Trong xe rơi vào yên lặng chẳng hiểu ra sao.

Sau khi xuống xe, trong tầm mắt uy hiếp Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu đi ghế sau lấy quà tặng ra tới.

Kỳ Dụ Văn đứng ở phía sau Vu Cửu hơi gật đầu vừa lòng, không ngờ rằng Vu Cửu vừa quay người lại liền đập cái bó hoa kia vào trên người cô ấy!

"Cô làm gì vậy!"

Vu Cửu khều khều tóc trên trán mình, lại bình tĩnh thản nhiên mà vén tóc ra sau tai: "Không cẩn thận, lỡ tay."

"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?"

"Thế cũng không còn cách nào đấy, tôi chỉ là không cẩn thận thôi."

Vu Cửu thoáng nhìn nước trong hoa tươi đã vẩy vào trên cổ Kỳ Dụ Văn, bèn thuận tay dùng đầu ngón tay xoa xoa cổ của Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn lập tức mẫn cảm mà rụt cổ lại, nhìn vẻ yêu kiều được ẩn vào hiếm hoi trong ánh mắt Vu Cửu.

Khóe môi Vu Cửu chợt co rụt hơi hơi, trong lòng mắng bản thân rằng tay tùy tiện gì đó, vội ôm hoa tươi cùng quà tặng mau bước về đến nhà.

Kỳ Dụ Văn đứng tại chỗ sờ sờ cổ của mình, xúc cảm vừa rồi còn tồn tại mơ hồ.

Cô ấy thầm hận bản thân phế bỏ, chỉ bị chạm vào một chút thì liền xuất hiện phản ứng mất mặt như vậy.

Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là mình bị ghẹo? Điều khiến tâm lý cô ấy mất cân bằng nhất là, mỗi lần đều đã bị ghẹo thành công, hơn nữa là cực kỳ thành công.

Quản gia chờ ở cửa nhìn Kỳ Dụ Văn mãi một hồi lâu, rốt cuộc vẫn đã lên tiếng gọi cô ấy: "Cô cả à?"

Kỳ Dụ Văn lúc này mới tỉnh táo tinh thần, phỏng chừng là bởi vì mất mặt, cho nên chẳng nhìn đến quản gia, sợ nhìn thấy một chút xíu khác thường từ trên mặt ông ấy, cho dù khả năng cực thấp.

Vừa vào cửa, liền thấy Vu Cửu "tùy tiện" đặt hoa ở một bên, đang say sưa ăn trái cây ngon lành.

Bởi vì muốn bồi dưỡng thân thể, Vu Cửu luôn đang thực hiện duy trì cân bằng chế độ hằng ngày, kiểu hết thảy có lợi cho thân thể.

Đương nhiên Kỳ Dụ Văn không biết điều này, theo cô ấy thấy thì đây chính là Vu Cửu cố ý.

Kỳ Dụ Văn cố ý soi mói bắt bẻ: "Cô cũng không thể bớt ăn chút sao?"

Động tác nhai của miệng Vu Cửu chợt khựng lại, nhìn trái chuối còn đang lột vỏ của mình, hỏi: "Cô ăn chuối à?"

Kỳ Dụ Văn hơi dừng một chút, tuy rằng không muốn lắm, nhưng vẫn đã nói: "Ăn."

Vu Cửu đưa chuối cho Kỳ Dụ Văn: "Muốn ăn cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, nghe thấy liền chối tai."

Lần này Kỳ Dụ Văn không có ngồi ở đối diện Vu Cửu, ngược lại là ngồi ở bên cạnh cô ăn chuối.

Chờ sau khi ăn xong, cô ấy cầm khăn giấy ướt lau tay, nói: "Trưa hôm nay cô đã gặp phải Lương Dư Kha?"

"Ừ, đã gặp được, làm sao vậy?"

"Hôm nay cô làm được rất tốt.

Cái người như cô ta kia tiếp cận cô là không có ý tốt, hẳn cô nhìn ra được."

"Là nhìn ra được......"

Vu Cửu hơi ngồi dựa nghiêng vào hướng bên cạnh: "Thì ra hôm nay cô tặng tôi hoa cho tôi quà khác thường như vậy là bởi vì cái này à, tôi còn tưởng rằng cô có chuyện gì nhờ cậy tôi."

Sau khi Kỳ Dụ Văn nghe xong thì suy nghĩ hết một chốc, rõ sững sờ rằng không nghĩ tới mình sẽ có chuyện gì có thể nhờ cậy Vu Cửu.

"Cô cho rằng cô có thể làm cái gì giúp tôi?"

Vu Cửu cũng suy nghĩ hết một hồi lâu: "Quả thật không có......"

Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn Vu Cửu, mỉm cười: "Người quý ở chỗ hiểu rõ bản thân, thực tế một chút không có cái gì không tốt."

