Chỉ là ngày đầu tiên trôi qua, ngày thứ hai, ngày thứ ba...

Mỗi ngày trôi qua, đến khi Thái học viện nghỉ, cuối cùng Giang phu nhân không nhịn được nữa, đích thân đến đón Đông Đông, muốn đón cậu bé về. Ai ngờ đi xem lại thấy cháu trai mập lên!

Hơn nữa còn trắng tinh nhìn vô cùng khỏe mạnh.

Trong lòng Giang phu nhân nghẹn lại, lời nói nhiệt tình suýt nữa nói không nên lời.

"Đông Đông, đã lâu rồi nãi nãi không gặp con, lần này theo nãi nãi trở về nhé?" Giang phu nhân cười, dụ dỗ nói.

"Bà ngoại!" Đông Đông hô lên.

Sắc mặt Giang phu nhân tái xanh, trước đó rõ ràng bà uốn nắn rồi, bà là nãi nãi không phải bà ngoại! Kết quả mới mấy ngày lại thế nữa!

Tiêu gia hại chế.t con bà còn không chịu trả cháu trai cho bà?

Nhưng Giang phu nhân chịu đựng, tiếp tục mỉm cười nhìn hắn. Điều này khiến Đông Đông có thêm dũng khí, cậu bé nói: "Có thể không về không? Trước đó Đông Đông ở bên bà ngoại rất lâu rồi! Bây giờ muốn ở bên nãi nãi..."

Giang phu nhân: "..: "

Lâu gì chứ!

Chẳng phải chỉ... Mấy tháng à...

Giang phu nhân cũng chột dạ, ban đầu nói chỉ ở mấy hôm, bà dỗ dành một phen nên ở nên ở lâu dài, còn cho ma ma Tiêu gia đi về, lung lay đứa nhỏ.

Lúc đó, Đông Đông cũng nói muốn về, bà nói không đi trở về cũng được.

Lúc đó, Tiêu gia ngoại trừ Tiêu Hoài Thanh cũng không có ai khiến Đông Đông nhớ nhung, lại thêm thay đổi món ăn, nấu món hắn thích, còn có trẻ con trong phủ chơi cùng nên mới trấn an được.

Nhưng lần này cậu bé nói thế, Giang phu nhân không tiện nói gì, chỉ có thể kể khổ: "Nãi nãi nhớ cháu, gia gia cũng nhớ cháu. Còn đường ca, đường tỷ đều rất nhớ cháu."

Đông Đông khó xử xoa tay, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nếu không thì cháu dẫn đường ca đường tỷ đi cùng? Bà ngoại, bà yên tâm, A Xuân tỷ tỷ làm rất nhiều thức ăn, chắc chắn bọn họ cũng rất thích!"

Giang phu nhân không phản bác được, lấy lui làm tiến: "Vậy sao ngày nghỉ Đông Đông trở lại được không?"

"Vâng ~" Đông Đông hơi không tình nguyện mà nói.

Giang phu nhân miễn cưỡng cười cười, quay người rời đi.

Vừa lên xe, sắc mặt Giang phu nhân trở nên dữ tợn, Tiêu gia mời đầu bếp rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Lại có thể dỗ Đông Đông ăn vui đến quên trời đất khi thằng bé đã quen ăn món ngự trù làm?

* Không chỉ Giang phu nhân buồn bực.

Tam hoàng phi cũng buồn bực, sao nhi tử lại kén ăn như thế?

Ngày đầu tiên con trai ầm ĩ muốn ăn ngon, ăn ngon hơn Tiêu Bình Chiến của Tiêu gia kia, nàng ta cảm thấy con trai gây chuyện, vì thế để hắn đi phòng bếp ầm ĩ.

Nhưng mà ngày hôm sau lại bắt đầu phát cáu, nói khó ăn.

Ngày thứ ba lại khó chịu hơn.

Không có cách nào, Tam hoàng phi cố ý để đầu bếp đi nhìn xem, xem thử rốt cuộc đứa bé Tiêu gia kia ăn gì sau đó trở về nấu.

Thái học viện học mười ngày nghỉ hai ngày, vì thể hai ngày này, thỉnh thoảng con trai nàng ta muốn ăn thử món ăn do sư phó làm, không hài lòng sẽ trách phạt, làm cho đầu bếp trong phủ hoàng tử cảm thấy bất an.

Ví dụ như bây giờ, hoàng tôn Chu Chiêu Cảnh nhìn món ăn kia rõ ràng làm giống y hệt, ngửi thấy ngọt ngào nhưng ăn vào lại mặn ngọt không thể ăn được. Hắn tức giận đến mức hất bát đũa, nói: "Đều là kẻ ăn không ngồi rồi à? Một chút chuyện nhỏ cũng không làm được!"

Nàng ta nhìn con trai còn nhỏ nhưng khi tức giận lại vô cùng giống trượng phu thì bị dọa đến mức trong lòng chấn động, vội trấn an nói: "Đừng tức giận, nếu con thích món ăn do đầu bếp Tiêu gia làm gì mẫu phi cho người đi Tiêu gia học là được chứ gì?"

Chu Chiêu Cảnh còn nhỏ, nhưng vì cha hắn rất kỳ vọng rất cao, hắn mưa dầm thấm đất biết rất nhiều chuyện. Tiêu gia và nhà mình không hợp nhau, nghe vậy, hắn chần chờ nói: "Được không?" Tam hoàng phi buồn cười xoa xoa đầu con trai, tự tin nói: "Đương nhiên được, chúng ta là hoàng gia, Tiêu gia là thần tử. Cho dù quan hệ không tốt, muốn bọn họ làm gì thì bọn họ vẫn phải làm theo."

Ánh mắt Chu Chiêu Cảnh sáng lên: "Vậy được rồi."

Tam hoàng phi nhẹ nhàng thở ra: "Mẫu phi đi sắp xếp, đảm bảo ngày mai đi học sẽ có thức ăn con muốn ăn."

Nàng dỗ con trai, lập tức cho người chuẩn bị lễ vật, mời ma ma bên cạnh dẫn đầu bếp đi Tiêu gia học tập.

*

Tiêu gia

Trong viện của Yến Thu Xuân, nha hoàn bà bà tụ tập lại, còn có hai đứa nhỏ.

Uyển Nhi và Đông Đông dưới sự bảo vệ của nha hoàn, đôi mắt to chăm chú nhìn đồ vật trước mắt.

Đây là một cái lò, nhìn tạo hình giống hầm trú ẩn nhỏ. Phía dưới nhóm lửa, ở giữa đặt đồ muốn nướng, lúc này bên trong mùi thơm liên tục tỏa ra.

Đây là thứ Yến Thu Xuân cho người ta làm vào hai ngày trước.

Đột nhiên nàng có ý tưởng làm một chiếc lò nướng phiên bản cổ đại, muốn làm bánh kem, bánh ngọt hay đồ nướng cũng được. So với nướng than hay củi thì thuận tiện hơn nhiều, nhưng dễ bị khét nên nướng phải trông chừng.

Mấy hôm nay, nàng chủ yếu nấu cơm cho Tiêu phu nhân và Đông Đông, ngay cả Uyển Nhi và mấy viện tử khác ở Tiêu gia cũng được Yến Thu Xuân đưa thức ăn nóng hổi qua.