Vịnh Thanh bắt đầu cảm thấy đây là việc nghiêm túc, chuyện rối ren lên hết, bây giờ mà đính hôn, không lẽ lúc Thẩm Á Ni trở về phải làm lần nữa.

Vậy tốn kém lắm, lại phải thay đổi mời khách lần thứ hai khá phiền phức, chúng ta nên theo chủ nghĩa tiết kiệm đi, không làm là tốt nhất.

Với là...!trong vòng hai tháng này Thẩm Á Ni có thể trở về, mình có thể nào kéo dài thời gian được không đây.

Trong tâm là một mớ bòng bong, nhưng bên ngoài thay thế là gương mặt tươi cười của Vịnh Thanh.

Vịnh Thanh: "Thật ạ, vậy Sở Kỳ sẽ chính thức trở thành vị hôn phu của con rồi...!chỉ là, nếu có một mình con vui vẻ chấp nhận, thì cũng không được.

Sở Kỳ nếu anh không đồng ý, có thể nói với em, em có thể tiếp tục đợi anh, đến khi nào anh đồng ý thì thôi."

Tôi không tin anh tự nguyện đồng ý, tôi đang cho anh cơ hội lần nữa đó, anh hãy nói không đồng ý đi.

Nhưng làm ơn đừng hủy luôn là được, đợi Thẩm Á Ni trở về các người tự chơi với nhau đi, tôi không muốn dính dáng nữa.

Sở Kỳ: "...!tôi đồng ý."

Vịnh Thanh đang cười thì mặt đơ ra, biểu tình vô cùng bất ngờ, sau đó là khó xử.

Tất cả thái độ đó đều không lọt qua được ánh mắt tinh tường của nam chính, nhưng Vịnh Thanh không hề hay biết.

Sở Kỳ anh là cố ý chọc điên tui đúng không, anh ghét tôi nhiều như vậy, tại sao lại đồng ý.

Sở Kỳ cong miệng cười, bình thường không phải nói rất yêu tôi sao!

Bây giờ cho cô toại nguyện đính hôn với tôi, cô còn bày đặt diễn ra mấy cái biểu tình đó cho ông nội xem sao.

Nếu không phải lần này ông nội bệnh, còn không chịu thỏa hiệp vụ hôn sự,

Nói là mình phải đồng ý, mới yên tâm dưỡng bệnh, bằng không thì còn lâu mình mới chấp nhận.

Chỉ là đính hôn cho qua chuyện với ông nội, thời gian sau sẽ hủy hôn hoặc kéo dài thời gian kết hôn.

Đến khi cô từ bỏ, tôi sẽ không cần phải chịu trách nhiệm và dễ ăn nói với ông nội hơn.

Vịnh Thanh: "Anh thật đồng ý sao?"

Sở Kỳ: "Tôi không nhắc lại lần hai."

Không xong rồi, anh ta vậy mà đồng ý, nhưng mình biết nguyên do nằm ở đâu, là phía Sở gia gia tạo áp lực.

Anh ta tạm thời đồng ý đính hôn để đối phó thôi, tuy nhiên với mình thì khác, về sau mọi việc sẽ càng phức tạp hơn.

Nếu bây giờ mình nói, muốn một thời gian nữa mới đính hôn, không biết Sở Kỳ có chấp nhận không? Hay là anh ta sẽ nghĩ mình đang tỏ vẻ kiêu kỳ.

Nhìn Vịnh Thanh lâu chưa phản ứng lại, Sở Kỳ bắt buộc phải lên tiếng trước.

Sở Kỳ: "Nếu cô không muốn, bây giờ chúng ta có thể lập tức hủy hôn."

Nghĩ cái gì là đến cái đó, cái tên nam chính đáng ghét này, ức hiếp tôi anh vui lắm sao.Chờ đi, sau này nữ chính sẽ cho anh biết, thế nào là đau khổ.

Vịnh Thanh: "Em đồng ý, chỉ là thời gian cuối tháng nhanh quá, em không kịp chuẩn bị."

Mình tìm bừa một lí do, cố gắng cứu vãn vấn đề kéo dài thời gian thôi.

Việc đính hôn thì có gì mà chuẩn bị nhiều cơ chứ, phần lớn sẽ do phụ huynh hai nhà sắp xếp, làm gì đến phiên mình phải lo, mình chỉ cần có mặt là được.

Nhưng giờ cùng đường rồi, tìm được lý do nào thì cứ lôi ra sử dụng thử xem sao.

Thẩm Á Ni cô còn chưa chịu xuất hiện, nếu không...!tôi phải đính hôn giúp cô thật đó.

Sở gia gia: "Con đừng lo, từ đây đến cuối tháng còn 5 ngày, mọi việc để người lớn lo liệu là được, bọn con có việc gì phải làm thì cứ đi làm, hôm đó có mặt là ổn.