Vu Cửu vừa nghiêng đầu liền đã tiếp xúc với tầm mắt của cô ấy, nụ cười nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn khiến cô nhớ tới một câu, cô học theo dáng vẻ lúc ấy của quản gia, nói: "Đã lâu chưa thấy cô chủ của chúng ta cười như vậy rồi."

Quản gia: "......"

Đây là đang ẩn ý ám chỉ mình sao?

Nụ cười nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn đã thu về, không biết là bởi vì thẹn thùng ỡm ờ, hay là nguyên nhân gì khác, cô ấy uống vào ngụm nước, hơi mím môi: "Đi ăn cơm."

"Ờ."

Vu Cửu vứt vỏ chuối đến thùng rác, đi rửa tay rồi liền cùng ăn tối với Kỳ Dụ Văn.

Chỉ cần lúc Kỳ Dụ Văn có mặt, thì đồ trên bàn nhất định đều là món cô ấy thích ăn.

Khẩu vị của Vu Cửu không giống với cô ấy chút nào, nhưng cũng không tự nguyện đi nói với dì, chỉ có thể ăn từng chút từng chút như thể gà mổ thóc.

Sau khi ăn xong, Vu Cửu liền đi tắm rửa rồi, khi ra tới thì lại thấy Kỳ Dụ Văn đợi ở phòng cô.

Khoảng thời gian trước, Kỳ Dụ Văn quả thật đã cử người chuẩn bị đồ ngủ mới cho Vu Cửu.

Áo sơ mi làm áo ngủ trước kia toàn bộ bị ném sạch, đến chừng Kỳ Dụ Văn nhìn thấy Vu Cửu mặc đồ ngủ thông thường như vậy, ngược lại thì nhớ nhung đến bộ dáng khi trước của cô.

Vu Cửu nhíu mày, dựa vào tường: "Thật ra tôi không hiểu lắm, vì sao cô lại đặt ánh mắt ở trên áo ngủ của tôi nhiều như vậy, cô là cuồng áo ngủ sao?"

Kỳ Dụ Văn: "......"

Cô ấy không đáp lời, quăng một ánh mắt khó giải thích rồi liền đi mất một cách lạnh lùng xinh đẹp quý phái.

Cô ấy đâu phải cuồng áo ngủ, rõ ràng là cuồng Vu Cửu mặc áo ngủ.

Lúc Vu Cửu đi đóng cửa thì đã nhìn thấy quản gia, hỏi: "Chú có biết cô chủ của bên chú có cái đam mê này không?"

"Không biết, lần đầu tiên gặp."

Kỳ Dụ Văn lớn lên dưới sự chăm nom của quản gia, tuy rằng càng ngày càng nhìn không hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy, nhưng ông ấy vẫn thấy được rõ ràng chút chuyện này.

"Cô Vu không có nghĩ tới, có lẽ cái cô ấy nhìn không phải là áo ngủ của cô sao?"

Vu Cửu đứng mà chân run run: "Chú vừa nói thế, thì tôi càng lúc càng cảm thấy cô ta bất thường hơn."

Quản gia: "......"

Ban đêm, Vu Cửu ở phòng mình đọc sách, cô cũng không thể ngồi chờ chết.

Hiện giờ cô thiếu Kỳ Dụ Văn gần 100 vạn (khoảng 3 tỉ 4 VNĐ), không nghĩ chút biện pháp thì đoán chừng phải ngày tháng năm nào mới có thể trả hết tiền.

Bởi vì chuyện muốn trả nợ, gần đây Vu Cửu từng đêm từng đêm ngủ không được, cô rốt cuộc ý thức được trả 100 vạn đối với cô mà nói là một chuyện khó khăn cỡ nào.

Cái này quấy nhiễu Vu Cửu chưa mấy ngày thì đã bị cơ sở của Lương Dư Kha tra được, đoán tới trước một bước.

Vẫn là vào một buổi trưa ánh nắng tươi đẹp, cô ta lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt Vu Cửu.

Có điều lần này không giống lần trước gióng trống khua chiêng như vậy, mà là bao bọc bản thân đến rất kỹ, chỉ có một đôi mắt trang điểm kiểu hoa đào lộ ở bên ngoài.

"Sao cô lại xuất hiện rồi? Cô là mang vốn tham gia vào sao? Cho tác giả hết bao nhiêu tiền?"

Lương Dư Kha thoáng sửng sốt.

Làm một diễn viên thì đương nhiên biết mấy cái từ kia là có ý gì, nhưng nói ra từ trong miệng Vu Cửu thì không biết có ý gì nữa.

"Ơ?"

Vu Cửu lại thoáng thở dài: "Không có gì, cô có chuyện gì muốn tìm tôi?"

