Lục Ngôn Thâm và Chu Mặc rời khỏi khu đấu giá, xe chạy thẳng tới nhà hàng bán món Tây.

 

"Tổng giám đốc Lục, phòng ăn đã đặt xong, cứ qua đó là được. Lão Lý cũng lên đường đón Quý tiểu thư rồi."

 

Lục Ngôn Thâm gật đầu, "Ừ."

 

Giữa đường đi, Chu Mặc đột nhiên nhớ tới Mục Hàn, nói: "Không ngờ lần này Tổng giám đốc Mục định tấn công giới bất động sản, trước đó chẳng nghe tin tức gì cả."

 

Lục Ngôn Thâm thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không phải."

 

Chu Mặc kinh ngạc nói: "Phải không? Vậy hôm nay anh ta nâng giá cao như vậy, vì sao nhỉ?"

 

Lục Ngôn Thâm đang có tâm trạng tốt, hiếm khi nói nội tình đã sớm biết với Chu Mặc: "Nghe nói Mục Hàn muốn phát triển phim trường."

 

Chu Mặc hiểu rồi, hèn chi hôm nay nâng giá nhiều lần như vậy, chắc chắn anh ta rất coi trọng phim trường đó.

 

Nếu có một phim trường khác ở Thành phố Yến, sau này chắc chắn nổi tiếng.

 

Trên đường Quý Minh Noãn đến sân bay, suy nghĩ chuyện gọi cho Lục Ngôn Thâm.

 

Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, bên kia đã bắt máy, Quý Minh Noãn chột dạ, nhỏ giọng nói: "Alo, Lục tiên sinh."

 

Lục Ngôn Thâm nghe giọng nói của Quý Minh Noãn, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ra ngoài chưa?"

 

Quý Minh Noãn trả lời: "Ra rồi. . . Nhưng tôi đang trên đường đến sân bay. Đạo diễn tạm thời nói phải quay thêm cảnh phim, còn muốn rút ngắn thời gian quay phim ở Thành phố H, nên. . ."

 

Lục Ngôn Thâm vốn mỉm cười, nụ cười dần dần tắt ngúm, sau đó anh nhàn nhạt nói: "Không sao, em cứ làm chuyện của em đi."

 

Quý Minh Noãn nói: "Xin lỗi, lần sau đổi lại tôi mời anh nhé."

 

Sau khi anh cúp điện thoại, Chu Mặc rõ ràng cảm giác nhiệt độ trong xe lạnh hơn trời đông giá rét. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Trong khoan xe chật hẹp, Chu Mặc muốn vờ không nghe thấy cũng khó, cho nên. . .

 

Anh ấy nghiêm túc ngồi chờ đợi, cảm thấy giờ phút này không nên ở trong xe, dưới gầm xe mới đúng!

 

Anh ấy nhớ tới đây đã là lần thứ hai Tổng giám đốc Lục hủy đặt chỗ trong nhà hàng.

 

Sao anh ấy lại có cảm giác sắp bị diệt khẩu nhỉ?

 

Hồi lâu, Lục Ngôn Thâm nói: "Hủy đặt trước, về công ty."

 

Chu Mặc không dám nói nhiều, gật đầu: "Vâng."

 

Hu hu hu, ông chủ nói hủy thì hủy, sao phải về công ty chứ?

 

Quý Minh Noãn nhìn điện thoại, không biết tại sao, cảm giác Lục Ngôn Thâm mất hứng.

 

Có lẽ không có chuyện đó, Tổng giám đốc Lục bận rộn như vậy, đã không nghỉ ngơi hơn một tháng, sao có thể để tâm chuyện ăn một bữa cơm với cô?

 

Quý Minh Noãn nghĩ như vậy, không thấy tội lỗi nữa, nói không chừng Tổng giám đốc Lục còn vui mừng vì có thể tăng ca.

 

Lúc cô đến Thành phố H, đã hơn 9 giờ rưỡi tối, còn phải ngồi xe hai tiếng để đến chỗ quay phim.

 

Quý Minh Noãn nghĩ đến 7 giờ ngày mai phải quay phim, quyết định ngồi xe đến chỗ quay phim, tránh ngày mai không tới kịp.

