Editor: Tĩnh

Chợ chung cũng sắp bắt đầu, mà khách nhân đi đến Lưỡng Giới Thành thì đông như mây, mà ở nơi này gà, Long Ngư, Thịt Heo Tằm do Sở Diệp và Lâm Sơ Văn dưỡng đều trở thành thứ tài nguyên cực kỳ đoạt tay, người tới mua càng ngày càng nhiều, Sở Diệp không thể không hạn chế lại số lượng mua bán.

“Qua hai ngày nữa thì chợ chung sẽ bắt đầu rồi.” Sở Diệp hứng thú bừng bừng nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, “Lưỡng Giới Thành gần nhất vẫn luôn rất náo nhiệt."

Lâm Sơ Văn mấy ngày hôm trước đi ngang qua Phiêu Tiên Cư, nhìn thấy bên trong chật ních, Võ Phong nhiệt tình mời hắn tiến đến ngồi chơi nhưng hắn đã cự tuyệt.

“Không biết lần này, có thể mua được sát khí cùng Dũng Tuyền Thạch không nữa?” Sở Diệp nhấp môi nói.

“Dũng Tuyền Thạch thì còn có khả năng, sát khí chỉ sợ không dễ dàng.” Lâm Sơ Văn nói.

Dũng Tuyền Thạch tuy rằng trân quý, nhưng so với sát khí vẫn là xa xa không bằng, chợ chung lần này rất có khả năng có sát khí sẽ xuất hiện.

Lần chợ chung này xác suất sát khí mà xuất hiện cũng rất lớn, chỉ là xuất hiện cũng chưa chắc hữu dụng, trong chợ chung hẳn là sẽ có rất nhiều Hồn Sư xuất hiện, muốn mua sát khí cũng không dễ dàng.

Tiểu lão hổ múa may móng vuốt, “Miêu miêu” kêu lên.

Sở Diệp nghe tiểu lão hổ tiếng kêu, tràn đầy kinh ngạc mở to đôi mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp biểu tình, có chút nghi hoặc, “Tiểu Bạch nói cái gì sao?"

Lâm Sơ Văn rất ít nhìn thấy Sở Diệp kinh ngạc thành như vậy, không khỏi tràn đầy tò mò.

“Tiểu Bạch nói, hắn biết như thế nào để thành lập Bách Thú Sát hố, cô động Bách Thú Sát, kể từ đó, liền không cần mua sát khí, chúng ta sẽ có thể trực tiếp tự mình tạo ra sát khí.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn có chút kinh ngạc nói: “Chính mình tạo ra sát khí? Có khả năng sao?”

Sát khí luôn là thiên sinh địa dưỡng, mà Lâm Sơ Văn nhưng thật ra cũng từng nghe nói qua, có một số đại tông môn có cách uẩn dưỡng ra sát khí.

Đồng dạng một cái sát hố, theo lệ bình thường thì 5 năm có thể sản xuất một phần sát khí, còn nếu ở đại tông môn uẩn dưỡng thì 5 năm có thể sản xuất ra ba phần thậm chí bốn phần, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đại tông môn lại có nhiều sát khí như vậy.

Không ít đại gia tộc cũng muốn có được cách uẩn dưỡng sát khí, bất quá loại thủ đoạn ở tông môn đều được xem là cơ mặt tối cao nên cũng không dễ dàng đụng vào.

Đã từng có một tông môn để một đệ tử biết được phương pháp uẩn dưỡng sát khí, mà người đệ tử đó đã trộm truyền lại chk gia tộc của chính mình sự tình bị bại lộ cái tông môn liền đem tên đệ tử kia và cả gia tộc cùng nhau huỷ diệt.

Mà Tiểu lão hổ của bọn họ cư nhiên biết về phương pháp tạo ra sát khí, mà cái này hiển nhiên so sát khí được uẩn dưỡng ra càng tốt hơn.

Lão hổ của Sở Diệp quả nhiên là không đơn giản.

Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ, thần sắc có chút ngưng trọng nói: “Chính là do Tiểu Bạch nói như thế."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút hoang mang nói: “Chuyện quan trọng như vậy ngươi hiện tại mới biết được? Kia chính là sát khí đó a!"

Sở Diệp có chút vô tội nói: “Tiểu Bạch chỉ vừa mới nói, ta tự nhiên hiện tại mới biết được."

Sở Diệp bỗng nhiên nhớ tới.

Theo nguyên tác thì giống như đã từng có nhắt qua chuyện này, nữ chủ yêu cầu sát khí nam chủ liền cho nữ chủ Bách Thú Sát không chỉ như vậy, nam chủ vì mượn sức thủ hạ cũng đưa ra không ít Bách Thú Sát.

Theo sách nữ chủ đã từng dò hỏi nam chủ làm sao mà có được sát khí, nam chủ nói cho nữ chủ là do hắn đã phát hiện được một cái Bách Thú Sát hố nên thu mười mấy phân sát khí.

Sở Diệp trong lúc đọc truyện còn cảm thấy nam chủ thật không hổ là con của trời, cư nhiên phát hiện được một cái sát hố thượng phẩm, mà giờ đây hắn cũng biết sát hố mà nam chủ có là do đâu rồi.

Mười mấy phân Bách Thú Sát, đã trợ giúp cho con đường xưng bá của nam chủ rất nhiều.

Tiểu Bạch hiện tại đã thành Hồn Sủng của hắn, mà mười mấy phần Bách Thú Sát của nam chủ nói vậy cũng đã ngâm nước nóng.

Sở Diệp xoa nhẹ cái trán có chút nghi hoặc nếu hắn không nhớ lầm thì nam chủ có được Bách Thú Sát hố, là khi Tiểu Bạch đã tiến giai Chiến Tướng, mà khi Tiểu Bạch tiến giai Chiến Tướng cần sở dụng sát khí nhưng dùng cũng không phải Bách Thú Sát, đây là có chuyện gì đây? Cốt truyện bị lệch sao.

Sở Diệp cau mày nghĩ không ra manh mối cũng liền không vì vấn đề này mà rối rắm.

Sở Diệp thầm nghĩ: theo trong truyện thì tình cảm giữa nam chủ nữ chủ là thập phần thâm hậu.

Nhưng theo hắn thì không giống như vậy! Nam chủ gạt nữ chủ về Bách Thú Sát hố, nữ chủ gạt nam về chuyện của không gian.

“Ngươi đối với Tiểu Bạch cũng quá không quan tâm.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp: “......” Là như vậy sao?

Tiểu Ngân là Hồn Sủng đầu tiên của hắn, nên Sở Diệp cũng chú ý nhiều một ít, còn Tiểu Bạch tính tình quá lớn lúc trước khi khế ước cũng là Sở Diệp miễn cưỡng làm, mà mấy năm nay Sở Diệp cũng không bủn xỉn tài nguyên với Tiểu Bạch, nhưng thật ra hắn đối với Tiểu Bạch thật đúng là không có quá chú ý.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hẳn là nên đối với Tiểu Bạch quan tâm nhiều một chút.”

Tiểu Bạch nghe được Lâm Sơ Văn nói, lập tức đứng lên màu xanh biếc trong đôi mắt lấp lánh sáng lên, tựa hồ thập phần tán thành lời nói của Lâm Sơ Văn.

Sở Diệp xấu hổ cười cười, nói: “Đã biết."

Sở Diệp thầm nghĩ: Xác thật là hắn phải nên chú ý Tiểu Bạch nhiều hơn một chút, Tiểu Bạch giờ đây chỉ mới là Sĩ cấp mà truyền thừa ký ức lại đã có cách cô đọng sát khí, từ đó có thể thấy được truyền thừa ký ức của Tiểu Bạch rất không tầm thường.

Nói chung Hồn Thú có được truyền thừa ký ức càng hoàn chỉnh thì Hồn Thú đó có phẩm cấp càng cao, Tiểu Ngân tuy có truyền thừa ký ức nhưng lại rất vụn vặt, nhưng Tiểu Bạch lại không giống như vậy.

