***Đang định lười thì thấy có bạn comment:””) thui lại xách đuýt đi làm. Chương này hơi căng, mọi người chuẩn bị tâm lý nhé***
Sau khi tan học, Tô Dật Thuần chậm rì rì sắp xếp sách vở. Lúc cậu rời khỏi, trong trường chỉ còn lại học sinh làm trực nhật. Một mình chậm rãi bước về khu để xe, cậu nhìn thấy Lâm Uyển đã đợi từ lâu. Mặc dù đều là Omega, Tô Dật Thuần vẫn coi mình là thẳng nam mà đối xử với Lâm Uyền, cậu cảm thấy cô gái này xinh xẻo, đáng yêu, dù sao thì nữ so với nam luôn mềm mại hơn. Lâm Uyển thấy cậu tới, há miệng muốn nói gì đó, ngập ngừng hỏi: “Lời cậu nói hồi sáng là thật à?” “Cậu chờ tôi lâu như vậy, hẳn là tin lời tôi nói rồi.” Tô Dật Thuần thoải mái dựa vào xe moto, móc từ trong túi ra một viên kẹo vị đào, đưa cho Lâm Uyền: “Ăn không?” Lâm Uyển nhìn thoáng qua viên kẹo, tay cầm lấy rồi mà miệng vẫn bướng bỉnh cãi lại: “ Tôi nể mặt cậu nên mới nhận, không phải tôi muốn ăn kẹo đâu.” Tô Dật Thuần âm thầm lắc đầu, khẽ cười nói: “Cảm ơn cậu đã nể mặt tôi nhé.” “…Cậu đừng nói như thế,” Lâm Uyển không khỏi đỏ mặt, cậu ấy cũng là cũng là Omega, sao lại cứ thấy ngại ngùng: “Tần Thiển Tự thật sự sẽ làm hại cậu à? Tôi cảm thấy hắn không phải người như vậy.” Tô Dật Thuần im lặng không đáp, cậu ngậm khóa kéo đồng phục, cắn cắn. Qua một lúc lâu, Lâm Uyển mới nghe thấy cậu hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?” Vị đào ngọt ngào tan chảy trong miệng, Lâm Uyển đồng thời có thể ngửi được tin tức tố hương bưởi truyền đến từ trên người thiếu niên, vừa tươi mát vừa sạch sẽ, như một cơn gió lạnh, một áng mây giữa ngày hè oi ả. “…Bọn họ đều nói cậu rất yếu đuối, vô tích sự, còn nói…” Cô gái dường như khó có thể mở miệng, trộm liếc Tô Dật Thuần một cái, vừa lúc va phải tầm mắt của cậu, thiếu niên cười, nói: “Không sao, cậu nói đi, tôi ổn.” “Cậu đừng để trong lòng, bọn họ nói bậy, là anh kế (?) của cậu nói, Tô Hàng nói cậu là con của tiểu tam, là … là con hoang không cha.... Cậu đừng giận! Tôi thấy cậu rất tốt.” Giọng Lâm Uyển ngày càng nhỏ, đoạn sau rối rít khen bù cho cậu, Tô Dật Thuần không nhịn được cười, vỗ vai cô: “Vậy nên trước khi gặp tôi, trong ấn tượng của cậu, tôi là một kẻ đáng thương, yếu đuối? Không như tôi bây giờ đúng chứ?” “ừm…” “Tôi bị lời đồn hủy hoại, còn Tần Thiển Tự không giống vậy, hắn xây dựng vỏ bọc hoàn hảo từ những lời ca tụng giả dối, trên thực tế hắn không phải kẻ tốt lành gì… Cậu đừng thích hắn, cậu xứng đáng với người tốt hơn.” Tô Dật Thuần nhìn cô gái mới 16 trước mặt, cảm thấy cô ấy giống như chú chim nhỏ non nớt. Cô gái tựa như nàng công chúa trong tháp ngà, lớn lên trong nhung lụa, phú quý, nào có ngờ được thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, đồng thời cũng có vô số điều độc ác, xấu xa. Cô gái ngây thơ làm sao tưởng tượng được trong góc khuất của xã hội có thể tăm tối và nhớp nhúa đến nhường nào. Tuy nhiên, bên ngoài tháp phức tạp, chưa chắc cuộc sống bên trong tháp sẽ đơn giản. Ở tuổi này, có người bằng cách dùng danh tiếng và thế lực của gia đình khuyến khích kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, cũng có kẻ bị lu mờ lý chí bởi dục vọng bồng bột mà buông thả, thác loạn, gây ra hậu quả khôn lường. Hơn nữa, thế giới này là nơi hoàn toàn không có bình đẳng giới. Viên kẹo trong miệng ngày càng nhỏ, cắn một cái là vỡ ra, dư vị còn đọng trong miệng, nhấm nháp một hồi lại thấy cay đắng. Lâm Uyển cảm thấy cậu thiếu niên kia duỗi tay vỗ đầu mình, giọng nói dịu dàng: “cậu rất tốt, có chí lớn, hãy đi ngắm nhìn thế giới nhiều hơn, đừng bị che mắt, không cần phải vì một người mà lầm lỡ chính mình, biết không?” Đôi mắt cô gái ngây thơ như chú nai nhỏ, do dự một chút rồi hỏi: “Tần Thiển Tự rốt cuộc đã làm gì, tại sao cậu khẳng định cậu ta hôm nay sẽ… làm hại cậu?” Nghe thấy câu nói ngây ngô này, Tô Dật Thuần không biết nên trả lời thế nào, đành phải hỏi Cẩu Đông Tây: “Làm sao thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tụi con gái hả? Chẳng lẽ phải huỵch toẹt ra Tần Thiển Tự mua thuốc mê, còn từng lén chụp ảnh 18+, tấn công tình dục và cưỡng bức đánh dấu người vô tội à?”***Hít sâu! sdwsdwjijbcli***
