Có điều, Kỳ Dụ Văn rất để ý tới tiếng đóng cửa vừa rồi kia, nếu đúng là đã có người vào trong, thì chẳng phải là để người ta nhìn thấy Vu Cửu khều lấy cằm mình, nói câu thấp kém đó rồi sao?

Uy nghiêm sếp tổng kia của cô ấy còn đâu?

Đừng bảo người kia là trợ lý tới thu dọn cơm dư đồ thừa nhỉ?

Kỳ Dụ Văn đứng dậy từ trên sofa, đi ra ngoài văn phòng, tầm mắt tìm được cái người trợ lý kia một cách vô cùng chuẩn xác.

Ánh mắt trốn tránh......!Xem ra là cậu ta, không hề sai.

Kỳ Dụ Văn chỉ vào cậu ta, nói ra lệnh: "Cậu, lại đây."

Tay trợ lý lỡ mắt thấy được cảnh tượng không nên nhìn, run lẩy bẩy, hai chân run bắn lên đi vào văn phòng.

Kỳ Dụ Văn nhìn cậu ta, cười như không cười, dường như cất giấu một khẩu 98K (*) trong cặp mắt kia, sẵn sàng nã cậu ta bất kỳ lúc nào: "Vừa rồi cậu cũng chưa nhìn thấy cái gì nhỉ?"

(*) Súng trường Karabiner 98 kurz, thường được gọi ngắn gọn là K98k hay Kar98.

(theo wikipedia)

Trợ lý lắc đầu bạt mạng, chỉ sợ đầu mình lắc được quá chậm, có vẻ không đủ chắc chắn: "Không có không có, tôi cũng chưa nhìn thấy gì hết."

Kỳ Dụ Văn hơi gật đầu với vẻ vừa lòng, trong ánh mắt mang theo sự uy hiếp như cũ: "Được, nếu về sau tôi nghe thấy lời buôn chuyện gì......"

Đầu của trợ lý suýt chút nữa muốn hất xuống tới, đập xuyên qua cửa sổ từ tầng 66 rơi xuống: "Sẽ không sẽ không sẽ không!"

Kỳ Dụ Văn gật đầu: "Ra ngoài đi."

Trợ lý gật đầu liên tục: "Cảm ơn, cảm ơn sếp Kỳ."

"Đợi chút, dọn dẹp cái bàn đã."

"Vâng vâng vâng."

Vu Cửu không rõ tại sao, chờ sau khi trợ lý thu dọn xong cái bàn rời khỏi, mới hỏi: "Vừa nãy là vụ gì?"

"Cô còn không biết ngượng mà hỏi?"

Kỳ Dụ Văn hơi cắn vào môi, nhớ tới câu mới nãy Vu Cửu nói kia, vẫn cảm thấy xấu hổ: "Nếu không phải vừa nãy cô......!thôi, về nhà đi."

Nói nữa thì chính là đang quất xác bản thân mình rồi (bêu xấu, làm nhục sâu sắc).

Nhưng thật ra, hình tượng của cô ấy ở trong mắt nhân viên đã sớm đổ vỡ đến nát bét, bí mật buôn dưa lê thả cửa từ lâu rồi.

Sếp tổng của họ ngoài mặt vẻ vang, kỳ thực khi ở riêng là cuồng M, nũng nịu.

Mà Vu Cửu cũng vậy, mọi người đều cảm thấy cô chính là một 0 (thụ) giả, sau lưng thì là một em gái nhu mì 1 (công) mãnh liệt!

Hình tượng của hai người này có cảm giác tương phản dữ dội, làm nhân viên công ty gục ngã sống chết đối với cp (cặp đôi) này, đều muốn xỉu ngang rồi.

Kỳ Dụ Văn tham công tiếc việc hôm nay lại tan làm trước lần nữa, nhân viên lần trước tồn tại một ít hoài nghi còn đối với Vu Cửu đã thật sự dựng ngón tay cái lên đối với cô.

Rốt cuộc mang được nữ ác quỷ của công ty về nhà, thật không hổ là S nữ ác quỷ.

Khi ở trên xe, Vu Cửu đã bật hỏi ra nghi hoặc của mình mang theo từ trong nhà: "Cho nên hôm nay cô tức giận là vì sao, chỉ bởi vì tôi đã nói không hài lòng đối với cô sao? Nhưng mà không phải cô đã sớm biết tôi không hài lòng đối với cô sao? Trước khi chúng ta ký vào hợp đồng, tôi đã nói rõ rành rành với cô."

Kỳ Dụ Văn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ chối đáp lời, chính là bởi vì trước kia cũng đã thẳng thắn rồi, hiện tại mới có thể tức giận như thế.

Không phải giận Vu Cửu, mà là tức chính mình.

Cứ ví như lúc ấy tậu một cái sản phẩm, người bán nói cho với mình rằng sản phẩm lỗi, mình thì không ngại mà còn mua vào.

