Quý Minh Noãn nhận được cuộc gọi của người đại diện tên Hà Lộ của Tập đoàn Đường Hoa, vừa kết thúc mát xa bằng tinh dầu, cảm thấy thoải mái.
Tập đoàn Đường Hoa là công ty truyền thông giải trí nổi danh ở Hoa Quốc, công ty này bồi dưỡng rất nhiều minh tinh nổi tiếng, quản lý mười mấy tiểu hoa tiểu sinh, nghệ sĩ vừa vào nghề đều muốn ký hợp đồng với công ty của họ. Bọn họ đầu tư các lĩnh vực như điện ảnh, phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ, đ ĩa nhạc. Không nói khoa trương, Đường Hoa tuyệt đối có thể được gọi là ông trùm truyền thông ở Hoa Quốc. Đường Hoa có tiếng khó vào, không dễ dàng ký hợp đồng với nghệ sĩ nhỏ, hiện tại tự gọi điện thoại cho cô? Còn là quản lý giỏi nhất của Đường Hoa? Hà Lộ là quản lý của Ban quản lý nghệ sĩ Tập đoàn Đường Hoa, vào nghề lúc 16 tuổi làm ca sĩ, ra sau màn ảnh lúc 24 tuổi, có thể làm việc 18 tiếng một ngày mà không nghỉ ngơi, dẫn dắt 5 minh tinh nổi tiếng, là người quản lý giỏi nhất trong Đường Hoa. Cô nhớ nguyên chủ trong tiểu thuyết trải qua không ít sóng gió mới có cơ hội hợp tác với Hà Lộ, nhưng cốt truyện đã bị thay đổi, nhanh như vậy tìm tới cửa rồi? Nếu đổi thành trước kia, chắc chắn cô không suy nghĩ đã đồng ý, nhưng nghĩ đến nam chính Mục Hàn trong công ty này, mà Hà Lộ còn là tâm phúc của Mục Hàn, cô cảm thấy mắt đau đau. Cô nghĩ đến giọng nói lạnh băng của Mục Hàn: bỏ đứa con, tôi chỉ cần giác mạc của cô ta, cô hơi sợ. Hơn nữa, cô nhớ không lầm hiện tại Hà Lộ đúng là người đại diện của An Tư Nhã, trước khi nam chính và bạch nguyệt quang chưa ở bên nhau, cô sẽ cố gắng rời xa bọn họ. Hà Lộ nói: “Quý Minh Noãn phải không? Tôi là quản lý Hà Lộ công ty Đường Hoa, tôi muốn làm người đại diện của cô, cô có thời gian nói chuyện với tôi không?” Cách nói chuyện và cách Hà Lộ làm việc như nhau, không dây dưa, sấm rền gió cuốn. Quý Minh Noãn thất thần, sửng sốt vài giây, đến khi bên kia không kiên nhẫn nói: “Hello?” Quý Minh Noãn phục hồi tinh thần, từ chối: “Ngại quá, tôi không muốn ký hợp đồng với các cô.” Cô không thể đi vào lãnh địa của Mục Hàn, chẳng sợ cốt truyện đã thay đổi. Hà Lộ sửng sốt, trừ nghệ sĩ hạng A đã có tài nguyên, chưa từng có người từ chối lời mời ký hợp đồng của công ty, có phải Quý Minh Noãn bị ngốc không? Hay…… Quá tự phụ? Hà Lộ trượt con chuột, nheo mắt nhìn tài liệu của Quý Minh Noãn trên màn hình máy tính, dựa vào ánh mắt chuẩn xác của cô ấy, Quý Minh Noãn có vẻ ngoài và kỹ thuật diễn xuất như thế, có thể dễ dàng nổi tiếng, tương lai đáng mong chờ. Cô ấy nhíu mày, hỏi: “Vì sao?” Điểm này không hề giống với tính cách của cô ta, cô ta chưa bao giờ ăn nói khép nép, hỏi người khác vì sao, chỉ biết hỏi có thể không! Quý Minh Noãn nhàn nhạt cười: “Hà tiểu thư, mọi người đã trưởng thành, cần gì phải hỏi vì sao? Không muốn thì không muốn thôi, tôi đang