Trần Diệu tuy rằng trí lực chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi, nhưng hắn hiểu rất nhiều đạo lý.

Biết rằng việc buôn bán của nhà khó khăn, nhiều thứ làm ra là để bán lấy tiền, dù thèm ăn, hắn cũng không bao giờ đòi hỏi muốn ăn.

Cha mẹ và em gái đều rất vất vả, hắn cũng không giúp được nhiều, chỉ biết ngoan ngoãn không gây rối.

Đêm qua món mà muội muội làm chắc sẽ ăn rất ngon, thật sự quá thơm, thơm đến mức khiến hắn tỉnh cả ngủ, vốn dĩ hắn muốn giúp muội muội, cùng nhau bận rộn, nhưng sợ mình nhịn không được sẽ ăn vụng cho nên cứng rắn chịu đựng.

Bây giờ, muội muội lại nói, buổi sáng nay bọn họ sẽ được ăn ngon!

Điều này làm Trần Diệu vui vẻ muốn chết.

"Đúng vậy.

" Nghe được tiếng vui mừng của ca ca, Trần Hi cũng không khỏi hưng phấn:"Ca muốn ăn sao không nói với muội, sau này muốn ăn cái gì thì nói, muội đều làm cho ca ăn, đợi lát nữa ca nếm thử một chút đi, nếu ca thích ăn thì ăn nhiều một chút, muội và mẹ đã làm rất nhiều sủi cảo.

"

Hai mắt Trần Diệu sáng lấp lánh nhìn nàng, nghe nói như thế thì mím môi gật đầu thật mạnh.

Một nhà bốn người, nếu nấu sủi cảo thì cần một lượng không nhỏ, nồi nấu chính là nồi lớn ở tận cùng bên trong.

Sau khi nước sôi, sủi cảo mập mạp trắng trẻo được cho vào trong nồi, theo ngọn lửa bùng lên, sôi sùng sục giống như từng viên ngọc lăn vào trong nồi, trông rất hấp dẫn, k1ch thích sự thèm ăn.

Sau khi thêm ba lần nước lạnh, sủi cảo đã được nấu chín.

Trần Hi lần lượt bỏ hành hoa và tỏi băm đã thái sẵn vào bát của mỗi người, thêm vừng, muối, bột gia vị tự chế và giấm thơm, cùng với một muỗng dầu ớt mới pha hôm qua.

Dầu ớt này, thiên về mùi hương, không thiên cay, nhưng Trần Hi vẫn cho ba người bọn họ một ít trước, miễn cho bọn họ ăn không được quá cay, nếu ăn quen thì lại thêm một chút là được.

Cuối cùng múc hai muỗng canh sủi cảo nóng hổi.

Mùi thơm chua cay phả vào mặt.

Cha mẹ Trần liếc mắt nhìn nhau, bọn họ làm buôn bán nhỏ nhiều năm, còn buôn bán đồ ăn, làm sao không biết chỗ độc đáo của chén canh do khuê nữ nấu này.

Tìm cả huyện Duy cũng tìm không ra nhà thứ hai đâu!

Hai ông bà rất là kích động.

Bưng bát lên húp một miếng, nước canh chua chua cay cay, ăn một miếng sủi cảo tươi mới, kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.

Ngon quá!

Chua chua chua cay, còn có cả vị cay cay do khuê nữ nói, hoà quyện vào nhau, khiến món ăn vừa ngon miệng vừa k1ch thích khẩu vị tuy rằng đầu lưỡi miệng bị cay đến nỗi hơi đau, nhưng vị cay vừa đủ khiến người ta càng muốn ăn thêm.

Cha mẹ Trần là nông dân, thường làm việc nặng nhọc, lại lần đầu tiên ăn món ăn lạ miệng như vậy, không kìm được mà mỗi người ăn liền ba bát, thậm chí uống cạn cả nước dùng.

Ngay cả Trần Diệu cũng ăn hai bát.

Lượng cơm Trần Hi ăn ít hơn, hơn nữa bây giờ trời vẫn còn quá sớm, nàng vẫn chưa đói bụng, cho nên chỉ ăn một chén.

Mùi vị sủi cảo chua cay không khác nhiều so với dự đoán của nàng, cá nhân nàng vẫn rất hài lòng, thấy cha mẹ Trần chi lo ăn mà không lên tiếng, đoán chừng người huyện Duy bên này hẳn là cũng có thể ăn cay.

Nghĩ như vậy, cô bảo cha Trần chất thêm một túi bột mì lên xe.

Sau khi Trần Hi dặn dò cha mẹ Trần phải xếp đồ lên xe, lập tức cất một gói sủi cảo, khiêng một bó củi ra cửa.

Cha mẹ Trần biết nàng muốn đến nhà Lục Thời Nghiễn, việc này đã nói sẽ giao cho con gái tự mình xử lý, hai ông bà ngoại trừ giữ bí mật, cũng không hỏi nữa, còn dặn dò con trai, không được nói với người ngoài.

Có lẽ là bởi vì Trần gia hơn nửa đêm băm nhân sủi cảo, lúc đi tới phía đông của thôn, khu vực nhà Lục Thời Nghiễn, Trần Hi nghe được vài nhà sáng sớm cũng đang băm nhân.

Về phần băm nhân bánh gì thì nàng cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết là, vừa rồi còn do dự có nên đưa sủi cảo cho Lục Thời Nghiễn hay không, hiện tại đã không cần lo lắng gì nữa rồi.