 

Cho dù là cuối hè, Thành phố H đã vào thu, gió ban đêm lạnh lẽo, tầm 15 độ, còn có mưa to.

 

Mưa đập vào xe.

 

Chiếc xe cách vị trí quay phim hơn 50 60 km, tài xế đột nhiên nói: "Quý tiểu thư, phía trước có tai nạn, nếu không chúng ta xuống xe xem thử?"

 

Núi rừng hoang vắng, bọn họ lại không nắm rõ tình hình chỗ này.

 

Con đường này chỉ có vài chiếc xe, bọn họ không thể tùy tiện xuống xe.

 

Quý Minh Noãn và Tiểu Khả nhìn hiện trường tai nạn thông qua kính chắn gión, lúc này trời còn mưa to, bọn họ mơ hồ nhìn thấy phía trước có một chiếc xe bị lật, không ngừng chớp đèn, bên cạnh có một bãi đá.

 

Sườn núi trơn trượt.

 

Đột nhiên, một người đàn ông giang hai cánh tay, quơ hai tay với bọn họ để nhờ giúp đỡ.

 

Quý Minh Noãn kêu tài xế ngừng xe: "Lão Lương, dừng xe."

 

Tiểu Khả cũng thấy đối phương, "Đường Tử Gia?"

 

Quý Minh Noãn nhanh chóng xuống xe sau khi xe dừng lại, chạy về phía Đường Tử Gia, lo lắng hỏi: "Tử Gia, các anh sao thế? Có ai bị thương không? Anh có sao không? Tiểu Khả, cảnh sát đi."

 

Đường Tử Gia thở hổn hển, vừa dẫn Quý Minh Noãn và Tiểu Khả đi tới xe của anh ấy vừa nói: "Đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói nửa tiếng nữa mới tới."

 

Anh ấy còn nói: "Xem tình hình, có lẽ núi lở, đá lăn xuống con đường này, trời lại đang mưa, đang buổi tối, tài xế không thấy rõ đất đá, cán vào nên bị lật. Anh không sao, nhưng chân của trợ lý anh bị thương rồi, không nhúc nhích được, xe em có hộp thuốc không? Cô ấy cần xử lý vết thương."

 

Quý Minh Noãn nghe thì nói: "Tiểu Khả, chị lên xe mình lấy hộp thuốc đi."

 

Tiểu Khả đáp lại, nhanh chóng đi lấy hộp thuốc, lão Lương đứng phía sau che dù cho bọn họ.

 

Đường Tử Gia bị mưa xối ướt cả người, đang lạnh run cả người, môi cũng tím.

 

Tài xế của Đường Tử Gia thấy cuối cùng cũng có người tới cứu bọn họ, nói: "Chúng tôi thuê xe, quên bảo họ trữ mấy thứ chữa bệnh, quá sơ suất, đều là lỗi của tôi, tôi lái gấp quá, không thấy đống đá bên cạnh."

 

Đường Tử Gia vỗ vai anh ấy: "Chẳng ai muốn đâu."

 

Phần lớn đất chỗ này là đồng bằng, diện tích núi lở không tính là lớn, nếu bọn họ lái xe cẩn thận, có thể tránh được chuyện đó.

 

Chẳng có ai bị thương nặng, cũng là may mắn trong rủi ro.

 

Trợ lý Tiểu Lại của Đường Tử Gia được bị tài xế sắp xếp ngồi trong lều nhỏ, Quý Minh Noãn cầm hộp thuốc Tiểu Khả lấy tới, hỏi: "Tiểu Lại, đau chỗ nào?"

 

Gương mặt Tiểu Lại trắng bệch, cô ấy nhìn chân trái của mình, "Chân đau lắm, không nhúc nhích được."

 

"Có lẽ gãy xương rồi."

 

Nhiệt độ Thành phố H thấp, mọi người mặc áo khoác quần dài, Quý Minh Noãn không biết thương thế của Tiểu Lại, không thể làm gì hơn, lấy kéo cắt miếng vải chỗ đầu gối cô ấy ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Bên trong có hai vết máu, cô có thể nhìn thấy chân của cô ấy bị trật khớp.

