Thấy ông anh họ cuối cùng cũng để ý đến lời mình nói, Tưởng Nguyệt vui vẻ hẳn, cô lắc đầu: “Không không, em không cần anh đi mua quà cùng em, chỉ cần giúp em làm vài việc là được, mấy thứ quà cáp linh tinh cứ để em tự chuẩn bị.”

“Giúp em làm vài việc? Có phải em đang muốn lôi anh vào âm mưu nào phải không?” Sắc mặt Chu Hạo Nhiên trầm xuống.

Anh hiểu rõ tính cách của Tưởng Nguyệt, con bé này không hề dịu dàng lương thiện như vẻ bề ngoài đâu nhé.

Hứ! Bị đoán trúng rồi! Tưởng Nguyệt cười haha: “Anh nói xem?!”

Chu Hạo im lặng, nhưng sắc mặt rõ ràng không được vui vẻ.

Tưởng Quân ngồi yên lặng nãy giờ đột nhiên liếc xéo chị gái, bĩu môi: “Nhìn tướng chị cũng không đến nỗi nào, nhưng cái đầu óc bé tí kia lại đang nghĩ tới âm mưu ấu trĩ nào hả? Tưởng Nguyệt, chị có thật là chị gái của em không đấy?”

“Nhóc thối kia, mi nói cái gì đó?” Tưởng Nguyệt hung hăng, trợn mắt với Tưởng Quân, tiện tay nắm lấy cái gối ném tới.

Chu Hạo Nhiên thấy hai chị em nhà này lại bắt đầu náo loạn bèn lắc đầu, đứng lên định đi về phòng mình.

“Anh, em còn chưa làm xong bài tập, anh không dạy em tiếp à?” Tưởng Quân thấy Chu Hạo Nhiên đứng lên, vội vàng đẩy chị gái sang một bên, hô to.

“Em tự mình làm nốt đi, anh có chút việc về phòng trước.” Chu Hạo Nhiên bỏ lại một câu rồi nhanh chân chạy khỏi hiện trường.

Nhìn bóng lưng Chu Hạo Nhiên khuất sau cánh cửa, Tưởng Nguyệt cười gian đứng lên, cố gọi với theo: “Anh, ngày mai dậy sớm nhé, anh còn phải đi cùng em đấy.

Tuy em nói anh không cần mua quà cùng em, nhưng món quà do anh chọn chắc chắn sẽ khiến ai đó rất vui.”

Chu Hạo Nhiên không trả lời cô, nhưng Tưởng Nguyệt biết chắc chắn ngày mai anh họ sẽ đi cùng cô đến nhà họ Lương, haha.

Cô thấy mình là bà mối cũng không tệ, khẳng định có thể giúp Lạc Lạc và anh họ thành đôi!

...-----------------------...

Bộ mỹ phẩm cô đặt ở trên mạng sẽ đến vào sáng nay, sợ tên Lương Dật Phàm nhìn thấy sẽ cướp mất nên cô không đưa cho họ địa chỉ cụ thể.

Anh bạn giao hàng đã tới nơi, vì không tìm thấy địa chỉ chính xác nên anh ta phải gọi điện cho cô, cô dặn đối phương đứng tại chỗ chờ, sau đó rón rén không để ai nhìn thấy, chạy ra khỏi cửa.

Cách biệt thự Lương gia ba trăm mét có một công viên nhỏ, cô cười tươi rói ký tên vào phiếu mua rồi ôm lấy bọc hàng, vui vẻ định về thẳng nhà, lỡ may về nhà lại đụng phải Lương Dật Phàm thì đúng là xui xẻo.

Nhưng vừa quay người lại, cô nhác thấy ở góc công viên có một người đang bán kẹo bông.

Aaaaa kẹo bông là món yêu thích nhất của cô!

Lúc còn nhỏ cô vẫn thường nhìn thấy những bạn nhỏ ăn món kẹp này, nhưng cô không có tiền, lại chẳng ai mua cho cô ăn, vì vậy kẹo bông đã là một kỷ niệm tiếc nuối thời thơ ấu.

Đến khi lớn đi làm có tiền, nhưng chỗ cô ở và làm không ai bán món kẹo đó nên cô cũng dần dần quên đi chuyện này.

Bây giờ nhìn thấy món kẹo bông, tất nhiên cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ôm gói hàng bước tới xe kẹo bông, cô cũng tham gia vào đội ngũ xếp hàng, chờ tới lượt mình.

Mấy phút sau, cuối cùng cô đã được cầm trên tay một que kẹo bông vị ô mai to đại tướng.

“Ngon quá, ngọt đến tê người!” Tâm trạng của cô nhờ vị ngọt của kẹo bông mà dần bình tĩnh lại, cô không muốn quay về nhà nữa nên nấn ná ở lại công viên, ngồi xuống một chiếc ghế dài, bắt đầu chiến đấu với que kẹo bông.

