Sau khi băng bó xong bàn tay của mình, Thiên Dương bèn đi đến một bàn tiếp tân gần đó, Hương Lăng- tên của người quản lý, khi thấy cô tiến lại gần thì không khỏi nhíu mày âm thầm đánh giá cô, nhưng bề ngoài thì cô ta vẫn ung dung, nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn cô và hỏi:

_”Xin lỗi, tôi có thể giúp gì được cho cô?”

_”Ờ, cô có thể cho tôi gặp giám đốc của bệnh viện này được không? Tôi có việc cần nói với anh ta.”

Thiên Dương mỉm cười nhìn Hương Lăng mà nói rõ mục đích của mình tới đây, lúc này, không còn nam nữ chủ ở đây nữa nên cô không cần nhất thiết phải giả trang, đóng kịch này nọ làm một phụ nữ chanh chua, kiêu ngạo, cô chính là không muốn kết thêm thù ở đây a~

Nhưng mà tại sao người con gái trước mắt này lại chán ghét cô như vậy thế chứ? Đừng tưởng là cô ta che giấu thì Thiên Dương cô đây không nhìn thấy được tia chán ghét vừa rồi nha, uhm, chắc có lẽ là do phong cách ăn mặc, và mùi son phấn nồng nặc của nguyên chủ đi. Vì ngoài trừ lý do này ra, thì thật sự cô không tìm ra được điểm nào mà làm người ta chán ghét mình hết cả, cô khả ái như thế này cơ mà.

Nghe đối phương đòi muốn gặp giám đốc của mình,mà Hương Lăng không khỏi một phen kinh ngạc, từ trước tới giờ thì đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp bệnh nhân đòi gặp giám đốc nha.

_”Thưa cô, nếu như cô có điều gì phản ánh hay khiếu nại thì cô có thể nói ở đây với tôi,không cần phải đi gặp giám đốc chi cho phiền.Tôi sẽ hỗ trợ cho cô hết mình.”

_”Tôi không có phản ánh hay khiếu nại gì hết, chỉ đơn giản là tôi chỉ muốn gặp giám đốc của các người thôi, tôi có việc cần nói với anh ta.”

_”Nếu vậy thì xin cô để lại lời nhắn cùng tên họ, rồi tôi sẽ thay mặt cô chuyển lời cho giám đốc.”

Hương Lăng vừa nói vừa lấy bút viết ra chuẩn bị để ghi vào, hành động nằng nặc đòi đi gặp giám đốc vừa rồi của Thiên Dương không khỏi khiến cho Hương Lăng cô bực mình một phen khi mà thấy có một nữ nhân phiền toái đến như vậy, nói thế nào cũng không chịu đi, cứ nhất quyết là phải gặp mặt cho được giám đốc của cô, rảnh rỗi sinh nông nổi à?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hương Lăng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, bởi vì dù nói thế nào thì khách hành vẫn là thượng đế nha, lỡ như có những lời đồn không hay về cô đến tai giám đốc thì xác định ngày mai cô không cần ở đây luôn, nói gì thì nói tiền lương ở đây cũng rất là cao đó, cô không muốn mất công việc này đâu.

_” Tôi không có gì muốn nhắn hết đó, tôi chỉ muốn gặp giám đốc của cô thôi, rốt cuộc là cô có cho gặp hay không hả?”

Thiên dương bực dọc lên tiếng nói.

_”Nhưng thưa cô, tôi không biết cô là ai thì làm sao mà dám đưa cô lên gặp giám đốc của tôi được chứ? Hơn nữa giám đốc chúng tôi bận trăm công ngàn việc thì lấy đâu ra thời gian gặp cô được đây.Cảm phiền cô thông cảm cho.”

Nghe thấy trong giọng nói của đối phương thể hiện sự bực dọc, khó chịu nhưng Hương Lăng vẫn cố gắng kiềm chế không nổi điên lên mà trách mắng cô ta,vẫn duy trì cho mình được thái độ chuyên nghiệp mà một người quản lý nên có, ngoài mặt là thế,nhưng trong lòng thì Hương Lăng không khỏi âm thầm mắng chửi mười tám đời tổ tiên nhà Thiên Dương, đúng là nữ nhân mặt dày mà, dai như đỉa đói.

Thiên Dương nhìn thấy thái độ kiên quyết của Hương Lăng mà không khỏi ảo não trong lòng, hôm nay rốt cuộc là ngày gì của cô vậy hả trời, sao làm việc gì cũng không được suôn sẻ vậy, hay lắm, cô muốn danh phận chứ gì? Tôi sẽ nói cho cô biết.

