Edit by DiiHy

Beta by MaiAnh.

Bạch Chỉ Nịnh còn chưa hiểu rõ ràng bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông khôi ngô đã đi vào với vẻ mặt lo lắng.

"Chỉ Nịnh, em cảm thấy trong người thế nào! Có phải ngã bị thương ở đâu không?" Hạ Thừa Diễn vừa từ trên mạng nhìn thấy tin tức Bạch Chỉ Nịnh ở trên võ đài gặp chuyện không may liền không nhịn được lập tức chạy tới đây.

Nữ trợ lí đứng một bên nhìn thấy Hạ Thừa Diễn liền bị dọa không nhẹ, Hạ tổng sao có thể xuất hiện ở đây! Mặc dù Bạch Chỉ Nịnh là nghệ sĩ dưới trướng của giải trí Thanh Bình, nhưng cũng không phải bị thương quá lớn, cũng không tới phiên tổng giám đốc công ty tự mình đi thăm nha.

Trợ lý trong lòng âm thầm cảm thấy sai sai, xem ra tin đồn Hạ tổng coi trọng Bạch Chỉ Nịnh cô nghe được trong thời gian quay chương trình là sự thật rồi. Vậy mà lúc đó còn bày đặt phủ nhận, kết quả bây giờ bị vả mặt rồi đấy.

Nhưng mà lửa giận của Hạ Thừa Diễn rất nhanh liền đốt tới trên người của cô, lạnh lùng chất vấn: "Rốt cuộc là vì sao giàn giáo lại tự nhiên rơi xuống?"

Hắn đã nhìn thấy video truyền ra trên mạng, vũ đạo có biên độ động tác rất lớn, người trong lòng hắn vào lúc nhảy lên vừa đúng va phải giàn giáo bên cạnh, giàn giáo đột nhiên rơi xuống, cô nhảy xuống nhưng không thể đứng vứng nên ngã, bị ngã đau như vậy làm cho hắn nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Trợ lí nhỏ giọng giải thích: "hiện trường bên kia đã được điều tra, nghe nói là sự cố cáp treo."

"Tôi không muốn nghe loại lý do miễn cưỡng này. Cô ra ngoài trước đi, đến lúc đó Sướng Ngu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, bằng không sau này bọn họ muốn làm loại chương trình gì cũng đừng tới tìm tôi đầu tư."

Đã nói như thế thì trợ lí cũng đánh hậm hực mà ra khỏi phòng bệnh. Cô chẳng qua chỉ là một tiểu trợ lí làm công mà thôi, loại chuyện này của công ty cô làm sao mà quản được.

Bạch Chỉ Nịnh bị cuộc đối thoại của họ làm cho mơ mơ màng màng. Biểu diễn? Giàn giáo? Từ khi gả cho Hạ Thừa Diễn đến nay cô đã rời khỏi ngành giải trí sắp được ba năm, làm sao còn có cơ hội biểu diễn? Hơn nữa công ty truyền thông Sướng Ngu cũng chỉ có trách nhiệm với nhóm Sweetheart Girl của các cô thời hạn một năm mà thôi. Tại sao Hạ Thừa Diễn lại nhắc tới việc này?

Nhìn người đàn ông với tư cách là chồng mình trước mắt, Bạch Chỉ Nịnh trong lòng có đủ ngũ vị tạp trần. Cô yêu người đàn ông này sao? Nhất định là yêu, bằng không thì sẽ không xuất đạo một năm liền đồng ý gả cho hắn, biết rõ người nhà hắn xem thường phụ nữ ở giới giải trí, cô ngay cả sự nghiệp của mình cũng buông tha, ở Hạ gia chuyên tâm làm thiếu phu nhân.

Sau khi kết hôn cuộc sống đúng là hạnh phúc một thời gian, người đàn ông này rất nuông chiều cô, sẵn lòng cho cô những gì tốt nhất. Không chấp nhận cô chỉ có cha mẹ chồng mà thôi. Mặc dù dưới áp lực của con trai tạo ra họ cũng để cho cô vào cửa nhưng cha chồng hoàn toàn coi nhẹ cô, mẹ chồng cũng như thế chướng mắt cô.

