Quả thật là đúng như vậy, theo như kịch tình trong truyện thì rất lâu sau nữ chủ mới gặp Cẩm Minh Kỳ, nhưng thực ra lúc cô ta đang ở trong tòa chung cư của Hiên Phàm thì cùng lúc đó nam chủ Cẩm Minh Kỳ cũng xuất hiện, nhưng đáng tiếc là cô ta lại đang ở trong phòng của Dật Hiên Phàm làm loại chuyện đó, nên đã bỏ lỡ qua một cơ hội để gặp mặt Cẩm Minh Kỳ.

Mặc dù sau này , theo nguyên tác là Minh Kỳ sẽ yêu Nguyệt Hoa, nhưng tiếc rằng tình yêu mà anh ta trao cho cô ta rất nhỏ hẹp và không bền vững, là vì anh ta là người đến sau, mà trong giai đoạn đó nữ chủ cũng đã có hai, ba nam nhân rồi, dù anh ta có bao dung tới đâu, có ôn như tới đâu đi chăng nữa cũng không thể nào chấp nhận điều đó chính vì thế mà từ bỏ nữ chủ, chỉ xem cô ta là em gái của mình.

Hay nói cách khác chỉ vì cô ta là nữ chủ, chỉ vì cô ta khoác lên mình ánh hào quang của nữchính và là con gái cưng của tác giả  nên cô ta mới có nhiều nam nhân tốt đẹp vây quanh như vậy, nhưng vây quanh thì sao chứ, không nắm được tâm của họ thì những thứ đó có ích gì, đúng không nào?

Vậy mới nói thứ mà chúng ta quan tâm nhất chính là trái tim của đối phương, bởi lẽ trái tim có nguyện ý, có hy sinh và biết yêu thương thì chúng ta mới có thể dễ dàng chiếm lấy thể xác và linh hồn của họ . 

Đó chính là nguyên nhân vì sao mà Thiên Dương gặp Minh Kỳ đầu tiên, mặc dù theo tình tiết truyện rất lâu sau, nam chủ này mới xuất hiện .

Thôi, giờ quay lại với mỗ nữ của chúng ta nha.

Thiên Dương rối rắm nhìn cánh cửa phòng đang đóng im lìm trước mặt, mà không khỏi một hồi rối rắm, giờ thì tính sao đây ta? Trực tiếp xông vào luôn hay sao?

Mà nói thật lòng nha, cô cũng sợ nữ chủ thiệt , không ngờ tư tưởng của cô ta lại phóng khoáng đến mức như  vậy, làm việc đó mà không cần đóng cửa phòng, bất chấp ánh nhìn của người khác luôn, đức tính tốt này chúng ta phải nên học tập, không nên lãng phí nó.

Haizz, chuyện gì đến cuối cùng thì cũng sẽ đến thôi, đã tới lúc cô leo lên đoạn đầu đài rồi, thiệt là nhàm chán mà, đối mặt với nam nữ chủ giả tạo, giờ chỉ nghĩ thôi mà cô đã buồn nôn rồi nhưng biết làm sao đây, đó là định mệnh của cô mà.

Nam nữ chủ à, đã tới lúc chúng ta đọ tài năng diễn kịch rồi nha, để coi giữa tôi- thiên tài hai giới hắc bạch và các người – có trong tay bàn tay vàng của tác giả thì ai sẽ thắng đây, thật là mong chờ mà.

Chỉnh đốn lại tâm trạng cùng với trang phục của mình, cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay, khẽ mỉm cười, trò chơi bắt đầu.

Thiên dương tiến lại gần, đẩy cửa tiến vào bên trong và nói:

_” Dật Hiên Phàm, anh yêu ơi, em đã tới thăm anh rồi đây.”

Xin thề có trời đất làm chứng là khi nói câu nói ra cô không biết đã kiềm chế bao nhiêu lần để cho đồ ăn trong bụng mình không trào ra ngoài, không ngờ cũng có một ngày cô phải nói những từ ngữ như thế này, và càng không ngờ là giọng của cô có thể nhão đến mức như thế, có nằm mơ cũng không ngờ.

Vừa nghe tiếng nói của cô, hai thân thể đang ngồi đối diện nhau, trên ghế sofa lập tức quay lại nhìn cô, với ánh mắt tràn đầy kinh hỉ, tại thời điểm đó cô đã biết rõ cái gì gọi là vẻ đẹp thánh khiết tựa thánh mẫu mà tác giả đã nhắc đến ở trong truyện rồi, rất là xinh đẹp.