bận, cúp máy nhé, tạm biệt.” Sau đó cô tiêu sái cúp điện thoại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. Hà Lộ ngơ ngẩn nhìn điện thoại, wtf? Quý Minh Noãn cũng không muốn như vậy, để đối phương đánh mất suy nghĩ đó, kiên quyết một chút thì tốt hơn. Hơn nữa cô cảm thấy chuyện nào cũng quỷ dị, vì sao Hà Lộ nhanh như vậy tới tìm cô? Rốt cuộc ai ở sau lưng thao túng cả mọi chuyện? Đúng là làm người ta đau đầu. Hà Lộ bị Quý Minh Noãn từ chối, căng da đầu đi tìm Mục Hàn. Mục Hàn nghe Hà Lộ thuật lại, cao thâm khó đoán cười: “Ừm, biết rồi, ra ngoài đi.” Hà Lộ nghi hoặc hỏi: “Không cần hỏi lại?” Mục Hàn bắt chéo tay đặt lên bàn, trầm tư hai giây, “Không cần, tôi tự đi tìm cô ấy.” Hà Lộ làm quản lý, lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, nghe Mục Hàn nói vậy, cũng kinh ngạc mở to hai mắt, Mục Hàn chuẩn bị đích thân ra mặt vì một tiểu minh tinh? Quý Minh Noãn này rốt cuộc là miếng bánh ngon gì? Sao cô ấy lại cảm thấy mình không cẩn thận bị thiệt trăm triệu? * Công chúa Chân Chân cúp điện thoại, lái chiếc Ferrari màu đỏ, dẫn Quý Minh Noãn bắt đầu mùa mới của chương trình thực tế tên Cuộc sống Nhàn nhã của Phú bà. Công chúa Chân Chân chê bai: “Quý Minh Noãn, sao lần nào chị cũng không lái xe vậy? Còn muốn em làm tài xế cho chị à? Chị còn liêm sỉ không?!” Công chúa chê bai ngoài miệng, nhưng vẫn muốn giữ cô chị dâu mạnh mẽ, ăn nhiều uống nhiều này ở lại. Có lẽ anh trai vừa bệnh nặng xong, chức năng nào đó của cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục thôi, anh trai hẳn không phải loại đàn ông yếu ớt. Cô ấy nghĩ đến lần đó Quý Minh Noãn nói phải đi, anh trai tắt thở, cô ấy bây giờ còn thấy sợ hãi. Nếu cô ấy không chính mắt thấy nhịp tim của anh trai hồi phục sau khi Quý Minh Noãn trở về, cô ấy mới không hiếm lạ con quỷ nghèo này không biết xem sắc mặt của người khác, không dịu dàng, còn kiêu ngạo. Cô thoáng nhìn chiếc lắc tay kim cương Quý Minh Noãn tặng cho cô trên cổ tay, chậc, cũng khá đẹp đấy chứ. Quý Minh Noãn chắc đã xem rất nhiều tin thời trang mới chọn được món này để lấy lòng cô, đúng là phí tâm, chị ấy đã làm đến bước này, thôi vậy không so đo với chị ấy nữa. Quý Minh Noãn không biết Lục Chân Chân đã tự biên tự diễn trong mấy giây ngắn ngủi, nhớ đến kiếp trước bận rộn làm việc, đi đâu cũng dẫn trợ lý ngồi xe bảo mẫu, máy bay, thật sự không có kinh nghiệm lái xe, nhưng cũng chẳng ngăn cản cô thích siêu xe. Quý Minh Noãn khoanh tay nhìn phía trước, “Lười lái.” Lục Chân Chân nghe vậy cũng cảm thấy không thể trách cô, nhà cô nghèo như vậy, phỏng chừng không có xe bốn bánh. Lục Chân Chân nghĩ Quý Minh Noãn đạp xe đạp không có chuông băng qua con hẻm nhỏ tối, cảm thấy đáng thương. Lục Chân Chân nghĩ đến đây, chợt nảy ra ý tưởng, chi bằng nhân thời cơ này tặng cho chị ấy một chiếc xe? Cô