Vu Cửu thật sự chẳng ngờ rằng Kỳ Dụ Văn sẽ thổ lộ nhanh như vậy.

Vu Cửu đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn một lần nữa, vẫn khó hiểu vô cùng.

Lúc đang ngây ngẩn, một đôi tay đã vòng lấy eo cô không biết từ khi nào.

Rõ ràng sức lực không lớn, nhưng lại giống một chuỗi xiềng xích kiên cố, dường như muốn trói lấy Vu Cửu thật kỹ, buộc chết cứng ở trong lồ ng giam của cốt truyện.

Cái cô người trong lòng kia còn cứu được cô chứ?

Những tính toán đã làm trước đó, đều là lập trên cơ sở Kỳ Dụ Văn còn chưa xác nhận tiếng lòng mình.

Lâm Thiên Song về nước, phát huy một chút sức quyến rũ của người trong lòng như thế, cô lại tìm đường chết đến mức tanh banh nát bét để làm nền cho Lâm Thiên Song nổi bật, có lẽ liền có thể dẫn dắt Kỳ Dụ Văn tiếp tục một lòng một dạ đối với Lâm Thiên Song.

Vu Cửu thoáng thở dài, hiện tại cô cũng không cách nào khống chế tình cảm của Kỳ Dụ Văn.

Chẳng lẽ còn phải vạch tim cô ấy ra, túm bản thân mình từ trong đó ra ngoài sao?

Đây rõ ràng không thực tế lắm, trực tiếp thủ tiêu Kỳ Dụ Văn, khiến cô ấy trở thành người chết thật, thì nói không chừng tính khả thi còn có thể cao một chút.

"Vu Cửu, tôi......"

Tức thì, giữa mày Vu Cửu chợt nhíu, chỗ dạ dày tựa như muốn trào ngược lên chút gì đó, bèn vội cúi đầu cạy tay Kỳ Dụ Văn ra, đi hướng lên trên lầu: "Ngại quá, tôi phải đi nôn một cái, trước hết cô đừng nói nữa."

"......"

Kỳ Dụ Văn trắng cả mặt, thầm nghĩ mình là khiến người ta buồn nôn cỡ nào.

Mình chỉ tỏ tình thôi, kết quả liền muốn nôn?!

Vu Cửu ở phòng vệ sinh nôn đến bê bết mất kiểm soát, không chỉ đã nôn hết mì ăn hồi tối, cũng tiện thể nôn luôn bữa tối ra rồi, đến cuối cùng thì là nôn oẹ không ngừng.

Hai đầu gối quỳ trên mặt đất của cô cứ run rẩy, hai cánh tay mảnh khảnh chống ở cạnh rìa bồn cầu, mạch máu nổi lên từng sợi một nơi cánh tay, viền mắt ướt át đo đỏ, không bao lâu thì một giọt nước mắt đã bị kích ứng đến mức nhỏ giọt, rơi vào bồn cầu.

Vu Cửu cứ mãi ngơ ngác nhìn bồn cầu, chờ khi cô nôn hết toàn bộ thứ trong dạ dày rồi, mới bò dậy từ trên mặt đất một cách chật vật, ấn xuống nút xả nước.

Lúc này, Kỳ Dụ Văn đã bưng một ly nước ấm lên đây, thấy Vu Cửu đang khom lưng súc miệng, bèn nói: "Cô vẫn khỏe chứ? Hẳn là tôi không có buồn nôn như vậy nhỉ......"

Vu Cửu thoáng sững ra một chút: "Vì sao hỏi như vậy?"

Kỳ Dụ Văn mím môi, còn chưa nghĩ xong rằng nói như thế nào, thì Vu Cửu liền lướt qua bên cạnh cô ấy, đi ra: "Nhường đường nhường đường!"

Kỳ Dụ Văn cầm nước ấm, đi theo phía sau cô.

Phòng Vu Cửu đã kê nội thất mới vào, những nội thất này là đồ dọn từ bên bất động sản khác của Kỳ Dụ Văn qua đây, không có Formaldehyde gì, cô liền trực tiếp đến trên giường nằm ngửa.

Cô nhớ tới chuyện nội soi dạ dày nhiều lần bị cắt ngang cùng bị quên béng của mình, lên kế hoạch ngày mai nhất định phải làm, nhất định không thể quên.

Luôn cảm thấy không hay lắm.

Kỳ Dụ Văn ngồi xuống bên giường, hỏi vẻ lo lắng: "Vẫn ổn chứ?"