“Chị ơi, chị là người lớn phải không? Tại sao người lại ăn kẹo bông ạ?” Bên cạnh cô bỗng xuất hiện một bé trai đang mở to mắt nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, trên tay nó cũng cầm một cây kẹo bông.

Cô ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu bé vừa hỏi, cô nháy mắt với nó, trêu chọc: “Không phải vậy, mình cũng là trẻ con mà, chỉ cao lớn hơn các bạn khác mà thôi.”

“Chị mấy tuổi rồi ạ?” Thằng bé ngồi xuống bên cạnh Tiết Lạc, tiếp tục truy hỏi.

Cậu bé này khoảng năm, sáu tuổi, gương mặt rất sáng sủa đẹp trai, ăn mặc phong cách, giọng nói ngọt như đường, rất dễ thương.

Cô bị cậu bé hấp dẫn, quên luôn những phiền muộn những ngày qua, cô vươn tay xoa đầu bé, cười rất gian: “Vậy anh bạn nhỏ mấy tuổi rồi? Anh bạn nói trước, chị sẽ nói sau.”

Anh bạn nhỏ cũng không sợ, để mặc cho cô xoa đầu mình, bé cười hì hì: “Em năm nay 5 tuổi.”

“Vậy sao, 5 tuổi, dễ thương quá, em cũng thích ăn kẹo bông à?” Cô vui vẻ gật đầu.

“Chị gái này, chị còn chưa cho em biết chị bao nhiêu tuổi?” Anh bạn nhỏ thấy cô không trả lời câu hỏi bèn chớp đôi mắt ngây thơ nhắc nhở cô.

Cô phát hiện đứa bé này không đơn giản chút nào, nó có trí nhớ rất tốt đấy, cô vốn định dùng chuyện kẹo bông để làm sao lãng sự chú ý của nó, nhưng cậu bé vẫn nhớ kỹ câu hỏi của mình.

“Chị đây đã...” Cô cười ngượng, đang định nói cho cậu bé biết tuổi thật của mình thì bị kẻ khác chen vào.

“Chị gái này đã 23 tuổi, đối với em thì hơi già rồi, anh bạn nhỏ dễ thương, em đừng để chị ấy lừa!” Cô còn chưa kịp nói thì một giọng nữ châm chọc đã vang lên.

Cậu bé khó hiểu quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng.

Cô thì vô cùng ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn người kia, nhưng khi thấy rõ người đó, cô lại phát hiện hình như mình không quen người này.

Suy nghĩ kỹ, có khả năng người này là người quen cũ của Tiết Lạc, nhưng có vẻ quan hệ giữa họ cũng không được vui vẻ, vì những câu nói của cô gái này như đang muốn châm chọc cô.

“Tiết Lạc, mới mấy tháng không gặp cô đã thay đổi rất nhiều nha, lại còn thích mua đồ trên mạng sao? Tôi nhớ trước kia cô rất thích vào cửa hàng đồ hiệu mua hàng hiếm số lượng có hạn cơ mà.” Cô gái vừa xuất hiện đi tới trước mặt Tiết Lạc, thấy gói hàng cô để trên ghế, lại nhìn cậu bé trai đang đứng cạnh cô, cô ta bắt đầu lên tiếng chế nhạo.

“Cô là...?” Cô đứng lên, nét mặt đanh lại không còn nụ cười, cố bắt mình phải bình tĩnh.

“Cô hỏi thế là có ý gì? Giả vờ không biết tôi sao? Tiết Lạc, cô cũng thích học người khác chơi trò này à?” Cô gái tỏ ra kinh ngạc nhìn Tiết Lạc.

Thấy vẻ mặt vừa kỳ quái vừa kinh khủng của cô gái này, anh bạn nhỏ đẹp trai lập tức nhảy xuống khỏi chiếc ghế, sau đó kéo kéo một góc áo của Tiết Lạc.

“Chị ơi, các chị thong thả nói chuyện nhé, em đi đây.”

“Được được, anh bạn đẹp trai đi về nha.” Cô mỉm cười, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của cậu bé, cười híp cả mắt.

Cậu bạn nhỏ không nói thêm nữa, cầm cây kẹo bông bỏ đi.

“Tiết Lạc, cô còn chưa nói rõ ràng đó, cô thật sự không biết tôi sao? Tôi không tin đâu, lúc còn học trong trường chúng ta vì Dật Phàm mà cãi nhau bao nhiêu lần, sao cô có thể quên tôi được!” Cô gái thấy Tiết Lạc không nhớ ra mình bèn sầm mặt không vui.

