Edit:Tiểu Đặng

"Mẹ, ngày hôm qua đi xem điện ảnh con gặp một người tên Trần Tuyết, mẹ có biết không?" Giản Dao vẫn muốn thăm dò, rốt cuộc cô có phải xuyên sách hay không.

"Trần Tuyết a, mẹ biết." Diệp mẫu nói: "Cô ấy không phải là con gái của bí thư Trần gia thôn sao?Không phải cô ấy đã kết hôn cách đây một thời gian à?"

"Gả cho ai vậy ạ?"

Diệp mẫu tiếp tục nói: "Gả đến nhà lão Hàn sau núi Đào Hoa thôn." Nói đến việc này, Diệp mẫu không dừng được câu chuyện.

"Cũng không biết cô gái kia nghĩ sao, đang êm đang lành một hoàng hoa khuê nữ, lại gả qua làm mẹ kế, Hàn gia đời sau có ba đứa con, đứa lớn nhất cũng bảy tám tuổi."

Nghe thế, Giản Dao liền biết không thoát được kết cục là xuyên sách, đều đúng a.

Diệp đại tẩu cũng nói theo: "Trần Tuyết lúc trước không phải còn cùng thanh niên trí thức trong đội bọn họ nói đối tượng sao, hai người cùng một chỗ đã lâu.

Thanh niên trí thức kia trông có chút gầy yếu, nhưng rất văn nhã, vừa nhìn liền biết không phải người có thể làm việc, bí thư Trần luôn không đồng ý chuyện của bọn họ, thật vất vả mới không nhắc lại chuyện này, kết quả Trần Tuyết không biết như thế nào, lại muốn cùng thanh niên trí thức kia chia tay, khiến người Trần gia tức muốn chết.

Không bao lâu liền gả đến Hàn gia, nghe nói cùng nhà mẹ đẻ làm loạn hết cả lên, cũng không biết nghĩ sao nữa."

Giản Dao:......

Giản Dao biết Trần Tuyết nghĩ như thế nào, trong sách có ghi.

Hàn Thanh Vân đời trước từng giúp đỡ Trần Tuyết, nên Trần Tuyết muốn báo đáp công ơn của hắn.

Cô biết Hàn Thanh Vân về sau cưới một người vợ không tốt, khiến ba đứa con của hắn bị hại, đứa chết đứa tàn tật suốt đời, cũng không có kết cục tốt.

Nguyên bản Hàn Thanh Vân cưới vợ chính là vì chiếu cố mấy đứa nhỏ, kết quả lại thành hại con, đây là việc hắn hối hận nhất.

Trần Tuyết biết điểm này, liền muốn giúp hắn chiếu cố tốt con của hắn.

Biện pháp tốt nhất chính là gả cho hắn.

Sau đó Trần Tuyết một bên hấp dẫn chú ý của Hàn Thanh Vân, một bên tiếp xúc con của hắn, chiếm được hảo cảm của bọn nhỏ, rốt cuộc khiến cho Hàn Thanh Vân chú ý.

Hàn Thanh Vân biết ý đồ của cô, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.

Sau đó Trần Tuyết liền nói muốn cùng hắn làm giao dịch.

Cô giúp hắn chiếu cố hài tử.

Hắn cho cô chỗ dựa, để cô dựa vào giúp cô giải quyết phiền toái.

Hai người cứ như vậy kết hôn.

Giản Dao cảm thấy, Trần Tuyết hẳn là có chút tình cảm với Hàn Thanh Vân.

Bằng không chỉ mỗi việc báo ân, còn không đến mức đem chính mình đặt vào việc này.

Hàn Thanh Vân đời trước chỉ là từng giúp cô ấy chút việc, lại không phải liều mình cứu cô ấy.

Aiz, chuyện xưa của người khác tuy rằng cũng có khúc chiết, tốt xấu có cái kết cục viên mãn.

Giản Dao đưa mắt nhìn Diệp Vệ Đông đang bổ củi trong sân, lại khỏi nhớ tới kết cục của hắn ở trong sách.

......

Diệp Vệ Đông hoàn toàn không biết gì cả, bổ xong củi, liền rửa sạch tay, đi thẳng đến chỗ cô.

"Đi thôi."

