy người đàn ông này ăn không no.

"Chị thật có năng lực." Thư Nhiên vội vàng đứng lên nhận lấy, lấy chén cho đại gia hỏa thịnh: "Sau này chị lập gia đình chúng ta phải làm sao bây giờ? "Không được ăn một bữa ăn ngon như vậy nữa.

"Em học đi, còn làm sao bây giờ?" Chu Huệ nói: "Anh Thận còn chưa cưới vợ đâu, em ở theo Anh Thận, ít nhất phải học ít công việc trong phòng bếp chứ? "

Bằng không thì ai nấu cơm, Trần Sâm người ta biết nấu cơm, nhưng không phải ngày nào cũng đến hầu hạ bọn họ.

Từ Thận vội vàng hòa giải nói: "Không cần em ấy học, Trần Sâm biết nấu cơm, không thì tôi gọi đồ ăn bên ngoài."

Chu Huệ phát hiện mỗi lần mình quở trách em trai, bên cạnh sẽ luôn có người che chở, coi vậy có được không cơ chứ?

Chu Huệ nhịn thật lâu, lần này mặc kệ người bên ngoài nói cái gì, cô cũng phải nói vài câu: "Không phải chị nói em, Định tử, hôm nay chị phải nói vài câu.

Chị phát hiện em ở chỗ anh Thận trở nên cực kì lười biếng, mấy ngày nay chẳng làm gì, còn không biết xấu hổ lấy tiền tiêu vặt của anh Thận, em mau tự kiểm điểm lại chính mình đi, lười thành cái dạng gì rồi? Em dậy sớm một ngày chưa? Ngày nào người ta cũng nhắc ba bốn lần."

"..." Thư Nhiên ngượng ngùng cười: "Vâng, sau này em chú ý.

" Cậu bưng cháo lươn cho Trương Vân Sinh: " Anh Vân Sinh, anh ăn đi.

"

Trương Vân Sinh vội vàng đứng lên tiếp nhận: "Cảm ơn.

"

Ba người đàn ông trong phòng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Từ Thận trầm mặc ăn sủi cảo, cảm thấy vợ không nên bị mắng, những chuyện này đều chẳng sao cả, ngẫm lại thì mình còn chẳng nỡ nói một câu nặng lời...

Nhưng tục ngữ nói chị như mẹ, Chu Huệ mắng em trai rất có lý, cho nên hắn không tư cách quản.

Cho dù quản cũng vô dụng, càng nói càng mắng Thư Nhiên.

Chu Huệ mắng em trai xong mới phản ứng lại mình đang trong buổi xem mắt, nhưng sao nào, tính cô như này, sớm hiểu rõ thì tốt hơn.

"Tiểu Huệ, cũng ngồi xuống ăn đi."

Trương Vân Sinh vội vàng bưng bát cháo kia cho Chu Huệ, ngẫm lại nói một câu: "Đừng lao lực quá, con trai đều có một khoảng thời gian như vậy, sau này là tốt thôi."

"Ừ." Chu Huệ xoa xoa thái dương, lúc này mới cười rộ lên.

Cô lo lắng em trai vào trong thành phố sẽ phóng túng, tục ngữ nói học tốt ba năm, học xấu ba ngày, Từ Thận và đám anh em kia của hắn không biết vì sao cứ nuông chiều em trai cô.

Cái này không được làm, cái kia không được làm, chị nói em vài câu là bị ngăn lại, Chu Huệ nhìn mà mắt nóng, gấp trong lòng.

Em trai trước kia ở nhà rất chịu khó.

Quần áo mình thay ra cũng không cho cô giặt giúp.

Giờ cô nhớ rõ quần áo ngày hôm qua đều là Từ Thận giặt, một giây kia cô cảm thấy em trai mình muốn lên trời luôn rồi.

Trương Vân Sinh nhân cơ hội kể lại câu chuyện khi còn bé của mình, thay Thư Nhiên chuyển đề tài: "Khi còn bé tôi cũng nghịch lắm, lúc đó ba tôi còn sống, ông ấy xuất thân từ quân đội, đánh tôi vô cùng tàn nhẫn, ai, toàn là vung tay tát..."

" Ác vậy à?" Chu Huệ cau mày, xuất thân bộ đội, khí lực lớn bao nhiêu?