Ấn tượng sâu nhất của Bạch Chỉ Nịnh là mỗi lần Hạ Thừa Diễn đến công ty, chỉ còn cô với mẹ chồng ở nhà, bà sẽ tìm thời cơ nói bóng nói gió ghét bỏ cô. Nói rằng biết vậy trước kia để cho đứa ngốc Mạc gia kia vào cửa, dù gì cũng là môn đăng hộ đối, sẽ tặng quà lấy lòng bà ta, hơn nữa so với cô càng xinh đẹp hơn có thể sinh dưỡng*.

*sinh đẻ và nuôi dưỡng.

Dù thế nào, trong câu chữ tất cả đều là coi thường cô.

Ngay cả lần tự sát này, cũng do uất ức đã lâu cộng thêm uất ức sau khi sinh non, Bạch Chỉ Nịnh mới quyết định cắt cổ tay rời khỏi cái thế giới này. Nhưng cô không biết tại sao mà mình vẫn chưa chết.

Hạ Thừa Diễn thấy Bạch Chỉ Nịnh chậm chạp không nói lời nào, không khỏi có chút lo lắng: "Chỉ Nịnh, em sao thế? Lo lắng chuyện biểu diễn sao? Em yên tâm, chuyện lần này anh nhất định sẽ làm cho Sướng Ngu cho em một lời giải thích. Sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội biểu diễn, cái nào cũng sẽ không kém lần này,"

Sự quan tâm của người đàn ông cũng không có tác dụng, ngược lại làm cho Bạch Chỉ Nịnh sinh lòng xa cách.

Mặc dù cô biết rõ hắn hằng ngày ở công ty bận rộn nhiều việc. nhưng là một người chồng hắn cũng không kịp lúc nhận ra được nỗi uất ức của cô. Thậm chí lúc cô muốn chuyển ra ở riêng còn khuyên cô hãy thông cảm cho mẹ hắn không muốn xa con trai.

Cô thông cảm cho mẹ hắn, kết quả đổi lại vẫn là sự coi thường cùng bị sinh non, bà ta có thông cảm cho cô đâu!

Cô cho rằng bây giờ hắn lại muốn đứng ra hòa giải việc mẹ chồng nàng, trong lòng cô tình yêu với chồng đã sớm từ trong những lần mẹ chồng nàng dâu bất hòa mà dần dần phai nhạt. Bạch Chỉ Nịnh quay đầu né tránh tay của hắn khó chịu nói: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đừng có đến làm phiền tôi nữa có được hay không!"

Nếu như chết không được, cô cũng không muốn lại tiếp tục dây dưa nữa, như thế tại sao không sớm ly hôn đi. Nếu có thể quay lại ba năm trước trước, cô nhất định sẽ không kết hôn với người đàn ông này.

Quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần bên trong đều mệt mỏi, có nhiều tình yêu hơn nữa cũng không thể bù đắp lại được.

Tự nhiên bị quát Hạ Thừa Diễn cũng không tức giận, chỉ cho là người trong lòng vẫn còn vì chuyện hắn có vị hôn thê mà tính tình nóng nảy, lại thêm việc biểu diễn xảy ra sự cố nên tâm tình có hơi không tốt mà thôi.

"Chỉ Nịnh, em đừng tức giận, anh đã cùng Mạc gia hủy hôn, bây giờ Mạc Nhiên không còn là vị hôn thê của anh nữa, anh độc thân. Chúng ta chờ khi nào em hết hạn hợp đồng liền công khai được không. Sau khi kết hôn em vẫn có thể tiếp tục biểu diễn, Thanh Bình cũng có thể danh chính ngôn thuận mà cho em tài nguyên, sẽ không bị đám chó săn kia nói em dựa vào kim chủ để đi lên."

Câu nói này làm cho Bạch Chỉ Nịnh lập tức ngây ngốc luôn tại chỗ.

Từng từ từng chữ hắn nói cô đều nghe hiểu, nhưng tại sao khi kết hợp lại cô không hiểu một chút nào thế này ?

