An Tư Nhã nhìn Quý Minh Noãn chia sẻ Weibo, lập tức nổi điên, đẩy hết đồ vật trên tủ trang điểm xuống đất, còn lấy một điếu thuốc ra hút.

 

Trương Tú Lan nghe thấy động tĩnh, lên lầu chuẩn bị đi xem đã xảy ra chuyện gì.

 

Bà ấy gõ cửa, “Tư Nhã? Sao vậy? Con thức rồi phải không?”

 

An Tư Nhã nghe thấy thanh âm của Trương Tú Lan, lập tức chán ghét, không muốn gặp bà ấy.

 

An Tư Nhã nghĩ đến kiếp trước Trương Tú Lan nhận lại Quý Minh Noãn, cô chỉ làm sai một chút chuyện, Trương Tú Lan không tha thứ cô. Trương Tú Lan thậm chí không đi thăm cô, cũng không giúp đỡ cô, còn trách cô ác độc, ha, không biết ai ác độc nữa, không biết ai từng bước ép người khác nữa.

 

Cả nhà họ An chẳng ai tốt.

 

Hiện tại nhà họ An thế nào, cô ta biết rõ hơn bất cứ ai.

 

Thoạt nhìn nhà họ An giàu có, nhưng bên trong đã thối nát, bề ngoài vẻ vang, bên trong đã có nguy cơ sắp sụp đổ. An Tại Hồng chỉ muốn gả cô ta cho Mục Hàn, để lắp lỗ thủng tài chính khổng lồ của công ty.

 

Thế thì sao chứ? Bọn họ cho rằng Mục Hàn là ai? Mục Hàn chẳng yêu ai, chỉ yêu bản thân, dù là kiếp trước, anh ta yêu Quý Minh Noãn, nhưng cũng không cứu nhà họ An.

 

Nếu không phải cô ta biết sau này Mục Hàn sẽ trở thành nhà giàu số một, sao thích anh ta được chứ?

 

Một đống họ hàng đầu trâu mặt ngựa, lạnh nhạt vô tình, tự đại kiêu ngạo, tranh đấu gay gắt.

 

Trương Tú Lan không thấy An Tư Nhã đáp lại, lại gõ cửa, “Tư Nhã? Dậy chưa? Mẹ mở cửa vào đây.”

 

An Tư Nhã nghe vậy, nổi giận đùng đùng: “Đừng ồn nữa, mẹ để con yên lặng chút đi!”

 

Trương Tú Lan dịu dàng nói: “Được, được, mẹ không ồn nữa, ăn cơm lại lên kêu con.”

 

Ngoài cửa im lặng, An Tư Nhã rít điếu thuốc, nhìn gương mặt của Quý Minh Noãn trên máy tính bảng.

 

“Quý Minh Noãn, đường còn dài, chúng ta cứ chờ xem.”

 

*

 

8 giờ tối Lục Ngôn Thâm còn ở công ty tăng ca, Dương Yến Đông là bạn tốt của Lục Ngôn Thâm, sau khi Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, đến bây giờ anh ấy còn chưa thành công hẹn đối phương gặp mặt được lần nào.

 

Đêm nay Dương Yến Đông lại gọi cho trợ lý của Tổng giám đốc Lục, hẹn anh đến Hòa Mục, nào ngờ Tổng giám đốc Lục vẫn bận rộn ở công ty, nếu anh ấy không biết đối phương là tên độc thân lâu năm, còn cho rằng Tổng giám đốc Lục say mê gái xinh.

 

Dương Yến Đông và Lục Ngôn Thâm cùng lớn lên, học chung trường cấp 3, vào đại học cũng đi du học chung một nước, xem như là bạn nối khố hai mươi mấy năm.

 

Dương Yến Đông khác với người chìm đắm trong công việc như Lục Ngôn Thâm, luôn là thiếu gia thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không dính phấn hoa.

 

Đương nhiên, mỗi ngày Tổng giám đốc Lục bận rộn làm việc, rất ít chú ý đến chuyện tình của Dương Yến Đông, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, nhìn thấy đối phương dẫn theo phụ nữ khác, cũng không can thiệp nhiều.

 

Dương Yến Đông xách một phần đồ ăn của đầu bếp giỏi ở Hòa Mục, đi lên văn phòng của Lục Ngôn Thâm.