"Đúng vậy." Trương Vân Sinh cười cười: "Trước kia rất sợ ông ấy, nhưng bây giờ lại rất nhớ ông ấy."

Mọi người đều biết nhà Trương Vân Sinh không còn ai, không khỏi nhìn anh đồng tình.

"Cho nên có người mắng mình thật tốt." Câu này của Trương Vân Sinh an ủi Thư Nhiên.

"Đúng." Thư Nhiên gắp sủi cảo cho Chu Huệ: "Chị mau ăn đi, nguội rồi.

"

"Được rồi, không nói em nữa." Chu Huệ cười.

Lại đồng tình với Trương Vân Sinh, tuổi còn trẻ chỉ còn lại một mình mình.

Ông trời thật sự tàn nhẫn.

Đầu năm nay những người khốn khổ ở khắp mọi nơi.

Nói về cuộc sống thê thảm, thân thế Của Từ Thận cũng rất thảm,từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, sống đến hôm nay không dễ dàng gì.

Hắn bèn đứng về phía Trương Vân Sinh đã bảo vệ Thư Nhiên, ấn tượng của Từ Thận đối với Trương Vân Sinh cũng rất tốt, là người biết hòa hợp, không làm mếch lòng ai, tương lai Thư Nhiên cùng chị em ấy bộc phát vấn đề, hy vọng anh rể này cũng có thể quản lý.

"Cho, sủi cảo nhân hẹ em thích ăn." Chu Huệ gắp sủi cảo vào bát Thư Nhiên.

Thư Nhiên lúc này mới biết thì ra Chu Định thích ăn sủi cảo rau hẹ, nhưng cậu không thích ăn.

May mắn cũng không có ai nhìn chằm chằm, chờ Chu Huệ nói chuyện với Trương Vân Sinh, cậu bèn len lén kẹp ra ngoài, làm xong chuyện xấu lại gặp phải ánh mắt cười như có như không của Từ Thận, cậu thản nhiên như không có việc gì quay trở về, làm sao?

Không sao, Từ Thận không vạch trần cậu, không thích ăn thì không ăn.

Sau khi nói chuyện trên bàn ăn, Trương Vân Sinh giúp Chu Huệ thu dọn bát đũa vệ sinh, hai người ở trong phòng bếp tiếp tục tán gẫu.

Hiện tại Trương Vân Sinh đã biết tình huống của Chu Huệ và em trai, hơn nữa không ngại, anh thật lòng thích Chu Huệ, muốn cưới Chu Huệ làm vợ.

"Ba mẹ em làm vậy quá vô lý, cũng may Từ Thận không như vậy, không có làm khó dễ em." Trương Vân Sinh thương mà nhìn Chu Huệ.

"Ừm." Chu Huệ cười khổ: "Nếu không phải em trai của em ủng hộ em, em cũng không dám đi bước này, Anh Thận quả thật là người tốt, bên ngoài truyền anh ấy không tốt toàn là truyền lung tung.

"

Nói đến đây, Chu Huệ cực kỳ phẫn nộ: "Nói luyên thuyên mà cũng nói hăng say như vậy, không biết còn tưởng nhà anh Thận làm sao."

Người không biết nghe xong cũng cho là thật, kể cả nhà cô trước kia cũng nghe tin đồn, dẫn đến thành kiến lớn ​​với Từ Thận.

Trương Vân Sinh gật đầu: "Lời đồn đãi mãnh liệt như hổ, điểm này ở huyện thành cũng tốt, không ai có tâm sự đi quản chuyện nhà người khác.

"

Anh lại nói: "Tiền hồi môn anh sẽ trực tiếp đưa cho em, không phải đưa cho cha mẹ em.

Em cầm lấy, trả lại cho Từ Thận."

Chu Huệ không ngờ mọi chuyện cứ thế định luôn, kinh ngạc gật đầu, nói: Anh mới bắt đầu làm việc không lâu, không nên lấy quá nhiều tiền một lúc, về sau có thể từ từ trả lại."

Nếu sau khi kết hôn không có con ngay thì cô muốn làm một công việc kinh doanh nhỏ chi phí thấp, cố gắng kiếm tiền trả lại cho Từ Thận.

Trương Vân Sinh nhìn cô gái mình thích, cười nói: "Anh vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, cha mẹ anh đã tích cóp tiền cưới hỏi cho anh từ lâu, chỉ là đáng tiếc không thấy được anh cưới vợ."

