Hứa Giai Ninh để mặc Cố Tiêu ôm lấy mình, hắn vùi đầu vào mái tóc cô, giọng nói tràn ngập lưu luyến: “Ninh Ninh…”

“Vâng…?” Hứa Giai Ninh nhẹ giọng đáp.

Cố Tiêu khẽ buông cô ra nhìn sâu vào mắt cô ôn nhu hỏi: “Em đến từ đâu vậy?”

“Tôi đến từ ___”

Hứa Giai Ninh:….

Mẹ kiếp.

Biết ngay mà.

Chắc chắn là hệ thống giở trò quỷ.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ tràn đầy vẻ ảo não, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhíu mày tủi thân.

Trái tim Cố Tiêu bỗng chốc đập gia tốc, đôi đồng tử dần trở nên sẫm màu chăm chú nhìn cánh môi bị cắn đỏ hằn lên dấu răng của cô, hầu kết hắn hơi nhấp nhô mềm giọng hỏi: “Lại bị chặn lại?”

Hứa Giai Ninh bĩu môi gật đầu.

“Em vì Cố Thành mà đến đây sao?”1

“Sao có thể.” Hứa Giai Ninh nghĩ cũng không nghĩ, ngay lập tức phủ quyết lời nói của hắn.

Cố Tiêu chăm chú nhìn cô, khẽ liếm môi, giọng nói của hắn trong đêm tối tĩnh lặng trở nên trầm khàn, vô cùng gợi cảm: “Vậy…Tôi có thể nghĩ rằng em vì tôi mà đến không?”

Lần này Hứa Giai Ninh đỏ mặt rồi, cô không trả lời hắn, chỉ lúng túng giấu đầu lòi đuôi mà quay đi.

Thực sự quá đáng yêu rồi.

Cố Tiêu chăm chú nhìn cô gái nhỏ không nhịn được kéo người vào lòng ôm lấy.

Cố Tiêu thấp giọng nói: “Trước đây tôi cứ luôn cảm thấy ông trời đối xử với mình không được công bằng cho lắm..."

"Cha mẹ tôi vì liên hôn gia tộc kết hôn mà không có tình cảm với nhau, ba tôi lại yêu thích con trai của người đàn bà kia hơn.

Mẹ tôi tính cách lạnh lùng từ nhỏ tới lớn chưa từng dành thời gian cho tôi.

Ngay từ khi còn bé, tôi được dạy rằng nếu không cố gắng trở nên tài giỏi thì sẽ chẳng có gì thuộc về bản thân cả…”

Cố Tiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục trầm giọng nói: “Nếu ba tôi không đột ngột qua đời vì tai nạn chắc hẳn công ty cũng chưa chắc đã được giao đến tay tôi."

"Mạt thế vừa sảy ra tôi đã trở thành một phế nhân bị vứt bỏ.

Hôm nay nhìn rõ tính cách lấy oán báo ân của Cố Thành tôi đã nghĩ …Nếu đời trước tôi rơi vào tay gã, chắc hẳn đã có một kết cục rất khó coi phải không?”

Hứa Giai Ninh tựa đầu vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại, hình ảnh Cố Tiêu với hai hốc mắt trống trỗng, lưỡi bị cắt đứt, xích sắt khóa chặt cổ và chân tay như một con vật, cả người nhuốm đầy máu tươi nhếch nhác, bẩn thỉu nằm dưới đất lại hiện lên trong đầu.

Cô đau lòng ôm chặt lấy hắn khẽ nói: “Tôi sẽ không để hắn làm vậy.

Cố Tiêu…Tôi sẽ không để hắn thực hiện được điều đó.”

Cố Tiêu khẽ lăn yết hầu, đáy mắt toát lên vẻ ôn nhu, dịu dàng, hắn như có như không dụi đôi môi vào mái tóc cô thì thầm: “Ninh Ninh.

Vậy em phải bảo vệ tôi cho tốt đấy.

Nếu em rời đi, tôi sẽ bị Cố Thành bắt nạt.”