Vu Cửu nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm: "Tôi chỉ kỳ quái thôi, rõ ràng là người trong lòng cô muốn ăn mì, liên quan gì tới tôi chớ? Này thì lại hay rồi, tôi ăn rồi nôn sạch.

Hai người phụ nữ chó ch*t các cô, chỉ biết gây tai vạ cho tôi."

Vu Cửu đá Kỳ Dụ Văn một cái, rồi duỗi tay lại tắt đèn, kéo chăn qua tính ngủ một giấc.

Nơi giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt run rẩy, hóa ra không phải bởi vì lời tỏ tình......!Nhưng loại nôn mửa chẳng phải do tâm lý mà là s1nh lý gây ra này cũng không thể làm cô ấy vui vẻ.

Cô ấy vỗ vỗ vai Vu Cửu: "Ngồi dậy uống ly nước ấm sẽ thoải mái hơn chút, tôi gọi Kim Vũ lại đây xem thử nhé."

Vu Cửu cũng không muốn phản ứng với Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn cảm thấy hối hận cùng hổ thẹn.

Chuyện đêm nay, quả thật là do cô ấy làm không tốt.

Ý cô ấy vốn là muốn để Vu Cửu nếm thử tay nghề của cô ấy, càng không muốn để cô cảm thấy cô ấy có đối đãi đặc biệt gì với Lâm Thiên Song......

"Lần sau tôi sẽ không vậy nữa."

Kỳ Dụ Văn giống một người trong nóng ngoài lạnh, làm sai chuyện lại không biết cách xin lỗi, duỗi tay thoáng nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Cửu, cũng không thấy có phản ứng gì.

"Cô giận rồi sao?"

Vu Cửu nằm giả chết như cũ.

Kỳ Dụ Văn khẽ xoa lưng Vu Cửu, định rằng dùng cách thức như vậy dỗ cô ngủ cũng tốt.

Qua hết một hồi lâu, Kỳ Dụ Văn cho rằng Vu Cửu ngủ rồi, mới lặng lẽ từ trong phòng rời đi, bước chân nhẹ đến mức gần như không có âm thanh.

Nếu không phải mùi hương thuộc về cô ấy tan biến, Vu Cửu còn đúng là không phát hiện được cô ấy đã rời đi.

Từ trên giường, Vu Cửu lật người ngồi dậy, tìm kiếm di động của mình khắp nơi, lẩm bẩm với vẻ hoang mang rối loạn: "Cứu mạng với cứu mạng với! Ai đó tới cứu tôi với! Vì sao sau khi thổ lộ thì Kỳ Dụ Văn chủ động như vậy, sến điệu ch ảy nước thế kia."

Có thể cứu cô, người đầu tiên mà Vu Cửu nghĩ đến chính là Lâm Thiên Nguyên.

Nhập vào một đống lời mà câu trước câu sau không ăn nhập gì nhau ở khung nhập liệu trên WeChat rồi, lại bị cô xóa mất.

Loại chuyện này vẫn là giáp mặt nói hay hơn.

"Thôi, đi ngủ trước."

Hiện tại chưa đến 8 giờ, không bao lâu thì Vu Cửu ngủ mất rồi, chỉ có người nào đó ở tầng trệt, đã ngồi trước quầy bar đến khuya.

Ngày hôm sau, chủ nhật, 7:00.

Vu Cửu cầm theo di động, tính đi bệnh viện làm kiểm tra, vừa mới đi ra ngoài cửa thì lại quành ngược về trên lầu, đổi sang một bộ quần áo quê mùa ra đường.

"Không thể quên thiết lập hình tượng."

Vu Cửu ở trước gương, vỗ vỗ gương mặt tiều tụy đến đáng sợ của mình, nhìn đôi môi tái nhợt của mình, rất muốn thoa một lớp son ở trên đó, nhưng vẫn cảm thấy mình không thể để ý hình tượng quá mức, nếu đã muốn vô vai xấu thì phải làm cho thật một chút.

Chờ khi xuống lầu ra ngoài lần nữa, thì Vu Cửu đã gặp phải một người ngoài dự liệu —— Lâm Thiên Song.

Nét mặt Lâm Thiên Song chợt cứng đờ, lại lần nữa kinh ngạc hết sức với cách phối đồ của Vu Cửu, không nghĩ thông được là Kỳ Dụ Văn nhìn trúng cô thế nào.

"Chị Vu Cửu, chị ở đây à?"

Vu Cửu hơi ngẩn người, ánh nắng sáng sớm tuy rằng ấm áp, nhưng lại chói mắt.

Cô hơi híp mắt, giơ tay lên che ở trên trán mình: "Thiên Song? Sao cô ở chỗ này?"

