Tám ngày sau khi Diệp Nhiễm rời khỏi nhà, cô rốt cuộc cũng về.

Sau khi về nhà, cô yên lặng trở lại phòng mình, đem cái áo lông vũ màu đỏ mà Tiêu Chiến Vũ đưa cho mình cất đi, cô định chờ khi nào trời lạnh hơn một ít thì lấy ra mặc.

Sau đó sửa sang lại số tư liệu mà cô mua trước đây, chuẩn bị ôn tập lại.

Tuy rằng khả năng phân tích cùng logic trong ký ức cô rất phong phú, nhưng kỳ thi lần trước cô cũng chỉ thi được có 536 điểm, khoảng cách này so với điểm tuyệt đối còn rất xa, chuyện này cũng chứng minh trong giai đoạn lớp mười hai này chỉ dựa vào đọc sách không thì chưa đủ, cần phải luyện tập nhiều hơn, quen thuộc với đề bài, chỉ có như vậy mới có thể đi trên cái cầu độc mộc thi đại học này một cách tốt nhất.

Cô cần phải lợi dụng số thời gian còn lại này luyện tập cho tốt, tranh thủ thi ra thành tích càng tốt.

Cô không thể kiếm tiền giống như Tiêu Chiến Vũ, cũng không có khả năng thiên phú về đầu tư quản lý tài sản.

Chuyện trước mắt mà cô có thể làm chính là cố gắng học tập, đây chính là con đường thay đổi cuộc đời duy nhất ngoài đầu thai lại và trúng vé số.

Sửa sang lại số tư liệu đó xong, cô nghe thấy ở bên ngoài vang lên tiếng của Diệp Kiến Quốc, biết Diệp Kiến Quốc đã trở về, cô liền ra ngoài đi xuống lầu chào hỏi một tiếng.

Diệp Kiến Quốc cùng Hoắc Hồng Anh thấy cô đều sửng sốt.

Diệp Kiến Quốc kéo cô tới trước mặt: “Mấy ngày nay con rốt cuộc đi đâu vậy? Cái con bé tới nhà chúng ta lần trước rốt cuộc làm cái gì? Con có quan hệ gì với cô ta? Sao con lại quen biết với loại người này?"Diệp Nhiễm cũng không biết cô gái mà Trương Dũng nhờ tới làm cái gì, đành phải nhẹ nhàng nói: “Quen biết cũng lâu rồi, lúc vừa tới thành phố B làm công cô ấy quen con, lần này con không được khỏe nên mới tới nhà cô ấy ở vài ngày.

"Diệp Kiến Quốc không vui nói: “Trước khi đi hình như con bị cảm phải không? Con không sợ sẽ làm phiền người khác sao? Với lại con có biết người ta là người thế nào không? Sao lại tự tiện chạy tới nhà người ta ở như thế? Còn có, con có biết trong nhà xảy ra chuyện gì không? Con có biết Trác Trác phát sốt nghiêm trọng tới mức phải đến nằm viện không? Trác Trác là em gái con, con đi chơi bời liêu lỏng như vậy mà coi được à? Có ai làm chị như con không?Ngày thường, tính tình Diệp Kiến Quốc khá ôn hòa, có sự ôn tồn lễ độ của phần tử trí thức cao cấp, ít nhất ở trường đại học, thầy cô và bạn bè đều cho rằng Diệp Kiến Quốc là một người có phong độ có giáo dưỡng, biết cách đối nhân xử thế, tính tình ôn hòa, có thể nói là chính nhân quân tử.

Sau khi Diệp Nhiễm tới nhà họ Diệp, theo quan sát của cô, thì người phụ huynh này của mình xác thật tính tình không tồi.

Nhưng mà bây giờ, ông ta như đạn pháo liên thanh chất vấn cô không ngừng.

Diệp Nhiễm ngẩng đầu, không lên tiếng mà nhìn Diệp Kiến Quốc.

Cô phát hiện con người là một loài động vật phức tạp, tựa như là một cái hình thoi nhiều mặt, những mặt khác nhau sẽ phản xạ ra ánh sáng khác nhau.

Chúng ta sẽ mãi mãi không thể dùng một cái nhìn khái quát để kết luận một người.

Sau khi Diệp Kiến Quốc chất vấn xong, liền thấy con gái ông ta thế nhưng lại đi dùng ánh mắt bình tĩnh đến không thể tưởng tượng được nhìn ông ta.

Cái loại ánh mắt này giống như đang nhìn một người xa lạ vậy, bình tĩnh mà đánh giá đối phương.

Ông ta cả kinh.

Đột nhiên, trong đầu hiện ra hình bóng một người.

Ông ta đã từng xuống nông thôn, cũng từng cưới một cô gái thôn quê, lúc đó là con gái của đội trưởng đội sản xuất của đại đội sản xuất chiến sĩ thi đua.

Ông ta nhớ rõ sau khi ly hôn, bà ấy từng mang cái bụng lớn vào thành phố tìm ông ta, hỏi ông ta tại sao vậy, lúc đó bà ấy cũng dùng cái ánh mắt này nhìn ông ta.

Cái loại ánh mắt này, như là đang vấn linh hồn ông ta vậy.

Đó là đoạn thời gian âm u nhất trong cuộc đời ông ta, âm u đến nỗi trong mộng mỗi đêm vẫn nhớ tới, nó làm cho ông ta không thể đi vào giấc ngủ được, chỉ có thể mờ mịt nằm ở đó chờ cho tới hừng đông.

Ông ta không dám nhìn lại, nhưng cũng sẽ nỗ lực an ủi bản thân, từ đó đến giờ, làm gì có ai sẽ sống một cuộc đời thanh thanh bạch bạch không có vết nhơ đâu?Đó là những năm tháng không thấy ánh mặt trời, có thể thoát ra thì tốt rồi.

Lại một lần nữa đối diện với ánh mắt như vậy, ông ta trầm mặt lại, dùng giọng điệu lạnh lùng hơn chất vấn: “Rốt cuộc con có biết lỗi hay chưa?Diệp Nhiễm cười một cách trào phúng: “Bố à, con không có làm sai cái gì cả, vì sao phải nhận lỗi, yêu cầu hối lỗi cũng chỉ dành cho những người trong lòng có có bóng ma, là những người nửa đêm ngủ không yên bị ác mộng làm cho tỉnh giấc!"Lời này vừa nói ra, Diệp Kiến Quốc liền chịu không nổi.

Ông nâng tay lên cho Diệp Nhiễm một cái tát.

“Bốp” một tiếng giòn vang vang lên, làm cho Hoắc Hồng Anh cùng Diệp Trác ở bên cạnh giật mình.

.