Chu Huệ nghiêm túc nhìn anh: "Hai chúng ta kết hôn nhất định phải đi thăm hai ông bà."

"Được, đúng rồi, Tiểu Huệ, tiền lễ hỏi anh đã mang đến..." Trương Vân Sinh thật sự sợ không cưới được vợ, hôm nay đến thăm đã cầm theo cả tiền cưới hỏi.

"Hả?" Chu Huệ ngây ngẩn cả người.

Trương Vân Sinh không có kinh nghiệm, cũng không biết nên cho Chu Huệ bao nhiêu, vì thế anh mang theo 500 tệ!

"Đây" Xác định Chu Huệ nguyện ý gả cho mình, anh không nói hai lời nhét tiền vào tay Chu Huệ: "Cầm đi trả lại cho Từ Thận."

Chu Huệ nhìn 500 tệ nằm trong lòng bàn tay, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, nóng hầm hập, cô cười nói với Trương Vân Sinh: "Được, Anh Vân Sinh, sau này chúng ta sống tốt.

"

Chuyện hôn lễ bọn họ không làm chủ được, phải xem lãnh đạo phê duyệt như thế nào, nhưng hẳn là cũng rất nhanh, hiện tại có thể chuẩn bị mua đồ dùng kết hôn.

Thư Nhiên và Từ Thận nghe xong tin tức này cũng không phản đối, tóm lại hai người thích nhau mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa Trương Vân Sinh cho bọn họ cảm quan rất tốt, là một người đàn ông rắn rỏi.

Tiễn Trương Vân Sinh đi, Chu Huệ nhanh chóng vụng trộm đưa cho Thư Nhiên 500 đồng, dặn dò em trai đi trả lại tiền cho Từ Thận.

Việc này vẫn luôn đặt ở trong lòng, cô vô cùng ngượng ngùng.

"Anh rể em đưa tiền lễ hỏi cho chị nhanh vậy à?" Thư Nhiên vô cùng khiếp sợ, thì ra đàn ông muốn cưới vợ thật sự đạt được đến trình độ này, bội phục.

"Ừm." Chu Huệ cười: "Anh rể em nói rồi, bảo em mang đi trả lại cho anh Thận, anh ấy là một người đàn ông thấu tình đạt lý, đời này chị em đã nhận định anh ấy rồi."

"Anh rể giàu như vậy sao?" Thư Nhiên thì thầm, "Đừng ép anh ấy." Người nào người nấy một phát đều có thể rút ra 500 trăm, cậu sắp không rõ giá cả của thời đại này.

Chu Huệ trách: "Anh rể em chỉ là trong nhà không có người thân, cũng không phải không có tiền, nhà anh ấy không nghèo.

"

Cha mẹ người ta lúc trước đều ở trong quân đội, Trương Vân Sinh lại là con một, tiền tiết kiệm của cha mẹ tích góp tất cả đều cho anh.

Hơn nữa, nhân viên trong bộ đội một tháng tiền lương cỡ 50 tệ, một năm lương thuần 600 tệ, vậy cũng không ít.

Trương Vân Sinh là người độc thân, một mình ăn no cả nhà không đói, tóm lại có thể tiết kiệm chút tiền phải không?

"..." Thư Nhiên tự ngẫm, thì ra chỉ có Chu gia nghèo, lấy được 500 tệ mà như chết đi sống lại, mà những người khác kiếm 500 tệ lại chẳng khó.

Ôi, nghĩ đến mình vì 500 đồng mà ủy thân cho Từ Thận, hối hận thì cũng không hối hận, chỉ là hận mình thiếu quan sát.

Không đúng, không phải hơi mà là là quá thiếu, Thư Nhiên hoảng hốt.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu không có Từ Thận giúp đỡ mai mối, Chu Huệ cũng không có khả năng tìm được người chồng như ý của hiện tại, cho nên cuối cùng cũng là nhờ phúc của Từ Thận.

Bất kể là lý trí hay là cảm tính, Thư Nhiên cũng không hối hận khi quen biết Từ Thận, tình huống hiện tại là đã trả hết 500 tệ rồi, Từ Thận bên kia sẽ nghĩ như vậy?

Thực sự, sẽ trả lại tiền ngay bây giờ sao?

