Tu luyện là nhạt nhẽo, dậy sớm là thống khổ, Phương Triều Chu bị bắt tu luyện liên tục suốt một tháng, tuy rằng không thống khổ giống như lần đầu tiên vào hàn đàm, nhưng vẫn thấy lạnh run.

Mỗi khi tu luyện xong, hắn liền lập tức lấy áo lông chồn bọc kín người, nhìn lại tiểu sư đệ chỉ mặc một chiếc áo đơn, rất có phong phạm trưởng bối chú trọng dưỡng sinh nhìn tiểu bối không hiểu sự đời.

“Tiểu sư đệ, ngươi vẫn là đem cái này quần áo mặc vào đi.”

Phương Triều Chu lại lấy kiện áo lông chồn màu hỏa hồng ra, đưa cho Tiết Đan Dung, muốn đối phương mặc vào.

Tiết Đan Dung vẫn không nhận lấy, y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phương Triều Chu, đi về phía trước, Phương Triều Chu nhìn y, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thu hồi áo lông chồn, chỉ có thể đi theo sau.

Nhưng vừa mới đi được một nửa, bọn họ ngoài ý muốn thấy được một người.

Thời điểm Phương Triều Chu nhìn thấy người nọ, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Đại sư huynh!”

Đại sư huynh nhìn thấy Phương Triều Chu từ xa hướng hắn chạy tới, sửng sốt một chút, nói thật, trừ lúc Phương Triều Chu còn nhỏ, hắn chưa bao giờ thấy vị sư đệ này nhiệt tình với mình như lúc này.

Phương Triều Chu nhìn thấy đại sư huynh, giống như nơi quê người gặp được bạn cũ, xông lên liền ôm lấy đại sư huynh, “Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc tới rồi.”

Ô ô ô, hắn sống ở chỗ này quả thực quá thảm, đại sư huynh tới cứu hắn ra ngoài đúng không?

Đại sư huynh bị Phương Triều Chu nhào ôm mà lảo đảo một bước, hắn có chút dở khóc dở cười mà vỗ vai nhị sư đệ nhà mình, “Sao lại kích động thế? Làm như khi còn nhỏ bị sư phụ nhốt lại vậy.”

Vừa dứt lời, hắn cảm giác được có một tầm mắt đọng lại trên bàn tay của mình đang đặt trên vai Phương Triều Chu, vừa nhấc đầu, liền thấy được tiểu sư đệ đang chậm rãi đi tới.

Tiểu sư đệ vẫn là bộ tuyệt sắc giai nhân, một chiếc áo đơn, tiên tư dật mạo, mà vị sư đệ trong lòng ngực hắn, ăn mặc như một con gấu nhỏ, động tác chạy tới như lúc nãy cũng giống một chú gấu.

“Tiểu sư đệ.” Đại sư huynh cười gật gật đầu với Tiết Đan Dung, “Các ngươi vừa tu luyện xong?”

Tiết Đan Dung mặt không đổi sắc nhìn Phương Triều Chu còn đang ôm đại sư huynh không bỏ, vẻ mặt lạnh lùng.

Thái độ của y lãnh đạm như vậy, mọi người trong Thiên Tủy Tông đều đã quen, cho nên đại sư huynh cũng không bỏ trong lòng.

“Ta phụng mệnh sư phụ đến đây.” Đại sư huynh vừa mới mở miệng nói, chú gấu trong ngực liền ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Phương Triều Chu sáng lấp lánh, bên trong đều là sự mong mỏi chờ đợi, “Có phải sư phụ cảm thấy ta quấy rầy tiểu sư đệ tu luyện nên muốn ta quay trở về?”

Ngay cả đại sư huynh cũng nhìn ra tâm tư của Phương Triều Chu, hắn nghẹn cười nói: “Đương nhiên……” Thấy đôi mắt Phương Triều Chu càng mở lớn, mới chậm rì rì nói tiếp, “Không phải, sư phụ bảo ta tới xem ngươi tu luyện ra sao? Xem tiểu sư đệ có quản ngươi hay không?”

