Hai người ngồi trên xe quan sát tình huống hai bên.

Cố Tiêu vừa chăm chú nhìn con đường trước mặt vừa nói: “Chúng ta từ đường này ra ngoài, khoảng 7km nữa sẽ tới một thị trấn lớn.

Tới lúc đó sẽ dừng lại ở đó ăn tối và nghỉ ngơi.”

Hứa Giai Ninh vừa gật đầu vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên đường có mấy chiếc xe bị đụng lật ngược, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy đám con tang thi đi lại trên đường, trải qua trận mưa thiên thạch hành động của tang thi có vẻ linh hoạt hơn, nhưng cũng mới chỉ đạt mức sơ cấp, tuy nhiên một khi đã phát hiện ra con mồi, chúng nó sẽ bộc phát sức mạnh, liều mạng đuổi theo.

Hứa Giai Ninh nhìn gương chiếu hậu thấy đám tang thi đang chạy phía sau xe mà tim đập thình thịch, cảm thấy rất không chân thật.

Cố Tiêu liếc mắt nhìn cô an ủi: “Đừng sợ, chúng nó không đuổi kịp đâu.”

Hứa Giai Ninh gật đầu, Cố Tiêu chọn con đường này đã tương đối thanh tĩnh, trên đường chỉ gặp số lượng ít tang thi, khoảng gần nửa tiếng sau, bọn họ đã nhìn thấy mấy khu nhà ở xa xa.

Cố Tiêu lái chậm lại, không vội đi vào thị trấn mà quan sát tình huống xung quanh trước.

Hứa Giai Ninh nhắm mắt cảm nhận xung quanh rồi thông báo số lượng tang thi trong thị trấn: “Không nhiều lắm, không xác định được có người sống bên trong hay không, chúng ta có đi vào không?”

“Vào chứ.” Trời đã sắp tối, lái xe trên đường vào ban đêm là một quyết định không sáng suốt.

Tốt nhất vẫn nên dừng chân nghỉ lại trong thị trấn này thì hơn.

Trời đã ngả về chiều, thị trấn trước mắt trông có vẻ yên tĩnh giống như một thành thị bỏ hoang.

Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh xuống xe, đi loanh quanh một vòng, tiện tay giết vài tang thi đi lại trên đường.

Các cửa hàng trong thị trấn hầu hết đã bị thu dọn sạch sẽ, chỉ còn một số cửa tiệm bán các loại đồ gia dụng hoặc sách báo, trang phục là vẫn còn hàng hóa.

Hứa Giai Ninh kéo Cố Tiêu vào một tiệm sách gần đó, rút một tấm bản đồ cầm lên xem xét, sau đó giống như bị sét đánh ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Mẹ kiếp.

Cô xem không hiểu bản đồ này.

Nhìn tên các địa danh được chú thích bên trên Hứa Giai Ninh chết sững.

Quên mất.

không chú ý.

Hóa ra tác giả không lấy bối cảnh thực tế.

Nơi này không phải Trung Quốc Đại lục.

Phút chốc trí nhớ ngày hôm trước ngồi ăn cơm với Cố Tiêu ùn ùn kéo về, Hứa Giai Ninh rất muốn đập lên đầu mình một phát.

Cô lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn, đụng phải biểu cảm cười như không cười của Cố Tiêu, hoàn toàn tuyệt vọng.

“Đã nghĩ ra lời giải thích nào chưa?” Cố Tiêu sâu kín nhìn Hứa Giai Ninh mỉm cười.

Hứa Giai Ninh xanh mặt, tự động dịch hiểu lời này: Cô đã nghĩ ra lời nói dối nào khác để tiếp tục lừa gạt tôi chưa?

Hứa Giai Ninh khóc không ra nước mắt, mấp máy môi nhìn hắn, không biết phải nói sao.

Nhìn thấy sự khó xử của cô, Cố Tiêu bật cười vỗ vỗ đầu nhỏ của cô ôn nhu nói: “Không sao.

Tôi đã nói rồi mà, không muốn nói thì không cần phải nói.

Chỉ cần đừng nói dối tôi nữa là được rồi.”