Cuối cùng phát hiện cái lỗi kia thế mà sẽ mang thống khổ cho mình, nhưng mà cô ấy cũng đã không rời bỏ cái sản phẩm này được, không nỡ trả hàng nữa.

Vu Cửu khẽ li3m môi dưới, đã loáng thoáng đoán được gì đó, tầm mắt liền dời đi khỏi từ trên người Kỳ Dụ Văn.

Làm một biên tập nhà xuất bản, xem qua vô số tiểu thuyết, rất nhiều tình tiết tiểu thuyết đại khái là cô có thể nắm rõ, đặc biệt là đối với cuốn tiểu thuyết lộ vẻ máu chó cũ xưa 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ chủ tịch 》 này, hướng đi cốt truyện cơ bản thì càng dễ đoán.

Chỉ là Vu Cửu không rõ, với cái đức hạnh ngu ngốc này của mình, vì sao còn có thể được yêu thích? Cho dù cái khả năng yêu thích này còn không phải đơn thuần như vậy.

Toi rồi, xem ra hiện tại phải khởi động một lớp phòng ngự, thừa dịp khi Kỳ Dụ Văn còn chưa có trở nên đen tối, cũng chưa có thật sự nhìn nhận rõ tình cảm của bản thân, thì mau nhanh kiếm đủ tiền chạy trốn.

Vì khao khát sống sót thật lớn, sau khi kết thúc điều tra nghiên cứu ở thành phố Du, Vu Cửu tiến vào trong làm việc giống như phát điên rồi vậy.

Người trong ê-kíp nhao nhao kêu khổ thấu trời, nhưng nhìn Vu Cửu cả ngày một khuôn mặt nhợt nhạt, thậm chí bộ dáng mệt đến mức đi WC nôn mửa, thì mọi người cũng không dám kêu mệt, đành phải cẩn thận đi theo phía sau Vu Cửu dốc sức làm.

Vu Cửu cũng dùng lý do bận công việc xa cách được Kỳ Dụ Văn.

Tuy Kỳ Dụ Văn rất bất mãn, nhưng Lâm Thiên Nguyên cũng cố ý giam chân cô ấy trên chốn làm ăn, mới chẳng để Kỳ Dụ Văn bởi vì quá rảnh mà nổi cáu đối với Vu Cửu.

Vào một ngày, lúc hơn hai giờ rạng sáng, Kỳ Dụ Văn mới rời khỏi từ công ty.

Vốn dĩ là hôm nay nhận lời mẹ cô ấy về nhà trò chuyện cụ thể chuyện phát triển trong tương lai của công ty một chút, nhưng trong lòng đột nhiên lại trống vắng, dường như là bận rộn hết hồi lâu, bức thiết mong muốn tìm kiếm cảm giác an ủi nào đó.

Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn cảnh phố vẫn phồn hoa y nguyên ngoài cửa sổ, nói với tài xế: "Đi chỗ đó của Vu Cửu trước."

Tài xế hơi nhìn thời gian, lại nhìn về phía Kỳ Dụ Văn trong gương, mới nói: "Vâng."

Sau nửa giờ liền đã đến cửa nhà riêng, Kỳ Dụ Văn bảo tài xế chờ cô ấy ở ngoài cửa một chốc, đợi lát cô ấy còn phải đi về nhà.

Kỳ Dụ Văn đẩy cửa ra mở đèn lên, nhìn căn nhà trống trải vắng lặng, còn hơi không thích ứng.

Trước kia mỗi lần tới, đều sẽ có người ngồi trên sofa ở phòng khách xem TV.

Kỳ Dụ Văn lập tức đi lên lầu, đoán là Vu Cửu cảm thấy dạo này cô ấy cũng sẽ không tới, cho nên cửa chẳng có khóa, nhấn nhẹ một cái thì liền có thể đẩy ra.

Trong phòng ngủ bật điều hòa, có lẽ là còn từng đốt dầu thơm, cũng có thể là Vu Cửu ở lâu rồi, cho nên mùi trong phòng rất dễ ngửi.

Kỳ Dụ Văn khẽ ngửi phút chốc, mới mò mẫm đi qua đến mở đèn đầu giường lên, liền thấy Vu Cửu nằm nghiêng bên ánh đèn.

Đầu heo xăm lộ ra trên cánh tay, giờ phút này thoạt nhìn thế mà lại rất đáng yêu, Kỳ Dụ Văn không nhịn nổi, đưa tay sờ sờ.

Tầm mắt chệch đi, giữa hai ch@n Vu Cửu kẹp một cái gối y như mọi khi, Kỳ Dụ Văn cũng rút gối giữa hai ch@n cô ra như thường lệ, đặt ngay ngắn ở bên cạnh.

"Ưm?"

