Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung

Nguồn: e-thuvie

Bản thân Chiaki cũng nhận thức được rất rõ là kể từ khi Kawashima bước vào phòng tắm, cô luôn luôn mỉm cười một cách vô hồn. Cô nghĩ là có thể lần này, cô đã gặp được người từng đưa cô đến bệnh viện. Cũng giống như mọi lần khác, khi cô đâm nhát đầu tiên vào đùi mình thì cô hoàn toàn không nhận thức được gì, ngay cả cái đau cô cũng không hề cảm nhận thấy. Khi cô đã chọn được chiếc kéo từ bộ dao Thụy Sĩ của mình và cắt thử vài đường để xem độ sắc của lưỡi kéo thì cô cũng rất muốn được làm và thực sự cô vẫn nghĩ là chắc chắn mình sẽ có một trò vui nào đó với chiếc kéo nhưng cái trò vui đó là gì thì cô hoàn toàn không nhớ nữa. Nhưng cô biết rất rõ là mình đã làm cái gì. Khi khuôn mặt của cái người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh đó hiện ra trước mắt cô thì ngay sau đó, cô sẽ luôn luôn có những biểu hiện như thế. Cô sẽ không thể nhớ nổi mình là ai nữa. Tuy nhiên, cái con người đó vẫn luôn luôn thì thầm gọi tên cô, Chiaki, ngay trước mắt cô, và cô biết cái tên người đó đang gọi là tên của mình. Cái con người đó đã gọi như vậy, đồng thời cái con người đó không ngừng liếm vào chỗ đó của mình, thế nên tên của mình chính là Chiaki. Thế nhưng bản thân Sanada Chiaki lại cũng không biết mình là ai. Chỗ này là chỗ nào mình cũng không biết. Vấn đề quan trọng ở đây không phải là việc mình là ai mà là việc mình bắt buộc phải chịu trừng phạt. Chỉ có cái con người đang nghĩ là mình bắt buộc phải chịu trừng phạt đó mới thực sự là mình. Cái tên Chiaki chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Chẳng qua cũng chỉ là ba chữ "chi", "a", và "ki" ghép lại với nhau mà thôi. Mình có thể nghe thấy rất rõ tiếng chửi rủa: "Chết đi!". Cái người đang nhấp môi nguyền rủa "Chết đi!" đó cũng chính là mình. Chỉ có việc này là có thực mà thôi, chỉ có cái đó là thực mà thôi. Tôi đã tự nói với bản thân mình: "Chết đi!", đó là sự thật và sự thật cũng chỉ có thế mà thôi. "Chết đi! Mày hãy chết đi cho rồi!", cái con người thực sự vô cùng căm tức bản thân đó chình là mình. Nếu thực sự có thể giết được bản thân thì có lẽ mình cũng sẽ phải tự khen mình mất thôi. Rạch đùi ra. Nghe tiếng da thịt bị cứa rách. Cái âm thanh đó giống như tiếng túi nylon bao bên ngoài món thịt hầm hay xúc xích mà người ta thường bán. Sau đó cô mất dần ý thức, lả đi rồi tỉnh dậy trong bệnh viện. Tất cả những gì cô nhớ được chỉ có thế thôi. Người ta luôn nói với cô là có một ai đó đã đưa cô đến bệnh viện nhưng lúc đó cô đã nghĩ là họ nói dối. Một người xa lạ mà tôi hoàn toàn không biết, tất nhiên sẽ không thể là cái con người đó. Cái con người đó chỉ có liếm người mình, liếm quanh cái chỗ đó, quanh mông hay những chỗ khác rồi đột nhiên lại lên giọng quát tháo, tức giận mà thôi. Cái con người đó chỉ biết có thế thôi. Còn cái người đã luôn đưa mình đến bệnh viện thì lại là một ai đó mà mình chưa từng được gặp mặt. Lúc nào mình cũng mong mỏi được gặp người đó, muốn được nhìn mặt người đó nhưng có lẽ mình sẽ không thể nào gặp được. Chắc chắn đó phải là một người hết sức đặc biệt. Đã là một người đặc biệt thì làm sao mình có thể gặp dễ dàng như thế này được. Lúc Kawashima vừa bước vào trong bồn tắm thì Chiaki đã nhìn anh và nghĩ: "Biết đâu lại chính là người này?". Vì thế nên cô mới mỉm cười một cách vô thức suốt như thế. Nhưng mà cô lại không có một cơ sở nào để chứng minh được Kawashima chính là người đó. Biết đâu anh ta cũng chỉ là một tên xấu xa, anh ta vào là để đuổi cô đi chứ chẳng hề có liên quan đến người đó. Khi cô hỏi: "Ai thế?" thì anh ta cũng không trả lời. Nếu anh ta là một kẻ xấu xa, đang muốn đuổi cô đi thì chắc chắn là anh ta sẽ bịa ra một lời nói dối nào đó nhưng anh ta lại không trả lời nên Chiaki cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Anh ta đang sắp gọi điện đi đâu thế nhỉ? Anh ta đang gọi tên mình, anh ta nói đúng tên mình. Anh ta đang nói chuyện với ai vậy? Anh ta gọi đến bệnh viện chăng?