Nữ nhân trước mặt cô có đôi mắt màu đen tựa như hai viên hắc thạch, lông mi dài, mày lá liễu, làn da trắng mịn hơn cả làn da của em bé, trên mặt vẫn còn mang nét gì đó ngây ngô, dễ thương của trẻ con, thân hình thì chuẩn không cần phải chỉnh, tựa như yêu tinh câu hồn người,  phối hợp với thân hình ấy chính là mái tóc nâu dài, uốn lọn để hai bên, càng tăng thêm phần dễ thương, nữ tính, đúng tuổi của nữ chủ. 

Nếu như Nguyệt Linh mang một thân hình ma quỷ, vẻ đẹp câu nhân, hút hồn người thì Nguyệt Hoa chính là vẻ đẹp yếu đuối, ngây thơ tựa như một cánh hoa mỏng manh có thể côn gió thổi bay bất cứ lúc nào,khiến người khác muốn bảo hộ, nâng niu trong lòng bàn tay của mình.

Haizz , đến cả cô là nữ mà còn bị cô ta cuốn hút, thì hỏi đám nam nhân kia làm sao thoát khỏi ma trảo của cô ta chứ. Nữ chính a~, cho tôi xin một vé đi vào hậu cung của cô được không vậy, tôi sẽ vì cô mà nguyện phẫu thuật làm nam nhân nha, nhưng đó  là nếu như tôi không biết bộ mặt thật của cô, giờ biết rồi thì tôi chỉ muốn chạy thôi chứ đừng nói gì mà ở lại làm nam nhân của cô, có nằm mơ tôi cũng không dám đâu

Ngồi đối diện với nữ chủ của chúng ta, chính là Dật Hiên Phàm. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng,làm nổi bật lên khuôn mặt góc cạnh, đầy nam tính, thân hình anh ta thon dài, cao ráo đúng tiêu chuẩn mà một mỹ nam nên có, làn da màu đồng khỏe khoắn, đứng từ góc độ này cô còn có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn ngực vạm vỡ của anh ta, bởi vì đang ở nhà nên anh ta chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen cùng với chiếc áo sơ mi trắng để hở hai cúc áo. Chính vì anh ta cố tình để hở nên cô mới thấy cả bên trong nha, chứ cô không có lỗi gì đâu, cô vô tội.

Trong truyện nói rằng nam chủ này chính là một hoa hoa công tử, phong lưu thành tính, không biết anh ta đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ rồi, nhưng từ khi gặp Nguyệt Hoa, ngoại trừ thân thể của cô ta ra, anh ta không còn đụng chạm đến nữ nhân nào khác nữa.

Vốn dĩ anh ta cũng không quan tâm gì đến mối hôn sự này lắm, anh ta nghĩ rằng chỉ cần Nguyệt Linh không gây hại hay làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến anh ta thì có thể anh tạm chấp nhận để cho cô ngồi lên vị trí Dật phu nhân.

Nhưng mà chính bản thân anh ta cũng  không chắc chắn rằng là cô ta có gây hại gì cho anh ta hoặc là ngăn cản anh qua lại với những người phụ nữ khác hay không bởi lẽ anh ta phong lưu đã thành tánh rồi, kết hôn là chỉ vì muốn yên thân với người nhà của anh thôi, nếu như cô ta mà đi mách lẻo chuyện anh không chung thủy, đi ngoại tình gì gì đó với họ thì sản nghiệp của Dật gia đừng hòng anh có được.

Người nhà anh muốn anh nhanh cưới Nguyệt Linh một phần vì giữa hai nhà có hôn ước với nhau, một phần là nghĩ rằng khi anh yên bề gia thất sẽ không còn phong lưu nữa, chuyên tâm lo cho gia đình, sớm sinh cháu cho họ bồng, chính vì lẽ đó anh ta không thể không để ý đến những thông tin gì liên quan đến Nguyệt Linh.

Anh ta chính là hội trưởng của trường mà Nguyệt Linh và Nguyệt Hoa đang theo học, chínhvì là hội trưởng hội học sinh nên anh ta rất dễ dàng kiếm được mọi thông tin liên quan đến cô, và xém chút là ngất xỉu khi đọc các thông tin.

Nguyệt Linh năm nay 18 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, là sinh viên năm nhất của trường Lạc Vũ. Học lực trung bình, hạnh kiểm yếu, chuyên gây sự với người khác, chanh chua , khó chịu, không thể hòa đồng với mọi người , kiêu ngạo, lẳng lơ, luôn tìm cách quyến rũ nam nhân, dung mạo thì xấu, ngu đần, là một bình hoa chính hiệu,  v.v.vv. =.=lll

Rồi nhiều tin tức đáng xẩu hổ của Nguyệt Linh cũng theo đó mà truyền tới tai của Hiên Phàm khiến anh ta không khỏi chóng mặt, hoang mang, nói chung là ấn tượng của anh ta về vị hôn thê này tụt xuống âm vô cực, không hề có điểm dừng.