Ngọn đèn dầu len lỏi trong mắt Phương Triều Chu nháy mắt dập tắt.

Đại sư huynh cảm thấy buồn cười, lại vỗ vỗ đầu chú gấu trong ngực, ngữ khí giống nhưu đang dỗ tiểu hài tử, “Được rồi, nhị sư đệ, để ta xem thức hải ngươi một chút.”

Thức hải là thứ quan trong nhất với tu sĩ, thức hải không được dễ dàng mở ra cho người ngoài, nhiều nhất chỉ mở ra với sư tôn hoặc đạo lữ của mình.

Cho nên Tiết Đan Dung vừa vậy, liền nhíu mày, “Đại sư huynh, còn nhiều cách khác để xem xét tu vi hắn, không cần thiết phải mở thức hải.”

Đúng vậy, để kiểm tra việc tu luyện của Phương Triều Chu còn rất nhiều cách khác, nhưng xem thức hải là phương pháp nhanh lại tiện nhất.

Một năm này sư phụ đã sớm nhìn thấu bản chất của Phương Triều Chu, sợ Phương Triều Chu ở đây chỉ biết chơi bời lêu lổng, lười biếng thành tính, cũng sợ hắn giở trò bịp bợm trước mặt đại sư huynh, cho nên dứt khoát bảo đại sư huynh đến kiểm tra thức hải của Phương Triều Chu.

Vừa nhìn thức hải, liền biết được khoảng thời gian này Phương Triều Chu tu luyện như thế nào.

Phương Triều Chu không phải tu sĩ chân chính, không biết việc mở thức hải ra đối với tu sĩ nguy hiểm nhương nào, hắn nghe thấy đại sư huynh muốn kiểm tra thức hải, không nói hai lời liền muốn mở ra, nhưng hắn vừa động, liền đột nhiên bị kéo lùi về sau vài bước.

Sắc mặt Tiết Đan Dung không tốt, “Đại sư huynh, nếu muốn kiểm tra thức hải thì vẫn nên để sư phụ tới đi.

Đại sư huynh hẳn cũng biết việc mở thức hải có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ hơi vô ý sẽ xảy ra chuyện.”

Đại sư huynh đương nhiên biết, đối với sự chất vấn của tiểu sư đệ, giải thích: “Sư phụ rời tông môn mấy ngày, hôm nay vừa dùng truyền âm phù nói cho ta biết.”

“Vậy chờ sư phụ trở về lại nói.” Thái độ của Tiết Đan Dung kiên quyết, căn bản không cho đại sư huynh kiểm tra thức hải của Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu bị nắm lấy tay nhìn Tiết Đan Dung che phía trước hắn, lại ló đầu ra nhìn đại sư huynh đối diện, sao hắn lại cảm thấy bầu không khí có chút quái quái.

Đại sư huynh thấy Tiết Đan Dung như vậy, chỉ có thể từ bỏ, “Vậy đổi cách khác đi.”

Đại sư huynh kiểm tra thành quả tu luyện của Phương Triều Chu, miễn cưỡng vừa lòng gật đầu, “Nhị sư đệ, xem ra có tiểu sư đệ ở bên cạnh, ngươi cần cù không ít.

Đúng rồi, gần đây ngũ sư đệ nghiên cứu một loại đan dược mới, vốn muốn bảo ta thuận tiện mang cho ngươi, nhưng hôm nay hắn vừa làm nổ lò, phỏng chừng qua mấy ngày nữa mới có thể tặng cho ngươi.”

Đỗ Vân Tức luyện đan dược cho hắn?

Phương Triều Chu đang muốn hỏi là đan dược gì, đại sư huynh đã nhìn sắc trời, nói canh giờ không còn sớm nên phải trở về.

Nhìn đại sư huynh rời đi, mắt thường có thể thấy được Phương Triều Chu trở nên uể oải không phấn chấn.

Hắn rất muốn đi cùng đại sư huynh.

