Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Vì để mình không bị tống cổ về phòng làm việc nữa, căn phòng mấy năm không được sửa sang đã bị Trình Tuyển thay đổi.

Anh tìm người khiêng giường đi, chỉ để lại bàn làm việc và giá sách, phòng làm việc lập tức rộng rãi thêm rất nhiều. Trình Tuyển tỏ vẻ, lại mua thêm một bộ bàn làm việc nữa là có thể để Nguyễn Thu Thu cùng làm việc ở đây rồi.

Nguyễn Thu Thu: ".... Em thèm vào."

Vì cả căn nhà chỉ còn một cái giường nên Trình Tuyển liền có thể danh chính ngôn thuận chuyển đến phòng của Nguyễn Thu Thu. Cô vừa tẩy trang vừa liếc sang Trình Tuyển, chỉ thấy anh lúc thì ngồi ở mép giường, lúc thì lăn ra nằm ở giữa giường, trong ánh mắt mờ mịt chăm chú của Nguyễn Thu Thu, lăn lăn lăn lăn.

Nguyễn Thu Thu: "? Trình Tuyển, anh mấy tuổi rồi?" Hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn chơi lăn giường?

Trình Tuyển dừng lăn qua lật lại. Anh nằm ngửa trên giường, hai tay giang ra như đang đo đạc độ lớn nhỏ của nó.

Trình Tuyển chậm rãi nói: "Hình như, giường này hơi nhỏ. Anh đổi cái lớn hơn."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt: "Có nhỏ đâu?"

Hai người bọn họ nằm ngang ngủ vẫn còn thừa chỗ, sao lại nhỏ được.

Trình Tuyển: "Lúc lật người, hơi nhỏ."

Nguyễn Thu Thu liếc nhìn chiếc giường theo phản xạ. Cô nhớ lại động tác vừa nãy của Trình Tuyển, chớp chớp mắt, mãi sau mới tỉnh táo lại, mặt đỏ tới mang tai căm tức nhìn Trình Tuyển.

"Không biết xấu hổ! Không đổi!"

Thì ra vì người nào đó muốn được thoải mái lúc lăn giường nên mới muốn đổi giường rộng.

"Nhưng sẽ ngã xuống."

"Ngã xuống thì cứ nằm đất." Nguyễn Thu Thu oán giận đáp lại không chút nghĩ ngợi.

Trình Tuyển nằm ngửa trên giường, lặng im suy nghĩ.

"Hình như cũng không tệ."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Cứ như vậy, Trình Tuyển cuối cùng cũng chính thức được định cư tại phòng ngủ của Nguyễn Thu Thu. Không, phải nói, cuối cùng cũng thành công lấy được quyền lợi nam chủ nhân của cái nhà này. Anh nằm lì trên giường, ôm lấy chiếc gối mềm mại, nghiêng mặt qua nhìn Nguyễn Thu Thu bận rộn tẩy trang rồi lại đập bộp bộp hết tầng này tới khác lên mặt.

Hai người một người dưỡng da, một người nằm xem dưỡng da, hài hòa dị thường.

Trình Tuyển nói: "Nhìn em như này, hệt như đang dán nhựa cao su lên mặt."

Nguyễn Thu Thu: "... MÔI XINH!"

"Đây là cái gì?"

"Kem dưỡng da."

"Đây là cái gì?"

"Serum."

"Đây là cái gì?"

"Kem dưỡng mắt."

"Đây là cái gì?"

Nguyễn Thu Thu ngừng xoa kem vào cổ, tức giận nói: "Anh định hỏi mười vạn câu hỏi vì sao đấy à?" Lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy.

Nhận được tín hiệu tử vong, Trình Tuyển ngừng đặt câu hỏi, nằm trên giường chờ Nguyễn Thu Thu tới. Đầu hạ, thời tiết dần nóng lên, Nguyễn Thu Thu mặc không nhiều, váy ngủ cotton lạnh lộ ra bắp chân non mềm thẳng tắp, qua một mùa đông, màu da trắng như tuyết loá mắt, Nguyễn Thu Thu ngồi bên giường tiếp tục bôi sữa dưỡng thể lên đùi.

Cô nói: "Ngày mai thứ bảy, ra ngoài đi, tắm nắng."

Trình Tuyển ừ một tiếng, tiếp tục không chớp mắt nhìn Nguyễn Thu Thu bôi sữa dưỡng thể.

Nguyễn Thu Thu: "... Anh có thể đừng nhìn nữa được không?" Nhìn nhiều thế cô cũng mất tự nhiên đây này.

Sữa dưỡng thể tan ra trên chân cô. Toàn thân cô tản ra mùi thơm dễ ngửi, ngọt ngào vừa đủ. Trình Tuyển chống khuỷu tay lên, nửa ngồi ôm eo cô từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ cô.

Một bông hoa hồng nhỏ chớm nở trên làn da trắng nõn.

Nguyễn Thu Thu khẽ run lên, vốn là phàn nàn lại vì giọng điệu quá mềm mà khiến cả câu như có vẻ hờn dỗi: "Chớ lộn xộn, em chưa bôi xong."