"Em muốn tìm chị Dụ Văn cùng đi công ty, hôm nay chị (Thiên Nguyên) sẽ đi tập đoàn họ Kỳ giải quyết công việc, em liền nghĩ đi thẳng qua bên đó chờ chị ấy.

Chị Dụ Văn không có ở nhà sao?"

Vu Cửu thoáng nhìn căn nhà trống huơ trống hoác đằng sau, hiện tại thì dì nấu ăn cũng chưa có lại đây: "Không có chăng."

"Chăng?"

Một chữ đơn giản đã khiến Lâm Thiên Song bắt đầu hứng thú: "Không phải chị ngủ cùng chị Dụ Văn sao?"

"Đương nhiên không phải."

Vu Cửu cười cười, cô lại không nghĩ tới mới sáng sớm đã có một con cừu non tới cửa cho cô lừa bịp: "Cô ấy có bệnh sạch sẽ, không để người ta lên giường của cô ấy."

Lâm Thiên Song nhìn Vu Cửu một cách ngập tràn đau lòng.

Suýt tí nữa thì Vu Cửu đã đảo mắt trợn trắng một cái, cái cô người trong lòng này, ngay cả cấp độ sen trắng cũng thấp quá rồi.

Đúng là làm màu đến muốn chết, diễn so với Vu Cửu cô còn kém.

"Chị Dụ Văn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, em còn tưởng rằng chị ấy bớt rồi đấy, trước khi đi du học em còn cùng chị ấy......"

Lâm Thiên Song thoáng ngừng câu chuyện ở chỗ này, một đôi mắt to long lanh, ngây thơ trong sáng, dời phắt đi với vẻ chột dạ, giống như là đã bất cẩn nói ra bí mật gì.

Vu Cửu thật sự coi tiếp không nổi nữa, người trong lòng đợt này có phải kém quá rồi hay không, thế này sao có thể lừa gạt người ta chớ?

"Té ra bệnh sạch sẽ của cô ấy cũng là có thể thuyên giảm được à......"

Vu Cửu rũ đôi mắt xuống, đôi tay níu chặt vào túi quai xách trên vai phải mình, đôi môi nhợt nhạt bị cô cắn đến càng lộ vẻ tiều tụy, bày ra một khuôn mẫu hoa sen trắng theo phiên bản sách giáo khoa.

Trong ánh mắt Lâm Thiên Song lóe qua nét cười đạt được ý đồ: "Không sao, chị đã ở bên chị ấy lâu rồi thì hẳn không sao đâu, suy cho cùng thì em và chị ấy là bạn từ thuở nhỏ.

Chị Vu Cửu này, chị thế này là muốn đi đâu á?"

"Tôi muốn đi......!phòng khám khám người chút."

Lúc này Lâm Thiên Song mới chú ý tới sắc mặt xanh xao của Vu Cửu, thầm nghĩ cô là đã mắc bệnh gì, hôm qua người còn mắt ngọc mày ngài, môi đỏ răng trắng, hôm nay liền thành như vậy rồi?

"Em dẫn chị đi bệnh viện coi thử xem, bệnh viện kiểm tra được kỹ càng, phòng khám sao có thể tra ra cái gì chứ?"

"Không được không được."

Lâm Thiên Song đi qua khoác lấy tay Vu Cửu, giống như là thật sự hết sức để ý lo lắng thân thể của Vu Cửu vậy: "Chị đừng khách khí với em, chị còn phải đầu bạc răng long với chị Dụ Văn, lỡ như thân thể xảy ra vấn đề gì rồi thì không hay đâu."

"Ế ế ế?"

Vu Cửu liền đã bị Lâm Thiên Song quắp đi bệnh viện như vậy.

Hai người đứng ở cửa bệnh viện, Lâm Thiên Song hỏi: "Chị là khó chịu ở đâu đấy?"

"Tôi......"

Vu Cửu nhìn nhìn Lâm Thiên Song, nghĩ thầm sao cái đồ đần độn này cố chấp mà đi theo mình như vậy, có phải đang chờ coi kịch hay gì đây hay không?

Lúc này, một y tá đi ngang qua, nhìn thấy Lâm Thiên Song liền lịch sự mà nói: "Chào cô hai Lâm."

Lâm Thiên Song cười cười dịu dàng: "Chào cô."

Y tá lại nhìn về phía Vu Cửu, thoáng sửng sốt mất một hồi lâu, bỗng chốc chưa nhận ra được.

"Cô Vu, là cô sao? Sao cô biến thành như vậy rồi?"

