Đường Tử Gia lấy khuỷu tay đụng vào cánh tay của Quý Minh Noãn, nhỏ giọng nói: “Đậu xanh, đúng là kim chủ lớn đấy! Em biết anh ta là ai không? Anh ta là Tổng tài Lục Ngôn Thâm của Tập đoàn Hằng Thịnh đấy, mẹ ơi…… Anh lớn như vậy còn chưa bao giờ ăn cơm với anh ta đâu đấy.”

 

Đường Tử Gia nhìn Lục Ngôn Thâm, bát quái với Quý Minh Noãn đang câm nín, “Ai, không phải chứ, anh nghe nói trước đó anh ta bị tai nạn, biến thành người thực vật, nhanh như vậy đã hồi phục ra ngô ra khoai rồi? Thần kỳ thật.”

 

Quý Minh Noãn hồi thần, nghe Đường Tử Gia nói Lục Ngôn Thâm ra ngô ra khoai, lập tức nói: “Anh mới ra ngô ra khoai! Rõ ràng người ta tới đây để tạo phúc cho đoàn phim của chúng ta.”

 

Quý Minh Noãn còn chưa nói xong, nhà sản xuất đạo diễn đã vây quanh Lục Ngôn Thâm, mọi người đứng dậy cung nghênh kim chủ, Quý Minh Noãn nhìn đối phương, phát hiện Tổng giám đốc Lục đổi kiểu tóc!

 

Quý Minh Noãn ngừng hít thở, đúng là một người có phong cách, điển trai từ đầu đến chân.

 

Hèn chi mọi người chú ý anh.

 

Quý Minh Noãn phát hiện mấy hôm trước mình vội vàng về nhà, chưa kịp thưởng thức nam sắc của Tổng giám đốc Lục, hiện tại anh đột nhiên xuất hiện, đứng chung với nhân viên nam trong đoàn phim, đúng là khác biệt.

 

Tổng giám đốc Lục đúng là đẹp trai quá mức.

 

Đường Tử Gia bị Quý Minh Noãn đáp trả, lại thấy khuôn mặt mê trai của đối phương, ha, đúng là phụ nữ, chỉ biết ngắm mặt của người khác.

 

Tối hôm qua ai đã mắng kim chủ của bọn họ lấy tiền nô dịch bọn họ, là nhà tư bản ác độc nhỉ? Đêm nay cô sửa miệng thành tạo phúc cho đoàn phim? Sao cô tiêu chuẩn kép vậy? Chẳng phải cô nhìn thấy Lục Ngôn Thâm đẹp trai hả?

 

Khi hai người có tâm sự riêng, Lục Ngôn Thâm đột nhiên đi đến bên trái của Quý Minh Noãn, hỏi: “Hai vị là nam nữ chính?”

 

Cũng không biết anh đang hỏi ai, Quý Minh Noãn rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Lục Ngôn Thâm quấn quanh cô, cô nháy mắt thẳng eo.

 

Quách Chấn Xuyên trả lời: “Đúng vậy, đây là Quý Minh Noãn, Đường Tử Gia, đây là Tổng giám đốc Lục của Hằng Thịnh.”

 

Hai người đột nhiên bị điểm danh, ngoan ngoãn đứng lên chào hỏi Lục Ngôn Thâm: “Chào Tổng giám đốc Lục.”

 

Bọn họ bắt tay nhau, Lục Ngôn Thâm cười, nói với Đường Tử Gia: “Đường tiên sinh rất có triển vọng, vất vả rồi.”

 

Đường Tử Gia cười, “Tổng giám đốc Lục mới xứng với bốn chữ rất có triển vọng.”

 

Lục Ngôn Thâm thoạt nhìn 27 28, một tay quản lý Hằng Thịnh mấy năm, hai năm trước còn tăng tổng tài sản Hằng Thịnh mấy lần, so với anh, Đường Tử Gia bội phục.

 

Quý Minh Noãn nhìn Lục Ngôn Thâm và Đường Tử Gia nói chuyện với nhau, Tổng giám đốc Lục không nhỏ nhen thế chứ? Người ta đã nói đó chỉ là tin giả thôi, ngàn lần đừng gây phiền phức cho Đường Tử Gia.

 

Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn, nhàn nhạt nói: “Mỗi nghề có cái khó riêng, Đường tiên sinh đã là người xuất sắc trong nghề này, không cần khiêm tốn.”

 

Đường Tử Gia gật đầu.