Ông đã thông báo tin tức này đến lão Vân và ba mẹ con, họ nói sẽ phối hợp chuẩn bị chu đáo."

Vịnh Thanh nghe Sở gia gia nói như vậy, thì cô còn gì để phản bác sao.

Vịnh Thanh: "Vậy được ạ."

Sở gia gia: "Được rồi ông có hơi mệt, các con về lo việc của mình đi, ở đây có Lý quản gia lo cho ông rồi."

Sở Kỳ và Vịnh Thanh cùng nhau chào Sở gia gia, rồi đi ra hướng cửa chính, vừa ra bên ngoài biệt thự, hai người cùng đứng lại.

Sở Kỳ: "Sắp tới cô lo chuẩn bị lễ đính hôn đi."

Vịnh Thanh: "Vâng em biết rồi, Sở Kỳ em...!có thể đi cùng xe với anh không?"

Vịnh Thanh nghe tin báo từ Lý quản gia, trong lòng lo lắng cho Sở gia gia nên đã bắt taxi đến đây ngay, chưa kịp gọi chú Trương.

Bây giờ gọi chú Trương đến, thì phải chờ hơn 30 phút, còn nếu bắt taxi thì cũng được...!Nhưng là Vịnh Thanh đang muốn dựa vào lí do này để đi cùng xe với Sở Kỳ, thuận lợi quan sát thêm thái độ của anh ra sao.

Sở Kỳ: "Tại sao?"

Cái tên nam chính mặt lạnh kiêu ngạo này, anh không thể nói nhiều hơn một chút sao, Vịnh Thanh lầm bầm nói nhỏ.

Sở Kỳ: "Cô vừa nói gì?"

Vịnh Thanh: "Không có gì, em vừa tự nói nếu anh không cho em đi cùng, thì em phải đi taxi thôi, lúc đến đây vội quá, em không kịp gọi chú Trương."

Sở Kỳ: "bây giờ gọi đến đi."

Vịnh Thanh: "Nhưng là...!em sẽ phải đứng đợi tận 30 phút."

Sở Kỳ: "Chỉ có đứng đợi 30 phút, Diệp tiểu thư sẽ không có kiên nhẫn sao?"

Sở Kỳ quay lưng bỏ đi, còn không quên nhìn Hàn Phi, có ý kêu hắn đi thôi.

Hàn Phi hiểu ý đi theo, trước khi đi còn kịp nhìn Vịnh Thanh một cách đồng cảm, và ra dấu động viên cô cố lên.

Vịnh Thanh tức muốn xì khói, không nghĩ tên Sở Kỳ kia máu lạnh đến độ không cho cô đi nhờ xe.

Có cần phân biệt đối xử như vậy không, anh ta còn nói có 30 phút thôi.

Đứng đợi 30 phút, mà anh ta làm như 5 phút, đồ vô tình, không biết lịch sự với con gái à.

Đính hôn làm gì, sau này lại bị đối xử lạnh nhạt thêm thôi, chứ ích lợi gì cho cam mà phải đính hôn chi cho mệt người.

Rồi sau này kết hôn nữa, thì ai mà sống cho nổi chứ, mỗi ngày đều phải nhìn cái bản mặt lạnh băng đó, thì dù là mùa hè cũng cảm thấy nổi da gà.

Đang tự nói một hơi dài, thì tự nhiên Vịnh Thanh im lặng lại, vì cô chợt nhớ ra rằng, cô không phải Diệp tiểu thư thật sự.

Sẽ có một ngày cô rời đi Diệp gia, thậm chí là nơi này, không còn liên quan đến tuyến nhân vật chính nữa.

Mình đang nghĩ xa xôi quá rồi, nên bị lệch phương hướng.

Đến cuối, người cùng anh ta kết hôn không phải ai khác, mà là nữ chính Vương Tiểu My.

Tính ra Thẩm Á Ni có trở về làm đại tiểu thư Diệp gia đi nữa, thì trong cuốn tiểu thuyết này cô ấy cũng giống mình, chỉ là nhân vật nữ phụ.

Nhưng sao cùng là phận nữ phụ, mà bọn họ giàu sang quyền thế, còn mình đến nơi để về cũng không có.

Haiz...! cũng không trách tác giả được, nhân vật của mình đang sắm vai là nữ phụ của nữ phụ, nghĩa là sẽ làm nền lót đường cho tuyến nhân vật chính, không đủ thảm thì không lấy tiền.

Bây giờ mình đành đi taxi về lại Diệp gia vậy, hôm nay là ngày gì không biết.

Nhà chính Sở gia

Sở gia gia: "Bọn nhỏ đi hết rồi, bây giờ tôi không cần giả bệnh nữa, mấy bữa nay bức bối quá.