Vu Cửu thoáng cười xấu hổ, đây không phải người y tá dẫn mình nội soi dạ dày lần khám trước sao? Chỉ là sau đó nửa đường thì bị bắt cóc rồi, cũng chưa có làm xong, không nghĩ tới cô y tá này còn nhớ được mình.

"Phải, là tôi."

"Vẫn làm nội soi dạ dày lần trước của cô chứ?"

Lâm Thiên Song giật mình, nói: "Nội soi dạ dày? Chị Vu Cửu phải làm nội soi dạ dày ư?"

Vu Cửu: "......"

Y tá nói: "Đúng vậy, dạ dày cô Vu không tốt lắm."

Lâm Thiên Song còn muốn căng thẳng hơn so với bản thân Vu Cửu: "Vậy mau đi làm nội soi dạ dày nhanh một chút đi!"

Y tá với Lâm Thiên Song, kẻ xướng người hoạ, Vu Cửu với thiết lập hình tượng người nhà quê lạ nước lạ cái vẫn không thể phản kháng dữ dội, chỉ có thể bị hai người này tóm đi làm nội soi dạ dày rồi.

Nội soi dạ dày Vu Cửu làm đều là kiểu không đau, nhưng lần này có Lâm Thiên Song ở đây, cô không yên tâm để bản thân mình ngủ, kẻo cô ta động tay chân, bèn đã lấy lý do muốn tiết kiệm tiền mà làm nội soi dạ dày bình thường.

Sau đó, đấy trở thành quyết định Vu Cửu hối hận nhất hôm nay, cả quá trình cô đau đến chết đi sống lại, suýt chút nữa thì muốn chôn cất tại chỗ.

"Cô Vu à, ngài chịu đựng một chút, còn cần phải lấy mẫu sinh thiết (lấy mẫu mô, thường ở da, xương, tùy theo vị trí mô nghi ngờ)."

Vu Cửu cũng nói không ra nổi câu nào, ngược lại, là Lâm Thiên Song bên cạnh đang dùng di động Baidu (một dạng Google Trung Quốc) cái tình huống này của Vu Cửu......

【 Quá trình nội soi dạ dày, bác sĩ phát hiện dạ dày bệnh nhân có dấu hiệu sinh ung thư thì sẽ lấy mẫu sinh thiết, tiến hành xét nghiệm giải phẫu bệnh......】

Lâm Thiên Song cất lại di động, hoảng sợ mà nhìn Vu Cửu nằm nghiêng ở đằng kia làm nội soi dạ dày, rất nhiều thứ linh tinh lang tang lóe qua trong đầu, cuối cùng thì cũng không nắm bắt được gì.

Sau khi cuộc khám bệnh dài dằng dặc kết thúc, bác sĩ cau mày rồi nói một câu: "Cô Vu à, xét nghiệm giải phẫu bệnh của ngài sớm nhất là tối mới có thể có kết quả."

Vu Cửu hoàn toàn đã quên Lâm Thiên Song còn ở bên cạnh, vịn giường gật đầu không ngừng: "Được, vậy tối tôi lại đến."

Lâm Thiên Song nhìn thoáng qua bác sĩ, liền ân cần mà nâng Vu Cửu dậy rồi đi.

"Lúc trước chị khám đều là như vậy sao? Thấy chị vật vã quá."

Vu Cửu thầm than trách: Còn không phải là có mặt cô à, nếu không thì bà đây đã làm không đau từ lâu rồi, nào đâu sẽ bị giày vò như vậy!

"Vẫn được, quen rồi.

Không phải cô muốn đi tập đoàn họ Kỳ sao?"

Suýt nữa thì Lâm Thiên Song đã quên việc này, lúc này, đầy ắp đầu óc cô ta đều là chuyện của Vu Cửu, ngây ngốc hết mãi một hồi lâu mới nói một cách chậm lụt: "Không sao, bây giờ chị muốn đi chỗ đó à? Em đi với chị nhé."

"Tôi phải đi về nghỉ ngơi một chút."

"Vậy em đưa chị trở về."

"Được, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn, đều là chị em mà ~"

"......"

Sau khi Lâm Thiên Song đưa Vu Cửu về nhà thì liền đã mau chóng đi tập đoàn họ Kỳ tìm Lâm Thiên Nguyên.

Hôm nay vẫn là cuối tuần, người ở tập đoàn họ Kỳ rất ít, chỉ có mấy người trong nhóm dự án còn đang tăng ca.