 

Quý Minh Noãn ngược lại trở thành người bị phớt lờ, thấy Lục Ngôn Thâm ngồi xuống chỗ cách chỗ cô hai vị trí.

 

Quý Minh Noãn còn tưởng rằng Lục Ngôn Thâm muốn ngồi cạnh cô.

 

Thì ra không phải.

 

Nhân viên trong đoàn phim trên cơ bản không biết Lục Ngôn Thâm, trước khi anh bị tai nạn, cũng là một người rất khiêm tốn, không có nhiều ảnh, sau khi anh gặp tai nạn rồi hồi phục, chỉ nhận phỏng vấn của một tờ báo kinh tế tài chính, cũng không lộ diện.

 

Họ không biết anh cũng là chuyện rất bình thường, biết là kim chủ là được.

 

Anh không giống Mục Hàn, Mục Hàn là người lão làng chuyên đầu tư phim điện ảnh, giới giải trí đều biết anh ta, Quý Minh Noãn không biết Tập đoàn Hằng Thịnh có đầu tư phim truyền hình không, dù sao ở đây có nhiều người như vậy, cô chỉ lễ phép kêu một tiếng Tổng giám đốc Lục, không nói nữa, ngược lại rụt rè.

 

Mọi người đều biết nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy thái độ nịnh nọt của nhà sản xuất và phó đạo diễn, biết người tới đêm nay cũng là nhân vật lớn.

 

Xét thấy Lục Ngôn Thâm không chủ động chọc thủng quan hệ của hai người, cô không nhìn anh nhiều.

 

Lục Ngôn Thâm không nói nhiều, nhà sản xuất dùng hết công lực nịnh bợ cả cũng không thể làm Lục Ngôn Thâm nói nhiều.

 

Đến khi bàn cơm bắt đầu văn hóa mời rượi, nhà sản xuất cầm một ly rượu vang đỏ, kính rượu với Lục Ngôn Thâm: “Tổng giám đốc Lục, anh vất vả đi đường xa tới đây, tôi kính anh một ly, tôi uống cạn nhé, còn anh thì sao cũng được!”

 

Lương An Nghi ngồi bên cạnh đã sớm để ý Lục Ngôn Thâm, có rất nhiều suy nghĩ, tình huống xấu hổ đêm đó còn rõ ràng trước mắt, nhưng Lục Ngôn Thâm đột nhiên xuất hiện, như cổ vũ cô ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Cô ta nghĩ đối phương đã kết hôn, nhìn ngón tay thon dài của Lục Ngôn Thâm, chẳng nhìn thấy vật gì trên tay anh.

 

Không phải người ta nói anh đã kết hôn? Sao anh không đeo nhẫn cưới? Tim cô ta đập loạn, có phải tình cảm vợ chồng họ không tốt không?

 

Cô ta cảm thấy bản thân có hi vọng.

 

Lương An Nghi ngồi cách Lục Ngôn Thâm một người, nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, đứng lên rót một ly trà cho Lục Ngôn Thâm, cười nói: “Nghe nói Tổng giám đốc Lục ngài thích thưởng thức trà, chi bằng nếm thử trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn.”

 

Quý Minh Noãn lập tức dựng lỗ tai, nghe nói? Cô ta nghe ai nói? Sao cô chưa bao giờ nghe người khác nhắc?

 

Về phần Lương An Nghi, cũng không biết đối phương nóng hay lo lắng, khuôn mặt hồng hồng, cô ta tỏ vẻ xấu hổ.

 

Lục Ngôn Thâm nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lương An Nghi rót trà cho anh, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.” Anh dừng một chút, lại nói: “Có lẽ cô nhầm rồi, tôi sớm không uống trà đặc, dạ dày không tốt.”

 

Lương An Nghi tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ bưng ấm trà cười, “Cái kia, xin lỗi.”

 

Nói xong cô ta ngồi xuống, thầm nghĩ lần trước không phải Triệu Đổng nói anh thích thưởng thức trà à? Lục Ngôn Thâm cũng uống, cô ta không nhớ nhầm.

 

Một lát, Lương An Nghi chậm rãi hiểu Lục Ngôn Thâm từ chối khéo cô ta!

 

Mấy nghệ sĩ trong bàn tiệc trào phúng cười nhìn cô ta, cô ta xấu hổ cúi đầu, thất bại hai lần làm cô ta mất hứng.