Nếu dựa trên tiềm lực mà nói, Tiểu Bạch có thể vượt qua Tiểu Ngân.

Tiểu Bạch nghe được Sở Diệp nói, khẽ hừ một tiếng xoay đầu.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch cảm thấy Tiểu Bạch nhà mình có chút giống tiểu hài tử phản nghịch!

Sở Diệp cau mày, nói: “Tiểu Bạch, ngươi nếu biết cách chế tạo sát khí thì tại sao lại không nói sớm cho ta!” Hắn suốt mấy tháng nay luôn vì sát khí mà rầu rĩ, Tiểu Bạch hẳn là đã sớm biết! Mà Tiểu Bạch rõ ràng có biện pháp mà lại nhìn hắn sốt ruột cũng không nói xem hắn muốn tìm sát khí là vì ai."

Tiểu Bạch rầu rĩ nói: “Quên nói.”

Sở Diệp: “.....” Loại chuyện này mà cũng có thể quên nói, hay là đây là một con hổ thiểu năng trí tuệ?

Đại khái là cảm nhận được Sở Diệp suy nghĩ cái gì, Tiểu Bạch tràn đầy hung ác nhe răng nhếch miệng với Sở Diệp.

Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Bách Thú Sát hố làm như thế nào để thành lập?"

Sở Diệp cảnh cảnh mày, nói: “Cần có trên một trăm loại thú cốt của các loại hung thú khác nhau, thú cốt phẩm chất càng tốt thì sẽ cô đọng ra Bách Thú Sát có phẩm chất càng cao, tốt nhất trong đó có được thú cốt của Chiến Tướng cấp Hồn Thú."

“Một trăm loại thú cốt, cái này cũng không khó.” Mấy năm nay Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đại bộ phận thời gian đều tập trung vào kinh doanh, nhưng bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ mang theo Tuyết Bảo, Tiểu Ngân đi ra ngoài săn thú, mà mấy năm nay thú cốt Chiến Tướng cấp Hồn Thú trên tay hai người của cũng có không ít.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là vậy.”

Gần nhất chợ chung sẽ bắt đầu, không ít Hồn Sủng Sư kết bạn đi dã ngoại săn thú chuẩn bị kiếm lớn một bút.

Theo lẻ thông thường thì thứ tốt nhất của hung thú chính là tinh hạch, huyết nhục, da thú, răng nanh, thú cốt linh tinh giá cả đều tương đối rẻ.

Rất nhiều tu sĩ đều là đem cho Hồn Thú ăn, hắn chỉ cần lấy cao hơn giá thị trường một ít rồi tiến hành thu mua thú cốt nhờ đó việc thu thập một trăm loại thú cốt cũng không phải là việc gì khó.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đi khu giao dịch phát ra một cái nhiệm vụ treo giải thưởng đi.”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được."

Lưỡng Giới Thành rừng rậm mênh mông vô biên, bên trong chiếm cứ vô số hung thú, Sở Diệp nếu là mang theo tiểu hồ ly, Tiểu Ngân đi săn thú, thì cũng sẽ gom đủ một trăm loại thú cốt nhưng sẽ tốn chút thời gian.

Nếu đã có thể dùng tiền xử lý vậy thì hắn cùng Sở Diệp cũng không cần phải hao tâm tổn trí làm gì.

Khu giao dịch nằm ở trung tâm Lưỡng Giới Thành, mà khu giao dịch là một nơi khi các tu sĩ có nhu cầu về gì đó thì sẽ đến chỗ này tuyên bố nhiệm vụ.

Lưỡng Giới Thành cũng có rất nhiều đội lính đánh thuê, cũng sẽ ở chỗ này mà lĩnh nhiệm vụ.

Khi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đến khu giao dịch trung tâm thứ đập vào mắt bọn họ chính là người đến người đi rất náo nhiệt.