Cẩu Đông Tây cũng không có kinh nghiệm khoản này, chần chờ nói: “Không thì cậu mua tạm một quyển《Làm sao để hiểu con gái》đi?” “Vô tích sự, xem nhiều phim cung đấu như vậy mà cũng không biết, cậu còn có tác dụng gì” “…Anh.” Lâm Uyển thấy cậu cứ im lặng, cũng tự cảm thấy chán nản đành đổi chủ đề: “Vậy cậu đi gặp hắn ta đi, tôi trốn một bên, tôi sẽ bảo vệ cậu.” “Được,” mi mắt cậu cong cong, lúc cười trông rất đỗi dịu dàng, ráng chiều dát lên mình cậu một vầng sáng, đẹp đến nao lòng: “Vậy trước tiên cảm ơn cậu.”Bên cạnh sân thể dục của trường Tam Trung thành Bắc có một cái kho nhỏ, không ai qua lại. Lâm Uyển khom lưng trốn vào một góc cửa, Tô Dật Thuần ngồi trên ghế dài dưới tàng cây. Không bao lâu sau, Tần Thiển Tự liền tới, trong tay hắn còn cầm một hộp bánh, vừa thấy cậu liền đưa ra, nói: “Xin lỗi anh tới chậm, cửa hàng này xếp hàng lâu quá, nghe nói rất có tiếng, em nếm thử xem?” “Không cần,” Tô Dật Thuần lạnh nhạt từ chối: “Tôi còn phải về ăn cơm.” “Ăn thử một miếng thôi, nhân lúc còn nóng, không thì mất ngon.” “Tôi đã bảo là không.” Thái độ thờ ơ của cậu làm Tần Thiển Tự hơi bực bội, nhưng hắn cố nhịn xuống: “Vậy em đem về ăn. Em biết vì sao hôm nay anh lại gọi em tới đây không?” Vì cái gì, còn không phải là xem cha lớn lên đẹp muốn phao phao xem sao, đồ không cha. Tô Dật Thuần chửi thầm, mặt ngoài vẫn giả vờ không biết gì: “Không rõ lắm, có thể là gần đây lại có lời đồn về tôi với anh, làm học trưởng bối rối.” “Không phải, sao em lại nghĩ như vậy?” Ánh mắt Tần Thiển Tự thâm thúy, ẩn tình, qua cặp kính như hàng trưng bày trong cửa hàng, tinh xảo nhưng giả dối, làm Tô Dật Thuần rất khó chịu. “Em vẫn không hiểu sao? Anh không phiền lòng những lời đồn đãi đó. Anh thực lòng thích em, anh muốn ở bên em. Em có thể cho anh cơ hội không?” “Xin lỗi, học trưởng, tôi không biết tin đồn nhảm nhí nào khiến anh có ý nghĩ như vậy, tôi có người mình thích. Hai chúng ta không hợp.” Tô Dật Thuần xoay người định đi, đột nhiên bị Tần Thiển ôm lấy từ phía sau, hắn ta nhanh chóng lấy bình phun sương phun hai cái vào mặt Tô Dật Thuần, mặc dù nín thở kịp thời, cậu vẫn hít vào một chút. Cậu thúc khuỷu tay vào bụng hắn, làm Tần Thiển Tự không ngừng nôn khan. Cảm giác nóng rực thiêu đốt từ dưới bụng lên đỉnh đầu. Tô Dật Thuần mới đầu còn tưởng là mê dược, ai ngờ chẳng mấy chốc, tuyến thể sau cổ cậu nhũn ra, cảm giác khao khát xâm chiếm toàn thân, cậu dù ngốc cũng biết đó là gì. “…Sao mày có thể dùng thủ đoạn đê tiện như thế?” Tô Dật Thuần lảo đảo lui một bước, lại bị Tần Thiển Tự ôm lấy. “Mày trước đây không phải thích tao lắm à, bây giờ đòi giả bộ cao sang. Thế thì đừng trách tao không thương hoa tiếc ngọc, để tao đánh dấu tạm thời đi, không phải làm thật đâu, ngoan nào” Tô Dật Thuần đạp mạnh vào cẳng chân hắn, làm hắn kêu thảm thiết, đang định chạy trốn, lại bị Tần Thiển Tự tóm lấy, hắn mạnh tay xé áo đồng phục của cậu. Tay hắn sờ đến vòng cổ ức chế, sượt tuyến thể, Tô Dật Thuần nhịn không nổi run rẩy, dùng hết sức lực toàn thân đấm một cú vào mặt hắn, khiến hắn bật máu mũi, nhưng vòng cổ ức chế vẫn bị hắn giật đứt. Tần Thiển Tự dùng sức quá mạnh, cổ cậu bị thít chặt đến tím bầm, cậu ngã xuống đất ho không ngừng. Tầm mắt Tô Dật Thuần bắt đầu mơ hồ, may sao nghe thấy cách đó không xa có tiếng chuông cảnh báo truyền đến, cũng nghe thấy tiếng hô khóc nức nở của Lâm Uyển: “Ở chỗ này! Cứu mạng! Có người muốn xâm phạm Omega vị thành niên, đừng để hắn chạy thoát!”
