Xuyên Tới Thú Nhân Ta Làm Nữ Hoàng

Chương 22: Sao Ánh Mắt Đó Lại Đáng Sợ Như Vậy

Thiên Hoàng không dám tin kẻ đã bị đuổi đi cũng đã một năm, tưởng chừng đã mất mạng nhưng không ngờ sống xót mà còn quay lại muốn hại chết cả bộ lạc.

Một giống cái vẻ bề ngoài thì ngọt ngào luôn thú lút các giống đực khác, nhưng bên trong lại thối nát lấy thịt bạn lữ của mình để ăn trống đói và tăng thêm tuổi thọ.

“ Để ta trói cô ta lại và canh chừng, nàng mau nghỉ ngơi chút đi, ta thấy sức khoẻ nàng không được tốt!"

Thiên Hoàng sau khi trói cô ta lại rồi dìu Trương Tiểu Hạ lại giường lá nghĩ ngơi.

Cô đã không thể nào ngủ đã mấy ngày nay, cứ nghĩ đến chuyện mình sẽ bị đuổi khỏi nơi này vì một tội lỗi mà mình không phạm, là cô không thể nào chợp mắt.

Phương Giao nhìn hai người tình tứ, Thiên Hoàng đường đường là một thú nhận mạnh mẽ có thể kết bạn lữ với một giống cái xinh đẹp vào quyền lực, trước kia ả còn tưởng Xuân Yên sẽ là giống cái của Thiên Hoàng, vì nhìn hai người lúc đó tình tứ còn đổi xử tốt với nhau bây giờ lại không thành cặp.

Cô ta chua xót cho Xuân Yên, một giống cái xinh đẹp lại là cháu của tộc trưởng rất có tiếng trong bộ lạc không ngờ lại thua một con nhóc vắt mũi chưa sạch.

“ Có vẻ ngươi rất quan tâm giống cái của mình nhỉ? "

Thiên Hoàng đắp chăn da lên cho Trương Tiểu Hạ đã ngủ rồi mới từ tốn nói với ả: “ Chỉ vì ngươi mà nàng ấy mới mất ngủ mấy ngày nay, giờ ngươi mà làm nàng ấy thức thì cái mạng quèn của cô cũng không dữ nổi đâu?"

Phương Giao muốn nói vài câu để dò xét, và phá đám hai người nhưng khi thấy ánh mắt đáng sợ của Thiên Hoàng khi đe doạ đã khiến ả không dám nói thêm.

Sáng sớm hôm sau Thiên Hoàng đã dẫn Phương Giao ra chính điện của bộ lạc, tộc trưởng và cùng mọi người đến sau đó, khi chứng khiến người đang bị trói ở điện là Phương Giao, giống cái tuyệt tình kia bọn họ rất tức giận.

“ Không ngờ cô còn dám về bộ lạc đấy?"

“ Loại giống cái tàn nhẫn sao cô còn chưa chết đi?"

Lời chửi mắng của các thú nhân cứ thế văng ra, toàn là những điều mắng mỏ quyền rủa.

Bọn họ đã phải chịu đựng sự kinh tởm khi thấy ả ta giết và ăn thịt bạn lữ mà đuổi ả ra khỏi bộ lạc, bọn họ không muốn giết một giống cái như vậy bộ lạc sẽ gặp vận đen, nên mới đuổi ả ra khỏi nơi tập trung để Phương Giao tự sinh tự diệt, không ngờ ả lại còn quay về.

Cả bộ lạc đã rất tức giận khi thấy ả Phương Giao ở trong bộ lạc, khi nghe chính ả và người lấy cắp thánh vật ra khỏi điện lại càng tức giận hơn, đã có nhiều giống đực muốn tiến lên cấu xé ả ra, bởi vì cô ta mà họ mới trách nhầm một giống cái tốt như Tiểu Hạ.

“ Ả là kẻ đã trộm thánh vật ra khỏi điện sao?"

“ Đã bị đuổi ra khỏi bộ lạc, bây giờ lại muốn quay lại hại cả bộ lạc chết cùng bạn lữ cô sao?"

“ Hôm nay chúng tôi sẽ xé nát cô ra, xem bên trong cô là thứ gì, sao có thế ác độc như vậy?"

Sự tức giận và những tiếng gầm gừ xung quanh nhưng vẫn không làm ả sở hãi mà vẫn cứng miệng cãi lại.

“ Các ngươi là cái thá gì? Lúc trước ta đã giết hết mươi người bạn lữ của mình một lúc ta không sợ, tưởng mấy tiếng răn đe của đám thú vật các ngươi sẽ làm ta sợ sao? Thật nực cười!"

Phương Giao cô ta còn chưa cười xong đã bị hai cái tát liên tục vào mặt.

Mọi người khi thấy người tát cô ta là Trương Tiểu Hạ thì rất ngạc nhiên, Thiên Hoàng cũng vội đi tới bảo vệ cô.

Phương Giao, ả ta không biết kẻ khốn nào tát mình đến khi quay lại muốn xem đối phương là kẻ nào thì tiếp tục bị dáng một cái tát tiếp theo.

“ Cô, sao dám đánh tôi!"

Ả ta tức giận nhìn Trương Tiểu Hạ, nhưng khi thấy ánh mắt tức giận và căm phẫn đó lại ngạc nhiên.

Sao ánh mắt đó lại đáng sợ như vậy?

“ Phương Giao, cô có còn là con người không? Cũng phải cô đâu phải là con người, cô nói bọn họ là thú vật vậy cô là cái gì? Là súc vật sao? Bọn họ trước kia rất rất nhân từ với loại giống cái như cô, nếu đổi lại là tôi, tôi đã chặt cô ra thành trăm mảnh rồi vứt rải rác khắp nơi, cho cô chết không toàn thây!"

“ Cô....!"

“ Tôi nói cho cô biết, tôi sống từng ấy năm cũng chưa từng thấy một ai gi3t chết bạn lữ của mình rồi ăn thịt một cách tàn nhẫn như cô.

Phương Giao, cô nghĩ đi bọn họ đã phải cực khổ liều chết vì cô chỉ muốn giống cái mà bọn họ yêu thương có thể sống hạnh phúc, nhưng có lẽ mấy người đó không biết chính vì giống cái họ yêu thương sẽ tàn nhẫn gi3t chết họ!

Cô nói cô có thể giết mười người bạn lữ đó một cách dễ dàng sao? Sao cô không nghĩ là những người đó tự nguyện để cô giết? Có lẽ lúc đó nấy người họ đã chết niềm hi vọng về cô, và nghĩ nếu chết dưới tay giống cái họ yêu bọn họ sẽ không còn duyên nợ với cô nữa!

Ba cái tát này là tôi tát thay cho người bạn lữ của cô, nên cô đừng trưng ra bộ mặt đó với mọi người ở đây, cô là người có lỗi không phải chúng tôi!"

Từng câu từng chữ của cô nói ra như đang trút hết nỗi oán giận của mười giống đực kia vậy! Lời nói đanh thép như vậy khiến Phương Giao không thể nói thêm, mà mọi người cùng Thiên Kỳ và tộc trưởng đều được mở mang và hiểu rõ về cô hơn..