Lý quản gia dọn đồ ăn lên cho tôi ngay đi."

Nghe lời ông mà tôi ăn không đủ no mấy ngày nay rồi còn gì, chỉ vì để cho gương mặt hốc hác người không có sức, mới đánh lừa được Sở Kỳ, khổ cái thân già này quá mà.

Lý quản gia: "Cực khổ cho lão gia rồi, nhưng bù lại mọi việc đã thuận lợi thành công, tôi đã cho người dọn sẵn đồ ăn rồi, lão gia bây giờ có thể dùng bữa."

Sở gia gia: "Cách này của ông đúng là hiệu quả mặc dù chịu khổ chút, nhưng cuối cùng Sở Kỳ đã đồng ý đính hôn rồi.

Nhưng sao ông lại kêu tôi nói với nó, mấy câu về chuyện dự định sau đính hôn chứ.

Lý quản gia: "Lão gia, đâu phải ngài không biết tính của thiếu gia, nếu ngài chỉ dùng sức khỏe của mình để uy hiếp thôi, thì cậu ấy vẫn sẽ làm, nhưng không thoải mái.

Nhưng chỉ cần ngài mở một lối suy nghĩ khác, sẽ làm thiếu gia tiếp nhận dễ dàng hơn."

Sở gia gia: "Đúng vậy, khi tôi yêu cầu nó phải thực hiện việc đính hôn, thì nó phản đối mạnh mẽ.

Còn hiện tại, tôi theo cách của ông, nói tôi già rồi, dạo này sức khỏe lại yếu đi nhiều, muốn nhìn thấy nó đính hôn, kết hôn rồi sinh con mới yên tâm.

Nó bắt đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý."

Lý quản gia: "Vậy mấy câu tôi dặn lão gia thì sao?"

Sở gia gia: "Yên tâm tôi đã làm theo, câu đặc biệt quan trọng tôi cũng không quên.

Tôi nói là cứ đính hôn trước đi đã, còn kết hôn thì thời gian sau hãy tính cũng không vội."

Lý quản gia: "..."

Sở gia gia: "Sao vậy, tôi không có nói sai mà."

Lý quản gia: "Nhưng lão gia, câu tôi nói với ngài là bây giờ đính hôn sau đó sẽ kết hôn."

Sở gia gia: "Không khác nhau mấy mà."

Lý quản gia: "Câu nói của lão gia làm cho thiếu gia hiểu là tạm thời đính hôn trước, còn việc kết hôn không cần tổ chức trong thời gian ngắn.

Nếu thiếu gia muốn kéo dài thời gian thật lâu, thì không hay rồi."

Sở gia gia: "Vậy không được rồi, tôi phải gọi điện cho nó biểu đạt ý đúng của tôi."

Lý quản gia: "Lão gia như vậy không tốt, không dễ gì thiếu gia mới đồng ý, ngài đừng làm rối lên, chúng ta tùy thời ứng phó đi."

Sở gia gia: "Đành phải vậy, hay là lần sau ông ra mặt nói luôn đi, không tôi lại nói sai rất phiền."

Lý quản gia: "Thiếu gia chịu nghe lời tôi, thì hôm đó trời mưa to rồi, lão gia vậy tiền thưởng ngài hứa trước đó."

Sở gia gia: "Ừm như đã hứa, bây giờ tôi đi ăn cho thoải mái đã, những việc cần chuẩn bị thì ông bắt tay vào làm đi."

Lý quản gia: "Vâng thưa lão gia"

Sở Kỳ trở về công ty làm việc, thì Thư Linh đưa cho anh một hộp điểm tâm, nói là của Phương tiểu thư gửi tặng.

Khoảng một tuần nay, ngày nào Sở Kỳ cũng nhận một hộp như vậy.

Tất cả đều là mấy loại điểm tâm anh thích, mỗi ngày một loại khác nhau được gửi đến.

Sở Kỳ có gọi cho cô ấy nói là không cần ngày nào cũng tặng qua, thì Phương Thiên Tư bảo vui vẻ khi làm việc này, làm anh thật khó xử, đành phải nhận cả tuần nay.

Ngoại trừ hai ngày đầu tiên là anh ăn qua, còn lại đều cho Hàn Phi và Thư Linh.

Sở Kỳ cảm thấy đau đầu, vừa xử lí xong phía Diệp tiểu thư, giờ lại đến thêm một cô Phương tiểu thư, quá mệt đi.

Anh lại cầm điện thoại lên gọi cho Phương Thiên Tư, đầu dây bên kia bắt máy thật nhanh giọng nói đầy ngọt ngào.

Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ có việc tìm em sao, anh hôm nay đã nhận được điểm tâm em gửi chưa?"