"Vâng, Chiaki đang ở đây. Cô ấy lại đang làm mình bị thương", "Tôi đang băn khoăn không biết phải làm gì để giúp đỡ cô ấy... ", "Nhưng mà Chiaki lại không tin tôi", "À, thế ạ?", "Vâng, vậy thì tôi xin được chuyển ống nghe cho Chiaki", nói rồi Kawashima quay ra đưa điện thoại cho Chiaki. Ai vậy nhỉ? Chiaki vừa nghĩ vừa lảo đảo đứng dậy. Máu đang đọng nơi vết thương lại bắt đầu chảy xuống chân cô. Khi Chiaki vừa bước được một bước về phía ống nghe thì Kawashima ngay lập tức lao tới định cướp cái kéo. Anh dùng hai tay tóm chặt lấy cổ tay phải đang cầm kéo của cô, những ngón tay buông ra và cái kéo rơi xuống sàn. Ban đầu Chiaki không hiểu chuyện gì vừa diễn ra nên cô vẫn đứng yên một cách mơ màng như vậy để mặc cái cổ tay vẫn đang bị Kawashima nắm chặt nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu nhận ra tình hình và vùng vẫy loạn xạ, cố tìm cách thoát ra. Sau khi đá văng cái kéo vừa rơi xuống sàn kia về một góc nhà tắm, Kawashima dang hai tay ôm ghì lấy cô gái từ phía sau để giữ cho cô không còn vùng vẫy được nữa. Toàn thân Chiaki lúc này đang ướt sũng vì nước từ vòi hoa sen, cô quay đầu lại, mở to mắt nhìn Kawashima rồi lại hít một hơi thật sâu. Cô thở mạnh đến nỗi có thể nghe rõ thành tiếng. Cô lại sắp sửa hét ầm lên. Kawashima nhanh chóng lấy tay trái bịt miệng cô lại. Vì cô gái này cũng khá nhỏ nhắn, mảnh khảnh nên Kawashima chỉ cần dùng một cánh tay phải giữ chặt phần thân trên cũng đủ để khống chế sự kháng cự, vùng vẫy của cô. Cô định dùng hai cái gót giày cao cổ của mình đá vào ống đồng của Kawashima nhưng lúc này cô chẳng còn chút sức lực nào nữa nên có cố cũng không ăn thua gì.� Cái mà cô không thể chịu đựng được chính là bàn tay trái. Bàn tay đang bịt lấy miệng của Chiaki dần trơn tuột, chui tọt vào trong miệng cô, ướt át, nhớp nháp. Cô há miệng ra, dùng răng ngoạm chặt lấy tay Kawashima, hệt như một con thú hoang dại đang lên cơn. Mắt nhắm tịt, mặt méo xẹo, nhăn nhó, cô đang dốc toàn bộ sức lực vào hàm và bộ răng của mình. Khi cái răng nanh vừa mới cắn rách được lớp da ở ngón tay giữa thì các dây thần kinh dưới da cũng như vừa bị cắn đứt. Kawashima bỗng có cảm giác ớn lạnh đến ghê người, anh rùng mình, suýt chút nữa thì đã bỏ tay ra khỏi miệng cô gái. Anh vừa tự nhắc nhở bản thân mình: "Sự đau đớn này không phải là cảm giác của mày!" vừa thì thầm vào tai Chiaki: "Không sao đâu! Không sao đâu! Không sao đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cô đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì xấu đâu!". Nhưng anh vẫn không thể làm tê liệt được cái cảm giác đau đớn đang cắn rứt trên từng đầu ngón tay; nhìn Chiaki với con mắt đầy căm hận, Kawashima đã nghĩ: "Đợi cho mọi việc ổn thỏa lại một chút là tôi sẽ xọc cho cô một nhát luôn khỏi cần phải suy nghĩ gì nữa!". Thế nhưng những tiếng thì thầm êm dịu thì vẫn không ngừng cất lên bên tai cô gái. "Đừng có tức giận! Cô không được nổi giận đâu đấy! Đừng có tức giận! Cô không được nổi giận đâu đấy! Đừng có tức giận! Cô không được nổi giận đâu đấy! Bởi vì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà! Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà! Không nổi giận thì vẫn tốt hơn chứ! Không nổi giận thì hơn! Tức giận cũng chẳng giải quyết được việc gì đâu!". Cô vẫn không ngừng nghe thấy những tiếng thì thầm đó và nghĩ: "Mình đang tức giận. Mình đang tức cái gì mới được chứ?" Lần đầu tiên cô thấy mình như thế này. Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như thế. Cô cảm thấy rõ điều này. Khi cô vừa mới nghĩ là bình tâm lại thì tốt hơn, khi cô vừa cho phép mình được cảm thấy yên tâm thì ngay lập tức, sự căng thẳng, lo sợ của Sanada Chiaki đã hoàn toàn biến mất.