Lúc ấy, Lâm Thiên Nguyên đã ở phòng họp với Kỳ Dụ Văn, đang đàm phán sắp xếp việc hợp tác rồi.

Lâm Thiên Song nhẹ nhàng gõ gõ cửa, tất cả mọi người nhìn về phía cô ta.

Lâm Thiên Nguyên cười, vẫy tay về phía cô ta: "Sao giờ mới đến? Đều chờ em lâu rồi đấy."

"Xin lỗi, vừa nãy ở cùng chị Vu Cửu, đã muộn thời gian chút."

Sắc mặt Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Nguyên thì đều chợt thay đổi, nhưng thoáng qua trong nháy mắt, rất mau lại là một vẻ mặt bình thường hoàn toàn kín kẽ.

Lâm Thiên Nguyên kéo Lâm Thiên Song ngồi xuống bên cạnh mình, rồi giải thích với Kỳ Dụ Văn: "Thiên Song nghỉ hè đi theo tôi học tập, sếp Kỳ sẽ không để ý Thiên Song chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp đâu nhỉ?"

Kỳ Dụ Văn khẽ lắc đầu, hơi hơi mỉm cười vẻ thân thiện: "Đương nhiên không ngại, đến khi Dụ Tinh được nghỉ, tôi cũng muốn dẫn em ấy theo bên người.

Có thể so với Thiên Song thì em ấy bướng bỉnh hơn nhiều rồi, đến lúc đó sếp Lâm cũng đừng để bụng nhé."

"Đương nhiên không ngại, được, chúng ta tiếp tục đi."

Cuộc họp tiếp diễn, Kỳ Dụ Văn, Lâm Thiên Nguyên, Lâm Thiên Song đều bồn chồn.

Hai người thì đang nghĩ Vu Cửu cùng Lâm Thiên Song đã xảy ra chuyện gì lúc sáng, một người thì đang muốn đưa Vu Cửu đi làm xét nghiệm giải phẫu bệnh hôm nay.

Cuộc họp vào giờ trưa một chút mới tạm thời tuyên bố kết thúc một giai đoạn.

Lâm Thiên Nguyên đề nghị cùng đi nhà ăn ăn một bữa.

Lâm Thiên Song cầu mà không kịp, Kỳ Dụ Văn thoáng chần chừ một chút mới nhận lời.

Ba người ngồi trong một nhà ăn, Lâm Thiên Nguyên cùng Lâm Thiên Song ngồi ở một bên, Kỳ Dụ Văn ngồi một mình một bên.

Nhìn bên cạnh trống trải, đột nhiên Kỳ Dụ Văn cũng muốn kêu Vu Cửu qua tới, sẵn tiện có thể thử coi người này có phải còn đang tức giận hay không.

"Chị Thiên Nguyên, em gọi Vu Cửu lên đây thì chị có để ý không? Chúng ta khoan gọi món trước."

Lâm Thiên Nguyên hơi lắc đầu, sự kỳ vọng chưa bao giờ biểu hiện ra quá nhiều: "Đương nhiên không ngại."

Kỳ Dụ Văn gọi điện thoại cho Vu Cửu, chả ai tiếp máy nghe.

Cho rằng cô còn đang giận, bèn đã gọi điện thoại cho quản gia, bảo ông ấy đi mang Vu Cửu tới nơi này.

Không đến nửa tiếng, Vu Cửu liền mặc chiếc đầm màu sắc sặc sỡ xuất hiện ở nhà ăn cao cấp này, thu hút được sự chú ý của không ít người, thậm chí có người muốn lấy di động ra chụp ảnh, rồi bị một ánh mắt cảnh cáo quản gia dọa sợ, lại bị vệ sĩ đi qua đến kiên quyết ngăn chặn tầm mắt.

Mọi người bị dọa tới mức đều không dám nhìn phía bên kia nữa, dồn dập vùi đầu ăn uống.

Vu Cửu mang một đôi dép lê trên chân, đi đứng phảng phất như có BGM kèm theo (nhạc nền): Chị chính là nữ vương, tự tin phát ra ánh sáng chói rọi.

(*) Video bài hát:

Mới vừa đến gần, liền thấy Lâm Thiên Song lại cũng ở đây, lập tức khom eo xuống, thu lại hết năng lượng tỏa ra, nhịp chân bước đi cũng rút ngắn lại.

"Tôi tới rồi."

Lâm Thiên Nguyên ngồi ở rìa ngoài đã tận mắt thấy toàn bộ quá trình hành động Vu Cửu, suýt nữa gồng nhịn cười không nổi, nhưng cũng đã đoán được Vu Cửu đây là muốn làm cái gì.

