Hoàng cung Yên Trường Quốc

Hoàng đế sau khi nghe tin nhi tử ham chơi của mình, vốn dĩ mấy hôm trước bị nội thương chẳng biết là khỏi chưa mà cả ngày chạy tới chạy lui mất dạng, không biết là đang làm gì, đến bây giờ mới chịu vác mặt trở về. Ông liền triệu kiến Ngũ hoàng tử, muốn tự tay ban thưởng xứng đáng cho hắn để khích lệ tinh thần cho lần lập được đại công giúp người dân Kiến Đăng diệt trừ đại nạn châu chấu. Thấy cặp mắt ngời sáng như sao của Ngũ nhi tử, ông cũng lấy làm buồn cười, hào phóng hỏi xem hắn ta muốn gì. Lại thấy hắn quỳ gối, rất trịnh trọng cầu xin ban cho một mối hôn sự. Ngũ nhi tử này tuổi cũng vừa tầm để nạp chính phi rồi, ông thấy lời cầu xin này cũng không có gì quá đáng. Chỉ ngại tang kỳ hoàng hậu vẫn còn chưa qua, lúc này cũng không tiện tổ chức đại hôn cho Ngũ nhi tử. Thế nên hoàng đế đành khuyên hắn hiện tại tiếp nhận chiếu chỉ ban hôn trước, chờ khi mãn ba năm tang kỳ, sẽ tiến hành nghi thức trịnh trọng. Ngũ hoàng tử nghe phụ hoàng chấp thuận, lòng hắn như nở hoa, vội dập đầu tạ ơn

- Đa ta phụ hoàng đã thành toàn cho nhi thần – nói xong, Ngũ hoàng tử tâm tình phấn chấn đứng lên tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ với hoàng đế

- Vậy con cũng nên nói cho phụ hoàng biết là con đang coi trọng thiên kim của vị đại nhân nào, để phụ hoàng cho người soạn thảo thánh chỉ!

- Dạ, nàng là một tiểu cô nương tốt bụng, thông minh, đã cùng nhi thần đến Kiến Đăng dẹp nạn châu chấu. Chính nàng đã đưa ra chủ ý, còn nhi thần chỉ là thực hiện theo thôi ạ. Lần ban hôn này coi như là thưởng chung cho nhi thần và nàng ấy được không phụ hoàng?

- Quá tốt, nữ nhi thông minh như vậy sẽ đủ bản lĩnh giúp con cai quản phủ đệ gọn gàng đâu ra đấy. Lần này phụ hoàng rất yên tâm về con. Không ngờ một đứa ham chơi như con lại có mắt nhìn xa trông rộng như vậy. Nhưng nói từ nãy tới giờ, trẫm vẫn chưa biết đó là thiên kim nhà nào, con nhanh nói ra xem. Trẫm quả thật tò mò lắm rồi đó

- Dạ, nàng không phải con nhà quan lại. Nàng chỉ là nữ nhi của lão đại phu bình thường của một y quán thôi nhưng nàng thông minh cơ trí lắm. Nhi thần tin chắc phụ hoàng sẽ yêu thích tính cách của nàng ấy

- Không được. Trẫm không chấp nhận!

- Sao… sao phụ hoàng lại nhanh chóng thay đổi chủ ý như vậy? Chẳng phải trước đó người rất thưởng thức đối với một người tài trí hơn người hay sao?

- Trẫm không yêu cầu nàng ta phải xuất thân từ danh gia vọng tộc. Nhưng trẫm vốn nghĩ ít nhất người con chọn phải là một cô nương con nhà thư hương, được dạy dỗ phép tắc đàng hoàng. Ai ngờ lại chỉ là người có xuất thân thấp kém. Một gia đình như vậy sao có thể sinh ra một tài nữ hơn người như con tâng bốc chứ. Nói thật đi, nạn châu chấu là do con tìm được một quân sư tài giỏi nào đó ra chủ ý rồi mang hết công lao đưa cho nàng ta để lấy được cơ hội ban hôn này, phải không?