Mặt anh vùi vào hõm cổ cô, hơi thở cũng thật dễ ngửi. Làn da mềm mại nóng hổi, toàn thân nhiễm lên sắc ửng đỏ, ngay cả ngón chân trần cũng ửng đỏ, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.

"Anh bôi giúp em." Giọng anh hơi trầm.

...

Hậu quả của việc bôi giúp này là hôm sau, thẳng đến gần giữa trưa Nguyễn Thu Thu mới đi ra ngoài được. Eo đau đùi cũng đau, cả người như bị tháo hết xương cốt, không tài nào thoải mái nổi. Nguyễn Thu Thu âm u đi phía trước, phía sau là Trình Tuyển đang che ô cho cô. Anh vừa vinh dự được thăng cấp từ bị ăn đập sang bị ăn véo.

Trình Tuyển nhìn Nguyễn Thu Thu, lại bắt đầu suy nghĩ.

Nguyễn Thu Thu mặc áo dài tay, quần dài, đội mũ, đeo kính râm, trước khi đi ra ngoài còn lôi kem chống nắng ra bôi hết chỗ quần áo không che được, còn không quên trừng mắt với Trình Tuyển.

Bây giờ, che kín mít không hở chỗ nào, còn phải che ô, đây chính là phơi nắng trong miệng con gái?

Ông chủ Trình chỉ biết im lặng.

Nếu Nguyễn Thu Thu biết giờ phút này trong đầu Trình Tuyển đang suy nghĩ lung tung cái gì chỉ sợ anh sẽ bị ăn đập tiếp mất.

Hôm nay trời nắng vừa, ấm áp dễ chịu làm sao, chợt ở đâu có cơn gió nhẹ thổi qua, lành lành lướt qua. Nguyễn Thu Thu hơi híp mắt lại, tháo kính râm xuống, ngẩng đầu lên. Dọc lối công viên là hai hàng cây xanh, bóng cây đu đưa xào xạc, màu xanh tươi mát khiến tâm trạng người ta tốt hẳn lên.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu lên, cảm khái nói: "Thật tốt."

Trình Tuyển nhìn chăm chú tiệm tạp hóa cách đây không xa, hai tủ kem cực lớn chất đầy kem: "Ừm."

"Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi, em hơi mệt."

Đau lưng còn phải đi ra ngoài, quả nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, có lẽ cô nên lựa chọn đi mát xa thì tốt hơn.

Trong đầu Nguyễn Thu Thu lại hiện lên hình ảnh lúc mình tắm rửa, làn da trắng nõn loang lổ vết đỏ.

"..."

Được rồi, cô nên yên lặng ở nhà đợi thì hơn.

Hai người ngồi trên ghế dài, vừa vặn lưng tựa đại thụ râm mát, Trình Tuyển cụp ô lại, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói: "Anh đi vệ sinh."

"Ừ."

Sau đó...

Nguyễn Thu Thu đưa mắt nhìn người nào đó ngoài miệng nói đi nhà vệ sinh, thực tế là đang đi đến siêu thị nào đó.

Coi cô mù sao!

Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười nhìn bóng lưng Trình Tuyển, quả nhiên thấy Trình Tuyển lượn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước tủ kem, không biết nhìn trúng que kem nào rồi.

Cơn gió mềm mại lướt qua gò má làm Nguyễn Thu Thu hơi buồn ngủ, nhịn không được há mồm ngáp một cái. Cô dụi dụi mắt, nghĩ thầm nếu trong công viên có giường ngủ lộ thiên thì tốt rồi, nhất định có thể đánh một giấc ngon lành.

Đúng lúc này, có người gọi tên cô.

"Thu Thu!"

Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, nhưng không thấy ai cả, chỉ có tiếng cây tiếng xào xạc. Trong công viên trống trải không có mấy người, cô ngồi trên ghế dài, nhìn xung quanh, có lẽ do mình hơi mệt mỏi nên sinh ra ảo giác rồi.

Nguyễn Thu Thu dùng sức vuốt vuốt mặt, để mình tỉnh táo lên.

Giữa ban ngày ban mặt đâu ra chuyện thần quái, chỉ là trạng thái tinh thần của cô không tốt thôi.

Lần nữa quay đầu lại, lại không thấy bóng dáng Trình Tuyển đâu, tiệm kem cũng biến mất. Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên nhìn cảnh vật trước mặt, phía trước là một bồn hoa, thời tiết này hoa nở thật đúng lúc, đẹp không sao tả xiết.

Lúc này ánh nắng chan hoà, lòng cô lại lạnh lẽo.

Cho nên... Đây rốt cuộc là mơ, hay là thực?

Sau lưng lại có người gọi tên cô: "Thu Thu."

Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Cô hoảng hốt lo sợ quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch tựa như gặp quỷ. Sau lưng Trình Tuyển cầm trong tay hai hộp kem ly, khó hiểu nhìn Nguyễn Thu Thu, nói: "Mệt lắm không?"

Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"

"Anh mới đi một lúc, em đã ngủ thiếp đi trên ghế."

"A?"

Vừa rồi cô lại ngủ mất sao?!

Nguyễn Thu Thu vỗ vỗ mặt, tỉnh táo lại. Bảo sao cô lại nhìn thấy mấy khung cảnh kỳ lạ như vậy, còn tưởng trên người mình lại xảy ra chuyện thần quái nào nữa chứ, thì ra là mơ màng ngủ mất.

Trình Tuyển nói: "Chúng ta về thôi."

Trở về để Nguyễn Thu Thu ngủ một giấc. Vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, hai mắt trừng lên tròn căng tựa như nhìn thấy chuyện gì khó tin lắm, chắc là bị dọa sợ rồi. Trình Tuyển vươn tay chạm lên mái tóc mềm mại của cô xoa đầu, bàn tay anh cầm kem lạnh buốt nhưng lại rất đỗi dịu dàng.

Cái xoa đầu nhè nhẹ của anh khiến Nguyễn Thu Thu dần tỉnh táo lại.

Nguyễn Thu Thu thở dài ra một hơi: "Đều tại anh, hại em ngủ không ngon."

Trình Tuyển nửa ngồi trước mặt cô, y như dỗ trẻ con, đặt hai hộp kem lên lòng bàn tay.

"Em chọn trước đi, muốn ăn cái nào? "

Không hiểu sao lại được an ủi, Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng cười, rồi lập tức ra vẻ đứng đắn nghiêm mặt hỏi: "Không anh phải nói nói đi toilet sao? "

"A, tiện đường." Trình Tuyển trả lời cẩn thận.

Nguyễn Thu Thu phụt một tiếng, chọn hộp kem bên trái, vị việt quất: "Cái này đi."

Hai người mỗi người cầm một hộp kem, vừa đi vừa ăn. Kem lạnh buốt tan ra trong miệng, khiến Nguyễn Thu Thu vừa bị ánh mặt trời hun nóng đầu dần tỉnh táo lại. Hai người sắp ra khỏi công viên, cô cắn thìa, nhìn như có tâm sự, nhịn không được quay đầu lại.

Xuyên qua con đường đầy cây, đối diện là một cửa hàng, tủ kem trước cửa cực kỳ bắt mắt.

"..."

"Em nhìn gì thế?" Trình Tuyển nhìn theo ánh mắt Nguyễn Thu Thu.

"Không có gì." Nguyễn Thu Thu cắn thìa, giọng điệu qua loa, "Về nhà thôi, mệt chết rồi."

Có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, công việc bận rộn, phải tăng ca nhiều, lại bất ngờ gặp được mẹ Trình Tuyển dẫn đến việc trạng thái tinh thần của Nguyễn Thu Thu không tốt lắm.

Hai người ăn kem ly xong cũng về đến nhà, Nguyễn Thu Thu thay áo ngủ xong là lao đầu lên giường ngủ.

Quả nhiên là do thân thể quá mỏi mệt, chưa đến mấy giây thì cô đã ngủ mất rồi.

Trong mộng, Nguyễn Thu Thu giống như đang trôi lơ lửng trên một đám mây, không nhẹ không nặng khiến cô thấy hơi hãi. Cô ôm chặt người, lại thấy căn phòng tối đen có đốm sáng. Một người đang núp trong chăn, xem điện thoại hết sức chuyên chú.

Căn hộ không lớn, khắp nơi bày đầy figure nhỏ, trên tường dán mấy tấm ảnh cắt từ báo đã hơi cũ. Nguyễn Thu Thu vô cùng quen thuộc những thứ này.

Cô gái trong chăn bỗng nhiên trở mình.

"Cái đệt! Đây là tiểu thuyết quái quỷ gì vậy trời, tác giả nghĩ gì thế?"

Giọng cô gái này, vô cùng quen thuộc.

Nguyễn Thu Thu vô thức tiến đến chỗ cô gái, nghĩ vậy, chính cô cũng chậm rãi tiến về hướng về phía trước, cuối cùng, dừng lại.

Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt cô gái, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời có thần nhìn điện thoại chăm chú, không biết đọc phải tiểu thuyết gì, mặt kiểu muốn nói lại thôi.

"Thật muốn phỉ nhổ tác giả mà… Thôi, sáng mai lại nói."

Cô gái tắt điện thoại di động, ngửa mặt lên, sau đó, bốn mắt nhìn nhau.

"..."

Nguyễn Thu Thu toát mồ hôi hột lật người, nhìn thấy Trình Tuyển đang vươn tay, có vẻ như đang định đánh thức cô. Cô bổ nhào vào lồng ngực Trình Tuyển, ôm chặt lấy anh.

Trình Tuyển cúi thấp đầu, ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nguyễn Thu Thu giúp cô bình tâm lại.

Trình Tuyển hỏi "Lại gặp ác mộng à?"

"Ừm..."

Hồi ức cũng được coi là ác mộng sao