Gối bị rút ra, không biết là cảm thấy không thoải mái hay là không quen, Vu Cửu nhỏ giọng rên, thoáng ậm ừ một chút, tay sờ sờ đông mò mò tây, còn sơ ý sờ đến tay của Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn lập tức lật tay, nắm lấy tay cô, theo dõi phản ứng của cô.

Đầu ngón tay Vu Cửu cọ cọ mu bàn tay Kỳ Dụ Văn, nhưng mà không có rút tay về lại, mà là dùng một cái tay khác đi mò gối, tiếp theo đặt ở giữa hai ch@n mình lần nữa một cách thuần thục.

Toàn bộ quá trình bị Kỳ Dụ Văn thu hết vào tầm mắt, trước kia cô ấy vẫn luôn cho rằng Vu Cửu thích kẹp một cái gối ở giữa hai ch@n là xuất phát từ d*c vọng không thể nói nào đó.

Lần này vừa xem, thì gối cũng không có kiểu dán vào nơi nào đó như trong tưởng tượng kia, hay là cọ một cái, chỉ đơn thuần là đặt ở giữa bắp đùi, tác dụng của nó dường như cũng chỉ là hơi hơi căng ra khoảng cách hai cái đùi.

Căn phòng lại quay về yên tĩnh lần nữa, cái tay ấm và lạnh của Vu Cửu còn nhẹ nhàng vân vê ở trong tay Kỳ Dụ Văn, tựa như nắm một khối ngọc ôn hòa, thánh thiện thuần khiết khiến người ta không dám khinh nhờn.

Kỳ Dụ Văn cảm thấy thẹn vì ý nghĩ khi trước của mình, hãy còn may rằng mình chưa bao giờ nói ra phỏng đoán này trước mặt Vu Cửu, bằng không thì chắc chắn sẽ bị mắng "bỉ ổi"!

Đinh ——

Âm thanh thông báo của tin nhắn ở trong bóng tối buổi đêm lớn tiếng vô cùng, làm giật mình đến Kỳ Dụ Văn, lập tức tắt tiếng điện thoại theo bản năng, sau đó mới đi xem nội dung tin nhắn.

Là của mẹ cô ấy gửi qua đến, hỏi có phải cô ấy đang trên đường về nhà rồi hay không.

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, rồi đáp lại một câu: Về đến nhà ngay rồi.

Kỳ Dụ Văn cất lại di động, khi đang chuẩn bị tắt đèn rời đi, ngón tay Vu Cửu lại giật giật, tầm mắt cô ấy bị Vu Cửu thu hút, cái tay đã đặt ở trên công-tắc đèn điện lần lữa không có ấn xuống tới.

Kỳ Dụ Văn thu tay ấn đèn điện về, cái tay kia chống ở bên cạnh mặt Vu Cửu.

Vu Cửu dưới đèn ánh sáng ấm áp dịu dàng vô cùng, đặc biệt là so với tính tính giống như pháo nổ ban ngày, Vu Cửu của hiện tại có tính khơi gợi h@m muốn vẹn phần đối với Kỳ Dụ Văn.

Ánh đèn chiếu ra một khoảng bóng dáng ở trên tường trắng đối diện, chỉ thấy một cô gái tóc dài xõa tung dắt lên một bàn tay để ở bên môi, khẽ hôn một cách dịu dàng, hình ảnh đã bất động một lát.

Sau đó, cô gái tóc dài trong bóng dáng kia khom lưng xuống từng chút từng chút, mãi đến khi hình bóng chồng lên một phần nhỏ với của người nằm ở trên giường.

Đêm đã khuya, bóng dáng bên tường sớm đã biến mất, trong phòng một màn đen thui, chỉ có một người nằm ở trên giường, trên đôi môi nhợt nhạt mang theo một miếng dấu vết son môi như có như không, không nhìn kỹ không nghĩ sâu xa, thì cũng không ai biết cái phòng này có người từng tới.

Nhà họ Kỳ.

Hai giờ khuya, mấy cái ánh đèn trong nhà họ Kỳ sáng trưng, thường xuyên làm việc và nghỉ ngơi giờ cõi âm như vậy sẽ được xuất hiện ở nhà họ Kỳ với văn hóa chủ đạo bản chất sói (*).

(*) Bản chất loài sói: tóm lược theo định nghĩa của baidu, được coi là một loại tinh thần đồng đội, chủ yếu đề cao tinh thần đổi mới và tinh thần chiến đấu ngoan cường, là một loại tích cực theo đuổi quy luật sinh tồn của kẻ mạnh nhất trong tự nhiên để tồn tại và tìm kiếm sự sống còn trong điều kiện môi trường và tài nguyên hạn chế hoặc thấp kém.

Người nắm quyền chủ nhà họ Kỳ - Kỳ Tử Đồng thoáng cúi đầu, trong tay thưởng thức một cái tượng Phật tinh xảo mới mua, trên mặt bàn có hai bức ảnh, một phần hồ sơ bị nắm nhăn, còn có một chiếc di động vẫn chưa tắt màn hình.