Vu Cửu chớp chớp mắt với Lâm Thiên Nguyên, mới quay đầu lại nhìn Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn nghẹn lời, cô ấy quên bảo quản gia đổi bộ đồ hát tuồng này của Vu Cửu rồi......

"Ngồi đi."

Vu Cửu cười đến mức giống thôn nữ hoa khôi sáng chói nhất cửa thôn, tiếp theo đó ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn cái gì?"

Vu Cửu rụt vai lại, dè dặt giở thực đơn ra, nhíu mày thoáng nhìn mãi một hồi lâu, sau đó trả thực đơn lại cho Kỳ Dụ Văn: "Thoạt nhìn đều đắt quá, tôi ăn cái gì cũng được."

Đôi mắt Kỳ Dụ Văn hơi hơi nheo lại, thầm nghĩ màn kịch của Vu Cửu thế mà vẫn chưa xong, đây chẳng lẽ là thiết lập hình tượng giới hạn trước mặt Lâm Thiên Song?

"Được, đợi lát thì cô ăn một phần với tôi."

"Đừng đừng đừng."

Vu Cửu thích ăn một mình hơn, vội lấy thực đơn về lại, nhìn tranh ảnh tuyệt đẹp trên đó, vẫn không nổi cơn thèm ăn lên một chút nào cả, nội soi dạ dày hồi sáng khiến dạ dày cô hiện tại vẫn chưa dễ chịu lắm: "Vậy cứ ăn cái này đi, muốn ăn đồ thanh đạm một chút."

"Được."

Kỳ Dụ Văn nghe theo cô một cách tự nhiên, tốt hơn là lại cứ mãi đóng kịch mà cũng không ăn gì.

Đôi tay Lâm Thiên Song siết chặt ở phía dưới bàn, nhìn Kỳ Dụ Văn bên kia ăn vận tử tế lại thanh lịch, lại thoáng nhìn Vu Cửu bên cạnh người kia, ăn mặc thô thiển quê mùa, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người cũng không xứng đôi một chút nào, càng không tài nào hiểu được vì sao Kỳ Dụ Văn đối xử với Vu Cửu tốt như vậy.

"Vu Cửu, sao cảm giác sắc mặt kém quá vậy? Thân thể khó chịu à?"

"Không có gì, chỉ là ngủ không ngon, cảm ơn sếp Lâm quan tâm."

Hai người giả vờ dáng vẻ khách sáo không thân quen, Kỳ Dụ Văn nhận thấy được bất thường một tẹo, lại không nghĩ ra hai người này đang diễn tuồng nào.

"Hồi sáng ăn sáng rồi sao?"

Vu Cửu thoáng ngó Kỳ Dụ Văn một cái vẻ sợ sệt: "Chưa......"

"Tối hôm qua nôn thành như vậy còn không ăn bữa sáng? Dì chưa nấu ăn cho cô sao?"

"Làm rồi, chỉ là tôi không muốn ăn, cô đừng trách dì ấy."

"......"

Kỳ Dụ Văn lại nghẹn lời lần nữa, đối mặt với Vu Cửu hiền như cục đất như vậy, cô ấy rất không quen.

Nhớ hồi trước, cô ấy còn hy vọng hão huyền rằng Vu Cửu có thể trở nên mềm mỏng thùy mị một tí, hiện giờ gặp được rồi, lại không có vui vẻ như trong tưởng tượng thế kia.

Cô ấy vẫn thích Vu Cửu đầy sức sống như pháo nổ vậy.

"Gần đây tôi không ở nhà ăn sáng thì cô lười biếng, bắt đầu từ ngày mai, tôi tiếp tục ở nhà ăn sáng, cô cũng cùng tôi."

"......"

Lâm Thiên Nguyên bưng rượu vang đỏ trong tầm tay lên rồi nhấp một ngụm, lại làm bộ cầm lấy thực đơn xem.

Vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ sức sống đời thường như vậy của Kỳ Dụ Văn, càng kinh ngạc với việc là Kỳ Dụ Văn sẽ nói chuyện kiên nhẫn dịu dàng như thế với Vu Cửu.

Khi trước, đối mặt với Lâm Thiên Song thì Kỳ Dụ Văn giống như là một người xông vào thánh địa cấm xâm nhập, không dám nán lại, không dám chạm đến, chỉ nhìn trúng một cái thì cũng sẽ cảm thấy lăng nhục.

Nhưng cách thức cư xử với Vu Cửu thì lại hoàn toàn không giống.