Ánh mắt Thiên Dương khẽ thoáng qua một tia tính kế trong đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin, nhưng ẩn ẩn trong đó lại là sự giảo hoạt của loài hồ ly tinh ranh, ma mãnh, cô nhìn vào Hương Lăng và nói:

_”Hừ, nói cho cô biết, tôi chính là vợ chưa cưới của giám đốc cô đấy, hôm nay tôi đến gặp anh ta là để bàn về chuyện đám cưới mà trưởng bối sắp đặt cho hai nhà, nhiêu đó.. không biết tôi đã có đủ tư cách lên gặp giám đốc các người nói chuyện chưa vậy hả?”

Theo lời nói của cô, khí chất vương giả, đầy cuồng ngạo và tự tin tràn đầy ra lấn áp đi khí chất diêm dúa, lẳng lơ vừa rồi khi cô nói chuyện với Hương Lăng, từng cái đưa chân,nhấc tay đều bộc lộ đầy sự quý phái, cao quý đúng mực của một tiểu thư được dạy dỗ cẩn thận,nhưng cũng không kém phần uy nghiêm của một người từ trên cao nhìn xuống khiến cho Hương Lăng không khỏi phải run rẩy.

Đúng vậy, thật sự là run rẩy vì khí chất đó, ánh mắt đó thật sự có mấy phần tương tự với giám đốc của cô, đó chính là lý do vì sao mà Hương Lăng cô,mặc dù rất là ái mộ giám đốc nhưng chưa dám một lần dám quyến rũ anh, an phận thủ hường làm quản lý nơi đây.

Lạnh lẽo, đầy áp lực, nói chung là rất hỗn tạp, cô cũng không biết đó là cảm xúc gì nữa, nhưng nói chung là cảm giác khiến cho cô không dám đến gần anh, không ngờ, ngày hôm nay,cô lại có thể gặp được một người có khí chất như vậy.

Càng không ngờ, người con gái nhìn bề ngoài xấu xí, diêm dúa, nhìn kiểu nào thì cũng thấy được sự lẳng lơ của cô ta,lại có một khí chất như thế, chẳng lẽ lúc đầu do mắt của cô mù nên nhìn hòn ngọc hóa ra sỏi đá hay sao?

Thật sự, người con gái này là vợ chưa cưới của giám đốc cô sao? Nói gì thì nói giám đốc của cô cũng là hàng cực phẩm nha, sao lại không có mắt nhìn người như thế được, nhưng mà khí chất đó.....?

Nhìn thấy được sự hoang mang trong mắt của Hương Lăng, Thiên Dương không khỏi cười cười ở trong lòng, đúng như cô đã nghĩ, chỉ cần bày ra phong phạm của kiếp trước là cô có thể dễ dàng làm lung lay được ý chí của cô ta. 

Cô cũng không biết giải thích cái này làm sao nữa, nhưng cô chỉ biết rằng khí chất chính là một thứ rất là quan trọng đối với mỗi con người chúng ta.

Bởi lẽ chúng chính là thứ làm nên con người chúng ta, cũng như tính cách của chúng ta, đó cũng là cách khi người ngoài nhìn vào đánh giá một con người, hay còn gọi là ấn tượng đầu tiên về người đó. Có một số người sẽ tạo cho chúng ta cảm thấy họ diêm dúa, lẳng lơ ví dụ như Nguyệt Linh, hoặc là ngây thơ,tiểu bạch, yếu đuối như nữ chủ Nguyệt Hoa.

Nhưng xác thực làm cho người ta từ sâu tận đáy lòng thần phục, có một sự sợ hãi không biết tên gọi thì chỉ có duy nhất một khí chất mà cô đang thể hiện đây- khi chất vương giả.

Đó chính là nguyên nhân vì sao mà đây là lần đầu tiên, cô thu lại khí chất giả mạo của Nguyệt Linh và thay thế vào đó là khí chất trong kiếp trước của mình, có như vậy thì cô mới có thể khiến cho đối phương tin tưởng lời cô nói, làm sụp đổ đi bức tường hoài nghi của cô ta và...cô đã thành công.

_”Cô..cô thực sự là vị hôn thê của giám đốc sao?”

Cố kìm nén nỗi sợ đang dâng lên trong lòng, Hương Lăng e dè hỏi lại Thiên Dương nhằm khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm.

_” Cô muốn tôi nói lại bao nhiêu lần nữa thì cô mới tin đây?”

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Hương Lăng, khiến cho cô ta rụt cổ lại, mắt nhìn xuống phía dưới bàn, ánh mắt đó, lạnh lẽo quá đi, khiến cho cô có cảm tưởng bản thân mình đang đứng trên một tảng băng dày ở bắc cực vậy.

_”Không sao, cô không tin cũng được, cứ để đó đi, tôi sẽ tự nói với anh ta sau, còn về phần cô, có còn tiếp tục làm việc được ở đây không thì tôi không biết.”

Vừa nghe tới đó thì Hương Lăng càng thêm run rẩy, sợ hãi, cô ngước mặt lên nhìn thì thấy đối phương toan muốn nhấc chân rời đi,cô vội vã tiến lên níu lại, nở lại nụ cười chuyên nghiệp của mình.