Thư Nhiên nhắm mắt lại, tối hôm qua Từ Thận gắt gao ôm lấy eo mình, cảm giác va chạm còn rõ ràng trước mắt, nhớ tới là chân nhũn ra.

"Định tử, lúc trả tiền cho anh Thận nhớ giữ thái độ tốt chút." Chu Huệ dặn dò cậu: "Cũng đừng quá cứng ngắc, bây giờ không phải là vấn đề có tiền hay không, anh Thận là ân nhân của chúng ta, đừng tưởng rằng trả tiền là xong rồi, sau này em vẫn phải nghe lời anh Thận, anh ấy thật sự rất quan tâm em.

"

"Ah" Thư Nhiên lơ đãng trả lời, đúng vậy, Chu Huệ nói rất đúng, đừng tưởng trả lại tiền là xong, nào có đơn giản như vậy.

"Vậy em đi đi, chị đi làm." Chu Huệ cầm một cái cuốc trong tay.

"Chị đi làm gì?" Thư Nhiên hỏi.

"Mương nước phía sau nhà tích tụ một ít lá cây, chị đi moi ra." Chu Huệ nói.

"Em đi cùng chị." Thư Nhiên cũng muốn đi lấy dụng cụ.

"Đừng, chỉ có chút chuyện vậy thôi." Chu Huệ nói: "Em mau đi tìm Anh Thận đi.

"

"Được rồi." Thư Nhiên bất đắc dĩ.

Chu Huệ vác cuốc trên vai rời đi, lúc trước trời mưa, con mương sau nhà bị rất nhiều lá cây cuốn xuống, bị chặn lại, hơn nữa lâu không xử lý còn có mùi.

Thư Nhiên cầm tiền, không yên lòng đi lên lầu, đụng phải Từ Thận xuống lầu.

"Vợ." Từ Thận thấy xung quanh không có ai, thuận thế ôm cậu, xoa nắn vào trong ngực, tiếp theo nhìn thấy tiền trong tay cậu, nhướng mày: "Đây là? "

Thư Nhiên bị xoa đến cả người nhũn ra, hiện giờ ngửi được hơi thở trên người Từ Thận, cậu theo phản xạ có chút thẹn thùng.

Thư Nhiên hít sâu một hơi, đứng vững nói:

"Anh rể cho chị em tiền lễ hỏi."

"Vậy sao lại đưa cho em?" Từ Thận hỏi.

"..." Thư Nhiên giật giật môi, muốn nói lại thôi.

Từ Thận không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra, số tiền này hẳn là Trương Vân Sinh đưa cho Chu Huệ, sau đó Chu Huệ đưa cho Thư Nhiên, Thư Nhiên đến trả lại cho mình, hắn nhìn Thư Nhiên nói: "Em muốn trả lại cho anh à? "

Bị hắn nhìn như vậy, Thư Nhiên không khỏi chột dạ, thật giống như mình qua cầu rút ván, nhưng tiền này khẳng định phải trả lại: "Ừm, chị em bảo em trả lại cho anh, lúc trước anh gửi tiền sính lễ cho nhà em, không trả lại trong lòng chị em khó chịu.

"

"Anh có thể hiểu được." Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Vậy anh nhận tiền này, lại chuyển tay mua thêm ít của hồi môn cho cô ấy." Hắn không thiếu tiền, chị Thư Nhiên lập gia đình cũng không thể tay trắng gả qua.

Thêm cái rắm, Thư Nhiên trực tiếp nhét tiền vào tay hắn: "Chị em trả lại cho thì anh thì anh cứ cầm đi, có ơn phải trả."

Là có ơn phải trả ư, Từ Thận cảm thấy mình nói rất rõ ràng: "Vậy anh tự đưa cho cô ấy."

Dứt lời định đi tìm Chu Huệ.

Thư Nhiên ngăn cản hắn: "Không được đi, chị em không biết gì cả, anh đưa cho chị ấy làm gì? "

Từ Thận sợ đụng phải Thư Nhiên, cũng không dám xông pha về phía trước, bèn đứng đó nói: "Tiền này em trả lại cho anh thì anh nhận, sau này thành người quen rồi thì anh cho chị em thêm của hồi môn, logic vậy được không? "

"Được, a phì không phải vấn đề này." Thư Nhiên cạn lời: "Anh đừng tốn tiền nữa, không cần đâu."