Sở Diệp ở khu giao dịch trung tâm tuyên bố treo giải thưởng, rất nhanh các loại xương cốt hiếm lạ cổ quái sôi nổi bị đưa đến khu giao dịch trung tâm.

Thú cốt phần lớn đều dùng để luyện khí, bất quá nhưng mỗi con hung thú chỉ có được từ hai đến bốn khúc xương là phù hợp cho luyện khí.

Sở Diệp hiện tại chỉ cần thú cốt, ai đến cũng không cự tuyệt, giá cả cũng không tồi, tự nhiên dẫn tới không ít người tới bán tháo thú cốt.

Sở Diệp dựa theo ký ức mà Tiểu Bạch truyền lại, ở trong động phủ đào ra một cái hố sâu thật lớn.

Hố sau khi đào xong, Sở Diệp lại dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch xây thành hố bằng đá, rồi vẽ đại lượng yêu văn đặc thù lên đó, Sở Diệp đối yêu văn không hiểu biết, chỉ có thể dựa theo hình ảnh mà Tiểu Bạch truyền tới trông mèo vẽ hổ.

Nhưng nếu vẽ sai thì yêu văn sẽ không có tác dụng, bất quá, Sở Diệp thắng ở chổ hắn có linh hồn lực cường đại tuy rằng không hiểu yêu văn cụ thể có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể dựa theo bản vẽ mà vẽ theo.

Vẽ xong phù văn, Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch nói: “Có được không?"

Tiểu Bạch ngồi dậy, bước chân cao ngạo đi dạo qua một vòng.

Tiểu Bạch đem móng vuốt ấn lên một đạo yêu văn, quán chú hồn lực yêu văn liền được đốt sáng lên.

“Có thể, có thể dùng."

Sở Diệp nghe được Tiểu Bạch nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu Bạch hướng tới Sở Diệp nhìn thoáng qua, quay tròn khẽ đảo mắt, ánh mắt bên trong mang theo vài phần giảo hoạt.

Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc của Tiểu Bạch, cảm thấy Tiểu Bạch tựa hồ đang che giấu cái gì đó.

Trên thực tế, Tiểu Bạch không có sớm nói cho Sở Diệp về việc của Bách Thú Sát hố là do có nguyên nhân, thành lập Bách Thú Sát hố yêu cầu khắc hoạ yêu văn, cái này yêu cầu phải là do đích thân Tiểu Bạch khắc hoạ, bất quá Tiểu Bạch còn nhỏ đối với yêu văn cũng chỉ có thể lý giải hữu hạn, mà nó cũng chỉ biết bản vẽ của yêu văn mà thôi nên căn bản là khắc hoạ không ra.

Nhưng Sở Diệp vì sát khí mà phát sầu, nên Tiểu Bạch có chút do dự nhưng vẫn là đem việc của Bách Thú Sát hố nói ra.

Tiểu Bạch nghĩ Sở Diệp nếu sẽ khắc hoạ trận văn, vậy có lẽ cũng có thể khắc hoạ yêu văn, nếu Sở Diệp thất bại thì chỉ có thể trách Sở Diệp vô dụng, Tiểu Bạch sau khi quyết định chủ ý kiên quyết không nói cho Sở Diệp biết việc nó cũng biết khắc yêu văn.

Mà thứ làm Tiểu Bạch vui sướng chính là, Sở Diệp lại thật sự có thể vẽ ra yêu văn.

Sở Diệp có thể vẽ ra yêu văn, không khỏi làm Tiểu Bạch phải nhìn vị chủ nhân này của mình bằng một con mắt khác.

Sở Diệp tốn hết mười ngày qua, mới khắc hoạ xong hết tất cả yêu văn, sau đó nhờ Tiểu Bạch xem lại một vòng, xem xong Tiểu Bạch không có ý kiến gì thì Sở Diệp mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Khắc yêu văn khắc nếu sai một li là đi một dặm.

Có mấy cái yêu văn, Sở Diệp phải khắc hoạ thử tới mười mấy lần mới miễn cưỡng thành công.