“Nhị sư huynh.” Phía sau truyền đến thanh âm.

Phương Triều Chu con chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt còn si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng đại sư huynh.

Thật hâm mộ đại sư huynh có thể ra vào tự do.

Lúc trước đi học còn có cuối tuần để nghỉ ngơi, đi vào nơi này, thức khuya dậy sớm, phảng phất lại lần nữa trở lại năm cao tam.

(Cao tam: Lớp 12)

“Nhị sư huynh rất muốn đi cùng đại sư huynh sao?” Thanh âm phía sau nghe có chút lạnh buốt.

Phương Triều Chu dừng một chút, quay đầu lại nhìn thấy cặp mắt phượng của Tiết Đan Dung so với bình thường càng thêm lãnh đạm, có lẽ bởi vì bản năng cầu sinh dục, mấy lời chuẩn bị chui ra khỏi đầu lưỡi, lại khó khăn nuốt trở về, hắn thay đổi một câu khác, “Không có, chỉ là lâu rồi không gặp đại sư huynh, nên nhìn lâu một chút, đúng, nhìn lâu một chút.”

Nói xong, hắn nhanh chân đi trước trở về động phủ.

Sao hắn lại cảm giác Tri Xuân Châu càng ngày càng lạnh, kỳ quái.

Mà mấy ngày kế tiếp, Phương Triều Chu phát hiện Tiết Đan Dung đều không để ý đến hắn, ngay cả việc gọi hắn dậy cũng do Đoạn Thủy kiếm làm, mà phương thức của cái kiếm cùi kia cực kỳ thô lỗ, nó sẽ bay ra ngoài động phủ trước, sau khi làm thân kiếm lạnh buốt liền bay vào, hất chăn của Phương Triều Chu ra rồi dán thân kiếm vào cổ hắn.

Phương Triều Chu bị lạnh đến run người, vội vàng chui vào trong chăn, nhưng Đoạn Thủy kiếm cũng sớm có chuẩn bị, Phương Triều Chu chui vào, nó cũng chui vào, dù sao Phương Triều Chu ở đâu, nó đều gắt gao dính vào cổ Phương Triều Chu, thẳng cho đến khi hoàn toàn đánh thức Phương Triều Chu mới thôi.

Nhưng nhiều lần như vậy, Phương Triều Chu cũng học được thông minh.

Mỗi đêm trước khi ngủ, hắn cố ý bọc một cái áo lông ở cổ, bảo đảm kiếm đểu kia không vào được.

Phương Triều Chu chuẩn bị tốt mọi thứ mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, hôm sau Đoạn Thủy kiếm giống như mọi khi đánh thức Phương Triều Chu, nhưng nhìn đến một vòng áo lông trên cổ, động tác dừng một chút.

Nó thử dùng chuôi kiếm đẩy đẩy, không thành công.

Thất bại làm Đoạn Thủy kiếm có chút bực bội, nó xoay bên cạnh Phương Triều Chu vài vòng, Tiết Đan Dung đã sắp mặc y phục xong rồi, thân kiếm nó ‘ong’ một tiếng, đột nhiên chui vào trong chăn của Phương Triều Chu.

Tích tắc.

Tiết Đan Dung đang buộc tóc ở bên kia bình phong nghe thấy tiếng kinh hô của Phương Triều Chu.

Thanh âm này y đã nghe nhiều ngày như vậy, không hề hiếm lạ, cho nên Tiết Đan Dung cũng không có để ý, nhưng thời điểm nghe được câu tiếp theo của Phương Triều Chu, động tác của y rõ ràng dừng lại, sau đó trực tiếp bỏ dây cột tóc mới buộc được một nửa xuống, bước nhanh vòng qua bình phong.

Sau bình phong, Phương Triều Chu đã tỉnh, hắn ôm lấy chăn ngồi dậy, tóc đen rơi rụng, bởi vì lạnh, áo lông che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa một đôi mắt đen nhánh lộ ra bên ngoài.