Đã bàn trước là hôm nay đi trấn trên gặp bằng hữu của hắn.

Giản Dao vươn tay, Diệp Vệ Đông đem cô từ trên ghế kéo tới, sau đó nắm lấy không buông, hai người đi đến nhà đội trưởng.

Vợ đội trưởng thấy bọn họ đi lại đây, cười tủm tỉm mà mời bọn họ vào nhà uống trà.

Diệp Vệ Đông nói có việc, liền cự tuyệt.

"Vậy thì.

Vợ Vệ Đông, không có việc gì thường tới nhà thím chơi a."

Giản Dao nói tốt, sau đó chia cho mấy hài tử chơi đùa trong viện hai viên đường, đi theo Diệp Vệ Đông ra cửa.

Đến tiệm cơm quốc doanh trấn trên.

Ngay khi Diệp Vệ Đông cùng Giản Dao bước vào, đã có người hét lên: "Vệ Đông, ở đây!"

Giản Dao theo giọng nói nhìn sang, một người đàn ông dáng người tròn trịa đang kích động vẫy tay gọi bọn họ, và một người đàn ông khuôn mặt đoan chính đang ngồi yên lặng, tuy nhiên ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía bọn họ.

Diệp Vệ Đông mang theo Giản Dao đi qua, cùng bọn họ chạm nắm tay tiếp lại đập vai, sau đó giới thiệu cho Giản Dao.

Giản Dao nhìn phương thức giao lưu giữa mấy nam nhân bọn họ, chỉ cảm thấy thịt thật đau.

Cô yên lặng mỉm cười, làm theo những gì Diệp Vệ Đông đã chỉ cô: "Lý ca, Trần ca, các anh khỏe."

"Em dâu, xin chào xin chào, không cần khách khí, mau mời ngồi." Hai tên trực nam rất ít khi cùng nữ nhân tiếp xúc, tự nhiên có chút câu nệ.

Thật nhanh, đồ ăn đều được mang lên.

Thịt kho tàu, gà hầm nấm, cá hầm cải chua, rau xào......

Mỗi đĩa đều đầy ắp, có đủ các món bày trên bàn, hơn nữa sắc hương vị đều đủ cả.

"Thịt kho tàu là món tủ của nhà họ, em nếm thử."

Diệp Vệ Đông gắp cho Giản Dao một miếng thịt kho tàu, Giản Dao gắp thịt bỏ vào trong miệng, tức khắc ánh mắt liền sáng lên.

Không quá giống hương vị Diệp mẫu làm, nhưng giống nhau là đều ăn ngon.

Thấy cô thích, Diệp Vệ Đông lại gắp cho cô đồ ăn khác.

Lý ca ăn một chút đồ ăn, lại hỏi Diệp Vệ Đông: "Vệ Đông, cậu chuẩn bị trở về bộ đội phải không?"

Diệp Vệ Đông ừ một tiếng, Giản Dao động tác ăn cơm cũng chậm lại.

Trần ca hỏi: "Em dâu có đi tùy quân không, hay vẫn ở nhà?"

Diệp Vệ Đông dừng một chút, liếc mắt nhìn Giản Dao một cái.

Hắn đương nhiên là muốn ở cùng với vợ, nhưng điều kiện tại nơi hắn ở vô cùng khắc nghiệt, hắn không muốn cô ủy khuất.

"Cô ấy ở nhà."

Giản Dao liếc nhìn hắn một cái, trong lòng có chút không cao hứng, cảm thấy thái độ hắn có vấn đề.

Hắn tự mình đưa ra quyết định, căn bản không thương lượng với cô.

Trần ca nháy mắt liền nhìn ra tâm trạng Giản Dao không tốt.

Lập tức nói: "Ở nhà cũng tốt, điều kiện chỗ Vệ Đông rất khó khăn, đến lúc đó không phải là để em dâu chịu khổ sao? Lại nói, anh cùng Lý Thành ở đây.

Em dâu nếu có việc muốn tìm anh, thì lên đồn công an ở trấn trên báo tên anh, Trần Phi, là được."

"Đúng đúng, còn anh làm việc ở lò mổ, em dâu muốn ăn thịt thì cứ đến tìm anh." Lý Thành cũng lập tức nói.