Hứa Giai Ninh thế mà không cảm thấy lời nói của hắn có gì không ổn, chỉ cảm thấy lúc này Cố Tiêu có chút yếu ớt, nhạy cảm, cô gật mạnh đầu khẳng định: “Tôi sẽ ở bên anh cho tới khi xử lý được gã, tôi nhất định sẽ không để gã làm vậy với anh đâu.”

Ánh mắt của Cố Tiêu tối lại, nói vậy… Sau khi Cố Thành chết, cô ấy vẫn sẽ rời đi sao?

Không sao cả.

Dù sao em cũng đi không được.

Gió phất phơ thổi qua, bóng tối bao phủ lên khiến cho toàn bộ khu căn cứ nhuốm một màu u tối.

Trên ban công nhỏ bên ngoài khu chung cư cao cấp.

Chàng trai cao lớn ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.

“Ông trời đối xử với tôi thực ra cũng không tệ lắm.” Cố Tiêu mỉm cười nhìn trời khẽ nói.

“Vì sao nói vậy?” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Tiêu nâng tay vuốt ve vành tai nhỏ xinh than nhẹ: “…Bởi vì em đã đến rồi.” …Cho nên dù ông ta có ném tôi vào địa ngục, tôi cũng có thể cười lớn, không từ thủ đoạn mà bò ra… chỉ cần có thể nắm bắt được em trong tay.

Hứa Giai Ninh buồn cười bĩu môi: “Anh coi tôi là con mèo máy có phép thuật kia thật đấy à?”

“Ừ…” Cố Tiêu bật cười.

“Tiểu tiên nữ của tôi.

Tiểu Mao Mao của tôi.”

Hứa Giai Ninh cắn môi đấm lên ngực hắn.

“Tiểu tiên nữ thì bổn cô nương nhận, cớ gì còn thêm cái biệt danh quái đản phía sau.” Tiểu Mao Mao gì nha, thật sến sẩm.

Cố Tiêu giống như nghiêm túc nhìn cô thật kỹ: “Nhưng rất giống mà.

Giống mèo nhỏ, giận dỗi cũng rất đáng yêu.”

Hứa Giai Ninh nghe hắn nói xong sắc mặt chợt đỏ ửng, cô ho “khụ” một tiếng đánh trống lảng “Đi ngủ thôi.

Muộn rồi.”

“Được.

Em về phòng đi.

Ngày mai chúng ta sẽ thử đi dạo quanh căn cứ.”

Hứa Giai Ninh gật đầu.

Cả hai sóng vai đi vào.

Ai về phòng người đó.

Vu Lâm đang đọc sách thì thấy Cố Tiêu trở về phòng, y ngẩng đầu lên, gập cuốn sách trên tay lại cười hỏi: “Tâm tình không tồi.

Làm lành rồi sao?”

Cố Tiêu mỉm cười không nói, hắn đi lại bàn rót một ly nước uống rồi nói: “Sáng mai thử đi quanh một vòng nhìn xem.”

Vu Lâm gật đầu, nghĩ tới gã đàn ông hôm qua đắn đo một lát rồi nhắc nhở: “Gã Cố Thành kia…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không hành động lỗ mãng.” Việc hắn cần làm bây giờ là nâng cao tinh thần lực.

Tinh thần lực của hắn hiện tại vừa lên tới cấp ba, Hứa Giai Ninh từng giảng giải cho hắn một số cách sử dụng tinh thần lực, Cố Tiêu đã có ý tưởng trong đầu, chẳng qua hắn cần phải thử nghiệm đã.

Nghĩ xong Cố Tiêu khoanh chân lại bắt đầu tiếp tục nhắm mắt đi vào thức hải.

Ở phòng ngủ bên cạnh, sau khi vào không gian thu hoạch rau củ quả và trứng gà, Hứa Giai Ninh ngáp một tiếng rồi lên giường đi ngủ.

Cô vùi đầu vào gối mềm, nhớ tới cái ôm ấm áp của Cố Tiêu ban nãy, bỗng chốc Hứa Giai Ninh thấy mặt mình nóng bừng.