Toàn thân ướt sũng, cô đã lả đi vì hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa. Kawashima đặt cô nằm ra ghế sofa. Mắt cô cũng mới nhắm hờ vì không còn đủ sức để nhắm thật vào nữa, môi và răng cũng không khép lại được, miệng dính đầy máu, hơi thở rất yếu và chậm. Anh lấy khăn tắm lau người cho cô và bắt đầu kiểm tra các vết thương. Trên đùi cô có đến hơn chục vết rách nhưng đều là những vết đâm do chiếc kéo nhỏ trong bộ dao Thụy Sĩ gây ra nên cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ. Cũng có những vết thương máu đã kịp khô lại. Bây giờ thì chưa giết vội, nhìn cô gái nằm bất động trên ghế, Kawashima nghĩ. Con dao và cái dùi đập đá đã được để sẵn ngay dưới chiếc áo len bó ở trong túi xách để có thể sẵn sàng lấy ra hành động bất cứ lúc nào. Kawashima thử sờ vào một vết thương trên người Chiaki xem thế nào. Chẳng thấy có phản ứng gì cả. Cô gái này chắc là đã hoàn toàn mất cảm giác rồi, anh nghĩ. Chẳng khác gì chọc vào một con rối cả; cho dù có cắt gân Asin thì cô ta cũng sẽ không rên lên những tiếng thảm thiết được nữa; cho dù có dùng dùi đập đá chọc vào bụng thì cô ta cũng sẽ giống như lúc này thôi, mặt lạnh tanh chẳng có phản ứng gì cả, cứ như chết rồi ấy. "Hơn nữa... ", Kawashima lẩm bẩm, rồi dùng luôn bàn tay trái với những ngón tay đang rỉ máu của anh nắm chặt lấy tờ giấy ăn mà anh đang định quấn quanh nó để cầm máu. "Hơn nữa, cô gái này cũng cùng một giuộc với mày thôi. Mày đâu có ý định đâm một người phụ nữa mà tuy chân tay be bét máu cũng chỉ biết nằm im bất động như chết rồi thế này?", Kawashima quyết định sẽ từ bỏ việc dùng dùi đập đá đâm Chiaki. Kế hoạch đã bị đảo lộn hết cả. Bộ complet giờ ướt sũng, gấu quần dính đầy máu. Vì đã có lúc phải tháo găng tay ra nên đây đó trong phòng nhất định sẽ có dấu vân tay lưu lại, tay trái cũng chảy máu khá nhiều nên khó lòng giấu kín được vết thương; hơn nữa, trong răng của cô gái này chắc chắn cũng dính một chút da của mình rồi. Đành phải từ bỏ kế hoạch vậy, lần sau mình sẽ tính toán kỹ càng hơn.