cũng không muốn lấy lòng đối phương, chỉ cảm thấy anh trai không biết cố gắng, nếu mua một chiếc xe cho Quý Minh Noãn, có lẽ chị ấy sẽ quên mất buổi tối không vui vẻ hôm qua. Lục Chân Chân chưa kịp suy nghĩ tiếp, Quý Minh Noãn bất mãn nói: “Lục Chân Chân, rốt cuộc em muốn dẫn chị đi đâu?” Cô vốn dự định đến căn hộ to của Lục Chân Chân hưởng thụ một ngày làm phú bà nhàn nhã. Giữa trưa cô sẽ ăn bò bít tết nấu bởi đầu bếp nổi tiếng được mời từ Pháp, uống một chút Lafite năm 82, ngủ trưa để dưỡng nhan, đi trung tâm thương mại mua sắm, buổi tối ăn món Nhật, thuận tiện mở tiệc. Ai biết tên này như bị tăng động, không yên một giây nào, cứ đòi chạy ra ngoài. “Em muốn mua xe, đi không?” Quý Minh Noãn lắc đầu: “Chị đã bị Ferrari của em làm cho muốn nôn, sắp không được nữa rồi, giao lộ phía trước có chỗ dừng xe, cảm ơn.” Lục Chân Chân đúng là kẻ thạo tiêu tiền, tùy tiện nói mua xe là mua xe, nếu cô không nhìn thấy gara của công chúa, có lẽ còn ủng hộ đấy, nhưng nghĩ đến người có số khổ như Lục Ngôn Thâm, kiếm nhiều tiền chẳng có ngày nghỉ, cô không muốn đi nữa. Lục Chân Chân nghiến răng: “Không được! Chị phải đi với em!” Quý Minh Noãn: “Không, người ta chỉ muốn mua váy và túi xách thôi.” “A, Quý Minh Noãn, chị ghê quá.” Cuối cùng Lục Chân Chân vẫn cúi đầu trước Quý Minh Noãn vì người anh yếu ớt. Công chúa phá của ăn cơm xong, bắt đầu mua sắm, cầm mấy tấm thẻ đen dẫn Quý Minh Noãn đi trung tâm thương mại. Quý Minh Noãn nghĩ có lẽ tối hôm qua Lục Ngôn Thâm bị mình đá nội thương, tính toán mua quà để bồi thường anh. Cô nghĩ đến món quà lần trước bị Lục Ngôn Thâm chê nhỏ, cảm thấy lần này nên mua món lớn hơn. * Cô gái phá của ở bên này bắt đầu mua sắm, Tổng giám đốc Lục bên kia vất vả lắm mới bàn xong mấy cuộc họp. Đến chạng vạng, Chu Mặc cầm máy tính bảng báo cáo hành trình: “Tổng giám đốc Lục, 7 giờ hẹn Triệu Đổng ăn cơm ở Thủy Vân Gian, hiện tại xuất phát là được.” Lục Ngôn Thâm nhìn di động, nhìn thấy mấy đối tác mời anh tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán, còn có mấy tấm ảnh và video Lục Chân Chân gửi cho anh. Từ khi Quý Minh Noãn vào nhà bọn họ, Chân Chân thi thoảng báo cáo thu hoạch của cuộc sống với anh, mà Quý Minh Noãn chưa biết chuyện đó. Mấy tấm ảnh này đều chụp bóng lưng Quý Minh Noãn thử váy, Lục Ngôn Thâm càng xem càng cảm thấy Quý Minh Noãn xinh đẹp. Hơn nữa anh nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện Quý Minh Noãn thay đổi kiểu tóc. Anh nhắn lại một chữ: 【 Đẹp 】, cất di động. Chu Mặc phát hiện mấy ngày nay Tổng giám đốc Lục xem di động nhiều hơn trước đó, thậm chí thường xuyên mở ảnh của phụ nữ để xem, tuy Chu Mặc không nhìn thấy là ai, nhưng cũng không khó đoán đó là Quý tiểu thư trong nhà Tổng giám đốc Lục. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. Dựa vào tính cách kiệm lời của ông chủ, anh ấy cũng không dám tò mò nhiều. * Thủy Vân Gian nằm ở một con hẻm nhỏ cổ kính ở trung tâm Thành phố Yến, tuy thoạt nhìn không thu hút, nhưng lại có yêu cầu rất cao. Nơi này chỉ áp dụng mở cửa với thành viên, phí vào hội cơ bản sáu con số, hơn nữa, tiền nằm đúng chỗ cũng chưa làm được thẻ thành viên, phải có lời mời của thành viên trong đó mới làm được thẻ thành viên. Nơi đây không chỉ tượng trưng cho tiền tài, còn là địa vị cũng như quan hệ xã giao rộng lớn trong xã hội. Thành phố Yến sáng đèn rực rỡ, ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách, không chỗ nào không phồn thịnh và náo nhiệt. Lục Ngôn Thâm nhìn cảnh đêm lướt qua, đột nhiên nhớ tới tối qua Quý Minh Noãn đáng thương kêu tên anh. Không lâu trước đó, lúc Lục Ngôn Thâm đang hấp hối, cũng nhớ Quý Minh Noãn gọi tên anh như thế bên tai anh. Giọng nói trong trẻo dịu dàng. Anh mất tự nhiên nở một nụ cười. Chu Mặc thoáng nhìn thấy Lục Ngôn Thâm mỉm cười, còn tưởng rằng mình nhìn lầm! Chẳng phải Tổng giám đốc Lục ghét bàn chuyện với Triệu Đổng nhất sao? * Anh đến Thủy Vân Gian sớm hơn thời gian đã hẹn 10 phút. Triệu Đổng và mấy người phụ trách đã ngồi trong phòng chờ, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm đ ến, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục, lâu không gặp, anh khỏe không?” Anh ta nghe nói Lục Ngôn Thâm dạo một vòng quỷ môn quan, đại nạn không chết, hiện tại trở về công ty, không ít đối tác bắt đầu đặt lịch xã giao với anh. Đêm nay Triệu Đổng muốn tranh thủ giành quyền xây dựng mảnh đất khu ngoại ô Thành phố Hằng trước đó Hằng Thịnh đã mua. Trước khi Lục Ngôn Thâm gặp tai nạn, anh ta là đối tác chiến lược của Hằng Thịnh, cũng là nhà thầu của Hằng Thịnh, sau khi Lục Ngôn Thâm bị tai nạn, vài kẻ bắt đầu ít hợp tác với Lục Ngôn Thâm. Hiện tại Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, đương nhiên anh ta muốn lấy lòng đối phương. Mấy người chào hỏi vài câu, Triệu Đổng ám chỉ: “An Nghi, còn không mau lấy một điếu thuốc cho Tổng giám đốc Lục?” Lúc này Lục Ngôn Thâm mới nhìn cô gái ngồi bên cạnh anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.” Triệu Đổng thấy Lục Ngôn Thâm không thích thứ này, thúc giục Lương An Nghi pha trà, “Nhanh pha trà cho Tổng giám đốc Lục đi, tôi đã gọi trà Lão Đồng Hưng năm 1921 rồi đấy, Tổng giám đốc Lục biết thưởng thức trà, cùng nếm thử đi.” Lương An Nghi ngại ngùng nhìn Lục Ngôn Thâm, bỗng dưng sửng sốt, thì ra đây là giám đốc của Tập đoàn Hằng Thịnh? Cô ta không ngờ anh trẻ và điển trai như vậy. Dù Lương An Nghi nhìn quen nam thanh nữ tú trong giới giải trí, vẫn cảm thấy Lục Ngôn Thâm xuất chúng, hơn chứ không kém mấy tiểu sinh. Lương An Nghi ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ. Cô ta nghe nói Lục Ngôn Thâm không thích uống rượu ngon, thích