Lúc này hắn đang lườm Đoạn Thủy kiếm trong tay, dư quang thấy Tiết Đan Dung ở đây, lập tức cảm thấy mình giống như khi dễ tiểu hài tử nhà người ta còn bị gia trưởng bắt được, liền nhanh chóng buông lỏng tay, còn xấu hổ mà cười cười với Tiết Đan Dung, “Tiểu sư đệ, ngươi dậy a.”

Tiết Đan Dung còn chưa buộc tóc, trên ngón tay ngọc bạch quấn một dây cột tóc màu xanh biển, y liếc nhìn Đoạn Thủy kiếm bay bất động trên không trung, sau đó mới nhìn Phương Triều Chu, nhíu mày nói: “Đoạn Thủy kiếm vừa chui vào trong y phục ngươi?”

Phương Triều Chu vừa gật đầu, liền thấy Đoạn Thủy kiếm bị Tiết Đan Dung thu hồi trên tay.

Tiết Đan Dung rũ mắt nhìn nó, ánh mắt chợt lạnh vài phần, nháy mắt, Đoạn Thủy kiếm liền bay lên trên vách đá.

Hôm nay, Phương Triều Chu phát hiện Đoạn Thủy kiếm không theo bọn họ tới hàn đàm.

Không có cái kiếm đểu kia giám sát, Phương Triều Chu tự do tự tại hơn nhiều, hắn tranh thủ lúc Tiết Đan Dung nhập định, lấy một cái bàn gỗ ra từ nhẫn trữ vật, để nó nổi trên mặt nước, lại để lên trên một đống đồ ăn vặt, bên cạnh còn có mấy thoại bản mới chưa đọc.

Quả thực quá hoàn mỹ.

Chờ đến khi đọc được non nửa thoại bản, cảm giác ánh nắng yếu hơn rất nhiều, Phương Triều Chu lập tức thu lại toàn bộ đồ ăn vặt.

Hắn mới thu vào không bao lâu, bên chỗ Tiết Đan Dung đã có động tĩnh.

Tiểu sư đệ tu luyện được một nửa, sẽ qua xem hắn một chút, hôm nay cũng không ngoại lệ, Phương Triều Chu giả mô giả dạng nhắm mắt tu luyện, đột nhiên, hắn cảm giác được có thứ gì cọ khóe miệng hắn.

Đồng thời, thanh âm lãnh đạm của Tiết Đan Dung cũng vang lên.

“Nhị sư huynh, ngươi quên lau miệng.”

Phương Triều Chu cứng đờ, một lát sau, hắn vươn đầu lưỡi liếm địa phương vừa bị cọ qua.

Hắn muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, nhưng không phát hiện Tiết Đan Dung đứng trước mặt hắn nhìn thấy một màn này, ánh mắt khẽ biến.

Sương trắng quanh quẩn, chiếc lưỡi hồng nhạt lộ ra, đảo qua trên da thịt trắng nõn.

Tiết Đan Dung chỉ nhìn thoáng qua, liền quay mặt đi, y cúi đầu nhìn ngón tay của mình, ngữ khí bỗng dưng trở nên đông cứng, “Nhị sư huynh……”

Lời nói còn chưa nói xong, cánh môi liền dán lên một cái đồ vật.

Phương Triều Chu căn cứ quy tắc giao tế cắn người miệng mềm (*), đứng dậy, mạnh mẽ đem một miếng đồ ăn của mình vào miệng Tiết Đan Dung, thấy mắt phượng của thiếu niên mở to, hắn nở nụ cười lấy lòng, “Ăn ngon không?”

(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Tiết Đan Dung nhìn Phương Triều Chu, chậm rãi rũ mắt, đầu lưỡi cuốn lấy vị ngọt trong miệng, y đã lâu không ăn cái gì.

