- Thủy Nguyệt, ta sẽ ở bên cạnh đệ. Dù là ở bất cứ nơi đâu, dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần đệ tin tưởng giao phó cả đời này cho ta thì ta sẽ luôn luôn đặt đệ lên trên đầu trái tim để yêu thương che chở. Làm đạo lữ của ta có được không? 

Tô Thủy Nguyệt đang chìm đắm trong đau thương tột độ cũng không tránh khỏi muốn "phắc" một tiếng. Nam chính đương nhiên không bao giờ nói sai lời thoại, chỉ là nhầm người rồi thôi! Tô Thủy Nguyệt rất muốn đấm cho y một cái để y tỉnh ra, nam chính đại nhân hậu cung ba nghìn giai lệ vậy mà lúc này lại muốn thú một nam nhân làm đạo lữ có phải là muốn đoạn tử tuyệt tôn rồi không? Tô Thủy Nguyệt nhanh chóng rút tay mình ra, tuy rằng đã cùng với Bách Phệ Thôn có mối quan hệ thể xác nhưng cũng chỉ đơn thuần là vui chơi qua đường, muốn hắn đằm đằm thắm thắm yêu thương người này như một người yêu thì sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu có thể có một ngày Tô Thủy Nguyệt hắn muốn tựa vào vai một ai đó thì cũng chỉ có một người duy nhất, đó chính là Thanh Khê chân nhân.

Tô Thủy Nguyệt giật mình, lúc này vậy mà hắn lại nghĩ đến sư phụ của hắn, nghĩ đến Thanh Khê, hắn.... yêu Thanh Khê sao? Hắn thật sự yêu Thanh Khê sao? 

Tô Thủy Nguyệt mơ mơ màng màng suy nghĩ thì bỗng nhiên trước mắt hiện lên dòng chữ của hệ thống.

"Xin ký chủ hãy giữ vững trái tim mình. Bởi vì khi đạt cấp 100 thì chắc chắn sẽ phải quay trở về hiện thực không có cách nào để ở lại nơi đây, cũng như không có cách nào để trở lại với hệ thống thêm một lần nào nữa. Mọi chuyện xảy ra xin ký chủ hãy xem như một giấc mộng, như một trò chơi đừng để bản thân phải bận lòng."

Nếu như Tô Thủy Nguyệt đã động lòng rồi thì phải làm sao đây, chẳng lẽ lại moi tâm can của mình ra. Bao nhiêu năm sống ở trên đời chưa từng vì một người nào mà thấy rung động, cả ngày chỉ có một niềm đam mê với phim ảnh và truyện, vậy mà lại bị chính thứ yêu thích của mình hại. Hại cho chạy đến cái hệ thống quái quỷ không rõ nguồn gốc, hại cho yêu một người không phải là hiện thực. Hắn là một người bình thường sao lại có thể yêu một NPC được chứ, thật đúng là quá sức hoang đường.

Mà Tô Thủy Nguyệt hắn cũng không phải là một người cố chấp, cho dù yêu thích Thanh Khê thì đã làm sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên, biết trước không có kết quả thì hắn cũng sẽ không bao giờ lao mình vào để rồi tự chuốt lấy khổ sở. Suy nghĩ thông suốt, Tô Thủy Nguyệt thẳng người hướng phía trước bước đi, chẳng mấy chốc đã thấy được ở trước mắt có một thông đạo nhỏ được khói trắng bao trùm.

\- Không biết là có ẩn giấu cơ quan nào nữa không?

Quân Thư Bạch đánh một chưởng về phía thông đạo, chưởng phong xuyên qua lớp khói tạo nên một tiếng "uỳnh" thật vang. Quân Thư Mục ở gần đó liền tiến lên ngăn chặn.

\- Không gian này không rõ nguồn gốc đừng làm kinh động đến dị vật bên trong. 

\- Không sao, chúng ta đi tiếp.

Tống Liễu Dương cầm la bàn màu lục giơ lên, nói là la bàn nhưng thực chất là một pháp khí dò tìm bảo vật cũng như cảm ứng vật sống chuyển động ở xung quanh. Y nói tiếp.

\- Ta đã kiểm tra qua, phía trước không có gì nguy hiểm.

Sau đó liền nắm tay Tô Thủy Nguyệt kéo đi.

Tô Thủy Nguyệt: ........?! 

Đây là cái sự tình gì vậy? Tống Liễu Dương không chút câu nệ nắm tay hắn giống như tình lữ mà kéo đi, Bách Phệ Thôn lại ở phía sau không can tâm kéo ngược tay hắn lại, giằng co hết nữa ngày mắt to trừng mắt nhỏ rõ ràng không khác gì một đoạn tình tay ba mà chính Tô Thủy Nguyệt hắn là người bị kẹp ở giữa. 

\- Hai người các ngươi phát điên cái gì?

Tô Thủy Nguyệt không chịu nổi nữa dứt khoát giật luôn cả hai tay ra đi về hướng Quân Thư Mục, vị sư huynh này bình tĩnh trầm tính hơn hai kẻ này nhiều, cũng không có gây áp lực. Ai mà ngờ đâu vừa mới chạy qua liền bị Quân Thư Mục ôm lấy áp vào người, giọng điệu khiêu khích.

\- Ta biết ngay là đệ chọn ta.

........Đệch, đây là cái quái gì đang diễn ra vậy? 

\- Hừ, cho dù Thủy Nguyệt có chọn huynh thì ta cũng sẽ không buông tay đệ ấy!

Lời này là nam chính Bách Phệ Thôn bá đạo cuồng duệ đi đến đâu hoa nở đến đấy, rải đào khắp nơi đến nỗi tảng đá khô khốc cũng có thể mọc được một nhánh hoa không một chút câu nệ nói ra. Tô Thủy Nguyệt chợt nhận ra một điều vô cùng đáng sợ đó là.... nam chính cong rồi! Không chỉ nam chính cong, mà cả hậu cung của nam chính cũng cong rồi, và đối tượng khiến bọn họ trở thành cong không ai khác lại chính là Tô Thủy Nguyệt hắn aaaaa!! Đệch mợ!

\- Thủy Nguyệt, đệ nói đi! Đệ yêu thích ai nhất! Thích nhất là nằm dưới thân của ai!

Tống Liễu Dương là một người thẳng thắn nhất, y hỏi một câu làm Tô Thủy Nguyệt nghẹn không nói được câu nào. Hắn không thích nằm dưới ai hết được chứ, hắn là một nam nhân vô cùng bình thường chỉ là do bị chèn ép mới bất đắc dĩ phải chịu nằm dưới thôi được chứ!