Trên di động là cửa sổ trò chuyện với Lâm Thiên Nguyên, ý tứ thông điệp qua lại trên đó không rõ.

Đinh ——

Một cái tin nhắn mới đã tới:

Lâm Thiên Nguyên: Thím à, nếu thím đã đoán được rồi, thế thì thím càng nên khiến Dụ Văn tách ra với tiểu Cửu, với lại, cháu không hy vọng thím lại đặt theo dõi hoặc là truy vết gì đó ở trên người tiểu Cửu, đây là tấm lòng che chở với tư cách là người chị gái của cháu, mong thím thứ lỗi.

Kỳ Tử Đồng không có phản hồi, có lẽ Lâm Thiên Nguyên cũng không cần bà ấy đáp lại.

Hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng sách yên tĩnh thật lâu, Kỳ Tử Đồng mới ngẩng đầu lên kiểu như tỉnh cơn mê, tiếp theo lại giấu đi ảnh chụp hồ sơ cùng di động trên mặt bàn, mới nói:

"Vào đi."

Vừa dứt lời, một cô gái dung mạo lạnh lùng lại không đầy anh dũng khí phách đi vào tới.

Kỳ Tử Đồng nhìn cô ấy, phảng phất như đã thấy được dáng vẻ hồi trẻ của mình ở trên người cô ấy, không chỉ là tướng mạo.

Kỳ Dụ Văn trở tay đóng cửa lại: "Chủ tịch Kỳ."

"Ừm."

Kỳ Tử Đồng không có ý chê trách phản đối gì với cái xưng hô xa cách này, vốn dĩ hôm nay kêu Kỳ Dụ Văn trở về chính là đánh cớ bàn bạc công việc.

"Gần đây thì nhà họ Lâm luôn đối nghịch với chúng ta, con biết là có chuyện gì chứ?"

Ánh mắt Kỳ Tử Đồng nhìn vào Kỳ Dụ Văn, ánh mắt kia không giống đang nhìn một người, ngược lại giống đang nhìn một cái công cụ hay là đồ vật.

Kỳ Dụ Văn biết Kỳ Tử Đồng đang biết mà vẫn hỏi.

Khi trước chỉ là hai người Kỳ Tử Đồng và Lâm Hoa Khôn không vừa mắt nhau, tranh đoạt của hai tập đoàn dù sao là chuyện ngấm ngầm.

Hiện giờ, Lâm Thiên Nguyên thường xuyên đối đầu với Kỳ Dụ Văn, trực tiếp đem mâu thuẫn âm ỉ giữa tập đoàn hai nhà bày ở trên mặt bàn, cũng bày tỏ rõ rằng mâu thuẫn đời trước rốt cuộc đã tiếp diễn đến đời sau.

Mặt Kỳ Dụ Văn tỉnh bơ, nói: "Nếu nhà họ Lâm không cần thể diện nữa, con cũng chỉ có thể lễ độ đánh trả."

Kỳ Tử Đồng đặt tượng Phật nhỏ trên tay mình xuống, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, hỏi ngược: "Vì sao không trả lời câu hỏi của ta? Hay con cảm thấy đây là việc riêng của con, không muốn nói với ta?"

Kỳ Dụ Văn giương mắt nhìn bà ấy, điềm tĩnh điềm đạm mà nói: "Không phải con không trả lời, chỉ có thể nói rằng con không biết."

"Con không biết?"

Kỳ Tử Đồng cười cười, nói: "Nhưng mà ta biết, là bởi vì một cô gái nhỉ?"

Kỳ Dụ Văn mím lấy môi, không trả lời.

"Làm người nối nghiệp tương lai của nhà họ Kỳ, con bao nuôi phụ nữ, còn là một cô gái trông giống Lâm Thiên Song, con là sợ người ta không biết con thích Lâm Thiên Song?"

Kỳ Tử Đồng nhíu mày, đem tượng Phật cầm thưởng thức trên tay nện ở trên mặt đất một cách nặng nề, đứng lên đi đến phía Kỳ Dụ Văn: "Kỳ Dụ Văn, rốt cuộc là ai không cần thể diện? Con mất mặt thì đừng mang theo danh tiếng nhà họ Kỳ!"

Kỳ Tử Đồng cười lạnh lùng, từ trước đến nay bà ấy vui giận thất thường, khiến người ta không dò ra được cảm xúc.

Ở trong ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng của Kỳ Dụ Văn, bà ấy khẽ nhướn mày, duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy cuối ngọn tóc Kỳ Dụ Văn, ngón tay nhẹ nhàng vân vê ở trên đó, giọng điệu nhẹ rất nhiều so với lúc trước, nhưng khiến người ta nghe được sẽ này sinh sợ hãi như nhau.

"Khi trước con giấu giếm cô ta, ta không nói gì.