Trước hết, Kawashima cởi chiếc áo khoác sơ mi trắng đang mặc ra, dùng dao cắt một đường rồi xé nó ra để băng bó vết thương. Anh đắp chồng hai chiếc khăn mặt mới lên chỗ vết thương trên đùi Chiaki rồi dùng chiếc áo vừa bị xé ra quấn quanh đó và buộc chặt lại. Anh nghĩ có thể làm thế này thì máu sẽ không chảy ra nữa. Anh mặc quần Jean và áo len bó vào, "Cái gì thế này không biết!", vừa thay quần áo anh vừa lắc đầu ngán ngẩm. Con dao với cái lưỡi dài hơn chục centimet kia rốt cuộc lại không được dùng để cắt gân Asin của một cô gái mà chỉ để cắt một chiếc áo sơ mi trắng rẻ tiền thôi. Chiaki vẫn đang nhắm mắt, trên bộ ngực trần của cô, từng lớp sóng từ từ nổi lên theo nhịp thở đều đều. Cô ta đang ngủ hay đang làm gì thì anh cũng không thể nào biết được. Anh đến chỗ tủ quần áo lấy ra một tấm thảm và ngồi xuống.

Kawashima tự mình băng bó vết thương trên tay trái, sau đó anh lại bọc con dao và cái dùi đập đá như ban đầu. Bọc giấy ra bên ngoài rồi dán băng dính lại, con dao và cái dùi đập đá trông to hơn hẳn. Phải vứt hai thứ này đi thôi. Phải vứt đi càng xa càng tốt nhưng xem chừng mình cũng không có nhiều thời gian để làm việc đó. Nếu có thể vứt vào một cái sọt rác gần thang máy ở tầng khác thì tốt nhất. Sau đó sẽ gọi điện thoại đến cho văn phòng SM và bảo họ đến đưa Chiaki đi. Những người này chắc sẽ không báo với nhân viên khách sạn hay cảnh sát đâu. Còn quyển sổ thì mình không muốn vứt. Nếu phải làm lại một quyển sổ như thế này thì quả là rất mệt. Chỉ cần không tìm được con dao và cái dùi đập đá thì sẽ không có gì đáng lo ngại cả.