Thật vất vả mới trả hết tiền, giờ lại thêm một khoản, vậy về sau tính như thế nào?

Cậu đã thiếu Từ Thận nhiều rồi, nếu tiếp tục nợ chỉ sợ thật sự lấy thân báo đáp, cả đời làm vợ người ta.

Vậy không ổn đâu.

"Em làm chủ thay anh à?" Từ Thận dừng bước: "Cũng được, tiền trong nhà em quản, cho em.

" Hắn nhét tiền vào túi Thư Nhiên.

Không, ai muốn quản tiền của anh!

Thư Nhiên bị hắn làm cho khó chịu, kiềm chế buồn bực: "Cho anh thì anh cứ nhận được chứ? Không thì cứ như em bán thân ấy."

Thư Nhiên cầm tiền này ngủ với Từ Thận, luôn có loại ảo giác mình đi bán thân.

"Có không?" Tay Từ Thận nhét tiền cứng đờ, bất đắc dĩ thu hồi lại: "Vậy anh sẽ nhận trước, ngày mai đi ra ngoài một chuyến, mua chút đồ cưới cho chị của chúng ta, đồ điện gì đó."

Thư Nhiên một mực từ chối: "Không cần."

Từ Thận nói: "Phải."

Tên đàn ông này cũng phiền phức quá đi, nợ tiền trả tiền là điều nên làm mà.

Tại sao lại có người dài dòng như vậy?

Trầm mặc một hồi, Thư Nhiên nhắc nhở hắn một câu: "Anh Thận, tiền không phải vạn năng, không phải tiêu nhiều tiền là có thể giữ chân người khác.

"

Được rồi, cậu hiểu tâm tư của Từ Thận, nhưng cậu thật lòng hy vọng Từ Thận đừng vì mình lãng phí tiền bạc, miễn cho tương lai lấy giỏ trúc múc nước xong thành công dã tràng, mất cả chì lẫn chài.

"Có tiền cũng không giữ được," Từ Thận nghiêm trang sờ sờ khuôn mặt mình: "Vậy cái này có giữ được không?"

"?" Thư Nhiên cạn lời, vòng qua hắn lên lầu: "Anh hơi tự luyến rồi đó."

"Đây là em nói mà?" Từ Thận đuổi theo lầu.

"Em không nói thì anh không biết mình đẹp trai hả?" Thư Nhiên trợn trắng mắt.

"Biết, nhưng không trực quan như vậy." Ngày nào Thư Nhiên cũng khen Từ Thận, khen đến mức hắn phải ngượng ngùng.

Nhưng mà tác dụng không?

Từ Thận không biết, trước kia hắn cảm thấy mình cũng không tệ lắm, có thể cho Thư Nhiên cuộc sống mà cậu muốn, nhưng sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện ra mình đã sai, Thư Nhiên rất ưu tú, là loại ưu tú hắn không với tới, không giống với mọi người xung quanh.

Người như vậy làm sao chịu đi theo hắn.

Từ Thận không muốn đoán, dứt khoát hỏi một câu: "Thư Nhiên, em sẽ rời đi sao?"

Bước chân Thư Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm mặt Từ Thận: "Hả?"

"Không nghe rõ ư?" Từ Thận đang băn khoăn không biết có nên nói lại lần thứ hai hay không.

"A, nghe rõ rồi." Thư Nhiên nói.

Chỉ là vấn đề có hơi đột ngột, ừm, dưới tình huống này cũng không có gì đột ngột, cùng lắm là hơi thẳng thắn, nhưng Thư Nhiên rất ngạc nhiên, Từ Thận sẽ bình tĩnh như vậy sao?

Như là lúc cậu nói đi cũng không sao.

Bị Thư Nhiên nhìn chằm chằm, Từ Thận âm thầm hít sâu một hơi, lại hỏi: "Em sẽ rời đi sao? "

Không có bình tĩnh, hắn rất lo lắng, chỉ là quen dùng thái bình đạm đối mặt với hết thảy, bằng không đã sớm bị đè bẹp.

Thư Nhiên cũng rất căng thẳng, cậu gần như muốn hỏi ngược lại: Nếu em muốn đi, anh có để em đi không?

Cậu đi hay không đi là một chuyện, Từ Thận có nhường cho cậu đi không lại là chuyện khác, đúng, thanh niên văn nghệ chính là bị chần chờ ở chỗ này..