Bây giờ Thiên Nguyên tuyển cô ta vào công ty quảng cáo của mình, một bên khác thì đối nghịch với con, hai đứa đứng ở trung tâm đủ loại dư luận, có bao nhiêu người chú ý biết không? Người có tâm, hơi điều tra một chút là có thể biết câu chuyện bên trong.

Con không chê mất mặt, nhưng lại làm cho cả nhà họ Kỳ hổ thẹn.

Làm người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Kỳ, mẹ của con, ta có thể nâng con lên, cũng có thể huỷ bỏ con......!Lời ta nói thì chỉ nói đến đây, con là đứa thông minh, con biết ý của ta, về phòng nghỉ ngơi đi."

Kỳ Dụ Văn không có vẻ mặt gì, vẻ mặt của cô ấy từ khi vào cửa đến giờ thì chưa từng biến đổi, không nói một lời xoay người rời đi, chỉ là sau khi ra khỏi phòng sách, trên khuôn mặt không chút gợn sóng rốt cuộc xuất hiện một vệt hung ác âm u.

Kỳ Dụ Văn không có về phòng ngủ, mà là đã đi ra sân, nằm ở trên ghế nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Giữa thấm thoát, thời gian liền đã đến thời khắc mặt trời tờ mờ sáng.

Di động tắt tiếng hết cả đêm đã nhận được một cái email, là từ người chuyên phụ trách theo dõi lịch sử giao dịch tài khoản mà Vu Cửu sở hữu gửi tới.

Email như vậy, một tuần cô ấy sẽ nhận được một lần.

Kỳ Dụ Văn vốn là tính xem qua loa một cái, nhưng chưa từng nghĩ ghi chép tuần này bất thường vô cùng.

Có đến mấy khoản thu nhập 20-30 vạn (656 triệu ~ 984 triệu VNĐ) với ghi chú tên gọi là "chia hoa hồng" đến từ công ty quảng cáo thuộc sở hữu của Lâm Thiên Nguyên, hiện giờ tiền gửi trong thẻ ngân hàng dưới chứng minh thư của bản thân Vu Cửu đã cao lên tới 83 vạn (khoảng 27 tỉ VNĐ) hơn.

Kỳ Dụ Văn lập tức gọi điện thoại cho người chuyên phụ trách kiểm tra mấy khoản tiền này là chuyện như thế nào, đồng thời bảo vệ sĩ đi mang Vu Cửu tới đến công ty, cô ấy muốn gặp Vu Cửu.

Hóa ra vào không lâu trước đó, ê-kíp Vu Cửu dẫn dắt làm bán mạng cộng với dưới sự trợ giúp của Lâm Thiên Nguyên, giúp việc làm ăn của Lương Dư Kha phát triển cực kỳ nhanh chóng mà thuận lợi, thật mau thì đã khai trương rất tốt lành.

Việc thương hiệu tiệm lẩu viết tên "Lương Dư Kha" kia cuối cùng vén màn che, hướng đến cả nước.

Khi Lương Dư Kha bắt đầu tuyên bố khai trương tiệm lẩu ở trên Weibo, Kỳ Dụ Văn còn chẳng để ý, một tiệm lẩu cỏn con của một con hát mở còn không đáng để cô ấy quan tâm.

Hiện giờ nhìn đến tài liệu điều tra ra, rốt cuộc Kỳ Dụ Văn nhận ra muộn màng.

Một trong những cổ đông cái tiệm lẩu kia của Lương Dư Kha chính là công ty quảng cáo dưới trướng Lâm Thiên Nguyên, chiếm cổ phần cao tới 51%, mà Vu Cửu chủ yếu làm người phụ trách.

Vì kế hoạch khích lệ nhân viên độc đáo kia của công ty Lâm Thiên Nguyên, lấy được phần chia hoa hồng dày.

Mà Vu Cửu xui xẻo, gần đây vì vấn đề dạ dày bất thường, khi đang chuẩn bị khám nội soi dạ dày, thì đột nhiên bị vệ sĩ của Kỳ Dụ Văn xông vào trong rồi "mời" tới tập đoàn họ Kỳ.

Mới vừa đến văn phòng Kỳ Dụ Văn một cái, liền nhận được một trận mắng đổ ập vào mặt.

"Vu Cửu, vì sao cô giúp Lương Dư Kha làm những cái này mà chẳng nói tôi biết!"

Vu Cửu hơi ngẩn người, mới biết việc này đã bị Kỳ Dụ Văn biết được.

Cô thong thả điềm tĩnh ngồi xuống, đôi tay kề đỡ mặt giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng hết sức bất an.

"Cô cũng chả hỏi á."