Lương Dư Kha giương lên một nụ cười mỉm một lần nữa, độ cong khóe môi y chang y đúc với vừa nãy: "Vu Cửu, tôi có một chuyện làm ăn muốn tìm cô làm giúp tôi."

"Chuyện làm ăn?"

Đó chính là tiền? Vu Cửu đã nổi hứng thú: "Cô nói thử xem."

"Gần đây rất nhiều nghệ sĩ giới giải trí đều đã mở (cơ sở) ăn uống, tôi cũng muốn mở một cái, thiết lập thương hiệu của mình.

Cho nên tôi chính là muốn mời cô làm chuyện này giúp tôi."

"Nếu tôi không lầm, cô nhà to sản nghiệp rộng, hình như không có cái nhu cầu cần thiếtnày, hơn nữa dù có kiếm ai cũng không tính đến tôi nhỉ."

Cho dù biết người này nuôi dưỡng ý định xấu xa, nhưng cơ hội kiếm tiền chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Vu Cửu muốn nắm bắt cơ hội này, giúp Lương Dư Kha làm chuyện đây dưới điều kiện hợp lý.

"Chúng ta dời một nơi khác nói chuyện, nơi này nắng to, đen hết."

Vu Cửu thoáng gật đầu: "Ừ."

Hai người ngồi ở băng ghế dưới một tàng cây che bóng mát.

Lương Dư Kha giữ khuôn phép lịch sự, vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay với Vu Cửu.

"Vừa nãy cô cũng nói qua, tôi nhà to sản nghiệp rộng không có cái nhu cầu cần thiết này, nhưng tôi muốn tách rời gia tộc, làm một chuyện kinh doanh thuộc về chính mình, không phải cũng là bình thường sao?"

Vu Cửu chẳng nói gì, cảm thấy Lương Dư Kha thật là quá đường hoàng rồi, cực kỳ giống một kẻ lừa đảo làm bán hàng đa cấp.

Lương Dư Kha đem nước suối vẫn luôn cầm trên tay vặn ra đưa cho Vu Cửu, lại nói tiếp: "Cô thiếu tiền, tôi cũng có cái nhu cầu này.

Cô muốn thoát khỏi Kỳ Dụ Văn, tôi cũng không hy vọng cô ở bên cạnh cô ta, đây là chuyện mà cô và tôi đều có lợi."

Vu Cửu uống vào một ngụm nước: "Có ý gì?"

"Bởi vì tôi thích cô."

"Phụt ——"

Lương Dư Kha vội vàng lấy khăn giấy ra, đỡ cằm Vu Cửu lau vệt nước bên miệng cho cô.

Vu Cửu ghét người lạ đụng vào mình, bèn vội cản tay cô ta ra: "Cô nói vớ vẩn thì cũng tìm cái lý do bình thường chút."

"Tuy rằng nói thích thì có hơi khoa trương, nhưng ít ra cũng là đã có cảm tình.

Tôi cảm thấy cô là một người rất thú vị, muốn tới gần cô.

Nhưng cô cũng biết Kỳ Dụ Văn thấy tôi không vừa mắt, nếu cô ta kẹp ở giữa chúng ta, thì quan hệ của chúng ta vĩnh viễn sẽ không kéo gần."

Vu Cửu thoáng cười khinh thường.

So với Kỳ Dụ Văn, thì cô càng không thích người trong ngoài bất nhất trước mặt này: "À, sao đã nói như vậy......! hiện tại tôi cũng cho rằng thú vị là cái nghĩa xấu đấy."

Lương Dư Kha chợt chuyển đề tài, giọng điệu từ tự tin chuyển thành thất vọng: "Tôi biết, khoảng thời gian trước chắc chắn là bởi vì Kỳ Dụ Văn mà cô xóa tôi đi, bằng không cô bé tốt như vậy, dịu dàng thế kia như cô chắc hẳn sẽ không nhẫn tâm xóa tôi."

Vu Cửu vặn nắp chai nước suối lên, nhìn cô ta một cách kỳ dị, thầm nghĩ Lương Dư Kha không chỉ là kẻ lừa đảo làm bán hàng đa cấp, thế mà là đứa trà xanh (bên ngoài tỏ vẻ ngây thơ, bên trong tính toán mưu mô)......!Hơn nữa là trà xanh rất cấp thấp.

"Tôi nghĩ lý do cô lấy để thương lượng với tôi không phải là cái này, cô nói thẳng đi, đừng làm cái kiểu loanh quanh lòng vòng này nữa."

Lương Dư Kha thoáng cười gian xảo, nảy sinh cảm giác giống như với Kỳ Dụ Văn lúc ấy —— thích nói chuyện cùng kết giao với người thông minh.

"Thật ra tôi chỉ muốn khiến Kỳ Dụ Văn khó chịu mà thôi.