 

Quý Minh Noãn nói: "Bây giờ chị xử lý vết thương giúp em trước, nhịn một chút."

 

Tiểu Lại gật đầu, " Ừ." Trước kia có chuyện gì xảy ra, đều là cô ấy xử lý vết thương giúp người khác, hôm nay đến lượt người khác giúp cô ấy.

 

Quý Minh Noãn đổ thuốc khử trùng, rửa vết thương, lấy vải băng kỹ.

 

"Đi tìm mấy cây gậy và hai miếng ván cho em." Quý Minh Noãn nói.

 

Họ nhanh chóng nhặt mấy cây gậy rơi từ cây xuống, tìm mấy miếng ván trong xe cho cô.

 

Quý Minh Noãn thuần thục đặt nhánh cây và miếng ván lên chỗ bị gãy, cố định nó lại, lại lấy vải thưa buộc lại, "Cố định sơ trước, các anh đã gọi xe cứu thương chưa? Hay ngồi xe chúng em đến bệnh viện?"

 

Đường Tử Gia kêu: "Đã kêu xe cứu thương, cũng nói nửa tiếng mới tới."

 

Tiểu Lại yếu ớt nói: "Cám ơn Noãn Noãn."

 

Đường Tử Gia nhìn Quý Minh Noãn băng bó thay Tiểu Lại, nhất thời khiếp sợ, "Minh Noãn à, không ngờ em có nhiều kỹ năng thế đấy."

 

Quý Minh Noãn cười, "Trước kia em thường đi quay ngoại cảnh, bị thương thường xảy ra, bị thương nhiều, tất nhiên học được vài điều, không thể xem là kỹ năng."

 

Đường Tử Gia sững sốt, trước kia Quý Minh Noãn thường đi quay ngoại cảnh?

 

Cô ấy nói đùa sao? Bích Vân Truyện hẳn là tác phẩm đầu tiên của cô ấy chứ? Đối phương đã nói như vậy, Đường Tử Gia cũng không thể vạch trần cô nói dối, không thể làm gì khác, nói: "Bội phục."

 

Quý Minh Noãn cười, hỏi Đường Tử Gia và tài xế của anh: "Các anh có bị thương không? Có chảy máu không?"

 

Tài xế của Đường Tử Gia lắc đầu: "Không đáng ngại, tay Tiểu Đường hình như chảy máu, Quý tiểu thư xử lý giúp cậu ấy với." Anh ấy tự trách, may là không có án mạng, nếu không cũng không biết làm sao.

 

Đường Tử Gia đưa hai tay ra, "Anh chỉ bị thương ngoài da, không cần xử lý."

 

Quý Minh Noãn nhìn Đường Tử Gia không đáng ngại, đoán anh ấy bị lạnh, nói với Tiểu Khả: "Tiểu Khả, chị vào xe lấy áo khoác giúp Thầy Đường, để bọn họ mặc vào trước."

 

Sau đó Quý Minh Noãn nói với tài xế của Đường Tử Gia: "Không đáng ngại, vậy là có chuyện, anh bị thương chỗ nào?"

 

Tài xế đưa tay trái ra, sau đó vén ống tay áo bị rách, để lộ cánh tay có vết máu loang lổ.

 

Đường Tử Gia không nhịn được trách: "Sao vậy? Anh chảy nhiều máu vậy mà chẳng nói gì!"

 

Vừa rồi anh ấy còn sắp xếp nhiều thứ, Đường Tử Gia bực mình.

 

Quý Minh Noãn nhìn thấy vết thương thì giật mình, tùy tiện nói: "Còn đang chảy máu, cầm máu trước, anh đè lên vết thương đi."

 

Quý Minh Noãn xử lý vết thương cho tài xế của Đường Tử Gia, có xe chạy từ sau tới, hỏi với giọng địa phương Thành phố H: "Cần giúp không? Có ai bị thương không? Báo cảnh sát chưa?"

 

Tiểu Khả tiến lên trò chuyện với đối phương, "Không sao cả, cảm ơn anh đã quan tâm, chúng tôi báo cảnh sát rồi."