Kỳ Dụ Văn khiến Vu Cửu trở thành vật sở hữu riêng giấu trong lòng bàn tay mình, lại muốn cho mọi người biết cô ấy có giấu vật báu như vậy một cách mâu thuẫn.

Kỳ Dụ Văn giương mắt nhìn Lâm Thiên Song: "Không gọi món sao?"

Lâm Thiên Song bừng tỉnh, hoàn hồn lại, cười cười vẻ ngọt ngào: "Chị Dụ Văn gọi giúp em đi, em thì như cũ là được."

Kỳ Dụ Văn không nhịn được chợt nhíu mày, cô ấy có hơi khó mà chịu được sự thân mật như có như không của Lâm Thiên Song, chỉ có thể nói với bản thân ở trong lòng rằng hai người vẫn là chị em, đã mới giúp cô ta gọi đồ cô ta thích ăn nhất: "Lần sau tự mình gọi."

"Đấy không phải thực đơn ở chỗ chị ấy sao ~"

Lâm Thiên Nguyên ngẩng đầu lên từ chỗ thực đơn, nói với vẻ vô tội lại buồn cười: "Nếu em bảo chị gọi thì chị cũng có thể, chỉ là hình như em càng thích chị Dụ Văn của em hơn, giờ trái lại quăng trách nhiệm cho chị rồi."

Lâm Thiên Song thoáng đỏ mặt, níu cổ tay áo Lâm Thiên Nguyên làm nũng: "Chị này, chị đừng nói lung tung, đương nhiên em thích chị nhất."

"Chị không tin, từ nhỏ thì em đã gần gũi với chị Dụ Văn của em rồi."

Kỳ Dụ Văn tựa như một người ngoài cuộc, thường hay nhìn đến Vu Cửu bên cạnh một cái.

Không phải sợ cô ghen, mà là sợ Lâm Thiên Nguyên cùng Lâm Thiên Song lại cho Vu Cửu được tư liệu thực tế để nói hươu nói vượn.

Vu Cửu mở to mắt nhìn hai người kia, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.

Lúc nhìn đến say mê, thì Kỳ Dụ Văn hơi véo tay cô: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Vu Cửu hạ giọng, nói: "Nhìn coi cô có vô lương tâm cỡ nào á.

Thích người ta lâu như vậy, nói thay lòng đổi dạ là làm liền, tình cảm của cô cũng thật rẻ mạt.

Tối hôm qua thề hẹn son sắt nói thích tôi, ai biết một ngày nào đó tôi lại là một Lâm Thiên Song thứ hai."

"Nói bậy!"

Kỳ Dụ Văn ghét người khác nói tình cảm của cô ấy rẻ mạt, càng ghét Vu Cửu nói như vậy.

Trong miệng Vu Cửu, đây không chỉ là một câu nói làm nhục cô ấy, càng là một câu lý do cự tuyệt tiếp nhận tình cảm của cô ấy.

"Bây giờ tôi không cách nào chứng minh những cái này, tôi sẽ dùng thời gian cả đời nói với cô."

Vu Cửu nhìn cô ấy một cái, rồi cười một tiếng lạnh lùng: "Vậy chúc cô thọ hơn so với phù dung sớm nở tối tàn, phúc như thể cây vạn tuế ra hoa."

"......"

Kỳ Dụ Văn mím chặt môi, không muốn nói chuyện với Vu Cửu nữa, kẻo gây lộn trước mặt mọi người, thậm chí là bắt đầu đánh lộn, đương nhiên......!vai trò gây sát thương đều là từ một mình phía Vu Cửu.

Không lâu sau đó đồ ăn liền đã lên.

Vu Cửu ăn uống vô vị, chưa ăn được chút nào thì đã buông đũa xuống, son môi giá rẻ dùng để che giấu sắc môi đã bị cọ quẹt hết sạch:"Tôi đi toa-lét cái."

Kỳ Dụ Văn nhìn cô: "Tôi đi với cô."

"Đừng! Không phải cô còn chưa ăn xong sao?"

Lâm Thiên Nguyên tận dụng cơ hội: "Chị ăn xong rồi, vừa lúc muốn đi dặm lại trang điểm, chị đi với Vu Cửu cho."

Kỳ Dụ Văn càng không muốn hai người này ở riêng, lúc đứng dậy muốn trực tiếp đi theo thì Lâm Thiên Song đã nói: "Chị Dụ Văn ơi, chị cũng muốn đi sao? Chẳng lẽ em phải ở chỗ này lẻ loi một mình rồi sao?"

Lâm Thiên Nguyên nói: "Dụ Văn, em ở cùng em ấy đi nhỉ? Con bé ở nước M có một mình sợ rồi."