Lúc Đỗ Hàn Sương nhận được tin báo động qua điện thoại, hắn đang có một cuộc họp. Nhận ra đó là báo động vòng ức chế của Tô Dật Thuần bị phá hỏng, hắn giơ tay tạm dừng cuộc họp, tra xét định vị của cậu và tình huống chi tiết, vội vàng tan họp đi đến đồn cảnh sát. Lúc hắn tới nơi, thấy một cô gái đang ôm Tô Dật Thuần khóc nức nở, trên cổ Tô Dật Thuần có một vết bầm lớn, vòng cổ ức chế hoàn không còn, thay vào đó là miếng dán ức chế hình dâu tây. Đỗ Hàn Sương đến gần Tô Dật Thuần mới phát hiện, biểu tình cậu có chút quẫn bách: “Sao anh lại tới đây… Em chưa nói với ai cơ mà.” “Tôi còn không tới, em ở ngoài phá làng phá xóm tôi cũng không hay.” *gốc là phá phòng, mà tui từng xem 1 vid bảo sập phòng là người ấy (vd idol) có người yêu, không biết thế nào” Đỗ Hàn Sương hiếm khi tức giận, Tô Dật Thuần chưa từng thấy hắn như vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm giày da bóng loáng của hắn, lúng ta lúng túng không nói lời nào. Lâm Uyển cũng sợ, nhưng vẫn to gan che trước Tô Dật Thuần, quát: “Anh đừng dữ như vậy, cậu ấy rất giỏi.” Đỗ Hàn Sương không thèm nhìn cô nhóc, liếc mắt một cái rồi vẫy tay với Tô Dật Thuần: “Lại đây.” Tô Dật Thuần chậm rì rì bước qua, vẫn không chịu ngẩng đầu, đột nhiên bị tóm cằm, bắt ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt của người kia. Cần cổ sưng đỏ, bị người kia miết nhẹ, lậm cậu nổi một tầng da gà, thân thể cứng đờ, Đỗ Hàn Sương phóng ra chút tin tức tố trấn an cậu: “Có đau không?” “Không đau…” Tô Dật Thuần trộm liếc hắn, biểu tình oan ức, nắm lấy góc áo của Đỗ Hàn Sương: “Anh đừng giận.” “…Không giận, tôi mà giận thì bị em làm tức chết lâu rồi.” Alpha xoa đầu cậu, lần trước được xoa đầu là vì thành tích thi tháng khá tốt. “Nói cho tôi, ai bắt nạt em, hắn làm hỏng vòng cổ ức chế còn làm gì không?” “……” Tô Dật Thuần do dự một chút, không nói. Nhưng Lâm Uyển nghe vậy lại muốn khóc: “Tên khốn kia, hắn còn chuốc thuốc Tô Dật Thuần, ban nãy phải tiêm ba liều thuốc ức chế!” Lâm Uyển vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy tin tức tố của người nọ trở nên sôi sục, Tô Dật Thuần bị hắn ép tới không dám động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước vào phòng tạm giam Tần Thiển Tự. Cẩu Đông Tây chồi lên, hỏi: “Ai ui, Tần Thiển Tự sẽ bị Đỗ Hàn Sương đánh chết à?” “Đây là đồn cảnh sát, không đến mức ấy đâu.” “Người ta quan tâm cậu chưa kìa,” Cẩu Đông Tây đứng dậy, duỗi người: “Tôi cảm thấy ngày cậu bò lên giường hắn không còn xa đâu.” “…Để sau nói.” Tô Dật Thuần vội vàng trấn an Lâm Uyển, ai ngờ lại nghe thấy cô nhóc nói: “Hóa ra cậu với hôn phu của cậu thật sự là một đôi, sau này mình không nói hai người là hôn nhân thương mại (?) nữa.” Thôi vậy, tôi với Đỗ Hàn Sương là thật, tôi với hắn là cha con, là anh em ruột. - ----------*------------- ***Móa sếp ạ, anh lấy thân dụ địch thế à, tim em suýt thì bay ra ngoài. Btw, hey mn, tui muốn xin per tác giả đàng hoàng, mn có biết weibo ổng là gì không ạ, tui có tìm nhưng chưa ra. Help!***