Hôm sau

-Con đi học đây ạ!

-Đi học vui vẻ nhé con.- Mẹ Chu tươi cười

-Con chào mẹ

-Ừ

-------------------------------------

-Anh chở em đến đây được rồi.

-Sao vậy? Chu Minh Viễn hỏi Chu Kiều Nhi

-Bỗng nhiên em nổi hứng muốn đi bộ thôi.

-Con bé này lạ thật, thôi được rồi, cũng đỡ tốn xăng của anh.- Chu Minh Viễn cười

-Hứ, không quan tâm tới anh nữa.- Chu Kiều Nhi quay phắt đi.

-Này này anh đùa thôi mà.- Anh hốt hoảng.

-Kệ anh, em đi đây

-Cứng đầu thật mà.- Chu Minh Viễn vừa thở dài vừa lắc đầu

Chu Kiều Nhi đi trên đường, bực tức nghĩ lại lời con bạn thân nói.

-Kiều Nhi à.

-Hử?

-Hình như cậu béo lên rồi đó. Cái mặt tròn hơn kìa.

-Thật á???

-Không, mình đùa thôi.- Cao Thuỳ Anh cười lăn ra đất

-Cậu dám!!! Xem mình trừng phạt cậu đây.

Thế là một màn đuổi bắt kéo dài suốt 1 tiếng

Trở lại hiện tại

-Hừ, cũng tại vì vẫn ám ảnh câu nói đó mà mình phải khổ thế này đây.

Bỗng nhiên một đám người đứng chặn trước mặt cô

-Đại ca, là con bé đó đó!

Ngước đầu lên, cô thấy bọn côn đồ lần trước ức hiếp Thuỳ Anh, không ngờ bọn chúng lại còn dẫn thêm người tới gây chuyện với cô

-Muốn bị nặng hơn lần trước hay sao?- Mặt cô đen lại, đằng đằng sát khí nói.

Bọn chúng có vẻ hơi run sợ nhưng sực nhớ ra mình bây giờ dẫn tới gấp ba lần người hôm đó, việc gì phải kiêng dè cô ả chứ thì tinh thần phấn chấn, hăng hái hơn rất nhiều.

-Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi xử lí cô ả.- Tên trùm bỉ ổi cười

Vì vẫn đang bực tức mà trước mặt lại có người cho mình xả giận, tội gì không đánh chứ, nhưng đến lúc cô chuẩn bị xông lên thì có một cơn gió, à không là một người nào đó vụt lên trước cô rồi sau một lúc đã xử lí hết toàn bộ bọn người kia

Chu Kiều Nhi đứng đờ người, chưa kịp tiêu hoá hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Người đó phủi phủi tay rồi quay lại cười tươi với cô nói:

-Không cần cảm ơn tôi đâu.

Nhìn cái bản mặt của hắn ta, cô chỉ muốn đấm cho hắn vài phát thật mạnh cho đỡ chướng mắt và đúng thật, cô đã làm vậy.

-Chết đi thằng kia, dám cướp con mồi của bà à!!!

Á

-Cô bị điên à??? Tôi vừa cứu mạng cô đó.

-Ai cần ngươi giúp chứ, con mắt nào của ngươi thấy ta đang cần sự trợ giúp của người khác hả???- Vừa nói cô vừa đấm đá khắp người hắn.

-Huhu, tôi biết lỗi rồi mà, đừng đánh nữa.- Anh ta nhếch nhác cầu xin

-Câm mồm, ngươi phá hỏng chuyện của ta thì phải ở đây một lúc để ta đấm xong mới được đi

Và thế là một lúc của Chu Kiều Nhi là gần 2 tiếng.

Xong, cô phủi quần áo thoải mái bỏ đi mất dạng. Còn người kia thì thân tàn ma dại cố lết xác nhưng không được.

Trường học

-Chu Kiều Nhi, sao giờ này em mới đến hả???

-Em không may gặp phải một "con chó" đáng ghét ạ

-Đừng viện lí do vớ vẩn nữa, thôi vào chỗ ngồi đi.

-Vâng ạ.

Bước vào chỗ ngồi giống như mọi khi cô lại nằm gục xuống bàn rồi ngủ.

Thầy giáo đang giảng bài, thấy thế thì bực mình gọi

-Chu Kiều Nhi em có nghe tôi giảng không hả???

Nhìn cô không trả lời, vẫn im ắng bèn tức giận nói:

-Lên giải bài toán này cho tôi, đúng thì tiết nào của tôi trò thích ngủ bao lâu cũng được, tôi không quản còn nếu không, dọn tất cả các nhà vệ sinh của trường cho tôi, làm sạch không sót một ô gạch nào.

Nghe thấy thế cô mới bật dậy thong thả bước đến trước bảng, cầm viên phấn rồi nhanh nhẹn viết.

"Cô ta còn lâu mới giải được, thật ngu ngốc mà"

"Đúng đó"

Phía dưới cả lớp, bao gồm nữ chính Phạm Ngọc Trâm cười thầm.

Thầy giáo thấy Chu Kiều Nhi giải xong, nhìn lên bảng cố soi cho bằng được nhưng càng xem, mặt ông ta càng ngạc nhiên rồi dần chuyển sang thán phục, sau đó hắng giọng nói

Cả lớp ngồi bên dưới lặng im chờ Chu Kiều Nhi nhục mặt thì

-Em làm tốt lắm!

Cái Gì??? Cả lớp đồng loạt mắt chữ A mồm chữ O đơ ra.

-Thầy ơi chắc thầy bỏ sót chỗ nào rồi!- Trịnh Mạc Ly đứng dậy nói ( nữ phụ chương 5)

-Nếu em nghĩ tôi sai thì có thể lên đây tự kiểm chứng.- Thầy giáo nghiêm nghị nói.

-Không... Không ạ.- Cô ta xấu hổ ngồi xuống.

Chu Kiều Nhi chùi tay vào khăn lau bảng rồi bước xuống chỗ ngồi của mình ngủ tiếp.

Thật đáng ghét mà! Phạm Ngọc Trâm chửi thầm.

Cầu follow

Cầu view

Cầu vote

Cầu comment

☺️😘❤️