 

Buổi tiệc kết thúc, khách đi về, Lục Ngôn Thâm không nói câu nào với Quý Minh Noãn, nhìn nhà sản xuất đưa Tổng giám đốc Lục lên xe, anh không hề lưu luyến cho xe đi.

 

Không biết sao Quý Minh Noãn có cảm giác mất mát, gì nhỉ? Anh cứ thế đi rồi?

 

Chẳng lẽ đối phương không tới tìm cô?

 

Cô cầm di động, mở giao diện trò chuyện với Lục Ngôn Thâm.

 

Cô đánh mấy chữ, 【 Sao anh đột nhiên tới đoàn phim? 】 cô ngẫm lại, cảm thấy như đang can thiệp hành trình của người khác, lại xóa dòng chữ.

 

Quý Minh Noãn lại đánh chữ, 【 Anh đầu tư đoàn phim chúng tôi hồi nào? 】, sau đó lại xóa, Hằng Thịnh có rất nhiều sản phẩm tiêu thụ nhanh, có lẽ cần quảng cáo, nhưng cũng không nhất định bằng cách này, nếu cô hỏi như vậy, có vẻ Lục Ngôn Thâm đầu tư cho bộ phim này vì cô.

 

Đường Tử Gia thò lại gần, “Quý Minh Noãn, kêu vài lần, em không nghe thấy hả?”

 

Quý Minh Noãn cất di động, “A? Em đang nói chuyện với bạn, sao vậy?”

 

Đường Tử Gia: “Mọi người chuẩn bị về khách sạn, không phải em không có xe sao? Em ngồi xe An Nghi về đi, xe của cô ấy đang chờ em dưới bãi đỗ xe đấy.”

 

Quý Minh Noãn thuê xe ở Thành phố H, cho nên ngày đến đoàn phim, bảo tài xế lái xe về công ty cho thuê xe.

 

Quý Minh Noãn gật đầu, vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói: “A, đúng nhỉ, quên mất.”

 

Đường Tử Gia lại nói: “Ai, em nói xem người như Lục Ngôn Thâm lặn lội chạy tới thành phố H xem tình hình à? Nơi này vừa hẻo lánh vừa lạnh, em nói xem có phải đoàn phim ta có người đem theo vốn đầu tư vào đoàn phim không?”

 

Quý Minh Noãn sửng sốt, Đường Tử Gia rất nhanh nhạy.

 

Vừa rồi cô còn cảm thấy bản thân tự hỏi như vậy thì không tốt, Đường Tử Gia nói cũng rất có lý, sao lại cố tình chọn lúc đoàn phim đi ngoại cảnh để xem tình hình chứ? Đây chẳng phải anh đang tìm khổ sao?

 

Thành phố Hằng có đủ khách sạn năm sao, tuy thành phố H là khu du lịch, vị trí vắng vẻ, theo hướng bắc, ít người tới đây.

 

Theo lý thuyết mà nói, Lục Ngôn Thâm không cần khổ như vậy mới đúng.

 

Nói anh không đến vì cô, cô không tin!

 

Quý Minh Noãn nghĩ như thế, thấy vui vẻ, nhắn cho Lục Ngôn Thâm: 【 Trên đường về chú ý an toàn. 】

 

Sau đó cô cười với Đường Tử Gia, “Anh thích tám như vậy hồi nào thế? Chẳng phải cả đoàn phim chỉ có anh mang vốn đầu tư vào đoàn phim sao? Chẳng lẽ…… Anh và Tổng giám đốc Lục?”

 

Đường Tử Gia cũng đầu tư một phần bộ phim truyền hình này, nhưng không nhiều, không đủ để nhắc trước mặt Lục Ngôn Thâm và Mục Hàn.

 

Đường Tử Gia chớp mắt, “Không phải, anh còn tưởng là em đấy, anh cảm thấy Tổng giám đốc Lục nhìn em với ánh mắt lạ lắm.”

 

Quý Minh Noãn không sợ: “Em cũng thấy thế, nói không chừng nhìn trúng tuyệt thế mỹ nhan của em mất rồi.”

 

“Quý Minh Noãn, anh phát hiện em đúng là không biết xấu hổ, anh chỉ nói thôi, em đã xem là thật.”

 

Quý Minh Noãn vỗ bả vai đối phương, sâu xa nói: “Tình yêu đều bắt đầu từ ngũ quan, thanh niên à, đừng hâm mộ.”