Lúc này cô mới quay ra nhìn cô ta chăm chú, không mặn không nhạt, nói: “Tôi không cố ý đâu, chẳng qua cách đây không lâu tôi bị ngã cầu thang nên có nhiều chuyện không nhớ hết được, bao gồm cả cô.

Tôi thật sự không nhớ ra cô, lẽ nào, cô là bạn học cũ của tôi sao?”

“Cô bị ngã cầu thang? Vì sao? Trượt chân à?” Nghe thấy tin tức này, cô gái tỏ ra khiếp sợ.

“Không phải, là do cái tên Lương Dật Phàm kia đẩy tôi xuống.” Khi nói câu này, giọng của cô rất nhẹ, biểu cảm trên gương mặt cũng không thể hiện nhiều, ra vẻ mình không hề oán hận gì cả.

Biểu hiện này của cô khiến cô gái cảm thấy khó tin.

“Sao có thể như thế, anh ấy đẩy cô xuống cầu thang ư? Thế sao cô vẫn bình thản nói cho tôi nghe như vậy.

Có phải cô nhân cơ hội này bắt anh ấy chịu trách nhiệm cho nên mới nói những lời bình tĩnh như thế phải không?”

“Sai hết.

Sự thực hoàn toàn khác, tôi bị anh ta đẩy xuống nên đã quên mất chuyện từng thích anh ta rồi.

Bây giờ tôi không thích anh ta nữa, nên có thái độ này cũng là bình thường.”

“Tôi không tin! Chuyện cô nói như trong tiểu thuyết ấy.” Cô gái lắc đầu, không tin tưởng.

Đối phương không tin, cô cũng không có biện pháp, dù sao cô cũng là người trong cuộc nên thấy chuyện này hết sức bình thường, nếu để cô đứng ở vị trí của cô gái này, có lẽ cô cũng không tin bạn học của mình bỗng dưng bị mất trí nhớ, còn quên mất người mình từng thích là ai.

Tuy rằng chuyện mất ký ức này là do cô nghĩ ra, nhưng cô biết đây là lời nói dối tốt nhất trong thời điểm này, cũng là lý do duy nhất cô có thể sử dụng được.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, ngoài mặt cô vẫn thở dài một tiếng, an ủi đối phương: “Tùy cô thôi, nhưng sự thực là như vậy.

Được rồi, dù sao tôi cũng quên mất cô là ai rồi, cô nói chúng ta từng là đối thủ khi còn học trong trường, vậy chúng ta cứ thế cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, cô cũng không cần giới thiệu mình cho tôi biết đâu.” Cô tươi cười nói những lời này, sau đó cầm lấy bọc hàng của mình, chuẩn bị về nhà.

“Không được, tôi không tin những lời cô vừa nói, tôi muốn đi theo cô về nhà họ Lương, tận mắt nhìn thấy cô nói không thích Lương Dật Phàm trước mặt anh ấy.” Cô gái kia thô bạo kéo mạnh tay của Tiết Lạc, định giữ cô lại.

“Không thích, tôi cần gì phải làm chuyện này trước mặt cô.

Mời cô bỏ tay ra!” Cô nhìn thẳng vào mặt của đối phương, ánh mắt kiên quyết, giọng nói lạnh xuống vài độ.

“Em yêu, sao em lại chạy đến đây.” Đột nhiên một giọng nam lo lắng truyền đến tai hai người, ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp chạy đến.

Người đàn ông thấy bạn gái của mình đang cầm tay một cô gái xa lạ, bèn nóng nảy bắt lấy tay cô ta, hỏi lại: “Bé cưng Điềm Điềm, em chạy ra đây làm gì vậy? Ai đây? Bạn của em à?”

Điềm Điềm không ngờ bạn trai của mình lại đột nhiên chạy tới đây, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, nói với người đàn ông vừa xuất hiện: “Em vừa đi dạo qua bên này thì nhìn thấy một người bạn học cũ nên mới hàn huyên vài câu, hỏi thăm sức khỏe của cô ấy thôi.”

“Vậy cô ấy nói sao?” Người đàn ông to béo mỉm cười nhìn bạn gái mình, anh ta cũng hỏi lại.

Điềm Điềm cau mày liếc sang Tiết Lạc, tỏ vẻ khinh thường, cười nói: “Chắc cô ấy không được tốt lắm, bị người đàn ông cô ấy thích đẩy xuống cầu thang, đầu bị thương.

Giờ lại còn không có khả năng vào cửa hàng mua đồ hiệu, chỉ có thể lên mạng mua mấy thứ đồ rẻ tiền không tên tuổi.

Em cũng không ngờ cô ấy lại trở nên nghèo túng như vậy.

Haizz! Ai bảo cô ấy thích sai người làm chi...”.