Anh nhìn Chiaki một lần nữa để chắc chắn là cô gái vẫn đang nhắm mắt, anh xách cái túi nylon có nhét con dao và cái dùi đập đá, nhét chìa khóa vào túi quần rồi ra khỏi phòng. Căn phòng số 2902 của anh nằm ở mãi góc cuối của tầng 29. Không hiểu có phải là do quá căng thẳng, lo sợ không mà vừa mới mở cửa phòng ra thì ngón tay trái của anh bỗng thấy rất đau đớn. Mặc dù anh đã lót một lớp giấy ăn lên trên vết thương rồi quấn miếng vải xé từ áo trắng dùng để băng bó vào ngón tay nhưng do vết thương khá sâu nên máu vẫn không ngừng chảy ra. Anh thực sự không nghĩ mình đang đứng trong một hành lang dài của một khách sạn; tiếng ti vi từ đâu đó vọng lại ù ù khiến anh có cảm giác như từng cơn gió đang rít lên qua vành tai. Có lẽ là do quá căng thẳng vì phải bỏ lại Chiaki một mình trong căn phòng đó chăng? Kawashima vừa cúi mặt xuống đất vừa mải miết đi về phía thang máy mà không hề nhận ra rằng có một cặp vợ chồng người nước ngoài đang đứng nói chuyện ở hành lang. Một cặp vợ chồng già, có vẻ như họ vừa trở về sau một trận golf và đang âu yếm nhau. Lúc anh sắp sửa đi qua chỗ họ thì người phụ nữ nọ bất chợt lên tiếng làm anh giật mình. Anh có cảm giác như họ đang nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc túi nylon và vào vết thương trên tay trái của anh, chú ý nghe kĩ một chút thì hình như là người phụ nữ đó đang muốn hỏi về một quán ăn hay một nhà hàng nào đó thì phải. "Tôi nghe nói là các nhà hàng nằm trong các khách sạn ở Tokyo đầu rất đắt. Thế nên tôi muốn đi ăn ở ngoài. Vậy nếu anh biết chỗ nào ngon thì có thể chỉ cho chúng tôi được không? Có thể là một nhà hàng Italia phục vụ đồ ăn nhẹ hay là một nhà hàng Trung Quốc chẳng hạn?", người phụ nữ hỏi anh với vẻ mặt tươi cười rất thân thiện. "Hỏi nhân viên lễ tân của khách sạn hay một hướng dẫn viên du lịch nào đó không được à? Tự nhiên lại hỏi một người lạ mặt một việc như vậy liệu có bất lịch sự quá không?", người đàn ông cũng cười rất tươi và quay sang nói với anh: "Anh cứ đi đi, đừng để ý đến chúng tôi làm gì!". Chẳng khác gì mấy cặp vợ chồng già vẫn thường xuất hiện trong các bộ phim cổ điển, Kawashima nghĩ. Cặp vợ chồng đó vừa thì thầm nói chuyện với nhau vừa tiếp tục chậm rãi đi phía sau anh. Nếu đi cùng hai người này đến chỗ thang máy thì dở quá, anh lại bắt đầu suy tính. Nếu như vứt những thứ này ở một chỗ không phải là hành lang hay không phải là nhà ăn thì đúng là hơi bất bình thường và sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng nếu như vứt nó ở một tầng nào khác thì cũng có thể sẽ gây sự chú ý của hai người này. Nếu đã gặp phải rắc rỗi do việc gọi một cô gái từ một câu lạc bộ SM đến phục vụ thì sẽ không được phép để bị phát hiện ra con dao và cái dùi đập đá. Kawashima đứng lại, cho tay vào túi quần lục lọi, giả bộ như đã bỏ quên một thứ gì đó trong phòng. Anh đợi cho cặp vợ chồng nọ đi qua rồi lập tức quay lại. Lúc anh vừa quay lại phía căn phòng của mình và nói với hai người kia: "Chúc ông bà một buổi tối tốt lành!" thì anh chợt nhận ra một điều. Cánh cửa căn phòng ở phía cuối hành lang đang mở toang và Sanad Chiaki đang lảo đảo bước ra, không một mảnh vải che thân. Anh giật thót, cái túi nylon đang xách trên tay suýt nữa thì rơi xuống. Nếu bây giờ mà chạy nhanh về phía cô ấy thì thế nào tiếng bước chân cũng làm cho đôi vợ chồng kia quay lại nhìn. Cái cảnh tượng đang diễn ra trước mặt anh lúc này, cảnh tượng Sanada Chiaki đang trần truồng với đôi chân quấn băng giờ cũng đã ngấm đầy máu ra ngoài đang lảo đảo bước đi ở hành lang, quả đúng là một cơn ác mộng. Đôi vợ chồng già kia vẫn đang tiếp tục đi về phía thang máy mà không biết gì cả, chỉ một chút nữa thôi là họ sẽ đi khuất tầm mắt. Chiaki dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, mắt nhìn quanh như thể cô cũng không biết là mình nên đi đâu. Đến lúc này, Kawashima yên tâm là đôi vợ chồng nọ đã biến mất sau chiếc cột đằng kia, anh