- Lời nhi thần là thật, nào dám qua mặt phụ hoàng. Kính mong phụ hoàng minh xét

- Hoang đường, thật uổng công ta đã rất vui mừng khi thấy con cố gắng lập công, góp sức cho triều đình, ngỡ con đã nên người, bớt lại bản tính ham chơi. Ai ngờ không phải vậy, mà bây giờ lại còn thêm tính xấu u mê nữ sắc. Nếu con đã thích nữ tử kia đến vậy thì vẫn có thể nạp nàng làm thiếp, ta không cấm. Còn chuyện chọn chính phi, trẫm khuyên con nên cẩn thận tìm người khác thích hợp

- Nhưng thưa phụ hoàng, lòng nhi thần chỉ có một mình nàng thôi. Trước giờ nhi thần lông bông, gặp ai cũng thích nhưng chẳng yêu ai thật dạ, cho tới khi gặp nàng. Ở bên nàng nhi thần thấy tâm trạng rất vui vẻ thoải mái. Cho nên nhi thần chỉ cầu xin một điều này thôi. Sau này, nhi thần hứa với phụ hoàng sẽ làm một nam nhi đường hoàng hữu dụng, hết mình phò trợ cho thái tử ca thuận lợi đăng cơ trị vì trăm họ, tạo phúc cho bá tánh. Nhi thần nhất định sẽ làm phụ hoàng cảm thấy hài lòng, cầu mong phụ hoàng đáp ứng nguyện vọng của nhi thần.

- Ta xem như đã “nhắm một mắt mở một mắt”, vẫn đồng ý cho con nạp nàng ta làm thiếp, vậy mà còn không thỏa mãn, nhất định phải xin cho được vị trí chính phi. Là nàng ta xúi giục con có phải hay không? Tốt nhất con hãy từ bỏ ý định này đi. Thân phận của nàng ta không xứng với con, nếu còn nói thêm, đừng trách trẫm xuống tay phạt con. Ra khỏi đây cho trẫm

- Nếu phụ hoàng tạm thời không muốn nhìn mặt nhi thần, nhi thần cũng sẽ không làm phụ hoàng thêm chướng mắt. Nhưng tiểu cô nương kia là người mà nhi thần đã nhận định, con nguyện quỳ trước cửa ngự thư phòng đến khi nào phụ hoàng đồng ý mới thôi. Phụ hoàng đã từng thật tâm yêu thương mẫu hậu, xin phụ hoàng có thể đặt mình vào vị trí của nhi thần mà thông cảm cho cảm nhận của nhi thần lúc này. Nhi thần không muốn cả đời ân hận vì bỏ qua cơ hội lần này đâu. Xin phụ hoàng ân chuẩn

- Trẫm nói cút!

Hoàng đế bây giờ là thực sự nổi trận lôi đình, gương mặt vừa đỏ vừa xanh. Cứ nghĩ cơn thịnh nộ này sẽ làm Ngũ hoàng nhi nản lòng thoái chí, ai ngờ hắn chỉ ra tới cửa rồi quỳ gối, thẳng lưng, kiên trì với ý định ban đầu. Hoàng đế cũng mặc kệ hắn, tiếp tục phê duyệt tấu chương thật lâu, lại nghe thái giám bẩm báo Ngũ hoàng nhi vẫn còn đang quỳ, chưa chịu rời đi. Đường đường là hoàng tử cao quý trong hoàng tộc, hơn nữa có câu “đầu gối nam nhân bằng vàng”, có thể vì quốc gia, vì phụ mẫu quỳ gối nhưng sao có thể quỳ chỉ vì chuyện nhi nữ thường tình. Thời khắc này, hoàng đế lửa giận công tâm, vừa muốn sai người mang Ngũ hoàng nhi không biết điều kia ra trượng hình một trận, chưa kịp hạ khẩu dụ ông đã hoa mắt ngất xỉu. Ngự thự phòng một phen rối loạn, thái giám tổng quản lập tức truyền gọi thái y đến chẩn bệnh cho đế vương. Ngũ hoàng tử ở đó cũng biết tin, vội vàng chạy vào bên trong ngự thư phòng, cùng bọn nô tài chờ đợi kết quả từ quan thái y. Cũng trong lúc này, thái giám tổng quản liền cho người báo tin đến Thái tử, để ngài ấy lập tức vào cung.