“Quá phạm quy rồi.

Hóa ra người luôn lạnh lùng khi làm ra vẻ mặt dịu dàng lại gây sát thương cao đến vậy”, Hứa Giai Ninh sờ tay lên ngực, trái tim lúc này bắt đầu đập nhanh mất kiểm soát.

Cô lo lắng, ngồi bật dậy lắc đầu trấn an bản thân: “Không được háo sắc.

Còn nhớ rõ mục đích của mày sao Hứa Giai Ninh? Bảo vệ Cố Tiêu thoát khỏi số phận bi thảm trong tiểu thuyết, tiêu diệt Cố Thành, sau đó chính là rời đi.”

“Đúng thế.

Không được phép động tâm.” Hứa Giai Ninh lẩm bẩm, đôi mắt lại hơi ủ rũ.

Cô nằm xuống nhắm mắt lại phiền chán mà thở dài.

Sáng hôm sau Hứa Giai Ninh dậy sớm, qua phòng Vu Hiểu Lam giúp cô ấy ôn dưỡng trái tim rồi chuẩn bị bữa sáng.

Cố Tiêu và Vu Lâm vừa lúc đi ra, tiến lại bàn ăn ngồi xuống chào hai cô gái.

“Chà.

Hôm nay có bánh bao giống hôm qua nè, anh vẫn luôn muốn hỏi.

Tiểu Ninh.

Bánh bao này em làm thế nào vậy? Thật sự rất ngon nha.” Vu Lâm cắn một miếng, vỏ bánh vô cùng mềm mại, xốp xốp, nhân thịt bên trong lại dẻo dai, ngọt ngào thực sự rất ngon.”

“Em không có cái tài ấy đâu.

Đi mua đấy.” Hứa Giai Ninh chia sữa đậu nành cho từng người rồi đáp lời.

Vu Lâm sửng sốt, nói vậy dị năng của Tiểu Ninh có trước khi mạt thế sảy ra sao.

Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh đều biết hắn đang nghĩ gì, Hứa Giai Ninh cũng không gạt hắn chỉ nói: “Có một số việc em không thể nói rõ ràng được.

Thực xin lỗi.”

“Không sao.

Anh không tò mò đâu.” Vu Lâm hiểu ý mỉm cười.

Càng thêm vui vẻ vì cô có thể sẵn sàng nói thật cho bọn họ mà mà không bịa ra lý do gì đó.

Ăn xong bốn người khóa cửa phòng, đi bộ quanh khu căn cứ.

Căn cứ N thị mới bắt đầu xây dựng, vẫn còn khá sơ sài, lúc này có rất ít dị năng giả có thể lên tới cấp 2, những việc như xây dựng, vận chuyển đều phải làm bằng sức người.

Bọn họ tiến lại gần nhìn nhóm đàn ông đang trộn bê tông và khuân vác gạch tới xây dựng tường bao.

“Cao quá.

Bức tường này phải hơn hai mét đấy nhỉ?” Hứa Giai Ninh cảm thán.

Một người đàn ông nghe thấy cười ha hả trả lời cô: “Đúng vậy, cô gái nhỏ.

Sẽ dựng lên 3m để đề phòng tang thi có thể trèo lên được.”

Hứa Giai Ninh gật đầu mỉm cười thân thiện với họ, bốn người tiếp tục đi tới khu trung tâm.

“Kia là Tòa nhà Hành chính à? Hình như trên bảng tin có dán gì đó?”

Bốn người tiến lại gần hóa ra là quy định về việc kiếm điểm cho mỗi cư dân trong căn cứ.

Có thể làm việc cho khu căn cứ để đổi điểm, ví dụ như làm các công việc xây dựng, trồng trọt, dọn dẹp, hoặc ra ngoài thu gom vật tư, nguyên vật liệu xây dựng về đổi điểm, cũng có thể giết tang thi để kiếm điểm.

Điểm số này có thể dùng để đổi thức ăn hoặc thuê phòng.