Cô làm buôn bán với tôi, sau đó cô kiếm tiền, tôi khiến cô ta khó chịu, một công đôi việc.

Nhưng cô yên tâm, tôi không giống Kỳ Dụ Văn sẽ lấy tự do cá nhân của cô làm uy hiếp.

Sau khi việc thành thì chúng ta có thể một nhát dứt khoát không liên quan nhau nữa, cái này chúng ta có thể ký hợp đồng coi như bảo đảm."

Vu Cửu hơi li3m phía sau răng hàm, đây quả thật là một ý kiến hay.

Hiện tại chuyện cấp bách nhất bày ở trước mặt cô, không nghi ngờ gì nữa là tranh thủ khi cốt truyện còn chưa đi sâu vào, mau chóng trả tiền, rời khỏi Kỳ Dụ Văn.

"Được, nhưng cô cũng biết Kỳ Dụ Văn không thích tôi đến gần với cô lắm, chả thế thì hai chúng ta đều không dễ xử lý, tôi tin rằng cô có thể cân đối tốt về chuyện phương diện này nhỉ?"

"Đương nhiên, tự có quý nhân tương trợ."

Vu Cửu cũng chẳng sao ngờ đến, quý nhân mà Lương Dư Kha nói thế mà là chị gái người trong lòng của Kỳ Dụ Văn - Lâm Thiên Nguyên.

Cái người Lâm Thiên Nguyên này không phải nhân vật đơn giản gì.

Cô ấy là chị bà con của Kỳ Dụ Văn, là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lâm, mà tập đoàn nhà họ Lâm là doanh nghiệp duy nhất có thể đối chọi với tập đoàn nhà họ Kỳ.

Hai nhà tuy rằng là quan hệ thông gia, nhưng bởi vì người thế hệ trước mà dù ít dù nhiều thì có một tí mâu thuẫn, cho nên doanh nghiệp hai nhà có lắm tranh chấp ở sau lưng.

Bố của Kỳ Dụ Văn - Lâm Hoa Nguyên cùng Lâm Hoa Khôn - bố của Lâm Thiên Nguyên là anh em, nhưng người trước là con nuôi của ông cụ Lâm, không được coi trọng thậm chí là bị khinh thường, bằng không thì lúc ấy sẽ không bị kéo ra đến kết thông gia, còn đã vào nhà họ Kỳ ở rể.

Mẹ của Kỳ Dụ Văn - Kỳ Tử Đồng càng không phải cái đèn cạn dầu gì, ở ngoài sáng là con dâu ngoan của nhà họ Lâm, vô sau lưng thì làm chẳng ít chuyện từng bước rúc rỉa nhà họ Lâm.

Có điều, bố con Lâm Hoa Khôn cùng Lâm Thiên Nguyên không phải kẻ ăn chay, đã lập tức chống chọi rất nhiều năm.

Chút cong cong quẹo quẹo này Vu Cửu biết được từ chỗ Kỳ Dụ Tinh, còn nhớ, phản ứng của cô lúc ấy vẫn là: Dòng họ giàu có quyền thế quả nhiên phức tạp mà máu chó.

Tướng mạo cùng khí chất của Lâm Thiên Nguyên không sắc sảo lộ ra ngoài thế kia như Kỳ Dụ Văn, ngược lại thì ôn hòa lương thiện lễ độ, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một hổ mặt cười.

"Chào cô, tôi là Lâm Thiên Nguyên.

Đây là hợp đồng, một nội dung hai bản, về sau cô chính là một nhân viên công ty quảng cáo dưới trướng của tôi rồi."

"Chào cô, tôi là Vu Cửu."

Lâm Thiên Nguyên cười nhàn nhạt mà nhìn Vu Cửu.

Đối mặt với cô ấy mà Vu Cửu không có lộ vẻ rụt rè, vùng trán dịu dàng lại ẩn giấu tự tin, trong mắt càng không có cái vẻ mù mờ thuộc về tuổi tác đối với xã hội kia.

Lúc mới đầu, vừa vô thì cô ấy cũng không có ôm kỳ vọng gì đối với Vu Cửu, thậm chí có chút chán ghét, cũng không muốn đích thân tới gặp cô.

Nguyên nhân chán ghét vì Vu Cửu là bồ nhí Kỳ Dụ Văn bao nuôi, cảm thấy Vu Cửu dơ bẩn lại ham tiền.

Mà nguyên nhân không ôm kỳ vọng, thì vậy đã nhiều rồi.

Vu Cửu cũng mới 18 tuổi, hơn nữa xuất thân bần hàn, lại học về Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, cũng không mắc mớ liên quan vô tẹo nào với thương mại......

Nếu không phải Lương Dư Kha cam đoan nói gặp Vu Cửu rồi sẽ tuyệt đối không hối hận, thì nhất định là cô ấy sẽ không tới.