Thái tử vốn là nhi tử được sủng ái nhất của hoàng đế, tính cách điềm đạm, tinh tế, là niềm tự hào to lớn của ông ta. Thái giám tổng quản tin chắc chỉ cần thái tử có mặt, nói mấy lời an ủi đế vương, cũng răn dạy cái vị Ngũ hoàng tử này không được chọc giận ngôi cửu ngũ, thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Trên đường tiến cung, vì lo cho sức khỏe của phụ hoàng, Phương Chí Viễn chỉ mong sao thật nhanh đến chỗ phụ hoàng, không có hỏi qua nguyên nhân khiến hoàng đế tức giận. Cho tới khi Chí Viễn đến trước cửa ngự thư phòng, thái giám tổng quản mới nói sơ qua tình hình Ngũ hoàng tử khẩn cầu ban hôn bị từ chối và vẫn kiên quyết quỳ gối thật lâu để thuyết phục hoàng đế ân chuẩn. Trong lòng thái tử lúc này đã đoán chắc mấy phần, đối tượng Ngũ hoàng đệ muốn được chỉ hôn là ai, tâm trạng phiền não về chuyện của Vân Ngọc mấy ngày qua bây giờ lại tăng thêm mấy phần áp lực. Ngũ đệ kia vậy mà vẫn cố chấp, nhất định không quan tâm một tầng bối phận vô hình đã được xác lập ngay từ ngày Vân Ngọc trở thành nữ nhân của hắn, quyết ý cướp nàng ra khỏi tay hắn sao. Nguy cơ trước mặt này thực sự là đả kích hắn quá mà, hiện tại Ngũ đệ không còn quỳ nữa, liệu có phải là phụ hoàng đã đồng ý rồi không? Hắn bây giờ có phải là đã muộn màng, đánh mất nàng mãi mãi rồi không?

Tâm trạng Phương Chí Viễn bây giờ đâu còn là hoang mang nữa, mà gần như phát điên. Lần đầu tiên trong đời hắn không hề chú ý đến hình tượng của hoàng gia, phóng như bay vào phòng của hoàng đế. Hai bàn tay hắn co lại thành nắm đấm như để trấn định cơn run rẩy trong lòng, nhác thấy phụ hoàng vẫn còn chưa tỉnh mới có thể tự trấn an mình một chút rằng có thể là chưa muộn. Tầm mắt Chí Viễn chuyển qua một thân ảnh tuấn tú gần đó, sự tức giận bùng cháy như ngọn lửa nhưng cũng không thể làm ồn phụ hoàng còn đang mệt nhọc. Hắn tiến đến gần, giọng thấp rít qua kẽ răng, chỉ đủ để hai người nghe thấy

- Ra bên ngoài một chút!

Hai nam nhân bước chân thật khẽ ra phía ngoài, cho bọn nô tài ở gần đó lui qua một bên mới yên tâm nói chuyện với nhau. Phương Chí Viễn nóng nảy, vào đề ngay

- Đệ còn muốn cố chấp đến bao giờ mới chịu dừng lại. Đệ không thấy mình đã khiến phụ hoàng tức giận đến thế nào hay sao. Bây giờ liền trở về cẩn thận suy nghĩ, xóa hẳn cái ý nghĩ điên rồ ấy trong đầu cho ta.

- Đệ điên rồi sao? Nếu huynh là đệ, huynh có làm như đệ lúc này không, hay là từ bỏ người con gái trong lòng mình. Nếu huynh cho là đệ bị điên, thì tốt nhất đừng điên theo đệ, về sau cũng đừng giành giật Vân Ngọc với đệ.

- Ta…

- Huynh thế nào, không biết nói gì nữa đúng không. Còn đệ, thẳng thắn nói cho huynh biết, vì nàng chuyện gì đệ cũng chấp nhận. Phụ hoàng ngã bệnh, là lỗi của đệ, nhưng đệ thực sự không hề muốn vậy. Đệ sẽ dùng sự kiên trì để đổi lấy sự chấp thuận của phụ hoàng. Còn huynh, cảm thấy không thể kiên trì được như đệ thì tốt nhất nên bỏ cuộc. Cả đời nàng có đệ chăm sóc là đủ rồi

- Ta không cho phép đệ. Nàng là của ta, chỉ một mình ta thôi. Ta và nàng đã có một ước định, đệ cũng không cần biết đó là gì. Nhưng chỉ cần ta có thể làm được yêu cầu của nàng, nàng nhất định sẽ đáp ứng, trở thành thê tử của ta. Khuyên đệ bỏ cuộc là giúp đệ không phải chịu thêm tổn thương nào nữa, vậy mà đệ còn không biết tốt xấu gì hết. Nếu đệ vẫn tiếp tục ý định dòm ngó thê tử tương lai của ta, ta nhất định cùng đệ đứng ở hai đầu trận chiến. Lời này là thật, không phải hăm dọa hay nói chơi, đệ liệu cho tốt đi

- Huynh… - Ngũ hoàng tử vừa định bật lời, đáp trả lại câu cảnh cáo của thái tử ca đã bị thanh âm vui mừng của thái giám tổng quản truyền tới cắt ngang lời hắn