Kỳ Dụ Văn trừng mắt với cô, nhìn thái độ chả sao này của cô là khiến cô ấy càng tức giận, tài liệu điều tra trong tay bị cô ấy hung hăng vứt trên đất, chỉ vào mũi Vu Cửu mà mắng: "Có phải tôi đã sớm đã cảnh cáo cô đừng cùng nhúng vào với Lương Dư Kha hay không? Cô thì hay rồi, trực tiếp giúp cô ta làm buôn bán luôn.

Tiếp đó thì sao? Sau này cô muốn thế nào?"

Rạng sáng hôm nay vừa mới bị Kỳ Tử Đồng uy hiếp, điều này vốn đã khiến Kỳ Dụ Văn hết sức bực bội trong lòng.

Vì ngủ đông dài hạn ở dưới người Kỳ Tử Đồng mà dã tâm càng thêm bành trướng, làm cô ấy dậy lên quyết tâm đối đầu với Kỳ Tử Đồng.

Chỉ là chẳng ngờ tới, Vu Cửu quay đầu liền đã đánh một cái tát cho mình, một chút thể diện cuối cùng của Kỳ Dụ Văn cô ấy hoàn toàn tan biến.

"Kỳ Dụ Văn, hy vọng cô việc nào ra việc đó, tôi giúp cô ta làm ăn đơn thuần chỉ muốn kiếm tiền, không có bất kì quan hệ nào khác."

Vu Cửu không chỉ không muốn thiết lập quan hệ cùng Kỳ Dụ Văn, cũng không muốn nhận Lâm Thiên Nguyên, chính là sợ liên lụy vào trong phiền phức thuộc cốt truyện về sau.

Phần Lương Dư Kha có lẽ cũng là nhân vật quan trọng trong cốt truyện, Vu Cửu chắc chắn là cũng muốn cùng giữ khoảng cách với cô ta.

Ngoại trừ công việc, hai người chưa bao giờ tán gẫu nhiều.

Ở phương diện này, Vu Cửu vẫn đối xử bình đẳng.

Vu Cửu nhặt tài liệu trên mặt đất lên tới, đặt ở trước bàn đàng hoàng, cố gắng hết sức làm giọng điệu của mình bình lặng một tí.

Đối mặt với Kỳ Dụ Văn giống như chó điên vậy, đối nghịch với cô ấy không chỉ sẽ khiến ngừng tiến độ nói chuyện, còn sẽ chọc giận cô ấy hơn nữa.

Vu Cửu nhướn mày lên: "Kỳ Dụ Văn, tôi kiếm đủ tiền trả lại cô thì không phải ai nấy vui mừng sao?"

"Kiếm đủ tiền, sau đó cô phải rời khỏi tôi sao?"

Kỳ Dụ Văn tới gần Vu Cửu từng bước một, trong mắt phủ kín tơ máu đỏ, hiển nhiên là một đêm không ngủ: "Cô cứ muốn rời khỏi tôi như vậy sao? Là tôi kinh khủng đến cỡ nào, mới có thể khiến cô liều cả mạng đi giúp Lương Dư Kha kiếm tiền?"

Giữa mày Vu Cửu xuất hiện một chữ xuyên (川).

Sao mà phát triển của sự tình càng ngày càng máu chó rồi, đồng thời, cũng không rõ việc Kỳ Dụ Văn tức giận rốt cuộc ở đâu, bèn tiếp tục lý trí cố gắng:

"Thỏa thuận lúc ấy đã viết đến rõ rõ ràng ràng, tiền kiếm đủ thì có thể xóa bỏ đoạn quan hệ này.

Hiện tại tôi đã kiếm được tám mươi mấy vạn, lại nhận vài khoản phí tham gia, tôi đã có thể trả hết tiền rồi.

Số tiền này hợp pháp hợp quy, còn đã nộp thuế, cô đừng có can thiệp gây khó dễ rằng số tiền này là không sạch sẽ, đây là thành quả tôi dốc lòng dốc sức trù bị hết thật lâu."

"Tôi sẽ không để cô đi đâu."

Kỳ Dụ Văn không ngủ một đêm, hơn nữa trong lòng có tức tối, thân thể có tí không chống đỡ được, yếu ớt hết hơi mà nói: "Cô không đi được, cô cho rằng lừa tôi rồi thì có thể đương nhiên mà đi sao? Cô nghĩ cũng đừng hòng."

Vu Cửu vừa đột nhiên ngẩng đầu, luôn cảm giác trên vẻ mặt Kỳ Dụ Văn viết vào ba cái chữ to:

( đã đen tối)

"Tôi đã lừa cô khi nào? Đừng bảo là cô muốn quỵt đi!"

Kỳ Dụ Văn cười lạnh lùng, bây giờ cô ấy đã không phân rõ rằng không cho phép Vu Cửu đi là xuất phát từ sự trả thù đối với mong muốn khống chế của Kỳ Tử Đồng, hay là bất mãn Vu Cửu giấu giếm cô ấy cùng thông đồng với Lương Dư Kha Lâm Thiên Nguyên, hoặc là lại xuất phát từ tình cảm dần dần sâu nặng và mong muốn chiếm hữu vặn vẹo đối với Vu Cửu.