Sự thật chứng minh, lời Lương Dư Kha là đúng.

Cô ấy tới đúng rồi, nhưng lại có nguyên nhân khác.

Vu Cửu cúi đầu nghiêm túc xem hợp đồng, hoàn toàn chẳng để ý tới ánh mắt Lâm Thiên Nguyên nhìn cô, nóng rực mà lại suồng sã.

Vì sao lại như vậy? Ngoại trừ giống đứa em gái hờ vừa ngốc lại giả tạo kia ra, còn rất giống một người khác......

Sau khi Vu Cửu xem xong hợp đồng thì thoáng ngẩng đầu lên, mà một giây trước khi cô ngẩng đầu thì Lâm Thiên Nguyên đã sớm thu lại ánh mắt của mình.

Lâm Thiên Nguyên nghiêng đầu nhìn Vu Cửu, cười: "Cô có việc gì muốn hỏi chứ? "

"Không có."

"Cô có ý kiến gì sao?"

Vu Cửu buông hợp đồng đã ký xuống, vuốt phẳng góc bên bị cô làm nhăn: "Tận dụng tên tuổi của Lương Dư Kha triển khai tham gia nhượng quyền thương mại.

Dựa vào mức độ nổi tiếng của cô ấy thì có thể quay vòng tiền một khoản phí gia nhập lớn rất nhiều."

"Chỉ muốn xoay vòng tiền, không muốn tạo ra một thương hiệu tốt à?"

Vu Cửu cười cười, nói vẻ vô tội: "Lương Dư Kha cũng chưa nói đây, mục đích của cô ấy là khiến Kỳ Dụ Văn khó chịu, mục đích của tôi là kiếm đủ tiền rời khỏi Kỳ Dụ Văn, cho nên nhanh chóng xoay vòng tiền mới là con đường dễ dàng.

Còn nhãn hiệu, chờ sau khi tất cả kết thúc, thì bảo ê-kíp chuyên nghiệp tiếp quản, càng có lợi cho việc tạo thương hiệu."

"Được, tôi hiểu rồi."

Lâm Thiên Nguyên thu về một bản hợp đồng trong đó: "Tôi rất chờ mong, nếu có thể, về sau có thể tới trụ sở chính của chúng tôi làm việc, tạm biệt."

"Cảm ơn, tạm biệt."

Chuyện Vu Cửu đến công ty dưới trướng Lâm Thiên Nguyên làm việc đương nhiên chẳng tránh khỏi đôi mắt Kỳ Dụ Văn, nhưng chuyện này chưa có chạm vào đến điểm nhạy cảm cùng lằn giới hạn của cô ấy, với lại cũng cho rằng Vu Cửu không dấy lên nổi sóng gió gì, chỉ đã hỏi nguyên nhân.

Vu Cửu trả lời rằng muốn kiếm tiền trả nợ, sau đó thì Kỳ Dụ Văn chẳng có hỏi nữa.

Trong lòng Kỳ Dụ Văn đã sớm hiểu Vu Cửu nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền để trả khoản tiền này, nếu cũng không làm gì hết thì ngược lại không giống cô nữa.

Vu Cửu thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhấp một ngụm sữa bò rồi mới phát hiện sắc mặt Kỳ Dụ Văn có hơi nhợt nhạt: "Cô làm sao vậy?"

Kỳ Dụ Văn giương mắt thoáng nhìn cô một cái: "Đau bụng kinh."

"Chả ai nấu nước đường đỏ cho cái người sếp tổng như cô đây à?"

Vu Cửu không đau bụng khi hành kinh, cho dù là cái thân thể đồ bỏ này của cô thì cũng không có cái tật xấu đau bụng hành kinh này, tất nhiên là không thể hiểu được đầy đủ sự khó chịu của Kỳ Dụ Văn.

"Cô cho rằng đấy sẽ có tác dụng?"

Kỳ Dụ Văn nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ của mình, hiếm hoi mà làm bánh bèo một hồi: "Cô không định rót một ly nước ấm cho tôi à? Nói sao thì cô cũng là phụ nữ tôi bao nuôi đấy."

"Nể mặt cô đau bụng kinh, nên hôm nay tôi không tranh cãi với cô nữa."

Vu Cửu đi qua rồi rót một ly nước ấm cho Kỳ Dụ Văn: "Có hơi nóng, cô để nguội một lát."

"Thổi chút cho tôi."

Vu Cửu bưng cái ly lên, đưa đến bên miệng Kỳ Dụ Văn: "Thổi đi, thổi nhanh lên, tay tôi sẽ mỏi."

"......!Vu Cửu, cô là khờ thật hay là giả ngốc."