Tuy rằng tuổi của Tiết Đan Dung còn nhỏ, nhưng yêu cầu của y với chính mình luôn rất cao, người khác muốn tích cốc phải tốn thời gian mấy năm, ngắn nhất cũng phải một năm, mà y chỉ tốn ba tháng, liền hoàn toàn từ bỏ việc ăn.

Cho dù tu sĩ có thể ăn đồ ăn vặt, y cũng chưa bao giờ ăn.

Nháy mắt vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng, đôi mắt dưới hàng mi dài của y ẩn ẩn một cảm xúc khác.

“Không thể ăn.” Y lãnh đạm nói.

“Phải không? Vậy đổi vị khác đi.” Phương Triều Chu lấy một loại đồ ăn khác ra từ nhẫn trữ vật, “Cái này đi, không ngọt như vậy, hơi chua một chút.”

Tiết Đan Dung khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, trong miệng lại bị nhét vào một viên.

Phương Triều Chu chờ mong nhìn y, “Ăn ngon không?”

Tiết Đan Dung nhíu mày càng chặt, lần này y không nói gì, trực tiếp xoay người lên bờ, tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện với Phương Triều Chu, mà Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thoát được rồi, nguy hiểm thật!

Tiết Đan Dung rời đi không bao lâu, Phương Triều Chu nhìn thấy ngọc bài mà hắn đặt trên tảng đá bay lại, bên trên hiện lên mấy chữ, là chữ viết của sư phụ.

Sư phụ bảo hắn và Tiết Đan Dung cùng nhau đi qua.

Đôi mắt Phương Triều Chu lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy khỏi hàn đàm, thời điểm hắn mặc y phục, Tiết Đan Dung đã trở lại.

Hiển nhiên Tiết Đan Dung cũng nhận được tin, y mặc đệ tử phục của Thiên Thủy Tông, tóc dài dùng ngọc quan cột lên, một khuôn mặt diễm như đào lý, nhưng cố tình khí chất toàn thân lại lạnh như băng tuyết.

Thời điểm Phương Triều Chu mặc y phục, y hơi hơi nghiêng người, chờ Phương Triều Chu mặc xong rồi, y mới mang theo hắn ngự kiếm đến chỗ sư phụ.

Sư phụ ngồi phía trên, nhìn thấy hai sư huynh đệ tiến vào, đặt linh trà trên tay xuống, nhàn nhạt nói: “Đều tới a, hôm nay vi sư kêu các ngươi tới đây là vì một sự kiện, vài ngày trước, vi sư đi một chuyến đến Ảm Hồn Môn.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Triều Chu cùng Tiết Đan Dung sắc mặt đều thay đổi.

Ánh mắt của sư phụ dừng trên người Tiết Đan Dung, “Đan Dung, sự tình ở trận chung kết tu chân đại hội lúc trước, đại sư huynh của ngươi đã nói cho ta, đệ tử Thiên Thủy Tông chúng ta không có lý do bị người ngoài khi dễ như thế, Lê Nhất Diệp kia ỷ vào bản than sống lâu năm, ăn nói bừa bãi, lần này vi sư giúp ngươi hảo hảo giáo huấn hắn.”

Tiết Đan Dung cúi đầu, “Cảm ơn sư phụ.”

“Giữa thầy trò không cần nói cảm tạ.” Sư phụ nói đến đây, nâng tay xuống, hai hộp gấm trên bàn bay tới trước mặt Phương Triều Chu cùng Tiết Đan Dung, “Đây là lễ vật bồi tội của Lê Nhất Diệp, màu đỏ là của Đan Dung, màu lam là của Triều Chu.”

Nói xong, ánh mắt của sư phụ lại rơi xuống trên người Phương Triều Chu, “Triều Chu, ngươi có xích mích gì với Lê Nhất Diệp, vì sao hắn nói cũng muốn bồi tội cho ngươi?”

Xích mích a, hắn chỉ thọc một kiếm vào ngực Lê Nhất Diệp thôi:).

Trong nguyên tác, Lê Nhất Diệp cũng tặng đồ cho Tiết Đan Dung, nhưng không đưa cho hắn, xem ra một kiếm kia của hắn đã thay đổi cốt truyện.