Sở Diệp trong khoảng thời gian này, đều toàn tâm toàn ý mà khắc yêu văn, không dám có một chút phân tâm, mười ngày qua đi cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Mấy ngày này Sở Diệp cảm giác linh hồn lực của chính mình giống như đã chịu tôi luyện, thực lực cũng dâng lên chút ít.

Tiểu Bạch có chút khinh thường nhìn Sở Diệp, nói: “Còn không phải là khắc hoạ mấy cái yêu văn thôi sao? Lại có thể mệt thành cái dạng này, ngươi thể lực quá kém chủ nhân ngươi phải hảo hảo rèn luyện."

Sở Diệp trừng mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, nói: “Ngươi chính là đứng nói chuyện không đau eo, ngươi có biết khắc yêu văn sao."

Tiểu Bạch bĩu môi, nói: “Có gì khó đâu."

Sở Diệp cau mày, nói: “Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu."

Tiểu Bạch ngạo nghễ dương đầu, nói: “Ngươi cảm thấy khó, đó là bởi vì ngươi ngốc."

Sở Diệp vẫy vẫy tay, có chút mệt mỏi nói: “Đi đi đi, con mèo như ngươi thì biết cái gì!"

Tiểu Bạch khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi.

Tiểu Bạch tuy rằng ngoài miệng khinh thường Sở Diệp, nhưng kỳ thật tư tâm lại đối với Sở Diệp vẫn rất khâm phục.

Yêu tộc bọn nó trời sinh là đã biết khắc yêu văn, thực lực chỉ cần cao một chút là đã có thể tự mình tạo ra yêu văn.

Nhưng yêu văn đối Nhân tộc mà nói, là phi thường phức tạp, mà trong trí nhớ của Tiểu Bạch nếu muốn khắc hoạ ra yêu văn của Bách Thú Sát hố, thì yêu cầu người khắc hoạ yêu văn phải có pháp lực mạnh mẽ, mà Sở Diệp bất quá là tay mơ mà thôi mà đã có thể làm được đến đây thì tuyệt đối là có thiên phú dị bẩm.

Sở Diệp: “.....”

Sở Diệp lười đi để ý Tiểu Bạch, nếu đã khắc họa xong yêu văn, thì chuyển qua bước tiếp theo đó là khắc Dung Nham Luyện Hỏa trận dưới đái hố.

Khắc Dung Nham Luyện Hỏa trận so với khắc yêu văn tương đối đơn giản hơn một ít.

Sở Diệp có chút ngoài ý muốn phát hiện, hắn tuy rằng không hiểu Tiểu Bạch tại sao lại truyền cho hắn cách khắc họa yêu văn rốt cuộc là có ý gì đây, bất quá sau khi khắc hoạ nhiều yêu văn như vậy, thì khi chuyển qua khắc trận văn lại đơn giản hơn rất nhiều.

Tiểu hồ ly vây quanh sát hố đi một vòng, có chút tò mò nhìn Tiểu Bạch, nói: “Bằng cái hố này thật sự có thể luyện chế ra sát khí sao?"

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: “Đương nhiên.”

Tiểu hồ ly có chút tò mò hỏi: “Vậy nếu không luyện chế ra thì sao?"

Tiểu Bạch nhàn nhạt nói: “Vậy chỉ có thể trách Sở Diệp ngốc, hoặc đã khắc sai phân đoạn nào đó.” Truyền thừa ký ức của nó là tuyệt đối không có sai.

Sở Diệp ở một bên nghe Tiểu Bạch cùng tiểu hồ ly nói chuyện, vẻ mặt vô ngữ.

Nếu vậy nếu Bách Thú Sát có thể luyện chế thành công, vậy thì tất cả đều là công lao của Tiểu Bạch, nếu thất bại vậy tất cả đều là do hắn ngu a!

Không nghĩ tới chính mình khế ước với một tiểu lão hổ, có tư chất tốt nhưng cũng là một con hổ thiếu đánh..