Vu Cửu chợt cười kỳ quái: "Xem tình hình, cô muốn thì cô cứ thổi đi."

"Tôi bảo cô......"

Tâm trạng kích động của Kỳ Dụ Văn đột nhiên gián đoạn, ánh mắt cứng đờ, eo cũng hơi hơi khom xuống theo đó.

Vu Cửu hơi nheo mắt rồi đặt nước ấm xuống.

Là một nữ sinh thì đương nhiên biết cái gì đã xảy ra.

Không biết vì sao, cái vụ kiểu đau bụng kinh cùng kinh nguyệt này xuất hiện ở trên người sếp tổng thì có tẹo buồn cười lạc quẻ: "Cô muốn đi phòng vệ sinh không?"

Gương mặt Kỳ Dụ Văn ửng đỏ, buồn bực mà đẩy Vu Cửu ra đi thẳng trở lại trên lầu.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Vu Cửu hăng hái đến mức không tưởng được, vội vàng bưng nước ấm lên đi tìm Kỳ Dụ Văn.

Loại chuyện sếp tổng bị kinh nguyệt giày vò này, một tháng chỉ có thể gặp được mấy ngày, lại không thể trêu đùa ra trò một chút à?

"Kỳ Dụ Văn, nước ấm ấy, tôi đem lên cho cô rồi nhé, uống hay không uống nào?"

Hai phút sau, Kỳ Dụ Văn xụ mặt ra tới từ phòng vệ sinh: "Cô tới phòng tôi làm gì?"

"Đây không phải là quan tâm cô sao?"

Vu Cửu cúi đầu thổi thổi nước ấm trong cái ly, vẻ mặt ngứa đòn muôn phần, nói làm như thật: "Đang thổi cho cô đây."

"Cô cút ra ngoài cho tôi, không cần cô thổi cho tôi!"

Sau khi đổi băng vệ sinh mới rồi, "sức tự tin" của Kỳ Dụ Văn đạt được rất nhiều, đã có thể nhằm vào Vu Cửu mà mắng rồi.

Hôm nay Vu Cửu tốt bụng bộc phát khác thường, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của cô ấy, dắt lấy cô ấy đến ngồi vào mép giường, đã hình thành sự đối lập rõ nét với một Kỳ Dụ Văn cáu tiết: "Người đang tới tháng thì tính tình không tốt, tôi có thể hiểu được, cũng khoan dung báo đáp.

Nào, ngồi xuống, tôi thổi nước ấm chút cho cô."

Vu Cửu biết Kỳ Dụ Văn có cái tật chung của sếp tổng —— bệnh sạch sẽ, bèn không có ngồi ở trên giường của cô ấy, ngược lại đã cầm một cái ghế dựa, ngồi ở mặt đối diện Kỳ Dụ Văn, mắt to trừng mắt nhỏ với cô ấy, miệng còn đang dẩu ra từng chút từng chút thổi vào nước ấm trong cái ly.

Nắm tay của Kỳ Dụ Văn siết chặt, Vu Cửu đúng là càng ngày càng ngứa đòn rồi.

"Cần lấy một cái ống hút hoặc là cái muỗng cho cô hay không?"

Kỳ Dụ Văn cười lạnh lùng, nói trào phúng: "Sao cô không trực tiếp mớm tôi uống chứ?"

"Được á!"

Kỳ Dụ Văn: "......"

Cơ thể Vu Cửu nghiêng về trước, một bàn tay chống ở trên đùi mình, một cái tay khác nâng cái ly đưa đến bên miệng Kỳ Dụ Văn: "Há mồm đi, thế nào? Sếp tổng bá đạo các cô đều là trầm giọng mà nói với nuớc trong ly rằng: [A, nước, ngươi tự mình tiến vào] sao?"

Kỳ Dụ Văn nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, định dùng ánh mắt dọa Vu Cửu lùi bước.

Nhưng Vu Cửu vẫn luôn giữ nguyên nụ cười vui thích xấu xa, thậm chí cũng chẳng nhúc nhích một chút nào.

Kỳ Dụ Văn bất lực tột cùng, nhận lấy nước ấm đến ngồi vào bên kia uống, trong lòng đã sớm mắng Vu Cửu tám trăm lần rồi.

Nếu không phải bụng đau, thì những lời này có thể chửi thẳng ra ngoài.

Vu Cửu giống vậy cao dán da chó (*), Kỳ Dụ Văn đi chỗ nào thì cô dán vào chỗ ấy, rất mau đã liền kéo ghế dựa đi qua mặt đối mặt cùng Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên: "......!rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Người xuất tiền đang tới tháng, tôi không thể ở cạnh bên sao?"

"Lúc này biết tôi là người xuất tiền rồi à, mà không phải bên A nữa? Được, tôi cho cô ở cạnh."