vội vã lao về phía Chiaki. Nếu lúc này mà có một ai đó bước ra từ một căn phòng khác thì có lẽ nó sẽ là điều tồi tệ nhất đối với anh. Vừa nhìn thấy Kawashima chạy lại chỗ mình, Chiaki sợ hãi la lên một cách yếu ớt rồi ngã lăn ra trong lúc vội vã quay đi hướng khác để chạy trốn. Cô quỵ xuống, đầu gối đập xuống đất. Kawashima đến gần chỗ cô gái đang sợ hãi chỉ trực chạy trốn, dùng hai cách tay xốc nách cô từ phía sau để nâng cô gái đứng lên. Anh ôm lấy cô rồi dìu cô lê từng bước một về phía căn phòng số 2902. Dù là một cô gái nhỏ nhắn đi chăng nữa thì nếu như cô ta đã định kháng cự, dù chỉ là vài mét thôi, cũng khó mà lôi cô ta đi nổi, Kawashima tự nhủ. Tay trái vẫn cứ xách cái túi nylon nặng trĩu trên, anh vừa ôm Chiaki vừa dùng tay phải tìm chìa khóa trong túi quần. Cứ mỗi lần Chiaki giãy giụa là một lần chiếc túi nylon nặng trĩu trên tay Kawashima lại rung lên, miết vào vết thương ở tay anh, mảnh vải trắng quấn bên ngoài, rồi đến cả tờ giấy ăn lót bên trong cũng bị trật ra, máu từ vết thương lại bắt đầu chảy ra đầm đìa. Khó khăn lắm anh mới cho được chìa khóa vào ổ, mở cửa ra và lao vào trong phòng với một tư thế gần như sắp ngã. Đúng lúc đó, anh nghe tiếng ở một phòng nào đó có tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa. Tay trái của anh đau kinh khủng, trái tim thì gần như vừa bị xé tan ra. Không biết có ai vừa nhìn thấy không? Hơn nữa, vì vẫn chưa vứt được cái dùi đập đá và con dao đi nên anh cũng không thể gọi người của câu lạc bộ SM đến vào lúc này được. Chiaki đang nằm lăn lóc ở gần cửa ra vào và rên rỉ: "Đau quá!". Sau khi chợp mắt được một chút, Chiaki tỉnh dậy và bắt đầu phục hồi các cơ quan cảm giác, cô cảm thấy vết thương ở đùi lúc này đúng là vô cùng đau đớn. Một vết thương được băng bó khá vụng về theo một cách cũng khá là lạ, thế nên khi cô vừa mới đứng lên thì máu đã lại chảy ra tới tận mu bàn chân. Kiểu này thì bắt buộc phải đi bệnh viện thôi, cô bắt đầu thấy lo sợ. Cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của cái người đã thường xuyên đưa cô đến bệnh viện, cái người đó vừa rồi vẫn còn ở ngay bên cạnh cô mà. Răng của cô lúc này rất đen và bẩn, trong lợi hình như còn dính một cái gì đó thì phải. Cảm giác trên đầu lưỡi thì giống như là một miếng cao su vừa bị cắt ra vậy. Cô dùng tay lấy nó ra - một mẩu da người, trên đó còn có cả nếp nhăn, chẳng khác gì mô hình da giả mà cô thường thấy, nhưng đó đúng là một miếng da người thật, cô bắt đầu nhớ ra là mình đã cắn đứt ra ngón tay của một ai đó. Và cả tiếng thì thầm bên tai, lúc này cô cũng nhớ rất rõ. "Không sao đâu! Cô không được nổi giận đâu đấy! Tức giận thì cũng chẳng giải quyết được việc gì đâu!", người đàn ông đó vẫn luôn thì thầm như vậy bên tai cho dù anh ta đang phải cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn vì bị cắn mất một chút da trên ngón tay., Chiaki nghĩ. Cô nhìn khắp phòng một lượt nhưng không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu cả, trong nhà tắm cũng không thấy. "Đau quá!", Chiaki kêu lên không biết bao nhiêu lần, rồi cô vừa ôm cái chân phải, nâng nó lên một chút cho đỡ đau vừa giũ giũ bộ complet màu chàm mà cô nghĩ là của người đàn ông kia. "Đi đâu thế không biết!", cô la lên, nhặt lấy cái túi xách, giận dỗi ném về phía tường rồi quyết định sẽ ra ngoài tìm. Chỉ tới khi vừa ra đến hành lang cô mới bắt đầu nhận ra là mình không mặc gì trên người cả. Cánh cửa phía sau đang từ từ đóng lại và cô đã nghĩ rằng mình không thể quay vào phòng được nữa. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy có một người đàn ông đang tiến về phía mình. Vì lúc này Kawashima đã mặc một bộ quần áo khác nên cô không nhận ra đó chính là người mình đang tìm. Sợ hãi, Chiaki quay lại định chạy trốn nhưng rốt cuộc lại được dìu vào phòng. Vừa vào trong phòng, cô cũng kịp nhận ra vết thương trên ngón tay Kawashima. "Chính là người đàn ông này!", cô nghĩ.