 

Quý Minh Noãn lên xe bảo mẫu của Lương An Nghi, hai nữ nghệ sĩ ngồi trong xe, nhìn thấy Quý Minh Noãn lên xe, không còn lời gì để nói nữa, ngậm miệng, thu lại nụ cười. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Quý Minh Noãn thành khẩn nói: “Xin lỗi, chậm trễ thời gian của mọi người.”

 

Lương An Nghi cười, “Không sao, lái xe đi.”

 

Chiếc xe yên tĩnh, mấy người trong xe có vẻ không thích nói chuyện, cầm di động chơi.

 

Đột nhiên nữ phụ số 4 gần gũi với Lương An Nghi tò mò hỏi cô ta: “Chị An Nghi, chị và Tổng giám đốc Lục quen nhau à? Vừa nãy em nghe chị nói Tổng giám đốc Lục thích uống trà? Sao chị biết?”

 

Lương An Nghi đột nhiên bị hỏi, sửng sốt, nếu lúc này nói không quen biết, vậy cam chịu mình nịnh bợ, không muốn thừa nhận chuyện mất mặt như vậy, nói quen biết cũng không sai, trước đó họ từng ăn một bữa cơm với nhau.

 

Lương An Nghi cười, “Ừm, có quen.”

 

Quý Minh Noãn nhìn gương mặt xấu hổ của Lương An Nghi.

 

Lục Ngôn Thâm và Lương An Nghi quen biết nhau? Sao vừa rồi anh lại lạnh nhạt với người ta như vậy?

 

Nhưng ngẫm lại cô là người vợ trên danh nghĩa của Lục Ngôn Thâm, anh còn không thèm nhìn cô, như vậy cũng rất bình thường.

 

Tổng giám đốc Lục là một chiếc máy làm việc lạnh như băng.

 

Nữ phụ số 5 ngồi trong xe nghe xong, thâm thúy nói: “Thật hả? Nghe nhà sản xuất nói Tổng giám đốc Lục vừa góp vốn đầu tư cho bộ phim này, suy đoán có thể Tổng giám đốc Lục có bạn trong đoàn làm phim này.”

 

Chữ bạn ‘bạn’ rất mờ ám.

 

Nữ số 4 vừa nghe, lập tức nịnh bợ, “Còn nữa, mấy chị có phát hiện thức ăn của đoàn phim khá ngon không? Em từng vào nhiều đoàn phim như vậy, nhưng chưa thấy đoàn phim nào thỉnh thoảng cho ăn hải sản, bò bít tết đấy.”

 

“Em khẳng định 100%, lần này Tổng giám đốc Lục xem tình hình, chắc chắn đã nhìn trúng ai đó.”

 

Lương An Nghi cười, mờ ám nói: “Chị và Tổng giám đốc Lục chỉ là bạn bình thường, các em đừng đoán mò.”

 

Quý Minh Noãn khoanh tay nhìn ba người diễn sâu.

 

Không phải biểu hiện vừa rồi của Lục Ngôn Thâm ở bàn tiệc rất rõ ràng sao? Anh rõ ràng từ chối Lương An Nghi, sao bọn họ còn ở đây nịnh bợ cô ta?

 

Quý Minh Noãn lấy di động ra, Lục Ngôn Thâm chưa nhắn lại cô!

 

Cũng kỳ lạ, anh đã lên xe, còn bận gì nữa? Chẳng lẽ anh không có thời gian xem di động?

 

Nữ phụ số 3 kêu Quý Minh Noãn, hỏi: “Minh Noãn, nói chuyện với em đấy, nghe người của tôi nói tối hôm qua em đứng trước nhà vệ sinh nói chuyện với Tổng giám đốc Mục, có phải hai người biết nhau không?”

 

Quý Minh Noãn cất di động, lắc đầu, “Không quen, gặp thì chào hỏi thôi.”

 

Những người này muốn làm gì? Chẳng lẽ họ nói mấy câu đã có gian tình?

 

Nữ phụ số 4 ghen tị nói: “Ai, Minh Noãn, sao em không biết linh hoạt chứ? Hôm qua tôi nhìn Tổng giám đốc Mục vài lần, Tổng giám đốc Mục còn không thèm nhìn tôi, chỉ trò chuyện với em đấy, em không thấy thú vị sao?”

 

Quý Minh Noãn thầm lạnh lùng hừ một tiếng, những người này hẳn nên trồng cây chuối nhiều một chút, để xem có nước chảy ra đầu họ không.