Có lẽ là ba cái kết hợp, dù sao thì Kỳ Dụ Văn muốn quỵt lời từng nói khi ấy, cô ấy không muốn để Vu Cửu đi, không muốn để những người đó đạt được.

"Quỵt rồi thì lại thế nào? Cô còn có thể dùng bản hợp đồng kia đi kiện tôi sao? Nếu như kiện, cô cảm thấy cô có thể thắng vụ kiện này sao? Tất cả mọi người đều muốn chúng ta tách ra, ngay cả cô cũng thế, tôi......"

Vu Cửu chợt xẹt đến trước mặt Kỳ Dụ Văn che lại miệng cô ấy.

Sau khi tắt âm v@t lý, lại nhấc thẳng ngón tay lên kề vào bên môi Kỳ Dụ Văn, nhắm mắt lại lắc lắc đầu: "Suỵt —— đừng nói kiểu lời này, tôi dị ứng với văn học chủ tịch bá đạo, cái lời thoại này tôi nghe được sẽ nảy sinh phản ứng không tốt."

Kỳ Dụ Văn hoàn toàn nghe không hiểu Vu Cửu đang nói cái gì, chỉ cho là cô đang pha trò, liền kéo tay cô ra đi đến trước bàn làm việc của mình, lấy ra từ trong ngăn kéo một phần hồ sơ từng ký lúc trước, xé bỏ nó trước mặt Vu Cửu.

Vu Cửu nhìn trên mảnh vụn giấy trên mặt đất, phẫn nộ đương nhiên là có, hơn nữa rất khủng.

Nhưng cái càng nhiều hơn, là một cái cảm giác bất lực tên gọi "quả nhiên là như thế".

Hiện giờ cô không rõ hết toàn bộ này, rốt cuộc là bởi vì Kỳ Dụ Văn sẽ phải lòng một người trông giống Lâm Thiên Song, người tên gọi là "Vu Cửu" có thiết lập cứng nhắc lại vô lý như vậy, hay là vấn đề bản thân mình.

Dẫu cho cô chạy trốn được nhanh nữa, thì hình như tình tiết máu chó vẫn cắn lấy cô thật chặt.

Vu Cửu ngẩng đầu lên thở dài hết một hơi, uể oải cạn hơi mà nói: "Kỳ Dụ Văn, quả nhiên cô là người không đáng để tôi tin tưởng, cũng không đáng để tôi chờ mong.

Nếu đã như vậy, vừa khéo tôi cũng mệt rồi, tôi rốt cuộc có thể bàn giao Lương Dư Kha bên kia rồi.

Có điều......"

Vu Cửu thoáng dừng một chút, cúi đầu xuống đột nhiên bắt đầu mắng: "Tôi cmn vẫn là không thật sảng khoái mà!"

Vu Cửu thình lình nhặt một cái ly thủy tinh trên bàn lên, hung hăng đập về phía đấy của Kỳ Dụ Văn.

Cái ly vỡ tan nát ở trên bàn làm việc, mảnh vụn quẹt qua mu bàn tay Kỳ Dụ Văn, một hàng máu chảy xuống.

"Cmn, để bà đây làm vô ích lâu như vậy.

Cô thật đúng là Diêm Vương gia thêu hầu bao, lòng dạ nham hiểm đấy còn giở trò! Kỳ Dụ Văn cô đi chết đi! Từ nay về sau, bà đây không đội trời chung với cô! Trái lại tôi muốn coi thử, là cô dần tôi chết trước, hay là tôi phế hết cả cô trước!"

Khi trước Vu Cửu còn ấp ủ rằng Kỳ Dụ Văn sẽ làm con người, mong chờ tinh thần tuân thủ hợp đồng, đợi khi cô trả hết tiền thì thả cô đi.

Cho nên bình thường chán ghét Kỳ Dụ Văn đi nữa, thì tốt xấu gì là không có huỵch toẹt, thậm chí thỉnh thoảng sẽ có khi chủ động xin lỗi bày tỏ thiện chí.

Hiện giờ Kỳ Dụ Văn đã xé rách ngụy trang của cô ấy, Vu Cửu đương nhiên cũng muốn cởi xuống da cừu khoác nửa trên người của mình.

Kỳ Dụ Văn ngơ ngác mà nhìn cô, sao mà cảm xúc của Vu Cửu có thể thu thả tự do như vậy, cơn nóng nảy này tới đến quá đột ngột rồi.

Vu Cửu phẫn nộ mà rời đi mất, trợ lý ở ngoài cửa nhìn thấy cô gái luôn luôn dịu dàng được lòng người hung hăng nện lên cửa văn phòng rời đi, cũng cảm thấy kinh ngạc cực kỳ.