Kỳ Dụ Văn nhét cái ly vào trong lòng Vu Cửu, đi đến cạnh cửa khóa cửa lại, sau đó xoay người nói với Vu Cửu đang vẻ mặt sững sờ: "Tối hôm nay cô cũng đừng đi nữa, cứ ở lại chỗ này."

Vu Cửu: "!!!"

Muốn chết à!

Cô vội đi tới cửa muốn đến mở cửa, lại phát hiện mình hoàn toàn không ấn tay nắm cửa xuống được, xem ra là cần nhập vào mật mã mới có thể mở.

"Vãi lúa, Kỳ Dụ Văn, khoá cửa nhà cô đều là thứ đặt làm theo hướng bug (lỗi) sao?"

Kỳ Dụ Văn điềm tĩnh đi trở lại bên giường, ngồi xuống, vui vẻ đắc ý mà nhìn Vu Cửu, vừa uống nước ấm: "Không phải ở cạnh tôi sao? Cho cô cơ hội rồi cô còn không muốn."

Hai tay Vu Cửu ôm đầu, thật là nguy hiểm, ở địa bàn người khác thật đúng là không thể ngang ngược, đặc biệt là cái nơi Kỳ Dụ Văn chuyên dùng để bao nuôi cô này.

Vu Cửu hóp môi, tung tăng đi đến trước mắt Kỳ Dụ Văn: "Cô chủ à, em sai rồi ~"

"Bớt giả bộ."

Thấy dáng vẻ Vu Cửu làm bộ làm tịch đã nhiều, Kỳ Dụ Văn đã có thể miễn dịch rồi.

Mà Vu Cửu thấy chiêu này vô dụng thì cũng đã trút bỏ lớp ngụy trang dùng một lần của cô, giật lại cái ly trên tay cô ấy: "Vậy cô cũng đừng uống nữa."

"Cô thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá rồi."

Kỳ Dụ Văn cười cười, nhưng vì bụng đau mà vết cười này lộ vẻ méo mó tí: "Tôi muốn ngủ rồi, mà cô, đừng có lên giường của tôi.

Tôi có bệnh sạch sẽ, đêm nay cô tìm bừa một chỗ co lại mà ngủ là được."

Vu Cửu hận đến răng ngưa ngứa.

Kỳ Dụ Văn đúng không phải người, bảo mình - một người bị thoát vị đ ĩa đệm tìm đại một chỗ co lại mà ngủ?

Kỳ Dụ Văn nằm lên giường giống như một người không chuyện gì vậy, đắp chăn lên, còn đã tiện tay tắt đèn phòng ngủ đi.

Vu Cửu đứng ở trong bóng tối nghĩ nhiều thêm, giờ phút này mà xuất hiện một cái cưa điện, thì cô muốn cưa Kỳ Dụ Văn rồi!

Chứng đau bụng kinh của Kỳ Dụ Văn càng lúc càng dữ dội, nằm ở trên giường mà toàn thân lạnh run, đau đến cuộn lại thành một cục.

Ánh trăng lộ ra mông lung, Vu Cửu thấy thế bèn ngồi lên ghế bên giường, rồi hỏi một câu: "Rốt cuộc là cô đau cỡ nào? Có phải đêm nay cô sẽ chết liền rồi không?"

"Chả liên quan tới cô, cũng chết không được......!Cô đóng màn lại đi."

Kỳ Dụ Văn không muốn bị người khác thấy dáng vẻ mình đau đớn yếu ớt, càng không muốn lấy được đồng cảm của ai, đặc biệt là Vu Cửu.

Vu Cửu dừng một chút, cho rằng có ánh sáng là cô ấy ngủ không được, liền đi qua kéo bức màn lại, sau đó lại quay về ngồi lên cái ghế ban đầu.

Thời gian hiện tại thật ra không tính là muộn, cũng mới tầm 9 giờ, dù sao thì Vu Cửu chưa buồn ngủ, bèn ngồi ở trên ghế, nghĩ về chuyện Lương Dư Kha giao cho mình.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trên giường.

Vu Cửu tưởng là Kỳ Dụ Văn đã tỉnh, trong bóng tối vươn tay ra tính vỗ vỗ cô ấy, chưa từng nghĩ tay vừa duỗi qua đến thì đã bị một cái tay lạnh ngắt nắm lấy thật chặt.

"???"

"Hửm? "

Vu Cửu đã bật đèn đầu giường, phát hiện giữa mày Kỳ Dụ Văn nhíu chặt, cái trán giăng ra một lớp mồ hôi hơi mỏng, dường như cũng chưa có tỉnh táo.

Tiếng sột soạt phát ra vừa rồi hẳn chỉ là âm thanh khi cô ấy trở người.

