Nàng mở tiệm như thế có thể ăn được một năm, chờ các con vật trong thôn trang lớn thì bán đi được một số tiền, không cần lo ăn uống nữa.
Yến Thu Xuân bị suy nghĩ của mình chọc cười, nhưng cũng thầm nhớ rõ mục tiêu của mình. Sáng sớm hôm sau, Yến Thu Xuân làm một bát cháo thịt nạc đưa qua trước. Sau khi ăn sáng xong, nàng muốn làm vài món ăn vặt. Nàng còn chưa bắt đầu làm, Đông Đông đã chạy tới: "A Xuân tỷ tỷ! Tỷ có làm món gì ngon cho đệ không?" Yến Thu Xuân lắc đầu: "Vẫn chưa, đang chuẩn bị làm." Đôi mắt Đông Đông sáng lên: "Vậy đệ giúp một tay được không?" Yến Thu Xuân hơi hoài nghi: "Đệ làm được không? Ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao bây giờ?" "Không đâu!" Đông Đông vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan, thấy nàng vẫn chưa đồng ý thì nhào tới ôm chân nàng như rất quen thuộc: "A Xuân tỷ tỷ, đệ rất ngoan!" Nha hoàn phía sau hắn cười nói: "Người để tiểu thiếu gia giúp đi, sáng nay ngài ấy vừa thức dậy đã nhớ nhung, muốn ăn món nóng, Tứ tiểu thư cũng đồng ý rồi." Yến Thu Xuân:... Đây là cửa hàng quà vặt à? Nàng đành phải gật đầu, nhưng trong nhà còn một đứa bé, vì thế nói: "Đệ có thể đi mời Uyển Nhi tới không? Hôm qua ta cũng hứa với muội ấy rồi." "Không thành vấn đề!" Đông Đông vui vẻ đáp, thả Yến Thu Xuân ra vội chạy ra ngoài. Bóng dáng nhỏ bé kia chớp một cái đã biến mất trước mặt nàng. Yến Thu Xuân vội vào bếp bắt đầu làm. Thật ra sáng nay khi vừa thức giấc, nàng đã bảo đầu bếp phòng bên kia đưa ức gà đến, rải gia vị bắt đầu ướp, bây giờ vừa đúng lúc. Hứa ma ma nhanh chóng nhóm lửa, Thủy Mai giúp thêm dầu, Yến Thu Xuân đập quả trúng, pha bột mì, vì không có bột xù nền phải lặp lại mấy lần, đảm bảo bên ngoài được phủ đủ dày nhưng không dày quá. . ngôn tình tổng tàiĐến khi dầu sôi liu riu thì nhanh chóng cho ức gà đã chuẩn bị xong vào. Chảo dầu lập tức vang lên tiếng "Xèo xèo..." Gà rán chiên ba đến năm phút là được, dầu không được quá nóng sẽ dễ khét, giảm lửa để chiên từ từ, chờ thêm một chút. Thời gian vừa đúng lúc. Cửa viện vang lên tiếng Đông Đông vô cùng nhanh nhẹn: "Tỷ nhanh lên! Đệ ngửi thấy mùi thơm rồi!" "Đệ chậm một chút, ta không theo kịp ~" Uyển Nhi nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương, cố gắng xách váy đuổi theo đệ đệ đang chạy thật nhanh phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ lên. Đông Đông thở dài một tiếng, chỉ có thể dừng lại chờ cô bé. Đến khi hai người đi cùng nhau, kéo tay Uyển Nhi chạy về nơi phát ra mùi hương. "A Xuân tỷ tỷ! Đệ gọi Uyển Nhi tỷ tỷ đến rồi!" Đông Đông lớn tiếng nói. Yến Thu Xuân cười tủm tỉm cầm đĩa trong tay quay đầu lại, ôn hòa nói: "Đúng lúc gà rán cũng chiên xong rồi, hai đệ muội có muốn ăn thử xem món này ngon không?" Đông Đông chăm chú nhìn đồ vật trong mâm. Một mùi thơm mới lạ thoáng qua chóp mũi, món kia màu vàng cam nhìn như hình bầu dục nhỏ, được cắt thành từng viên. Nơi lộ ra ngoài là thịt có vẻ tươi ngon, trên đó còn phủ bột nâu xanh. Mùi hương kì lạ kia dường như phát ra từ bột này. Thứ này vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn, vì thế khi Yến Thu Xuân hỏi, nước bọt của Đông Đông sắp chảy ra: "Vâng vâng!" Uyển Nhi tính cách điềm đạm mím môi cười một tiếng, trước tiên vấn an Yến Thu Xuân sau đó mới chớp mắt, gật đầu nói: "Vâng." * Yến Thu Xuân dẫn hai đứa nhỏ đến phòng ăn. Tính cách Đông Đông hoạt bát, Uyển Nhi lại trầm tĩnh, gần như tính cách hai đứa bé hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng Đông Đông sẽ săn sóc Uyển Nhi một chút, ví dụ như cố tình nhường bước khi Uyển Nhi đi đường. Ba người hai nhỏ một lớn ngồi xuống, hai đứa nhỏ cũng ngồi chung một chỗ. Yến Thu Xuân đặt đĩa trước mặt hai người, cho mỗi người một đôi đũa. Hai người bắt đầu. Đông Đông như sói, tay nhỏ cầm đũa thuần thục gắp một miếng gà rán cho vào miệng. Yến Thu Xuân kinh ngạc đến ngây người: "Chậm một chút! Nóng đấy!" Nhưng Đông Đông không sợ! Cậu bé cắn một miếng to, âm thanh "Rộp rộp" vang lên, da gà bị cắn ra lộ thịt gà nóng hổi bên trong. Cậu bé bị bỏng "Hít" một tiếng. Yến Thu Xuân vội nói: "Nhả ra, món này hơi nóng!" "Phù phù..." Đông Đông lắc đầu, cắn miếng thịt gà kia, hai má phồng lên xẹp xuống liên tục hít hà cho đến khi nhiệt độ hạ xuống mới nuốt vào. Bên ngoài thơm xốp giòn bị cắn ra lộ chất thịt non mịn bên trong, vị mặn mang theo chút tiêu tê dại, cảm giác vô cùng bất ngờ. Đông Đông ăn ngon đến mức gật gù đắc ý, không uổng công cậu bé chịu bỏng không nỡ phun ra. Sau khi ăn xong một miếng, cậu bé vội tuyên bố: "Ngon quá! Thật ngon!" Uyển Nhi dịu dàng hơn nhiều, mím môi thổi hồi lâu mới cẩn thận cắn một cái, vô cùng hài lòng: "Ngon quá!" Hai đứa nhỏ đều nhớ Yến Thu Xuân mời bọn họ ăn thử cho nên nếm cho ra kết luận. Yến Thu Xuân an tâm cũng ăn một miếng, gà rán bên ngoài giòn xốp bên trong mềm, mặc dù không cay, thiếu bột xù nhưng nàng thêm tiêu, có cảm giác the the, lại thêm thịt mặn vô cùng ngon miệng.