- Bẩm thái tử cùng Ngũ hoàng tử. Hoàng thượng đã tỉnh, nô tài có báo lại là thái tử đã tiến cung, đang đợi hoàng thượng nên ngài ấy sai nô tài mời người vào bên trong nói chuyện

- Đệ cũng muốn vào – nói cho cùng thì Ngũ hoàng tử vẫn không yên tâm về sức khỏe phụ hoàng, chuyện ban nãy hắn đã vô cùng lo lắng, cũng tự trách bản thân. Chỉ là hắn biết nếu qua cơ hội lần này rồi, về sau muốn xin sẽ rất khó để khiến phụ hoàng mở lòng chấp nhận. Còn có cả thái tử ca vẫn luôn là mối nguy hiểm trên đường tình của mình, biết chuyện này rồi, sẽ càng đề cao cảnh giác, làm sao mà giải thoát cho nàng khỏi tay huynh ấy đây. Thế nên, hắn càng phải vào bên trong xem thử lúc này phụ hoàng có chút nào mềm lòng mà đồng ý hay không?

Nhưng Phương Chí Viễn thông minh, thấu hiểu, sao lại không nhìn thấy chút hy vọng vẫn còn chưa tan trong mắt Ngũ đệ lúc này, liền ngăn cản:

- Phụ hoàng chỉ gọi một mình ta, đệ vào theo làm gì, lại muốn chọc tức phụ hoàng thêm nữa mới hài lòng sao. Người mới vừa tỉnh lại, đệ còn không biết kiềm chế như vậy lỡ có gì không hay xảy ra, chớ trách ta không niệm tình huynh đệ ruột thịt. Lui xuống hay muốn ta bắt trói cho người lôi đi mới chịu

- Đệ… thôi được rồi, giờ đệ sẽ ra về, nhưng chuyện còn chưa có xong đâu

- Đi ngay!

Phương Chí Viễn hừ giọng sau khi thẳng thừng đuổi tên đệ đệ cứng đầu về phủ, còn mình thì bước nhanh về phòng hoàng đế. Hắn đến bên cạnh đế vương, ân cần đỡ phụ hoàng của mình đến bên ghế có đệm tựa mềm mại cho thoải mái, sau đó hỏi cặn kẽ chuyện gì đã xảy ra ở nơi này. Người ở ngôi cửu ngũ vô tư trút hết bực dọc trong lòng qua câu chuyện, đâu biết nhi tử sủng ái ở trước mắt, sắc mặt đang dần thay đổi. Hắn thầm suy tính trong lòng: “Vấn đề nan giải này phải làm sao đây. Ngũ đệ không phải nhân tuyển kế vị mà phụ hoàng vẫn còn chú trọng gia thế đến vậy. Nếu biết mình ôm tâm tư giống Ngũ đệ, phụ hoàng sẽ còn bạo phát kinh khủng đến mức nào. Tình thế hiện tại cấp bách lắm rồi, nếu còn chần chừ, Vân Ngọc nhất định sẽ bị Ngũ đệ đoạt đi. Còn nếu bây giờ nhắc lại chuyện này, phụ hoàng thân thể còn chưa ổn định lại chịu thêm đả kích thì sức khỏe càng xấu đi, như vậy bản thân mình là đại bất hiếu. Rốt cuộc vẫn nên chờ thêm một thời gian tìm cơ hội thuyết phục thì hơn. Về phía Ngũ đệ, mình càng phải cẩn thận theo sát những hành động cảm tính, bốc đồng của đệ ấy, nếu không thì hỏng bét mất thôi. Xem ra mình bây giờ càng phải quản nàng chặt chẽ hơn nữa ”.

Sau khi nói chuyện thêm một lúc cùng phụ hoàng, Chí Viễn nhắc nhở bọn nô tài chú ý chăm sóc hoàng đế thật tốt, nếu có chuyện gì cứ báo báo để hắn đến giải quyết, rồi hành lễ với đế vương và trở về phủ thái tử. Dọc đường trở về, hắn cứ nghĩ mãi một vấn đề, là lời ước định “Một đời – một kiếp – một đôi” của Vân Ngọc. Mấy hôm nay trốn tránh thực tế, nhưng cũng chẳng thể trốn quá lâu nữa rồi, phải dũng cảm đối mặt. Thôi thì ngày mai, hắn nhất định cho nàng câu trả lời rõ ràng.