thưởng thức trà. Hôm nay mục đích Triệu Đổng tìm cô ta cũng rất rõ ràng, vì lấy lòng Lục Ngôn Thâm. Ban đầu cô ta còn kháng cự, giờ cô ta đã có địa vị ở giới giải trí, không giống trước kia nữa, nói gì cũng được xem như là nghệ sĩ hạng B, khoảng thời gian trước còn lấy được nhân vật nữ phụ phim Bích Vân Truyện, nếu không có gì sơ sót, có lẽ rất nhanh có thể bay lên mây. Triệu Đổng tiết lộ đối phương là lãnh đạo của Hằng Thịnh, cô ta cũng chỉ ỡm ờ, không ngờ rằng người tới là Lục Ngôn Thâm. Cô ta lặng lẽ nhớ lại nghệ thuật uống trà, rửa dụng cụ pha trà, không làm sai trình tự pha trà, thở phào, nhìn Lục Ngôn Thâm ngồi bên cạnh. Cuối cùng, cô ta cầm ly trà, đưa cho Lục Ngôn Thâm, “Tổng giám đốc Lục, mời uống trà.” Lục Ngôn Thâm nhìn đối phương, gật đầu nhận ly trà, “Cảm ơn.” Lương An Nghi cười, “Đừng khách sáo.” Triệu Đổng thấy bầu không khí hòa hợp, gọi người lên đồ ăn, mà Lục Ngôn Thâm nếm một ngụm trà được pha rất công phu, hơi nhíu mày, đặt ly xuống. Lãng phí rồi. Mấy người rượu đủ cơm no, Triệu Đổng nháy mắt ra hiệu với Lương An Nghi, nói với Lục Ngôn Thâm: “An Nghi, nghe nói gần đây em học được gì ấy nhỉ, điệu nhảy đó tên là gì nhỉ, chi bằng nhảy ở hiện trường cho tụi anh xem đi?” Lương An Nghi do dự, chuẩn bị cởi áo khoác mỏng, ngẫu hứng biểu diễn Kinh Hồng vũ. Lục Ngôn Thâm dùng ngón tay thon dài cọ vào mép ly, xua tay lúc đối phương cởi áo khoác, tỏ vẻ từ chối, lạnh lùng nói: “Không cần.” Lục Ngôn Thâm tùy ý tìm cớ, lạnh nhạt nói: “Lương tiểu thư mang giày cao gót.” Lương An Nghi bồi hồi, hiểu lầm hành động của Lục Ngôn Thâm giải vây cho cô ta. Triệu Đổng không hề hay biết Lục Ngôn Thâm đã bực bội, nói: “Có gì đâu, gần đây An Nghi mới nhận phim mới của đạo diễn Quách Chấn Xuyên, Vân Truyện gì ấy, học điệu nhảy này rất lâu, không dễ đâu.” Lục Ngôn Thâm nghe ba chữ Quách Chấn Xuyên, lập tức dựng lỗ tai, đây chẳng phải đạo diễn bộ phim mới của Quý Minh Noãn? Thì ra là nghệ sĩ cùng tổ. Anh nghĩ đến khoảng thời gian trước Quý Minh Noãn phải tập luyện kỹ năng, ngày nào cũng mệt mỏi về nhà, đúng là không dễ dàng. Lục Ngôn Thâm không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Đại danh của đạo diễn Quách như sấm bên tai, nhất định là tác phẩm hay.” Lương An Nghi nghe vậy, dừng cởi áo khoác, mở to mắt nhìn Lục Ngôn Thâm. Rõ ràng Lục Ngôn Thâm khen đạo diễn Quách, nhưng nội tâm Lương An Nghi thầm nở một đóa hoa vì lời anh nói. Nửa sau buổi tiệc, Lục Ngôn Thâm bắt đầu đàm phán với Triệu Đổng, Lương An Nghi thỉnh thoảng đánh giá người đàn ông được trời ưu ái. Cô ta nhìn thế nào cũng cảm thấy thích. Tới lúc tan tiệc, Lục Ngôn Thâm nếm một ngụm trà Phổ Nhĩ, ám chỉ: “Trà ngon, nhưng không nên có quá nhiều người, quá ồn.” Triệu Đổng bị Lục Ngôn Thâm nói vậy thì xụ mặt, cả đêm không vớt được chỗ tốt, còn bị đối phương