 

Đường Tử Gia và Quý Minh Noãn đều là nhân vật công chúng, nếu không phải tai nạn giao thông lớn, không cần hấp dẫn ánh mắt của người khác, tránh có người chuyện bé xé ra to.

 

Xe Đường Tử Gia bị lật bên đường, nhưng không cản trở người khác lái xe.

 

Người kia tốt bụng, xuống xem thử, nhìn thấy không có chuyện gì lớn, nói: "Nếu không có gì thì tôi đi trước. Nếu các anh đến bệnh viện, cần lái thêm 20 km nữa, có một bệnh viện trước cổng thị trấn X."

 

Mọi người lễ phép cảm ơn tài xế kia, "Cám ơn anh."

 

Ước chừng mười lăm phút, cảnh sát và xe cứu thương mới tới, bọn họ đưa Tiểu Lại bị thương nghiêm trọng nhất lên xe, tài xế của Đường Tử Gia cũng bị thương, cũng lên xe cứu thương.

 

Y tá nói: "Một chiếc xe cứu thương chỉ có thể chở hai người, ai muốn đi theo thì lái xe theo chúng tôi."

 

Tiểu Lại nói: "Anh Đường đừng theo tụi em đến bệnh viện, bệnh viện nhiều người lắm miệng, em và anh tài xế đi được rồi, tụi em xử lý được, anh về chỗ quay phim trước đi."

 

Đường Tử Gia: "Sao được, anh đi với các em."

 

Tiểu Lại là trợ lý của anh ấy, theo lý thuyết mà nói, anh ấy là ông chủ của cô ấy, sao có thể bỏ cô ấy ở chỗ này, tài xế cũng bị thương, nếu đi, đúng là không có nhân tính!

 

Quý Minh Noãn nói: "Tử Gia, anh ngồi xe tụi em đi, tụi em chở anh qua đó."

 

Đường Tử Gia: "Vậy sao được, tụi em đến chỗ quay phim trước đi, anh tự xử lý được."

 

Quý Minh Noãn nói: "Tài xế và trợ lý của anh đã bị thương, đến lúc đó ai chở anh đến chỗ quay phim? Chờ anh sắp xếp họ xong, chúng mình có thể cùng tới chỗ quay phim."

 

Đường Tử Gia suy nghĩ.

 

"Được, vậy làm phiền em."

 

Quý Minh Noãn cười nói: "Mọi người cùng một tổ quay phim, có khó khăn dĩ nhiên phải giúp nhau."

 

Vì vậy, Quý Minh Noãn để lão Lương và cảnh sát cùng xử lý chuyện tai nạn, cô, Tiểu Khả và Đường Tử Gia cùng đi bệnh viện.

 

Đoàn người đến bệnh viện, bận rộn đến nửa đêm mới nhàn rỗi.

 

Chân của Tiểu Lại bị gãy, cần nửa năm mới lành hẳn.

 

Đường Tử Gia nghĩ có không ít người ở bệnh viện biết anh ấy, có thể bị chụp hình, nói với Quý Minh Noãn: "Anh gọi cho công ty rồi, người của công ty đang tới đây, tụi em về chỗ quay phim trước đi, cũng may tối nay có em đấy."

 

Quý Minh Noãn: "Đừng khách sáo, em cũng chẳng giúp được gì. Nếu người của công ty các anh tới rồi, em về trước đây."

 

Người trong bệnh viện không nhiều, chuyện xảy ra vào ban đêm, càng ít người hơn, nhưng cũng gặp mấy y tá biết Đường Tử Gia, chờ đến buổi sáng, có lẽ càng có nhiều người nhận ra anh ấy.

 

Nếu anh ấy bị người ta chụp hình, đăng tin lên mạng, cũng là một tin tức làm người khác chú ý.

 

Đến lúc đó Quý Minh Noãn sẽ bị mắng thảm, Đường Tử Gia vào nghề đến bây giờ không lăng xê CP (couple) với ai cả, nếu hợp tác với cô để quay phim, sẽ bị viết như vậy.

 

Người hâm mộ sẽ nghi ngờ cô đang giở trò.

