Yến Thu Xuân căng thẳng mím môi, gương mặt phúng phính vì chuyện này mà lộ vẻ ngây thơ, gương mặt hơi đỏ bừng, đôi mắt như biết nói chuyện lộ vẻ căng thẳng.

"Nghe rất hay, ta uống trước." Tạ Thanh Vân nhìn mà đau lòng, kiên trì nói để phá tan bầu không khí ngưng đọng này, bưng chén lên.

Nhưng vì phòng ngừa bị chua mặt mày nhăn nhó như Tiêu Hoài Thanh, nàng ấy vô cùng cẩn thận, chỉ uống một hớp nhỏ.

Bất chợt ánh mắt Tạ Thanh Vân sáng lên.

Khác với hương vị chua muốn ê răng như dự đoán, cũng không giống giấm thường ăn trong trí nhớ, trái lại hơi giống mứt chua thường ăn trong cửa hàng hoa quả.

Vị chua kia khi chạm đến đầu lưỡi khiến cả người nàng ấy run lên, nhưng nhanh chóng bị hương vị ngọt ngào kia trấn an, dẫn đến toàn bộ khẩu vị có thể trong phạm vi tiếp nhận.

Thậm chí cảm giác uống rất ngon, muốn uống thêm một hớp nữa, hơn nữa miệng đầy nước bọt đúng là rất khai vị!

Bây giờ nàng ấy nhìn thức ăn trên bàn càng muốn thưởng thức.

Tạ Thanh Vân hơi ngạc nhiên nói: "Rất ngon! Hơn nữa nước này rất khai vị, ta đã rất muốn ăn cơm rồi."

Đông Đông thấy Đại bá nương uống trước, cậu bé mới dám nếm thử một miếng, sau đó chép miệng, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiếp theo, cậu bé rót một chén lớn, nói: "Ngon quá!"

Uyển Nhi nhìn hai bên, cũng bưng chén uống, uống xong mím môi cười, ngọt ngào khẽ nói: "Ừm, ngon quá."

Mặc dù Tiêu Hoài Thanh cảm thấy thứ này quá chua nhưng thấy tẩu tử và các tỷ tỷ đều thích thì vẫn thử lại lần nữa, nhưng mà phải cho thêm nước.

Vị chua vị ngọt nhạt hơn nhiều, trong phạm vi chàng có thể tiếp nhận. Chàng từ từ uống, hơi kinh ngạc, nước này uống thật sự rất khai vị, vừa vào miệng thì nước bọt đã lan ra. Nếu không ăn thứ gì bù vào sẽ cảm thấy bạc đãi miệng mình.

Chỉ là mục đích của chàng không phải như thế.

Tiêu Hoài Thanh nhìn mẫu thân.

Những người khác thấy thế cũng nhìn theo, mang theo vẻ mong chờ.

Bọn họ đều uống xong biết công hiệu của chén nước này, mặc dù không biết có tác dụng đối với Tiêu phu nhân như thế không nhưng có một tia hi vọng cũng tốt.

Tiêu phu nhân mím môi, nhìn con trai lại nhìn tiểu cô nương đang trông mong nhìn mình, trong lòng bất đắc dĩ.

Bà biếng ăn không phải chuyện ngày một ngày hai, đầu bếp trong phủ đổi rất nhiều cách nấu nhưng bà bị tâm bệnh, đâu phải một chén nước ô mai có thể chữa được?

Nhất định là lão Lục nói với tiểu cô nương nên nàng ấy mới cố ý làm vậy.

Tiêu phu nhân nghĩ nước này do đích thân nàng làm, nếu bà không động vào chắc nàng sẽ khó chịu khóc lên mất. Nghĩ vậy, bà vẫn bưng chén lên nhấp một hớp.

Song, điều khiến bà bất ngờ là nước ô mai này vừa vào miệng, hương vị chua ngọt đã khiến bà vui vẻ, thậm chí da đầu bị hương vị này k1ch thích đến mức run lên.

Bà nhíu mày, người già rồi đã lâu không ăn uống đồ k1ch thích như thế.

Trong phút chốc, đám người Tiêu Hoài Thanh đang nhìn bà chằm chằm thất vọng thu hồi ánh mắt, cau mày, chắc chắn là không thích. Tạ Thanh Vân cũng thất vọng, nhưng vẫn bình tĩnh muốn hòa giải, tránh cho tiểu cô nương không vui.

Nhưng nàng chưa mở miệng đã thấy Tiêu phu nhân lại uống thêm một hớp nữa.

Đám người: "!!!"

Không nói những chuyện khác, có thể làm cho bà uống miếng thứ hai ngoại trừ canh bổ để kéo dài mạng ra thì không có thứ nào khác. Cho dù canh bổ thì cũng phải mời gọi nhiều lần.

Tiêu phu nhân không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hương vị của nước ô mai này khiến miệng lưỡi nhạt nhẽo nhiều năm bị k1ch thích. Vừa uống một hợp, nước bọt đã bài tiết thêm một chút, cho nên bà vô thức uống hớp thứ hai trấn an môi lưỡi bị k1ch thích kia.

"Không tệ." Tiêu phu nhân nuốt xuống, nói ra đánh giá của mình, không nhíu mày nữa.

Nhìn có vẻ hơi thích.

Bà vừa nói xong, Yến Thu Xuân cảm thấy Tiêu Hoài Thanh ở bên cạnh thả lỏng hơn, trái tim nàng cũng bình tĩnh lại.

Nàng nở nụ cười, đang muốn nói chuyện.

Đông Đông chép miệng, giơ chén rỗng, ngoan ngoãn lên tiếng: "A Xuân tỷ tỷ, còn nữa không? Đông Đông còn muốn!"

"Đương nhiên là còn." Yến Thu Xuân hoàn hồn, gật đầu nhìn Thủy Mai.

Lúc này, nàng phát hiện tiểu cô nương Uyển Nhi bên cạnh Tam tiểu thư chăm chú nhìn Đông Đông.

Yến Thu Xuân nhìn chén của cô bé, ra hiệu cho Thủy Mai: "Còn Uyển Nhi nữa."

Tiểu cô nương nở nụ cười ngọt ngào, người ta nhìn thấy trái tim trở nên dịu dàng.

Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: "Mọi người, còn một món ăn, Thủy Linh bưng lên đi." Nàng nhìn hai đứa bé: "Chắc là hai đệ muội cũng thích."

"Là gì thế ạ?" Đông Đông rất mong chờ.

Nước ô mai này rất ngon, chắc chắn món ăn cũng ngon.

Tiêu Hoài Thanh nghe vậy, chàng trở nên mong chờ lần nữa, nước ô mai không hợp khẩu vị chàng nhưng với món ăn chàng rất có lòng tin. Thủy Linh đi lên, đến cạnh Yến Thu Xuân và Tiêu Hoài Thanh bưng thức ăn lên, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, thiếu phu nhân... Đây là cô nương đích thân đi hiệu thuốc mua rất nhiều thứ làm gia vị, còn lấy bộ phận giữa cánh gà, lấy hết xương ra. Phương pháp rút xương rất tốt, Hứa ma ma bội phục không thôi."