 

Dương Yến Đông thấy tầng làm việc của tổng tài vẫn đèn đuốc sáng trưng, trợ lý bảo có người tăng ca, mọi người nhìn thấy anh ấy, lễ phép gọi: “Tổng giám đốc Dương.”

 

Dương Yến Đông gật đầu, đi vào văn phòng của Lục Ngôn Thâm.

 

“Gặp cậu còn khó hơn gặp lãnh đạo quốc gia, muốn gặp cậu, tổ chức tiệc để cậu tẩy trần thôi còn phải hẹn trước, cậu nói xem cậu có quá đáng không? Có ai làm như vậy với bạn mình không?” Dương Yến Đông đặt đồ ăn lên bàn.

 

Chu Mặc vừa nói với anh Dương Yến Đông lên đây, không ngờ còn mang theo bữa tối.

 

Lục Ngôn Thâm đã liên tục tăng ca gần một tháng, đừng nói gặp mặt, ăn cơm cũng tạm bợ, không ngẩng đầu, “Nên?”

 

Dương Yến Đông: “Cắt đứt quan hệ đi!”

 

Lúc này Lục Ngôn Thâm mới ngẩng đầu nhìn anh ấy, Dương Yến Đông đã lấy đồ ăn ra giúp anh, bày xong xuôi, 3 món 1 canh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Một người ăn cơm, một người chơi di động.

 

Đột nhiên, Dương Yến Đông đưa điện thoại tới trước mặt Lục Ngôn Thâm đang ăn cơm, hỏi: “Tổng giám đốc Lục, xem giúp tôi cô nàng này thế nào?”

 

Lục Ngôn Thâm vừa nghe đã biết tên này lại muốn đổi bạn gái, chỉ ngẩng đầu thoáng nhìn màn hình di động.

 

Giây tiếp theo, Lục Ngôn Thâm nhíu mày, đồng thời buông đũa.

 

Dương Yến Đông hào hứng nhìn Lục Ngôn Thâm, “Đậu xanh, Tổng giám đốc Lục nhà ta cũng bị thu hút?! Xem ra thẩm mỹ của tôi có tiến bộ.”

 

Lục Ngôn Thâm không nói chuyện, không chớp mắt nhìn Dương Yến Đông, nhẹ gõ ngón tay lên tay vịn chiếc ghế, rất lãnh đạm.

 

Dương Yến Đông lấy lại di động, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy trên hot search, mới vào nghề nửa năm, tên Quý Minh Noãn, ai da, mỗi cái chớp mắt mỗi nụ cười đều là dáng vẻ tôi thích.”

 

Lục Ngôn Thâm nhớ lại mỗi cái chớp mắt mỗi nụ cười của Quý Minh Noãn, lập tức nhíu mày.

 

“Người này không được.”

 

Dương Yến Đông kinh ngạc “A” một tiếng, “Vì sao? Cô ấy rất xinh. Sao không được? Tôi nói nhé, ánh mắt trực nam của cậu thấy không được, mỹ nữ này là loại xinh nhất trong giới giải trí đấy.”

 

Đột nhiên, Dương Yến Đông nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lục Ngôn Thâm, thầm giật mình, sao anh ta cứ cảm thấy chỗ nào không đúng ta?

 

Sao Lục Ngôn Thâm đột nhiên để ý những việc này? Trước kia anh ấy cũng cho Lục Ngôn Thâm xem ảnh của vài phụ nữ, Lục Ngôn Thâm chưa bao giờ đánh giá, không tham gia, cũng không thèm để ý, đêm nay lại nói không được?

 

Anh ấy đột nhiên hiểu ra.

 

Lục Ngôn Thâm không muốn nói nhảm với Dương Yến Đông, nói thẳng: “Vì cô ấy là……”

 

Lục Ngôn Thâm chưa nói xong, Dương Yến Đông lập tức hiểu ra, “Ai, hiểu, hiểu, đừng nói cậu nhìn trúng cô ấy đấy? Đây là gu của cậu à? Cậu thích loại này? Trời đất, Tổng giám đốc Lục trải qua ván cờ sinh tử thì thông suốt rồi?”

 

Lục Ngôn Thâm bị hỏi, không nói gì, cũng không nói rõ có cảm giác gì. Thích à? Anh chỉ cảm thấy Quý Minh Noãn là vợ mình mới đồng ý thử.