Phương Triều Chu nhìn hộp gấm màu lam bay trước mặt mình, trong lòng cảm thấy sai sai.

“Lúc trước ta vô tình nhận thức nhi tử Lê Châu của Lê Nhất Diệp, Lê Nhất Diệp vì tìm con của hắn mới đến tìm ta, muốn ta hỗ trợ.” Hắn châm chước nói.

Sư phụ nghe vậy, hiểu rõ gật đầu, “Thủ đoạn kia khẳng định không quang minh, dù sao cũng là ma tu, đã là như vậy, thứ này liền giao cho các ngươi tự mình xử lý, ném hay nhận tùy các ngươi quyết định.”

Sau khi bọn họ rời khỏi chỗ sư phụ, lại đụng phải đại sư huynh, đại sư huynh nhìn thấy bọn họ liền đi tới, “Nhị sư đệ, tiểu sư đệ, đúng lúc, đã gặp ở đây rồi thì lát nữa ta cũng không phải đi một chuyến tới Tri Xuân Châu.”

Nói, hắn lấy một bình ngọc sứ nhỏ đưa cho Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu nhìn bình ngọc sứ nhỏ trong tay, ngẩn người, “Đại sư huynh, đây là….?”

Đại sư huynh nhìn Tiết Đan Dung ở bên cạnh, chỉ nói: “Ngũ sư đệ luyện đan dược mới, để ngươi thử một lần, nói là nó tốt cho thân thể ngươi.”

Lúc trước Phương Triều Chu cũng từng nhận vài bình đan dược của Đỗ Vân Tức, bởi vì đan dược Đỗ Vân Tức luyện đều rất ngọt, cho nên Phương Triều Chu coi đan dược hắn luyện là đường đậu, không có việc gì ăn một chút cũng được, cho nên hắn không nghĩ nhiều liền nhận lấy.

“Làm phiền đại sư huynh giúp ta cảm ơn Ngũ sư đệ.”

Vào đêm, Tri Xuân Châu.

Phương Triều Chu ngồi trên giường đá, nhìn chằm chằm hộp gấm màu lam trước mặt, một hồi lâu, hắn lại ngồi dậy, nhìn sang phái bên kia bình phong, là hộp gấm màu đỏ hôm nay Tiết Đan Dung thu được.

Tuy rằng hắn không nhớ rõ trong nguyên tác cái hộp gấm kia màu gì, nhưng hắn biết Tiết Đan Dung nhận được cái gì.

Trong hộp gấm có một viên đan dược giúp tăng tu vi, còn có ——

Một cây ngọc thế.

Tên ma đầu Lê Nhất Diệp kia dựa theo tiêu chuẩn của bản thân làm ra một cây ngọc thế, chạm khắc hình hoa mẫu đơn, thậm chí khắc bên trên ba chữ Lê Nhất Diệp.

Nhưng vấn đề là, hiện tại người thọc Lê Nhất Diệp một kiếm là hắn, hắn cũng nhận được một cái hộp gấm, vậy rốt cuộc cái ngọc thế kia ở trong hộp này, hay là hộp của tiểu sư đệ a?

Phương Triều Chu rối rắm hồi lâu, đột nhiên nhớ tới đan dược Đỗ Vân Tức đưa cho hắn, mỗi khi hắn suy nghĩ một vấn đề liền muốn ăn cái gì đó.

Hắn muốn để dành đồ ăn vặt, hôm nay sư phụ kiểm tra tu vi của hắn cũng tính là vừa lòng, uyển chuyển nói với sư phụ là mình muốn xuống núi, thiếu chút nữa bị kéo lỗ tai mắng.

Phương Triều Chu mở nút bình ra, tùy ý đổ ra một viên ném vào trong miệng.

Đan dược quả nhiên rất ngọt, có chút giống viên chocolate ở hiện đại.

Hắn liếm liếm môi, nhịn không được ăn thêm hai viên..