Sau đó anh ta muốn đến Nhan gia để từ hôn, nhưng cha mẹ anh ta không cho phép, nói rằng đây là hôn ước đã định sẵn giữa hai nhà từ lâu , không thể nói hủy là hủy liền. Thế là anh ta mang một bụng tức đến Nhan gia để gặp Nguyệt Linh nói chuyện, hòng để cô ta biết khó mà lui, không ngờ tại đó anh đã gặp Nguyệt Hoa và yêu luôn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thiên Dương cô xin chắp tay bái lạy bà tác giả ba lạy , chắc là bà tác giả này là fan bự của Cố Mạn nên đem luôn tên truyện Yêu em từ cái nhìn đầu tiên vào làm tình tiết trong truyện luôn quá, chứ không sao ngay từ lần đầu tiên đã yêu nhau được chứ, chuyện vô lý như vậy, cô không bao giờ tin đâu.

Nhưng Thiên Dương không hề biết rằng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên quả thật là có thật ở trên đời, chỉ là chúng ta cần có thời gian để mà hiểu rõ tình yêu đó thôi và mãi tới sau này, trong lúc tâm sự với một nam chủ, Thiên Dương đã dần nhận ra điều đó, hắn yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô lại cứ ngây ngốc không nhận ra, không tin hắn để rồi gây không biết bao nhiêu là tổn thương cho bản thân mình và cho hắn.

Lúc đó cô đã tự hỏi ở trong lòng nếu như không có hắn bao dung cô, kiên nhẫn với cô, yêu thương cô thật lòng, chờ đợi cô nhận ra trái tim mình thì có phải trong kiếp này cô đã bỏ lỡ một người nam nhân tốt đẹp như vậy rồi không?  Cô tự hỏi như thế , nhưng không hiểu sao vô tình lại bật thốt ra khỏi miệng, khiến cho hắn nghe được, hắn mỉm cười ôn nhu, nhẹ ôm cô vào lòng  và nói:

_”Duyên phận có đôi lúc quá kì diệu, khiến chúng ta không thể nào hiểu nổi. Nhưng em biết không con đường đi đến tình yêu gồm có 1000 bước chân nhưng em chỉ cần bước một thôi là đủ rồi, 999 bước còn lại là cứ để cho anh đi, 999 bước đó khá là dài, bước đi rất là mệt mỏi và đầy gian nan nhưng nếu đó là điều kiện để cho em yêu anh thì anh nguyện bước hết 999 bước đó. Thậm chí là 1000 bước chân, em chỉ cần đứng yên đó chờ anh đến yêu em, sủng em, và bao dung em hết cả một đời là được.”

Một câu nói nhưng chứa trong đó không biết bao nhiêu là chân tình, không biết bao nhiêu là yêu thương mà người nam nhân đó dành cho cô, và cô đã khóc, khóc rất nhiều vì tình cảm của hắn dành cho cô, nhưng cũng cười rất nhiều vì sự si tình ngu ngốc của ai đó. 

Anh đúng là đồ ngốc mà, yêu em như vậy không cảm thấy thiệt thòi sao? Có biết rằng nếu như chờ lâu quá thì em sẽ bỏ đi luôn không, em là người không có sự kiên nhẫn giống như anh đâu. Bởi vậy 1000 bước chân đó, em nguyện cùng với anh mỗi người phân nửa, vị chi là mỗi người 500 bước, như thế anh sẽ không cần phải mệt mỏi và em cũng không cần phải chờ đợi lâu nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau gặp nhau tại giữa con đường đó, cùng một lúc gặp mặt nhau, có được không anh?

Nhưng đó là chuyện của rất, rất lâu sau này , bây giờ chúng ta quay trở lại câu chuyện nha.

Kể từ đó hai người họ bắt đầu hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác, rồi lên giường với nhau,bla..bla..

Càng bên nhau, Hiên Phàm càng nhận ra hắn đã thật sự động tâm với Nguyệt Hoa chứ không phải xem cô ta là đồ chơi như bao nữ nhân khác, nhưng ngặt nỗi còn cái hôn ước chết tiệt giữa hắn và Nguyệt Linh nữa chưa giải quyết xong cho nên hôm nay họ hẹn nhau gặp mặt tại nhà của hắn để bàn bạc mưu kế để hủy hôn ước.