Chỉ là Tô Thủy Nguyệt không ngờ đương lúc hắn hưởng thụ nhất thì một làn gió lạnh ngắt đánh tới, cửa nhà bị bật mở tung. Ở ngay cửa một thân ảnh đang mặc bộ y phục màu xanh trắng đang nhìn chằm chằm về phía hắn và Tề Xuân Thụy, ánh mắt tối tăm. Tề Xuân Thụy cũng bị bất ngờ mà dừng lại hành động của mình, chính y cũng không ngờ rằng loại không gian đặc thù do chính y tạo ra lại có thể bị Mộ Thanh Khê phá vỡ. Một sợi dây leo không chút lưu tình mà quấn lấy eo Tề Xuân Thụy đánh ngã lên tường làm thủng một lỗ lớn, sau đó là vô số dây leo bay tới chỗ Tô Thủy Nguyệt đang nằm, ngự trị trên cổ hắn mà quấn chặt. 

\- Tô Thủy Nguyệt, uổng công vi sư dốc lòng vì ngươi như vậy. Vậy mà ngay cả người của ta ngươi cũng dám dụ dỗ, một thứ lô đỉnh đáng chết! 

Tô Thủy Nguyệt bị dây leo siết chặt thở không nổi, hai mắt trợn trắng nhìn Mộ Thanh Khê, nước mắt sinh lý trong phút chốc đổi thành đau lòng tột độ. Hắn rõ ràng rất yêu Mộ Thanh Khê, mà Mộ Thanh Khê lại một lòng một dạ với Tề Xuân Thụy, hắn thì lại cùng Tề Xuân Thụy dây dưa. Loại chuyện này cho dù là ai cũng sẽ thấy Tô Thủy Nguyệt hắn mới là người đáng trách, mà đáng trách nhất có lẽ là hắn cho đến cuối cùng cũng chỉ là một cái lô đỉnh ở trong mắt Mộ Thanh Khê mà thôi.

Tô Thủy Nguyệt một câu cũng không nói, hắn không có gì để giải thích, nếu Mộ Thanh Khê muốn hắn chết thì hắn cũng không thể sống, nếu mà được chết ở dưới tay của người này thì hắn cũng can tâm tình nguyện. Chỉ là ngay lúc hắn nhắm mắt muốn buông xuôi thì một thứ ánh sáng trắng cắt phăng đám dây leo của Mộ Thanh Khê, là Tề Xuân Thụy đã thoát ra được, y ôm lấy Tô Thủy Nguyệt đang không một mảnh vải ngã ập trên người mà thương tiếc vô cùng. Tề Xuân Thụy lúc này biến hóa ra vô số thanh kiếm dài ngắn vô cùng sắc bén chặn ngang đường đi của dây leo mà Mộ Thanh Khê xuất ra, tuy rằng tu vi của y không sánh nổi đối phương nhưng mà linh căn hệ mộc vẫn là thua kém linh căn hệ kim. Cũng tính là ngang tài ngang sức. 

Tô Thủy Nguyệt ở trong lòng Tề Xuân Thụy chỉ có thể run lên mà nhìn về hướng Mộ Thanh Khê, mà Mộ Thanh Khê lại không có nhìn hắn. Người này, sư phụ của hắn, người mà hắn yêu không thèm nhìn hắn, trong mắt chỉ có lãnh ý hướng thẳng về phía Tề Xuân Thụy. 

\- Tề Xuân Thụy, ta yêu thương ngươi mấy trăm năm, vì ngươi mà vứt bỏ tôn nghiêm nam nhân của chính mình. Vì ngươi mà nguyện ý nhảy vào biển lửa, vì ngươi mà không màng danh vọng phú quý, nhưng mà ngươi thì một chút gì cũng không cho ta. Ngươi không yêu ta cũng không sao, ngươi chịu về bên cạnh ta đã làm ta thấy vô cùng mãn nguyện, ngươi không ngủ cùng ta ta cũng không hận. Nhưng ngươi lại ngủ với lô đỉnh của ta, ngươi xem ta không bằng một lô đỉnh như hắn hay sao? Ngươi... tại sao lại như vậy? 

\- Như ngươi đã thấy, ta vì sao không yêu ngươi, vì sao không ngủ cùng ngươi chẳng phải hiện giờ đã rõ trong lòng rồi hay sao? 

Mộ Thanh Khê y đương nhiên đã hiểu là tại vì sao mà Tề Xuân Thụy không thể yêu y. 

\- Ta nguyện ý nằm dưới ngươi. Chỉ là... lòng ngươi không hướng về ta. 

Mộ Thanh Khê giống như đã rơi vào trong tuyệt vọng, y vận linh lực xuất ra một kiếm khí hướng thẳng kết giới kiếm của Tề Xuân Thụy mà đánh tới, Tô Thủy Nguyệt tròng mắt giãn nở cực độ. Hắn nhìn thấy Mộ Thanh Khê nhìn hắn, nhưng cũng chỉ là hận ý lạnh đến thấu tim. 

Tô Thủy Nguyệt chưa bao giờ thấy đau lòng như lúc này, ngay lúc hắn nhận ra hắn yêu Mộ Thanh Khê thì cũng là lúc bị y hận nhất. Hắn cũng chán ghét hệ thống đeo bám bản thân mình, để cho hắn không thể tự chủ mà nằm dưới thân Tề Xuân Thụy để làm ra tình cảnh như bây giờ. Mộ Thanh Khê trợn mắt nhìn hắn.

\- Người mà ta không có, là ai cũng đừng mong có được!

Tô Thủy Nguyệt nghe ong bên tai một tiếng, trước mắt mờ mịt.  Kiếm khí đánh bay Tề Xuân Thụy qua một bên, xuyên qua ngực hắn, có lẽ là xuyên qua tim hắn. Tô Thủy Nguyệt ngã xuống, trong miệng hộc ra dòng máu tươi ướt đỏ trên thân thể trần truồng của hắn. Khô khốc mờ mịt, Tô Thủy Nguyệt nhớ lại quãng thời gian khi ở hiện thực đã sống sung sướng ra sao. Mười mấy năm sống trên đời không phải lo không phải nghĩ lại bởi vì đọc một quyển sách mà xuyên không. Đáng lẽ cuộc đời này của hắn sẽ yên ổn biết bao nhiêu nếu cứ lẽo đẽo đi theo nam chính Bách Phệ Thôn, chỉ là hắn chọn yên ổn nhưng yên ổn không chọn hắn. Thay vì đi theo nam chính thì trái tim hắn lại lỡ trao cho sư phụ của chính mình. Tình yêu là gì chứ, hại cho tâm, hại cho tim, hại cho hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. 

Nếu có thể quay trở lại hắn nhất định sẽ.... vẫn yêu một Mộ Thanh Khê yêu hận rạch ròi này sao?