Ba năm trước cô cũng từng nghe qua những lời nói giống hệt thế này. Cô biết Hạ Thừa Diễn hủy hôn, hơn nữa hôn ước của hai nhà không phải do hắn tự nguyện cưới. Tại sao bây giờ những lời ấy lại tự nhiên từ trong miệng Hạ Thừa Diễn nói ra lần nữa?

Bạch Chỉ Nịnh mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng. Lúc đầu cô còn tưởng là Hạ Thừa Diễn nói nhảm, nhưng nhìn đến vết thương trên cổ tay biến mất một cách lạ lùng, cùng với bọn họ vừa nói về sự cố giàn giáo. Lúc này Bạch Chỉ Nịnh đã có một suy đoán không khoa học.

Thật ra cô đã từng ở trên sân khấu sảy ra sự cố mà ngã, nhưng đó là ba năm trước khi cô còn chưa kết thúc hợp đồng trong một lần biểu diễn mà xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng không phải là ngoài ý muốn.

"Bây giờ là lúc nào?" Bạch Chỉ Nịnh vội vàng hỏi.

Hạ Thừa Diễn nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay trái: "Bây giờ là chín giờ tối"

"Năm nào?!"

Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng Hạ Thừa Diễn vẫn trả lời rất nhanh: "Năm 2019, có việc gì sao?"

Cô thật sự trở về ba năm trước đây! Bạch Chỉ Nịnh nhịn không kêu lên, cô thử nhắm mắt lại rồi mở ra, phát hiện cảnh tượng trước mắt không có gì thay đổi, cuối cùng cũng chấp nhận cái kết luận này.

"Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi." Bây giờ cô chỉ muốn ở một mình tỉnh táo suy nghĩ cho tốt.

"Chỉ Nịnh anh...." Hạ Thừa Diễn còn muốn ở lại với người trong lòng một lúc nữa nhưng trông thấy dáng vẻ muốn đuổi người của Bạch Chỉ Nịnh cũng không hạ mặt xuống xin ở lại, đành phải nói: "Anh đi đây, ngày mai lại đến thăm em." Liền lưu luyến không rời mà đi khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi Hạ Thừa Diễn vẫn không quên dặn dò trợ lí: "Chăm sóc cô ấy cho tốt."

Trợ lí vội vàng đồng ý, xác định hắn đã đi rồi mới thấp giọng lầm bầm vài câu sau đó đi vào phòng bệnh.

"Chị Nịnh, chị Trần vừa gọi điện đến, chị có muốn gọi lại không." Chị Trần là người đại diện của Bạch Chỉ Nịnh. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù bây giờ nghệ sĩ tạm thời không do mình quản lý nhưng cũng muốn gọi điện hỏi một chút.

Bạch Chỉ Nịnh từ trong suy nghĩ của mình ổn định lại tinh thần, phản ứng một lúc lâu mới nhớ ra chị Trần mà trợ lí vừa nói là ai. Nghĩ lại khi cô kết hôn đối phương còn từng khuyên mình không nên vì hôn nhân mà buông tha cho sự nghiệp. Lòng Bạch Chỉ Nịnh không khỏi dâng lên một ít chua xót, nếu như lúc trước cô nghe lời chị thì sẽ không đi đến kết cục như vậy hay không.

"Đưa điện thoại cho chị, chị phải gọi lại cho chị ấy." Bạch Chỉ Nịnh nhận điện thoại từ tay trợ lí, tìm được tên chị Trần liền gọi đi.

Chuông vang lên vài giây phía bên kia liền có người nghe máy, giọng điệu nóng nảy của người phụ nữ vang lên: "Bạch Chỉ Nịnh, cô còn biết đường mà nghe điện thoại sao? Có phải Hạ tổng lại đi tìm cô hay không? Anh ta bị chụp ảnh xuất hiện ở bệnh viện, giờ đã ở trên hot search rồi cô có biết hay không!"

Chỉ cần ở trong giới giải trí, cho dù là diễn viên hay thần tượng khi công bố chuyện tình cảm đều là đả kích cực lớn đối với sự nghiệp. Chị Trần giống như phát hiện ra Hạ Thừa Diễn coi trọng nghệ sĩ nhà mình, nhưng đối với chuyện hai người ở chung một chỗ vẫn tỏ thái độ không ủng hộ.