Mọi người chưa ngẩn ra bao lâu, thì một trợ lý trong số đó liền nhận được điện thoại nội bộ của Kỳ Dụ Văn, bảo kêu một bác sĩ đi vào.

Thế mới biết, Vu Cửu không chỉ có hất cửa rời đi, còn lấy cái ly đập vào Kỳ Dụ Văn rồi!

Tin tức lớn, tin tức lớn bất ngờ!

"Sự tình hôm nay, nếu có ai dám nói ra ngoài, thì đừng trách tôi không có nhắc nhở qua mấy người."

Các vị thư ký trợ lý còn đang có mặt ở đây tất cả im như thóc một trận, đấy không phải tin tức lớn bất ngờ, đó là tình sử bí mật của sếp tổng......

Vu Cửu về đến nhà, đã đập một lượt đồ trong nhà để giải tỏa tâm trạng của mình.

"Cmn, Kỳ Dụ Văn là chó chăng? Là chó đi! Hễ mà cô ta đầu thai tốt, thì trên đời liền thêm được một người!"

Dì trong nhà nhận phải ánh mắt của Vu Cửu, không dám nói phải, cũng không dám nói không phải, chỉ sợ cái bình hoa trong tầm tay Vu Cửu kia sẽ ném về phía mình.

"Không được, tôi phải mua chút đồ."

Vu Cửu bước qua sàn nhà một bãi hỗn loạn, rồi gọi một chiếc xe đi cửa hàng lân cận mua được một cái cưa điện về tới trong nhà.

Dì thu dọn thảm kịch trong nhà thấy được thì la hét lớn một tiếng.

"Ôi chao cô Vu à, cô đây là cầm theo cái gì á, mau mau mau để xuống!"

Vu Cửu đã nhấc cưa điện lên tránh khỏi tay của dì kia: "Có ích với tôi, dì đừng quan tâm.

Lời của tôi nhắc tới đây, nếu mà có một ngày Kỳ Dụ Văn bị chết dưới cưa điện, thì nhất định là do tôi làm.

Tức đến mức tôi muốn cho hay đấy, Whats up!" (Thế nào?)

Dì kia đập tay một cái giậm chân một phát, suýt nữa muốn khóc ra tới: "Cô Vu ơi, đừng làm chuyện phạm pháp nha! Với lại, ngài gầy yếu như vậy nào đâu đánh thắng được sếp Kỳ chớ, sếp Kỳ chính là đai đen Taekwondo, còn từng luyện Judo, Karate, tán thủ/tán đả (boxing/kickboxing kiểu Trung quốc) đấy!"

"Tôi còn là từ phái Không Động, tuyệt chủng......!ơ gì á? Cô ta từng luyện nhiều như vậy? "

Vu Cửu ngay lập tức héo rồi.

"Đúng vậy, hơn nữa cấp bậc đều rất......"

Dì kia hơi nâng tay: "Đều rất cao."

Xém nữa thì quên Kỳ Dụ Văn là nữ chính công, chủ tịch bá đạo trong tiểu thuyết rồi, thân mang kỳ tài, đánh nhau trình độ cao cũng không phải là tiêu chuẩn tối thiểu sao?

Trái lại bản thân thì cái gì cũng không biết, còn có một tấm thân nát liên lụy mình.

"Cmn, lẽ đời này quá không công bằng rồi, vậy tôi càng cần cái cưa điện này hơn.

Thế kỷ 21 rồi, ai còn đấu tay không?"

Thừa dịp dì kia chưa phản ứng lại kịp, Vu Cửu đã vác cưa điện lên lầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng gầm rú của cưa điện truyền ra từ trong phòng Vu Cửu, dì kia mới hoàn hồn lại.

"Ôi chao cô Vu à, ngài tuyệt đối đừng làm bị thương mình á!"

Dì kia nguyên cả ngày đều đang định khuyên giải Vu Cửu sắp đi vào đường chết, còn phải vội vàng thu dọn tàn cục trong nhà, cũng đã quên nói cho Kỳ Dụ Văn biết rằng trong nhà có một cái cưa điện dùng để giết cô ấy rồi.

Vào buổi tối, khi Kỳ Dụ Văn về đến trong nhà, thời điểm nhìn thấy Vu Cửu lao xuống lầu với một khuôn mặt đen thùi, thì Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên một cách kinh hoàng.

"Người chết, cô còn dám tới nơi này!"

Kỳ Dụ Văn nhìn thấy đồ Vu Cửu cầm trên tay, sợ tới mức thoáng lui về sau một bước.

Đây là thứ gì vậy!

- --

Tác giả có lời muốn nói: Chương này thật máu chó, lúc trước khi tôi sắp chương này thì vẫn luôn đeo mặt nạ thống khổ.

Đấu vòng loại của hai người đã kết thúc, tiếp theo sau sắp tiến vào vòng bán kết rồi!.