_”khoan, khoan đã, tôi sẽ đi thông báo cho giám đốc, phiền cô chờ tôi một chút.”

Không nói hai lời, Hương Lăng liền vội vã tiến về phía thang máy, nhấn nút và đi lên lầu gặp vị giám đốc của mình. Nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi của Hương Lăng mà Thiên Dương cảm thấy có chút buồn cười, cô đáng sợ đến vậy hay sao?

Đảo mắt nhìn xung quanh âm thầm quan sát, khi cảm thấy không có ai để ý đến mình,cô khẽ thu lại khí chất vương giả vừa rồi, và thay lại vào đó chính là dáng vẻ lẳng lơ thường ngày của Nguyệt Linh, nói đùa, cô còn chưa muốn chết đâu, vừa rồi là do bất đắc dĩ nên mới bộc lộ ra một ít thôi, chứ nhiều quá thì cô không biết sẽ có ai phát hiện ra không nữa, dù sao thì cẩn thận vẫn hơn mà.

Uhm, kế hoạch lại tiến thêm được một bước rồi, tiếp theo cô nên làm sao để thuyết phục người đó chịu hợp tác với mình đây ta? Aizz, thật là khó nghĩ quá đi.

--- ------ -----phân cách tuyến---- ------ ------ ---

Trong một căn phòng tổng thống, xa hoa, lộng lẫy không kém phần xa xỉ đắt tiền, có một nam nhân đang ngồi uống rượu. Phải nói rằng, người nam nhân này rất đẹp, dường như mọi nét đẹp trên thế gian này, đều tập trung hết vào con người đó, một nét đẹp có một chút gì đó ngây ngô của trẻ con, một chút gì đó mị hoặc, quyến rũ của người nam nhân trưởng thành, và một chút gì đó lẳng lơ, lạnh nhưng không lạnh, ôn nhu cũng không ôn nhu, nói chung chính là sự tổ hợp giữa lạnh và ôn nhu, pha trộn lại lẫn nhau, đã khiến cho con người này thành công biến thành một sinh vật có thể hút hồn người khác bằng vẻ đẹp của mình.

Chỉ có duy nhất hai từ dùng để hình dung con người này thôi: YÊU NGHIỆT.

Nếu như bây giờ mà có Cẩm Minh Kỳ ở đây, thì khẳng định anh sẽ nhanh chóng nhận ra con người này là ai. Còn ai vào đây nữa hả, không phải là cái thằng ham chơi, đùn đẩy hết công việc lên người anh, Tiêu Diệp Phong đây sao.

Này tên kia, ngươi nói là ngươi đi giải quyết công việc trong bang ở thành phố B, cho nên không kịp đi làm việc ở thành phố A, sao giờ còn ngồi đây ung dung uống rượu thế hả? Ngươi lại lừa cho ta vô tròng nữa sao? Ngươi đi chết đi.

( cái gì gọi là bạn tốt thì chính là đây.Tội nghiệp anh Kỳ, bị dụ cho mất vợ, nhưng anh yên tâm đi sau này sẽ còn nhiều vụ giống như thế này nữa, để coi làm sao anh lấy được Dương tỷ đây he he he(^.^) 

Khẽ xoa ngón tay trên vành miệng ly theo vòng tròn, Tiêu Diệp Phong không khỏi nở một nụ cười yêu nghiệt, câu hồn, khiến cho mỗ nữ đang đứng đó âm thầm khóc trong lòng, hu hu giám đốc ơi, tôi hết tiền chữa bệnh tim đập nhanh rồi nha, cảm phiền ngài che mặt lại một cái.

_”Cô mời người đó lên đây đi.”

Lạnh giọng đưa ra mệnh lệnh, khóe môi Diệp Phong khẽ giương lên một nụ cười nhẹ, đầy hứng thú, vị hôn thê của hắn sao? Thú vị a~ Đúng lúc hắn đang nhàm chán, vậy thì chi bằng đưa người đó lên đây chơi đùa cũng được, cô gái, hy vọng em sẽ không khiến cho tôi thất vọng, muốn làm vị hôn thê của tôi sao? Được thôi, em muốn làm, tôi nguyện ý phụng bồi em tới cùng.

_”Vâng, thưa giám đốc.”

Khom người cúi chào giám đốc xong, Hương Lăng nhanh chóng ra ngoài đi xuống mời ‘vị hôn thê’ nào đó của anh lên.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- -

Lần đầu hạnh ngộ buồn cười như thế đấy

Em đóng giả làm vị hôn thê của anh

Anh vì nhàm chán mà đáp ứng gặp em

Nhưng có ai ngờ lần gặp mặt ấy lại khiến cho em và anh sau này

Một lần lại một lần dây dưa không ngừng với nhau

Để rồi trong tương lai khi ngẫm nghĩ lại thì thấy

Phải chăng sự quyết định ngày hôm ấy

Chính là một sợi dây tơ hồng gắn kết em và anh?