Hai mẹ con trên đầu quấn băng gạc, dáng vẻ bộ xương khô hoảng sợ.

Cả người bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đều mức đau lòng.

Ở phía sau bọn họ, còn có một Mạc Linh Chi giơ chổi giống như muốn giết người.

Giang Tiểu Mãn chạy đến cuối cùng, chỉ cảm thấy trong phổi nóng rát trướng đau, kêu cũng sắp không ra tiếng.

Cánh tay cũng không có bao nhiêu sức lực, Nguyên Bảo giống như quả cân, không ngừng trượt xuống.

Xác định trong thôn không ít người đều đã nhìn thấy, lúc này Giang Tiểu Mãn mới chậm lại, làm ra vẻ mình sắp chạy không nổi.

So với Mạc Linh Chi giơ chổi sau lưng, chạy đến khuôn mặt đỏ bừng, thấy thế nào cũng đáng thương.

“Mạc Linh Chi, cô điên rồi à? "Nhân viên ghi điểm và đại đội trưởng vội vàng xông lên.

Ngày hôm qua trên đội đã đồn đãi khắp nơi, con gái út nhà Tam Dạng dùng xẻng đập vỡ đầu chị dâu hai.

Người ta vốn còn chẳng tin.

Dù sao, Mạc Linh Chi có điêu ngoa hơn nữa, cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.

Kết quả hôm nay liền thấy Mạc Linh Chi giơ chổi đuổi theo đánh chị dâu hai, đuổi chạy khắp đại đội.

Cái này! Còn ra thể thống gì!!!

Mạc Tam Dạng và Mạc Trần thị làm việc trong ruộng cũng không ngờ rằng con gái chỉ qua đó lấy trứng gà thôi mà, sao lại nháo thành như vậy?

Mạc Trần thị cũng không cảm thấy Mạc Linh Chi sẽ khi dễ mẹ con Giang Tiểu Mãn.

Từ trong ruộng xông lên muốn động thủ với Giang Tiểu Mãn.

Trong con ngươi Giang Tiểu Mãn hiện lên một tia lệ khí, nhưng vẫn cố nén xuống, chỉ ôm chặt Nguyên Bảo vào lòng mình.

Chỉ là bàn tay Mạc Trần thị còn chưa hạ xuống, đã bị Mạc Tam Dạng đuổi theo ngăn cản.

“Đủ rồi!" Mạc Tam Dạng rống giậN: “Bà còn ngại không đủ mất mặt?”

Mạc Tam Dạng biết tính toán của vợ, cũng biết suy nghĩ của con gái.

Nói thật, trong lòng ông ta cũng ủng hộ.

Không phải cho Mạc Linh Chi đi, sẽ không cho Giang Tiểu Mãn đi nữa.

Có thể chờ Mạc Linh Chi gả cho người khác, Giang Tiểu Mãn lại đến chăm sóc thằng hai cũng được.

Chỉ là Mạc Tam Dạng không ngờ Giang Tiểu Mãn luôn khúm núm lại không chịu đồng ý?