 

Tránh được thì tránh.

 

Đường Tử Gia gật đầu: "Trên đường về các em chú ý an toàn, cám ơn nhiều."

 

Tiểu Lại phẫu thuật xong, sau một lúc, người của công ty giải trí Đường Hoa cũng tới đây, Hà Lộ lo lắng quan sát Đường Tử Gia, "Cậu không sao chứ? Tiểu Lại bọn họ thế nào rồi?"

 

Đường Tử Gia: "Tôi không sao, tài xế bị thương ngoài da, Tiểu Lại gãy xương, vừa giải phẫu xong, chị mau dẫn em ấy về Thành phố Yến chữa trị đi."

 

Hà Lộ thở phào, khó tránh khỏi trách mắng: "Haiz, sao bất cẩn thế. . ."

 

Đường Tử Gia: "Mọi người không sao thì tốt rồi, chuyện đột nhiên xảy ra, cũng không ai muốn."

 

Hà Lộ vừa xuống máy bay đã chạy tới đây, còn chưa ăn tối, đang rất đói bụng.

 

Hà Lộ nói: "Bên Tiểu Lại sẽ có người xử lý, bây giờ tôi và cậu về tổ quay phim trước, tối hôm qua cậu và Quý Minh Noãn đã xảy ra chuyện gì?"

 

Đường Tử Gia kể đầu đuôi câu chuyện cho Hà Lộ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Anh ấy nói: "Đúng lúc gặp nhau."

 

Hà Lộ lấy điện thoại ra, "Sáng hôm nay có tài khoản lăng xê tung hình cậu và Quý Minh Noãn nửa đêm ở bệnh viện, tôi đã cho xóa tin đó trước khi nó hot, tránh miễn phí lăng xê người khác."

 

Đường Tử Gia cũng nghĩ sẽ bị người ta chụp hình, không nghĩ tới nhanh như vậy.

 

Đường Tử Gia bất mãn giải thích với Hà Lộ: "Tối hôm qua Quý Minh Noãn đã giúp bọn tôi đấy, chị đừng nói em ấy như vậy."

 

Hà Lộ cười khẽ: "Ai biết được chứ? Người trong giới giải trí lắm trò như vậy, cẩn thận sẽ không sai, nếu người gặp tai nạn không phải cậu, chưa chắc đối phương sẽ giúp người ta."

 

Đường Tử Gia là tiểu sinh nổi tiếng số một số hai, trước kia, rất nhiều nữ nghệ sĩ muốn bắt cặp lăng xê với anh ấy, nhưng đều bị Hà Lộ từ chối.

 

Đường Tử Gia không cần dựa vào bất kỳ tai tiếng gì để duy trì độ nổi tiếng.

 

Đường Tử Gia nhấn mạnh: "Quý Minh Noãn không phải loại người như vậy!"

 

Hà Lộ lạnh lùng hừ một tiếng, Quý Minh Noãn có phải loại người như thế hay không, cô ấy không biết, nhưng chắc chắn không hiền lành gì.

 

Nếu không sao Mục Hàn để ý Quý Minh Noãn nhiều như vậy!

 

Trên đường họ quay về đoàn phim, Hà Lộ nhận cuộc gọi của trợ lý, nói Đường Tử Gia và Quý Minh Noãn cùng lên hotsearch.

 

Nhưng hotsearch không phải chuyện tối hôm qua, mà liên quan tới hai người cùng về đoàn phim, bị nghi là đang hẹn hò.

 

Hà Lộ lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem đi, tôi đã nói cô ta không đơn giản, cậu là đối tượng tốt để lăng xê, sao cô ta có thể tùy tiện bỏ qua? Đừng để tôi nói trúng nhé, chắc chắn tin lên hotsearch kế tiếp là hai người cùng xuất hiện ở bệnh viện."

 

Đường Tử Gia mở di động xem hotsearch, nhìn thấy mấy tài khoản marketing tung mấy tấm ảnh anh ấy và Quý Minh Noãn ở đoàn phim, còn có ảnh chụp lén hai ngày trước bọn họ cùng quay về Thành phố Yến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.