không ngừng ép giá, nghẹn muốn chết. Anh ta nhìn Lục Ngôn Thâm ra khỏi phòng, Lương An Nghi còn ngồi tại chỗ, anh ta đá bàn, đối phương giật mình, “Đi theo đi, cả đêm nghĩ gì thế? Cô nghĩ kêu cô tới đây để pha trà thôi hả?” Lương An Nghi cũng để xe ở bãi đỗ xe, nhanh chóng đi sau theo, nhìn Lục Ngôn Thâm chuẩn bị bước lên Maybach, lập tức gom dũng khí, đi lên phía trước, “Tổng giám đốc Lục.” Chu Mặc vừa mở cửa xe giúp Lục Ngôn Thâm, nghe thấy một giọng nữ trong trẻo gọi Lục Ngôn Thâm, quay đầu nhìn, thấy Lương An Nghi để tóc xoăn đi giày cao gót, nhanh bước tới đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. Nữ minh tinh này có danh khí không nhỏ, em gái Chu Mặc từng thần tượng cô ta một khoảng thời gian, cho nên Chu Mặc biết cô ta. Hình tượng của cô ta trước ống kính là dịu dàng, thông minh, EQ cao, nhưng xem biểu hiện của cô ta đêm nay, anh ấy cảm thấy bình thường. Lương An Nghi chần chờ hai giây, siết chặt di động, ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh đêm nay đã giải vây thay tôi.” Lục Ngôn Thâm nhìn chiếc váy của Lương An Nghi, đối phương mặc áo khoác, bây giờ anh mới nhận ra đây là chiếc váy Quý Minh Noãn từng thử ở Dior mấy hôm trước. Bây giờ anh nhìn lại, chiếc váy này không đẹp vậy nữa. Lương An Nghi ngẩng đầu, phát hiện anh dừng ánh mắt trên chiếc váy của bản thân. Cô ta không tự nhiên nghịch làn váy, mượn của một người bạn khác chiếc váy này, chiếc váy này là thiết kế cao cấp. “Tổng giám đốc Lục?” Lục Ngôn Thâm hoàn hồn, thoáng nhìn gương mặt của cô ta. Thì ra không phải váy khó coi, vì đối phương không thích hợp. “Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Cô ta hít sâu, lấy hết can đảm lấy danh thiếp của mình ra, đưa tới trước mặt Lục Ngôn Thâm, nói: “Tổng giám đốc Lục, đây là danh thiếp của tôi, nếu có cơ hội, tôi muốn tìm một lúc nào đó mời anh ăn cơm, cảm ơn anh giải vây giúp tôi.” Lục Ngôn Thâm nhìn đối phương đưa danh thiếp, mới nghĩ đến ban nãy bảo đối phương đừng nhảy múa, thì ra đối phương đã hiểu lầm. Anh nhàn nhạt cười, “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ không hứng thú xem cô nhảy thôi.” Lương An Nghi mờ mịt nhìn anh, lập tức hổ thẹn, căng da đầu nói tiếp. “Vậy… Tổng giám đốc Lục thích gì nhỉ? Tôi có thể học.” Lục Ngôn Thâm cười khẩy, “Cô có thể về học lại chương trình Ngữ Văn, không hiểu ý nghĩa dễ hiểu như vậy mà, cô làm thế nào làm được diễn viên vậy? Đọc thoại nhờ lồ ng tiếng à?” Chu Mặc nhìn Lương An Nghi với vẻ thương hại, phát giác đối phương chẳng thông minh. Gương mặt Lương An Nghi lập tức trắng bệch, cô ta chẳng nói được câu nào. Lục Ngôn Thâm làm lơ tấm danh thiếp đối phương đưa, chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng thấy một hình bóng quen thuộc đi tới chỗ anh. Sau đó cô ấy điệu đà phá vỡ sự yên tĩnh lúc này: “Anh ~”