Cô hiểu tính tình chị Trần là như vậy, Bạch Chỉ Nịnh cũng không tức giận: "Thật xin lỗi chị Trần, quả thật là anh ta có đến, nhưng vừa nãy em đã nhanh chóng đuổi anh ta đi rồi."

Chị Trần đã bình tĩnh lại nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc: "Bây giờ em nói cho chị biết, em muốn như thế nào đây, muốn gả vào Hạ gia làm thiếu phu nhân hay ở lại giới giải trí dùng thực lực của mình từ từ đi lên?"

Bạch Chỉ Nịnh sững sờ một giây sau đó liền trả lời không chút do dự: "Chuyện này, chị Trần, em chọn cái sau, em sẽ không gả cho Hạ Thừa Diễn."

"Còn có, sau này nếu có lịch trình, em muốn phát triển ở mảng điện ảnh và truyền hình có được không ạ?"

*

Trong biệt thự Tần gia, vừa cắt được điện thoại của em gái mình gọi tới phàn nàn việc con trai vất vả mới hủy hôn với Mạc gia đã qua lại với tiểu minh tinh kia, Chung Hân Ý liền nhận được điện thoại của con trai nhà mình.

"Này? Là Thâm Thâm sao?" Chung Hân Ý rất cao hứng khi con trai chủ động gọi điện cho bà.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Là con."

Chỉ ngắn ngủi có hai chữ một lúc sau trong điện thoại liền xuất hiện không khí trầm mặc xấu hổ. Một lúc sau người đàn ông bên kia giống như không không biết nên nói gì chỉ dùng giọng điệu phập phồng đơn giản mà nói hai câu: "Ngày mai con sẽ lên chuyến bay về nước, bác sĩ bảo không chữa được."

Hai câu nói không hề ăn khớp với nhau, nhưng Chung Hân Ý vẫn hiểu được. Vốn dĩ ngày mai con trai về nước mà vui mừng lập tức bị câu sau của nó dội cho một gáo nước lạnh.

Không thể chữa khỏi sao? Từ lúc Chung Hân Ý phát hiện con trai mắc chứng bệnh bẩm sinh đã thiếu thốn tình cảm, hàng năm bà đều mang con trai tới các bệnh viện lớn chữa bệnh, từ trong nước ra đến cả nước ngoài. Thậm chí sau này con trai trưởng thành có thể đi một mình, nhưng bệnh tình vẫn không có tiến triển gì.

Đã vô số lần Chung Hân Ý hâm mộ đứa bé nhà người ta có thể ở trong ngực mẹ làm nũng, sẽ ngọt ngào gọi mẹ. Nhưng con trai nhà mình đến cả tang lễ của cha nó trên mặt cũng không có biểu cảm nào. Bà cũng không vì vậy mà oán trách con trai. Đây là do bệnh tình của nó, bà hiểu rằng trong lòng con trai vẫn luôn yêu thương bọn họ.

"Mẹ" Tần Thâm biết mẹ vì hắn mà khổ sở nhưng lại không biết cách nào để thể hiện biểu tình, cũng không biết nên an ủi thế nào. Cuối cùng cũng chỉ dùng cách thức của hắn để gọi một tiếng không có tình cảm.

Chung Hân Ý không muốn con trai lo lắng cho mình, liền nhanh chóng ổn định lại tâm tình: "Mẹ không sao, chỉ cần ngày mai con trở về là tốt rồi, mẹ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho con."

"Vâng" Vẫn như cũ trả lời có một chữ.

Nhưng chập tối ngày hôm sau, khi Chung Hân Ý đã tự mình làm xong một bàn đồ ăn chờ con trai về, trong lúc lơ đãng nhìn thấy tin tức trên ti vi trước mắt liền tối sầm.

#Chuyến bay CA1234 từ nước M đến nước Hoa bởi vì gặp phải dòng khí đối lưu trên biển, bây giờ còn chưa rõ tung tích, tình huống tiếp theo chúng tôi sẽ cập nhật sớm nhất#

30/07/2020