- Này!

Vừa thở hổn hển Kawashima vừa nói với Chiaki.

- Cô có hiểu tôi đang nói gì không?

Chiaki nhìn Kawashima với vẻ mặt sợ sệt, biết lỗi và lặng lẽ gật đầu. Tôi hiểu anh đang nói gì mà. Anh định sẽ đưa tôi đến bệnh viện phải không nào, cô nghĩ vậy và lặng lẽ gật đầu.

- Trước hết, cô mặc quần áo vào giúp tôi có được không?

Đương nhiên là phải rời khỏi cái khách sạn này càng sớm càng tốt . Vì rất có khả năng là sẽ bị ai đó bắt gặp nếu còn tiếp tục ở đây như thế này, mà hơn nữa thì cuối cùng cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể vứt cái dùi đập đá và con dao kia đi đâu được. Có lẽ đến bệnh viện bây giờ là ổn nhất. Nếu đưa cô ta đến bệnh viện chữa trị thì chắc chắn là văn phòng của cô ta cũng sẽ không nghi ngờ gì mình cả, và nếu mình nói rõ tình hình cho họ và vẫn trả đủ tiền phục vụ sáu tiếng đồng hồ cho cô ta cũng sẽ chẳng có gì để phàn nàn về mình cả, anh lại bắt đầu suy tính.

- Tôi xin cô đấy, mặc quần áo vào cho tôi nhờ!

Anh nhanh chóng sắp xếp lại hành lý để có thể trả phòng cho khách sạn càng sớm càng tốt. Vì anh sẽ phải dắt theo cô gái này lúc ra khỏi khách sạn nên thế nào cũng sẽ bị nhân viên lễ tân chú ý, mà anh lại không tiện nói với cô gái về điều đó. Nhưng dù sao thì anh cũng chẳng làm gì ở cái khách sạn này nên việc đó cũng không thành vấn đề cho lắm. Chỉ cần gọi taxi và đưa cô ta đến bệnh viện gần nhất, thế là coi như xong.

- Chúng ta sẽ đến bệnh viện, nên ở trần như thế này sẽ không ổn chút nào.

Nghe Kawashima nói vậy, Chiaki cảm thấy vô cùng sung sướng. Cái người đàn ông đã ôm cô từ phía sau và luôn miệng thì thầm vào tai cô lúc nãy chính là người này chứ không phải ai khác. Cuối cùng thì mình cũng đã gặp được người đó. Cô nghĩ vậy và nói:

- Vâng, tôi hiểu rồi!

Cô lại nhìn vào mặt Kawashima và ngoan ngoãn gật đầu.

- Tôi sẽ gọi điện về cho văn phòng trước đã.