 

Lục Ngôn Thâm cầm đũa, gắp một miếng măng, nghiêm túc nói: “Cô ấy là vợ tôi!”

 

Dương Yến Đông suýt phun nước!

 

“Gì? Sao có thể? Tổng giám đốc Lục dạo quỷ môn quan một vòng về, có phải đầu bị cửa quỷ môn quan kẹp không?” Sao Lục Ngôn Thâm nói chuyện quỷ dị vậy?

 

Lục Ngôn Thâm có vợ? Hơn nữa cô ấy còn là một nghệ sĩ nhỏ trong giới giải trí? Tuyệt đối không thể.

 

Trong ấn tượng của Dương Yến Đông, Lục Ngôn Thâm là người thích phụ nữ ôn nhu trí thức, thông minh tháo vát, như Cố Ảnh, dù không phải loại này, cũng tuyệt đối không cưới nghệ sĩ.

 

“Tôi chỉ nói lần cuối, cô ấy là vợ tôi.”

 

Dương Yến Đông sửng sốt hai giây, “Sao đột nhiên cưới vợ? Chuyện khi nào?”

 

Lục Ngôn Thâm cầm đũa nhìn Dương Yến Đông: “Lúc tôi hôn mê.”

 

Lần này, Dương Yến Đông thật sự không nhịn được phun nước.

 

Lục Ngôn Thâm bị ngốc thật rồi?

 

“Hôn mê? Hai người kết hôn thế nào? Không phải, Tổng giám đốc Lục, cậu muốn đi khám bác sĩ không? Cậu đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi đấy!”

 

“Chỉ số thông minh của cậu không hiểu được thật.”

 

Lục Ngôn Thâm mặc kệ anh ấy, tự ăn bữa tối, cũng không ngại Dương Yến Đông nghĩ thế nào.

 

Dương Yến Đông quan sát Lục Ngôn Thâm, phát hiện anh không giống nói giỡn, cho nên đó là thật?

 

Hôn mê? Kết hôn thế nào? Không đùa chứ?

 

Dương Yến Đông ngẫm lại, cảm thấy Lục Ngôn Thâm kết hôn chưa không phải trọng điểm, trọng điểm là đêm nay anh ấy đã tránh được một kiếp nạn.

 

Nếu đêm nay anh ấy không đi tìm Lục Ngôn Thâm, ngày mai còn chuẩn bị tung tăng chạy đi theo đuổi Quý Minh Noãn, cũng không biết có bị mấy thủ đoạn của Lục Ngôn Thâm tra tấn đến chết không.

 

Hu hu hu, tổng tài bá đạo đáng sợ quá.

 

*

 

Hôm sau, Tổng giám đốc Lục luôn rời giường lúc 6 giờ cố ý chờ Quý Minh Noãn cùng ăn sáng ở nhà ăn lầu 1.

 

Mấy ngày nay Quý Minh Noãn chuẩn bị vào đoàn làm phim, ngày nào cũng dậy lúc 7 giờ, hận không thể tranh thủ mỗi phút học thuộc kịch bản.

 

Sáng hôm nay, cô cho rằng cô lại có thể một mình hưởng thụ bữa sáng ngon miệng, ai biết Lục Ngôn Thâm ra ngoài lúc 7 giờ còn xem tin tức ở phòng khách.

 

Lục Ngôn Thâm nhìn cô đi tới, tắt TV.

 

Anh đứng lên, đi đến bàn ăn: “Chào buổi sáng, cùng ăn sáng đi.”

 

Quý Minh Noãn sửng sốt, đã hơn 7 giờ, Tổng giám đốc Lục còn chưa ăn sáng? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh như muốn đàm phán với cô……

 

“Chào buổi sáng.”

 

Quý Minh Noãn ngồi đối diện Lục Ngôn Thâm.

 

Quý Minh Noãn phát hiện thời gian cô và Lục Ngôn Thâm ở chung đều ở trên bàn cơm, đặc biệt là bữa sáng.

 

Từ khi Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, luôn đi sớm về trễ, bác sĩ từng khuyên anh không cần quá vất vả, kết quả kiểm tra chẳng khác gì trước kia, bác sĩ dặn anh hai lần rồi thôi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Lục Ngôn Thâm cũng quay về cuộc sống làm việc bận rộn của trước kia, Quý Minh Noãn ngẫu nhiên có hoạt động, cần dậy sớm mới gặp anh, cùng ăn sáng.