Giản Dao nghe xong lập tức cùng bọn họ nói lời cảm ơn, cười nói: "Vậy thì đến lúc đó em sẽ không khách khí."

"Không cần khách khí, không cần khách khí.

Chúng ta cùng Vệ Đông là quan hệ gì, so với anh em ruột còn đáng tin cậy hơn."

Giản Dao bắt đầu cảm thấy hứng thú, hỏi bọn hắn làm thế nào mà quen biết nhau.

Diệp Vệ Đông xem ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, ở một bên bất lực nhìn.

Trần Phi nhìn Diệp Vệ Đông nháy nháy mắt: Nói sai không biết suy nghĩ, còn phải để huynh đệ vuốt mông ngựa giúp mình.

Lý Thành trung khí mười phần nói: "Khi còn bé, anh không to cao như bây giờ, gầy không khác gì cái que, đánh nhau cũng đánh không lại người ta, nếu không phải Vệ Đông giúp anh, lần đó anh đã bị người ta đánh chết, cũng không biết còn mạng mà ngồi đây không......"

Uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Anh mà là con gái, anh cũng muốn lấy thân báo đáp!"

Diệp Vệ Đông ghét bỏ nói: "Thôi đi, anh mà là con gái, em cũng chướng mắt anh."

Lý Thành ủy khuất nhìn về phía Giản Dao, "Em dâu, em xem nam nhân nhà em, không cho người khác chút mặt mũi nào."

Giản Dao nhìn gương mặt mập mạp Lý Thành lộ ra vẻ ủy khuất, rất là hài hước, nhịn không được cười.

Trần Phi không nói lên lời, hét lên: "Cậu đủ rồi a, anh đây vừa mới ăn cơm no."

......

Sau khi tạm biệt hai người Lý Thành và Trần Phi, Diệp Vệ Đông cùng Giản Dao trở về nhà.

Trên đường về, cả hai đều im lặng không nói chuyện.

Diệp Vệ Đông mang xe đạp đi trả, liền vội vàng về phòng dỗ vợ.

Giản Dao nhìn hắn bước vào phòng, hừ một tiếng.

Diệp Vệ Đông thấp giọng hỏi: "Em muốn tùy quân sao?"

Giản Dao thở phì phì nói: "Không phải là em có muốn hay không, mà là anh căn bản không hỏi qua ý kiến của em, đã thay em đưa ra quyết định."

Diệp Vệ Đông lúc này mới hiểu được, lập tức nhận sai: "Thật xin lỗi, là lỗi của anh."

Thấy thái độ thành thật nhận sai của hắn, Giản Dao lúc này mới thoải mái.

Hỏi hắn: "Anh chừng nào thì đi?"

Diệp Vệ Đông: "Ngày mai đi mua vé, hôm sau lên đường."

Giản Dao sững sờ, cô không nghĩ tới mọi chuyện lại nhanh như vậy.

Một lần nữa cảm thấy hụt hẫng, cô dường như đã quen với sự hiện diện của hắn ở bên cạnh.

"Điều kiện ở...bộ đội thế nào?"

Diệp Vệ Đông nhìn cô, nghiêm túc nói: "Đi xe phải mất ba ngày ba đêm, bộ đội cách thị trấn rất xa, điều kiện xung quanh cũng rất kém......" Dừng một lúc, hắn nói tiếp: "Có vẻ bộ đội đang muốn xây mới phòng dành cho người nhà, đến lúc đó có khả năng điều kiện sẽ tốt hơn một chút, nếu em đến lúc đó nguyện ý......"

Giản Dao nghĩ nghĩ, nói với hắn.

"Vậy chờ phòng dành cho người nhà trong bộ đội xây xong, anh liền làm đơn xin đi."

Giản Dao không muốn làm quả phụ, khẳng định là muốn ở gần Diệp Vệ Đông càng gần càng tốt, như vậy mới có cơ hội thay đổi kết cục của hắn.

Chỉ là Giản Dao cũng không muốn ủy khuất chính mình.

Vẫn là chờ phòng dành cho người nhà trong bộ đội xây xong rồi mới đi.

Dù sao cách thời gian hắn xảy ra chuyện còn khoảng hai ba năm, cũng không cần sốt ruột.

Diệp Vệ Đông bình tĩnh nhìn cô, đáp lại một từ được.