Nói rồi Chiaki chậm chạp lê cái chân phải về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn. Kawashima vừa chú ý lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện vừa đi vào nhà tắm. Anh định sẽ đi lấy quần áo mang đến cho Chiaki. Anh nhặt chiếc kéo Thụy Sĩ đang nằm lăn lóc trên sàn nhà tắm, lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đó, tẩn mẩn như lúc anh bọc lưỡi dao vậy, rồi anh gấp cái kéo lại và thả vào trong túi xách. "Vâng, mọi chuyện là như thế đấy ạ! Tôi không được khỏe nên mới thành ra như vậy, đành phải kết thúc cuộc vui sớm tại đây thôi. Nhưng mà tôi sẽ không về văn phòng ngay lúc này có được không ạ?", ngồi trong phòng tắm anh vẫn nghe thấy tiếng Chiaki nói chuyện điện thoại. "Bây giờ mới hơn mười giờ nên anh ta chỉ cần trả tiền bốn tiếng thôi cũng được phải không ạ?", "Được rồi, nếu như cô cảm thấy không được khỏe thì cứ đi bệnh viện. Nếu là vì thế thì cũng không sao đâu, thế cũng được mà!", vừa nghe hai bên trao đổi như vậy, Kawashima vừa bật vòi hoa sen xả nước ra để rửa sạch những vết máu bám trên thành bồn tắm và trên sàn nhà. Ngay cả những vết máu đã đông lại thì cũng chỉ cần dùng khăn mặt cuộn tròn lại rồi chà thật mạnh là đi hết, không để lại dấu vết gì cả. "Vì không được khỏe nên phải đến bệnh viện khám xem thế nào", đúng là một lời nói dối không chê vào đâu được, Kawashima cảm thấy rất hài lòng, hai tay ôm chiếc váy và quần áo lót của Chiaki rồi ra khỏi nhà tắm.

Chiaki vẫn trần truồng, chiếc vòng bạc trên vú rủ xuống, cô đang yên vị trên ghế sofa đợi Kawashima.

- Có lẽ là hơi khiếm nhã một chút nhưng anh làm ơn mặc quần lót vào cho tôi được không? Tôi sợ là tự mình làm thì sẽ chạm vào vết thương và tôi cũng vẫn còn đau nên không thể làm việc đó một cách dễ dàng được.

Nói rồi Chiaki dạng hai chân ra trong tư thế sẵn sàng để Kawashima mặc quần vào cho cô. Kawashima quỳ gối xuống trước mặt Chiaki, hai tay cầm chiếc quần lót màu tím và bắt đầu luồn qua chân. Anh kéo quần dọc theo hai bắp chân đến quá đầu gối thì bỏ tay ra và bảo Chiaki đứng lên. Cô cẩn thận đặt tay lên vai anh, vịn vào đó và từ từ đứng dậy. Mấy cái cái lông lơ thơ ở vùng kín của cô gần như sắp chạm vào mặt anh. Kawashima kéo cái chun quần thật rộng ra để không chạm vào những miếng vải băng bó vết thương trên đùi, cuối cùng chiếc quần tím nhỏ xíu làm bằng vải mỏng, trong suốt đó cũng kéo được lên đến bụng cô gái, ôm chặt vào cái eo nhỏ xíu.

- Có lẽ không cần phải mặc thêm quần nịt ra bên ngoài nữa đâu nhỉ? Đằng nào đến bệnh viện cũng phải cởi ra mà! - Chiaki nói.

- À ừ! - Kawashima đáp lại.

Vừa trả lời Chiaki anh vừa đứng lên và sởn cả gai ốc khi nhìn thấy cái túi xách của mình bị vứt ở góc phòng. Cuốn sổ ghi chép của anh đang nằm lăn lóc trên sàn. "Cô ta đã đọc nó rồi à?", toàn thân anh run lên, vì sợ hãi, bắt đầu từ vết thương ở tay trái, cảm giác ớn lạnh lan đi khắp cơ thể. Anh quay lại phía sau nhìn Chiaki đang mặc áo lót vào mà thấy chóng cả mặt, trong người nôn nao. "Cô gái này phải... .", cảm giác nôn nao xen lẫn với cảm giác ớn lạnh làm anh bỗng thấy hưng phấn một cách kì lạ, và anh hiểu rất rõ những cảm xúc của mình lúc này. "Phải thủ tiêu, phải đem cô ta đi đâu đó mà sát hại thôi. Một khi cô ta đã đọc cuốn sổ đó rồi thì mình sẽ không thể tiến hành kế hoạch tiếp theo được nữa. Thế nào mà cô ta chả đi kể với một ai đó là tôi có biết một ông khách như thế đấy! May mà mình đã không vứt cái dùi đập đá và con dao đó đi!