 

Hôm nay Quý Minh Noãn cảm thấy Lục Ngôn Thâm đang đợi cô.

 

Quý Minh Noãn vùi đầu ăn, không biết Lục Ngôn Thâm đã ăn xong, cũng nhìn cô.

 

Chờ đến khi Quý Minh Noãn phát hiện ánh mắt ái muội kia, đã ăn no căng, ngẩng đầu ợ một cái.

 

Lục Ngôn Thâm cười, “No chưa?”

 

Quý Minh Noãn gật đầu: “No rồi.”

 

“Tôi xin lỗi chuyện hôm qua, biết trễ quá.” Lục Ngôn Thâm nói.

 

Quý Minh Noãn ngẩn ra, ngơ ngác cười, “À, vụ kia, không sao, tôi có thể tự xử lý.”

 

Lục Ngôn Thâm gật đầu, “Ừm.”

 

Quý Minh Noãn đột nhiên bị thầy giáo điểm danh, trùng hợp đưa ra đáp án đúng nên thở phào, tuy không biết vì sao anh đột nhiên quan tâm tin đồn trong giới giải trí, nhưng Tổng giám đốc Lục chẳng thể phân thân, rút một chút thời gian để an ủi cô, cô vẫn cảm thấy rất…… Vui vẻ.

 

Lục Ngôn Thâm thoáng nhìn đôi mắt của Quý Minh Noãn, tim lập tức lỡ nhịp, anh nghĩ tới những gì Dương Yến Đông nói tối hôm qua.

 

Anh đột nhiên cười: “Hy vọng lần sau em có khó khăn, sẽ nghĩ đến tôi đầu tiên.”

 

Quý Minh Noãn nghe vậy cụp mắt, sao nghe những lời này lại ái muội thế, ngẫm lại hiện tại cô cũng coi như là người nằm trong phạm vi bảo vệ của nhà họ Lục, dù Lục Ngôn Thâm và cô không thân thiết, anh cũng không đến mức không giúp cô.

 

Quý Minh Noãn thấy ấm lòng, “Thật ra cũng không tính là khó khăn, chỉ là chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng là ổn, giới chúng tôi thường có hiểu lầm va chạm gì đó mà, anh không cần lo lắng thay tôi.”

 

Người vừa khẩu thị tâm phi vừa muốn tự lực cánh sinh là Quý Minh Noãn nói xong thì hối hận, chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, cũng muốn một vòng tay ấm áp bảo vệ cô.

 

Tổng giám đốc Lục cũng không phải người như thế.

 

Quý Minh Noãn tưởng tượng cảnh Lục Ngôn Thâm thế này: —— khi con gái khóc lóc đòi anh ôm, anh chỉ biết lấy một tấm thẻ đen: Thích mua gì, cà thẻ này.

 

Chỉ cần đừng làm phiền tôi!

 

Quý Minh Noãn lập tức bình thường lại, người đàn ông như vậy chỉ thích hợp kết hôn với công việc.

 

Lục Ngôn Thâm nhìn dáng vẻ bất cần của Quý Minh Noãn, ánh mắt hờ hững, thanh âm khàn khàn: “Ừm, vậy là tốt rồi.”

 

Quý Minh Noãn: “……”

 

Ừm, khá tốt, dù sao cũng là tổng tài bá đạo lạnh nhạt vô tình, không thể chờ mong anh nói một câu: cục cưng, dù anh không giúp em được, cũng có thể an ủi em, ở cạnh em.

 

Không thể nào, cả đời cũng không thể.

 

Lục Ngôn Thâm sững lại, nói: “Nếu em còn không thoải mái vì chuyện kia, đi dạo phố với Chân Chân đi.” Dù sao tôi cũng không có thời gian đi với em.

 

Theo cách nói của Chân Chân: Tiêu tiền có thể làm phụ nữ vui vẻ, nếu còn chưa vui, chứng tỏ chưa tiêu đủ tiền. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 

 

Quý Minh Noãn khéo léo cười mà không mất lễ phép: “Ừm, muốn vui, phải tiêu tiền.”

 

Lục Ngôn Thâm tự cho rằng bản thân đã hiểu lòng dạ đàn bà, nhìn Quý Minh Noãn đang cười, gật đầu: “Được, tôi đi làm đây.”

 

Bye bye nha.