Nghe hắn nói xong Hứa Giai Ninh thở phào trong lòng, bỗng dưng cảm thấy vô cùng áy náy, cô cắn môi khẽ gật đầu đồng ý với hắn.

Cố Tiêu nhắc nhở: “Thu mấy tấm bản đồ này vào đi, trên đường đi chúng ta sẽ xem xét.

Đối với Hứa Giai Ninh, người vừa mới biết được bản thân bị ném vào một thế giới xa lạ hoàn toàn khác với thế giới cũ của mình thì bản đồ có cũng như không.

Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời Cố Tiêu thu mấy tấm bản đồ vào không gian, tiện tay thu nốt số sách trước mặt hai người.

Hai người ra khỏi hiệu sách, kiểm tra mấy cửa hàng bên cạnh.

“Người ở nơi này rốt cuộc đã đi đâu? Cả thành phố đều không có người sống.” Hứa Giai Ninh thắc mắc.

“Có thể đã di chuyển tới một nơi an toàn hơn.” Cố Tiêu không chắc chắn lắm mà phỏng đoán.

Dọc đường đi Hứa Giai Ninh tiện thay thu mấy món đồ có vẻ hữu dụng vào trong không gian, lúc hai người đi qua một cửa hàng nước hoa, Hứa Giai Ninh liền kéo Cố Tiêu vào trong, Rõ ràng nước hoa là loại đồ bỏ đi trong thời điểm này, bởi vậy bên trong cửa hàng vô cùng sạch sẽ, giống y như lúc chưa sảy ra mạt thế vậy.

Hứa Giai Ninh cầm một chai nước hoa lên xịt thử ra tay rồi cười híp mắt vui vẻ: “Thơm quá.” Sau đó chạy một vòng xung quanh cửa hàng thu hết đám nước hoa trên kệ vào không gian.

Cố Tiêu thấy cố gái nhỏ chẳng mấy khi nổi tính trẻ con, liền mặc kệ cô tùy hứng, đánh giá thấy nơi này khá tốt, liền quyết định sẽ qua đêm tại ở nơi này.

Ăn tối xong là thời gian nghỉ ngơi, Cố Tiêu không vội ngủ mà ngồi xuống, khoanh chân, nhắm mắt tu luyện.

Thấy bên trong còn một gian phòng ngủ.

Hứa Giai Ninh lấy giường ra kê cho Cố Tiêu rồi chạy vào phòng trong khóa kín cửa lại cấp tốc đi vào không gian.

Từ khi tới thế giới này Hứa Giai Ninh chưa từng vào lại không gian.

Bởi vì luôn cùng Cố Tiêu sinh hoạt trong một căn phòng, cô không thể rời đi quá lâu nếu không sẽ khiến hắn hoài nghi, mà khoảng thời gian Cố Tiêu phát sốt, cô lại mải mê chăm sóc cho hắn không còn lòng dạ nào vào xem xét, chỉ có thể đơn giản dùng tinh thần lực nhìn qua vài lần rồi thôi.

Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội.

Rất lâu không vào không gian, vừa bước vào Hứa Giai Ninh liền sửng sốt.

Đập vào mắt là căn nhà gỗ được bao quanh bởi sắc hoa rực rỡ, Nho chín từng chùm, từng chùm treo lủng lẳng trên giàn vô cùng ngon mắt.

Cô dạo bước về phía sau, thấy đám vật nuôi vô cùng hoạt bát, khỏe mạnh, nhìn rất có tinh thần, hơn nữa dường như chúng còn to béo hơn trước.

Những luống rau củ quả cô trồng đều to lớn, khỏe mạnh chờ được thu hoạch.

Rừng cây ăn quả thì đã kết đầy trái.

Hứa Giai Ninh quan sát tuy chúng đã chín rục trên cành nhưng không hề rơi rụng xuống đất.

Có lẽ đây cũng là một điểm đặc biệt của không gian.

Căn nhà gỗ vẫn như trước không có chút thay đổi, Hứa Giai Ninh xem xong thì ra ngoài, đi tới hồ nước nhìn đàn cá tung tăng bơi lội, tâm tình rất tốt.

Cô xắn tay áo, bắt đầu lên tinh thần, chỉnh lý lại không gian..