Kỳ Dụ Văn: "......"

Lâm Thiên Nguyên thoáng cười với Kỳ Dụ Văn một vẻ hàm ý mơ hồ, liền đi mất cùng Vu Cửu.

Tới toa-lét rồi, Lâm Thiên Nguyên lập tức đỡ lấy vai Vu Cửu: "Sao sắc mặt em kém như vậy?"

"Em cũng không biết, quá đột ngột đi, chỉ là tối hôm qua đã ăn hơi nhiều hơn một tí thì nôn rồi, sau đó hôm nay cứ như vậy đấy."

Khi trước đều yên lành, không có gì khác thường, nào ngờ đâu chỉ là một lần chế độ ăn uống không theo khuôn phép thì ngã quỵ rồi.

"Đi bệnh viện khám rồi chưa? Em là người có nguy cơ cao mắc ung thư dạ dày, một khi dạ dày đã xuất hiện bất cứ vấn đề nào thì cũng không thể buông lỏng."

Đôi mắt Lâm Thiên Nguyên đều đã đỏ lên vẻ sốt ruột, sợ hai cô em gái yêu quý duy nhất của mình gặp phải chuyện gì.

"Buổi sáng làm nội soi dạ dày rồi, đến lúc đó coi thử.

Đúng rồi, em có một việc......"

Vu Cửu hơi nhìn ra bên ngoài, vẫn đè thấp giọng vì để an toàn: "Em cảm thấy màn tréo ngoe chị em có thể đưa vào nghị sự rồi."

Lâm Thiên Nguyên thoáng sửng sốt, nghĩ đến nhất định là Kỳ Dụ Văn đã bức ép Vu Cửu nôn nóng rồi.

"Được, có điều gần đây bố chị rất bận, qua mấy ngày nữa còn phải ra nước ngoài, sớm nhất cũng phải chờ ông ấy bận xong."

"Được, không vấn đề gì, chắc là em có thể ráng trong khoảng thời gian này, hơn nữa chính em cũng có kế hoạch."

Lâm Thiên Nguyên cười cười: "Được."

Hai người đi trở về, tiệc (bữa ăn) cũng nên tan rồi.

Kỳ Dụ Văn đã mang Vu Cửu về công ty.

Mà Lâm Thiên Song thì lại đã theo Lâm Thiên Nguyên trở về tập đoàn họ Lâm.

Sau khi bận bịu xong một vài công việc sắp xếp cơ bản, thì nghe Lâm Thiên Nguyên nói:

"Hiện tại không còn việc gì rồi, em đã có thể hoạt động tự do, đi tập đoàn họ Kỳ tìm Dụ Văn cũng được."

Lâm Thiên Song lập tức thoáng bật cười thẹn thùng, kéo kéo góc váy của mình: "Vậy em đi nhá?"

"Đi đi đi đi."

Sau khi Lâm Thiên Song rời khỏi tập đoàn họ Lâm, trước tiên hết cũng không có đi tập đoàn họ Kỳ, mà là đã chạy tới bệnh viện.

Hiện tại đã năm giờ rưỡi rồi, Lâm Thiên Song đi vào bệnh viện, lại lần nữa gặp được người y tá hồi sáng kia.

"Cô hai Lâm? Vừa nãy tôi mới nhắn tin thông báo cho cô Vu rồi, kết quả xét nghiệm giải phẫu bệnh của cô ấy đã ra tới trước thời hạn."

"À......!Chị ấy có việc, tôi tới coi thử trước giúp chị ấy, đợi lát chị ấy tới."

"Vậy cũng được, mời cô đi theo tôi."

Y tá đã dẫn theo Lâm Thiên Song tới văn phòng bác sĩ Trương, trên tay bác sĩ đã cầm được báo cáo kiểm tra của Vu Cửu: "Cô hai Lâm, sao lại là cô?"

Lâm Thiên Song ngồi xuống, thuận miệng nói: "Tôi là em gái chị Vu Cửu, tới lấy báo cáo giúp chị ấy, chị ấy có chút việc."

Lúc này, bác sĩ Trương mới phát hiện Lâm Thiên Song và Vu Cửu thật sự rất giống nhau, quả nhiên nhà giàu sang quyền quý đều thật loạn.

"Thân thể Vu Cửu thế nào?"

"Là thế này......!cô Vu đã mắc ung thư dạ dày, có điều vẫn là thời kỳ đầu, hiện tại bắt đầu điều trị ngay thì xác suất chữa khỏi còn là rất cao.".