Hắn làm sao lại không muốn cùng cô ở bên nhau.

......

Ngày hôm sau, Diệp Vệ Đông đi mua vé.

Sáng sớm ngày mai, 5 giờ Diệp Vệ Đông đã phải bắt đầu từ nhà xuất phát.

Diệp mẫu sợ thời gian không kịp, tối hôm nay liền làm xong lương khô, bánh màn thầu trắng, trứng gà luộc, còn chiên vài cái bánh lớn, kèm với dưa muối nhà mình làm, hương vị ngon không nói nên lời, nhét tràn đầy một túi, để hắn mang đi ăn trên đường.

Diệp mẫu lưu luyến không rời trở về phòng, dành thời gian còn lại cho bọn họ.

Hai người an tĩnh nằm ở trên giường, Diệp Vệ Đông đem người ôm ở trong ngực, Giản Dao lẳng lặng nghe tiếng tim đập của hắn.

"Đừng quên viết thư cho em."

"Ân."

"Chú ý an toàn."

"Ân."

Thấy hắn tích chữ như vàng như vậy, Giản Dao bất mãn nói thầm nói: "Anh không có cái gì muốn nói cùng em sao?"

Qua một hồi lâu, cô mới nghe được giọng nói trầm thấp của Diệp Vệ Đông: "Chờ anh trở lại."

Ngắn gọn mà kiên định, Giản Dao cảm nhận được lồng ngực hắn rung động, cảm thấy thật an tâm.

Khẽ ừ một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Cô mệt mỏi, sáng mai còn muốn dậy sớm tiễn hắn nữa.

"Ngủ đi." Diệp Vệ Đông cũng nhẹ giọng nói.

Trời vẫn còn tối, Diệp Vệ Đông đã từ trên giường bò dậy.

Hắn cẩn thận rời khỏi giường, sau đó lưu loát mặc quần áo.

Giản Dao ngủ có chút nông, thời điểm hắn mặc quần áo cô liền tỉnh, cô ngồi ở trên giường, nhìn Diệp Vệ Đông trong bóng tối.

Khi cô ngồi dậy Diệp Vệ Đông trong nháy mắt đã nhận ra, thấp giọng nói: "Anh đánh thức em hả?"

Giản Dao lắc đầu nói không có, bảo hắn bật đèn lên.

Ánh đèn mờ nhạt vừa sáng lên, Giản Dao liền thấy Diệp Vệ Đông trong bộ quân phục dáng người cao lớn uy nghiêm, nhìn qua trông rất trầm ổn đáng tin cậy.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, để cô biết rằng hắn cũng luyến tiếc chính mình.

Giản Dao mỉm cười, muốn từ trên giường đứng dậy.

Diệp Vệ Đông nhẹ giọng nói: "Em không cần dậy, ngủ tiếp đi."

Giản Dao lắc đầu, nói: "Để em tiễn anh đi, chờ anh đi rồi em lại ngủ tiếp."

Diệp Vệ Đông bất đắc dĩ, đành phải tùy cô.

Vì thế Giản Dao đi theo Diệp Vệ Đông nhìn hắn đánh răng rửa mặt, sau đó ăn mì sợi Diệp mẫu nấu cho hắn, Giản Dao cũng cùng hắn ăn một chút.

Ăn xong, Diệp Vệ Đông đặt bát xuống, kiểm tra thời gian.

"Không sai biệt lắm, anh phải đi rồi."

Hắn nhìn về phía Giản Dao, Giản Dao nhấp môi dưới, ừ một tiếng.

Nhìn Diệp Vệ Đông nâng túi đồ, cùng Diệp mẫu tạm biệt.

"Mẹ, con đi đây."

Sau đó nhìn về phía Diệp đại ca, cố ý đứng dậy tiễn hắn, trầm giọng nói: "Đại ca, trong nhà liền giao cho anh."

Diệp đại ca gật đầu, để hắn yên tâm.

Diệp Vệ Đông cuối cùng nhìn về phía Giản Dao, cái gì cũng không nói, đứng ở trước mặt cô, gắt gao ôm cô một chút, đặt trên trán cô một nụ hôn.

Sau đó, liền quay người, đi về phía trước, không quay đầu nhìn lại..