Chính quyền thành phố còn khuyến khích cư dân tự thành lập các tổ đội hoặc quân đoàn để phối hợp, giúp đỡ lẫn nhau, tránh đi riêng lẻ rất dễ gặp nguy hiểm.

Tiếp theo là danh sách các quân đoàn đã đăng ký trong hệ thống.

“Chà.

Trong thời gian ngắn mà căn cứ đã bắt đầu ổn định và đi vào hoạt động thế này, Chính quyền thành phố N rất giỏi nha.” Vu Lâm nhìn cột danh sách gần hai mươi quân đoàn cảm khái.

Cố Tiêu không nói năng gì, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua danh sách dừng trên một cái tên đứng thứ 7: Quân đoàn Quang Minh – Người đứng đầu: Cố Thành.

Số lượng đội viên: 34…

“Cố Thành…” Cố Tiêu lẩm bẩm cái tên này trong lòng.

Hắn nhếch môi lãnh đạm quay đi.

Bốn người đi một vòng rồi quay về nhà.

Dù sao nhóm Hứa Giai Ninh cũng công khai mang lên phòng rất nhiều vật tư nên bọn họ chưa cần vội vàng kiếm điểm đổi đồ ăn như những người khác.

Ăn trưa xong, Hứa Giai Ninh bắt đầu dạy cho anh em nhà họ Vu phương pháp luyện tập tinh thần lực, dù sao nếu có thể đề cao tinh thần lực cho dù cấp không cao cũng có thể chống chọi với mệt mỏi còn có thể tránh được công kích từ tang thi hệ tinh thần.

“Cố Tiêu.

Dị năng của anh đã lên cấp rồi sao?” Hứa Giai Ninh tò mò hỏi, cô vẫn còn rất ấn tượng với con rồng lửa hôm nọ hắn phóng ra.

Người này học gì cũng thật thần tốc, mới đó đã có thể tiến giai vào cấp 3 rồi, tuy nước của bọn họ uống hằng ngày đều có trộn lẫn linh thủy, lại liên tục ăn hoa quả được trồng trong không gian, nhưng phần lớn vẫn là do khả năng và sự kiên trì luyện tập của hắn.

Ngay cả Vu Lâm cũng lờ mờ cảm nhận được, từ khi dùng đồ ăn thức uống mà Hứa Giai Ninh đưa cho, sức mạnh trong cơ thể bọn họ đều được đề cao, hơn nữa cũng có thể gia tăng cường độ sử dụng dị năng, có ích rất lớn đối với việc thăng cấp dị năng của họ.

Cố Tiêu gật đầu đáp: “Đúng vậy, lên cấp ba chính là vào hôm cùng Vu Lâm đi lấy thuốc cho Tiểu Lam.”

“Ò dị năng của tôi cũng lên cấp 2 rồi.

Mấy hôm này đều chữa trị cho chị Tiểu Lam, có lẽ càng sử dụng nhiều thì càng có cơ hội thăng cấp.”

“Đừng để lộ ra ngoài.

Chúng ta điệu thấp một chút.” Cố Tiêu cẩn thận dặn dò, hắn quay sang, Vu Lâm vừa lúc mở mắt lập tức hỏi: “Thế nào?”

“Không tồi.

Phương pháp này xác thực vô cùng hiệu quả.

Thật kỳ diệu.” Vu Lâm tươi cười hớn hở.

Bọn họ nói chuyện một hồi rồi quay về phòng tiếp tục luyện tập.

Đêm khuya, Cố Tiêu mở choàng mắt, nhìn sang giường bên cạnh, Vu Lâm dường như đã ngủ say, tiếng thở khẽ khàng vang lên trong không gian yên tĩnh.

Cố Tiêu bước nhẹ chân, thay quần áo mở cửa định đi ra ngoài, ngay khi cánh cửa sắp khép lại thì bị một bàn tay chặn đứng, tiếng nói lười biếng cũng theo đó mà cất lên: “Đi đâu vậy anh bạn nhỏ?”.