Vu Cửu định rút tay của mình về, lại phát hiện thế nào cũng không rút trở về được: "Vkl, người này ngủ thật hay ngủ giả thế, sao mà sức lực lớn như vậy!"

Vu Cửu mím môi, lại thử đi thử lại hết vài lần, trong đó có một lần suýt nữa muốn lôi Kỳ Dụ Văn từ trong chăn ra tới ngoài.

Rơi vào đường cùng, Vu Cửu chỉ có thể tắt đi đèn đầu giường một lần nữa, chờ sau khi Kỳ Dụ Văn tiến vào giấc ngủ sâu thì lại thử rút tay về lại.

Vừa đợi như vậy, thì Vu Cửu liền ngủ thiếp đi rồi.

3 giờ rạng sáng, Kỳ Dụ Văn đi tiểu đêm, điều đầu tiên là phát hiện tay mình nắm giữ thứ gì mảnh nhỏ có cảm giác xương xẩu, lạnh lẽo.

Cô ấy vân vê, mới phát hiện đây là cổ tay người.

Cô ấy lập tức buông tay, mở đèn đầu giường ra, liền thấy Vu Cửu vặn vẹo mà ngồi ở trên ghế bên cạnh, đầu đang dựa lên cánh tay duỗi ra thật dài của mình mà ngủ say mê mệt.

Kỳ Dụ Văn ngẩn ra hết mất một hồi lâu, lại cúi đầu nhìn nhìn cổ tay bị mình nắm bầm tím của Vu Cửu.

"Người này sao mà......"

Đúng là rất dại dột, bảo cô chớ nằm trên giường ngủ, còn thật là không lên tới.

Kỳ Dụ Văn ngồi dậy, mặt mày dịu dàng, nhẹ nhàng xoa cổ tay Vu Cửu, định vò bay vết bầm tím trên tay cô, nhưng phát hiện rằng mặc kệ xoa thế nào, thì vết bầm tím chùi đi lại tập trung lần nữa, không tác dụng chút nào.

Kỳ Dụ Văn hơi li3m môi dưới của mình, sau khi đi phòng vệ sinh thay băng vệ sinh ra tới rồi, bế Vu Cửu ngồi ở trên ghế lên giường mình, hoàn toàn đã quên chuyện bản thân còn có bệnh sạch sẽ.

Bởi vì cách Kỳ Dụ Văn bế lên không đúng đắn, Vu Cửu - người bị thoát vị đ ĩa đệm đau đến mức đã rên một tiếng: "Đau......"

Động tác của Kỳ Dụ Văn chợt dừng lại, nửa khom lưng nhìn vào Vu Cửu.

Khoảng cách của hai người không quá gang tấc, hô hấp của Vu Cửu phẩy trên mặt cô ấy, giống như là gió ấm thổi ra đến trong máy điều hòa vào mùa đông.

Chờ đến khi giữa mày Vu Cửu từ từ giãn ra, tay Kỳ Dụ Văn đặt ở dưới eo cô mới duỗi ra ngoài.

Đêm đã khuya, Kỳ Dụ Văn tắt đèn một lần nữa rồi nằm lên giường ngủ đến thật mê mệt......!Nhưng giấc mơ này cũng không yên bình lắm.

Kỳ Dụ Văn đã gặp một ác mộng.

Trong cơn mộng, Vu Cửu muốn khiến cô ấy chết, lúc Vu Cửu bổ nhào qua tới, thì lập tức sợ tới mức tỉnh lại.

Ngay khi mở mắt ra, thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng người quỳ ở bên gối, một đôi tay hơi lạnh bóp vào cổ cô ấy.

Cảnh trong mơ cùng hiện thực dung hợp, dọa tới mức Kỳ Dụ Văn suýt nữa thì hồn bay phách lạc, dốc sức mím lấy môi, còn chưa đến nỗi buột miệng khiến tiếng la thét cất ra.

Nhưng rất nhanh thì cô ấy liền ý thức được, sức lực Vu Cửu bóp cô ấy không lớn một tẹo nào, chỉ là ngón cái nhẹ nhàng day ở chỗ xương cổ họng.

Nhịp tim của Kỳ Dụ Văn hòa dịu, bắt lấy tay Vu Cửu kéo ra, sau đó mở đèn lên, liền thấy Vu Cửu nhắm mắt lại lung lay đong đưa.

"Bớt giả bộ mộng du cho tôi!"

—-

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ thấy tôi điên cuồng solo với các bạn ở khu vực bình luận: Mỗi ngày Vu Cửu chỉnh sếp Kỳ vậy liệu có phải quá đáng rồi hay không?

Sau đấy tôi người ít địch không lại đông, cãi không lại các bạn, tôi liền đã thả một vật cưỡi của người phương Nam ở khu vực bình luận: Con gián.

Sau đó tôi liền đi mất.

.