 

Cô nhàn nhạt cười, “Thật ra cũng không phức tạp như vậy, có lẽ em là vai chính, nên dễ làm người ta nhớ.”

 

Mọi người trừng trừng mắt với Quý Minh Noãn, có cảm giác tức hộc máu.

 

Bà thím này muốn nói chỉ có một nữ chính, nữ diễn viên khác thì vô số, cho nên khó làm người ta nhớ kỹ?

 

Sao có người không biết xấu hổ như vậy được chứ? Tức chết mất!

 

Chiếc xe chạy như bay, khoảng thời gian kế tiếp, khoang xe im lặng.

 

Quý Minh Noãn xuống xe, cảm ơn Lương An Nghi, “Cảm ơn chị An Nghi, tôi về phòng đây.”

 

“Đừng khách sáo, em về trước đi.”

 

Quý Minh Noãn về phòng, đi tắm, lại xem di động, Lục Ngôn Thâm còn chưa nhắn lại cô.

 

Chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì? Quý Minh Noãn gửi tin nhắn cho Lục Ngôn Thâm, 【 Các anh đến đâu rồi? Đêm nay về thẳng Thành phố Yến sao? 】

 

Quý Minh Noãn cầm di động xem lịch sử trò chuyện của hai người, phát hiện cuộc trò chuyện của bọn họ rất nhàm chán, Lục Ngôn Thâm mỗi ngày đều gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô ăn cơm chưa, tan làm chưa, ngủ chưa…… Không có gì đặc biệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Ngay khi Quý Minh Noãn mơ màng sắp ngủ, di động đột nhiên vang lên, cô chưa xem mà đã bắt máy, “Alo……”

 

Lục Ngôn Thâm nghe tiếng “Alo” lười biếng của Quý Minh Noãn, lập tức mềm lòng.

 

“Em xuống bãi đỗ xe đi.”

 

Quý Minh Noãn nghe vậy, không còn buồn ngủ, lấy di động xem thời gian, hơn một giờ, Lục Ngôn Thâm còn chưa đi?

 

“Anh còn chưa về? Có phải anh đã quên lấy thứ gì không?”

 

Lục Ngôn Thâm cười, “Không phải, xuống rồi nói.”

 

Quý Minh Noãn nhanh xuống giường, “Chờ tôi.”

 

Rạng sáng, khách sạn không có người ra vào, bãi đỗ xe im ắng, Quý Minh Noãn nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng canh ở cửa ra vào, lập tức yên tâm, đi tới chiếc xe Aston Martin bắt mắt.

 

Lúc cô đến gần, Chu Mặc mở cửa xe cho cô, Quý Minh Noãn ngồi vào trong, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm cởi áo vest, ngồi ngay ngắn ở hàng phía sau, cầm máy tính bảng.

 

“Tới rồi à, ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của em.”

 

“Không sao, đôi khi chúng tôi cũng có cảnh quay đêm, sao anh còn chưa về? Hay nửa đường vòng lại đây?”

 

Lục Ngôn Thâm không trả lời, lấy một cái hộp trong túi dưới chân ra, nói: “Chưa đi, dạo một vòng gần đây, cầm đi.”

 

Quý Minh Noãn nhìn hộp gấm, “Cho tôi?”

 

Cô vừa nhìn đã biết là trang sức, nhưng lúc ở đoàn phim, cũng không cần đeo trang sức.

 

Trang sức của cô đều được đặt ở nhà họ Lục, sao Lục Ngôn Thâm còn tặng trang sức cho cô? Nếu cô làm mất ở phim trường thì sao đây?

 

“Em mở ra trước đi.”

 

Quý Minh Noãn vừa kích động vừa mong chờ mở chiếc hộp, nhìn thấy một chiếc nhẫn trong đó, đơn giản đến mức phải lấy kính lúp soi mới nhìn thấy viên kim cương, nhìn kích cỡ của chiếc nhẫn, hình như không vừa tay Quý Minh Noãn.

 

Chiếc nhẫn phản xạ ánh sáng lúc đèn xe chiếu xuống, phô bày viên kim cương nho nhỏ.

 

Quý Minh Noãn không hiểu: ?

 

Lục Ngôn Thâm nuốt nước bọt, đan xen ngón tay, nói: “Đeo nhẫn vào, có thể để tôi tránh mấy chuyện phiền phức không cần thiết.” Anh nói xong, vươn bàn tay trái có khớp xương rõ ràng, ý bảo Quý Minh Noãn đeo giúp anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.