Sở Kỳ: "Đã nhận, Thiên Tư sau này em đừng mỗi ngày đều gửi, anh rất bận không thể lúc nào cũng ăn được, với là anh không có thói quen ăn điểm tâm mỗi ngày."

Phương Thiên Tư: "Nhưng em nhớ trước kia, anh mỗi ngày đều đặt mua mà."

Sở Kỳ: "Em hiểu lầm, công ty đặt điểm tâm định kì cho các buổi họp, nhưng công ty ngày nào cũng có cuộc họp, nên thỏa thuận với nhà cung cấp là mỗi ngày giao đến."

Phương Thiên Tư: "Xin lỗi, là do em không tìm hiểu kĩ, sau này không gửi nhiều như vậy nữa.

Hôm nay buổi chiều anh có thời gian không, chúng ta đi dùng cơm được không?"

Từ hôm dự tiệc ở nhà mình đến hôm nay, chưa có gặp nhau, hôm nay mình muốn tranh thủ mượn việc đi ăn cơm hay uống cà phê để ôn lại chuyện cũ.

Sở Kỳ: "Chiều nay anh hơi mệt không muốn ra ngoài, chỉ muốn về nhà, hôm khác đi.

Anh đang chuẩn bị họp rất bận, anh cúp máy trước đây."

Phương Thiên Tư cảm thấy Sở Kỳ đã thay đổi, anh dường như lạnh nhạt với cô hơn trước kia, không lẽ là do cô ta Diệp Vịnh Thanh, mình sẽ không chịu thua cô ta, chưa biết ai mới là nữ chủ nhân của Sở gia đâu.

Mình tin với tình cảm trước kia Sở Kỳ dành cho mình, thì người chiến thắng sẽ là mình.

Buổi chiều kết thúc công việc, Sở Kỳ kêu tài xế chạy thẳng về nhà, vừa bước xuống xe anh đã đi nhanh vào nhà, bây giờ anh chỉ muốn thư giãn nghỉ ngơi.

Nhưng vào phòng khách đã thấy một bóng người quen thuộc, đang ngồi xem tivi gương mặt đang tươi cười rực rỡ, nếu ai không đủ định lực chắc chắn sẽ bị hút hồn vào đó.

Sở Kỳ thì lại vô cùng tỉnh táo, hay nói đúng hơn là anh kháng cự lại được nụ cười và gương mặt của cô gái trước mắt này.

Sở Kỳ biết hôm nay mình không được nghỉ ngơi thoải mái rồi.

Sở Kỳ: "Sao em lại ở đây."

Phương Thiên Tư: "Anh về rồi à, buổi trưa anh có nói không muốn ra ngoài, nên em đích thân đến nhà anh, cùng anh dùng bữa ở nhà luôn, anh không nỡ đuổi em về chứ."

Sở Kỳ mặc dù không thích, nhưng là người có gia giáo từ nhỏ, nên không thể hiện ra ngoài mà kiềm chế tốt cảm xúc của mình lại.

Sở Kỳ: "Tốt thôi, chú Khang dọn cơm đi."

Anh đi lên lầu tắm sạch sẽ, đổi cho mình quần áo ở nhà thoải mái, một chiếc quần dài phối với áo phông làm giảm đi tính nghiêm túc thường ngày, thay vào đó là một chút trầm tính đầy cuốn hút.

Phương Thiên Tư cảm thấy sự lựa chọn trở về của mình thật đúng đắn, Sở Kỳ đúng với thẩm mỹ của cô anh vô cùng đẹp trai, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ phối với thân hình cao 1m88.

Cùng với đó là khí chất thần thái cao lãnh, tổng hợp tất cả những đặc điểm ưu việt không cần phải bàn, quan trọng là nhà anh siêu giàu có.

Không một cô gái nào có thể cưỡng lại những điều kiện ưu tú của người đàn ông này, nhưng cô lại có được lợi thế hơn so với những người con gái khác, vì Sở Kỳ thích cô.

Điều này làm cho cô tiếp cận anh nhanh hơn, nhưng thật lòng mà nói cô cũng rất thích anh, nên cô nhất định không làm tuột mất cơ hội tốt này.

Nếu Sở Kỳ mà nghe được tiếng lòng của Phương Thiên Tư, chắc anh phải rất ngạc nhiên, vì từ đâu mà nhìn ra anh thích cô ta kia chứ.

Hai người cùng nhau dùng cơm, trò chuyện không ít về những kỉ niệm ngày trước, chủ yếu là Phương Thiên Tư một mình gợi chuyện.

Sở Kỳ ăn thật mau vì anh muốn đi nghỉ ngơi, nên có ý muốn đuổi khéo Phương Thiên Tư, nhưng cô ta cứ cố ý không muốn về, anh bắt đầu hơi khó chịu rồi..