Mùa xuân tới, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa… mùa giao lưu của động vật!

Bắc quốc đầu xuân, khắp nơi vẫn còn sương mù nhè nhẹ, chẳng những không ấm áp, ngược lại còn ướt lạnh tận xương.

Theo thời gian băng tuyết tan ra, Bắc quốc nghênh đón hai sự kiện lớn.

Thứ nhất là sinh nhật của quân vương thiếu niên sắp tới, đây chính là đại sự khiến khắp chốn mừng vui, tuy rằng Tiêu dư An vì phải giữ đạo hiếu, chỉ chuẩn bị giản lược, nhưng mà vẫn phải khẩn trương chuẩn bị ca múa cùng yến tiệc.

Còn có một chuyện lớn nữa, cũng vì biết trước kịch bản cho nên từ cuối đông đến giờ Tiêu dư An vẫn cứ tâm thần không yên, đó chính là Tây Thục quốc phái sứ thần đến hữu hảo kết giao. Trong nguyên tác, thiếu niên quân vương vẫn theo thường lệ thích đi tìm đường chết, kinh thường kết giao với ngoại bang, đem sứ thần của Tây Thục quốc ngăn ở bên ngoài.

Điều này khiến Tây Thục quốc vô cùng tức giận, sau này, chính Tây Thục quốc đã kết giao với Yến Hà Thanh liên thủ tiến đánh Bắc quốc.

Trong nguyên tác thì đoạn kịch bản này trôi qua rất nhanh, chủ yếu là một đoạn làm tiền đề giải thích lý do cho việc Tây Thục quốc trợ giúp minh quân Yến Hà Thanh mà thôi.

Tiêu dư An đương nhiên sẽ không lên mặt, bắt đầu từ đầu xuân đã đem sứ thần của Tây Thục quốc cung cung kính kính nghênh tiến vào hoàng thành.

Triều đình Bắc quốc sắp đặt lễ cửu tân*, sau dó lại bày yến hội ở chủ điện để khoản đãi sứ thần của Tây Thục quốc, đây chính là cấp bậc lễ nghi cực kỳ trang trọng, từ trước tới giờ chưa từng thấy Tiêu Dư An đối với vấn đề gì coi trọng như vậy.

(*Lễ cửu tân (Cửu tân chi lễ): Là nghi lễ cổ đại long trọng nhất Trung Quốc, vốn nó là nghi nghễ do thiên tử của triều Chu dùng để thiết đãi thiên hạ chư hầu. Các chế muốn tìm hiểu thêm có thể search cụm từ: 九宾之礼 là nó ra nha)

Chủ điện, vì để thể hiện sự xem trọng của mình, Tiêu Dư An mặc một thân lễ phục rườm rà, có mặt từ sớm, lúc ngồi xuống ống tay áo rộng bị lệch một chút vướng vào chân suýt nữa thì trượt ngã, cũng may Yến Hà Thanh đứng ở bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ hắn một cái.

“Y phục này mặc vào quá phiền toái, nếu không phải có Hồng Tụ, tự ta mặc chắc ba ngày cũng không mặc xong.” – Tiêu Dư An nhỏ giọng lầm bầm với Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh gật gật đầu, không nói tiếng nào.

Tiêu Dư An ngồi ngay ngắn rồi, trong lại không khỏi vừa khẩn trương vừa mong chờ.

Tây Thục quốc trong nguyên tác là một tồn tại cực kỳ đặc thù.

Bởi vì bối cảnh của nó chính là chế độ nữ quyền.

Trong các triều đại của Tây Thục quốc, không thiếu nữ tướng quân và nữ hoàng đế, cái thiết lập cho người ta cảm giác rung động này đặt ra, dĩ nhiên chính là để nam chính Yến Hà Thanh hưởng dụng.

Trong hậu cung của Yến Hà Thanh, có một phần ba chính là em gái đến từ Tây Thục quốc, cái gì mà công chúa này, nữ thừa tướng này, nữ trạng nguyên này, tất cả đều là vật trong lòng bàn tay của hắn. Tiêu Dư An đoán chừng, lần này sứ thần mà Tây Thục quốc phái đến, có lẽ chính là một trong những lão bà của Yến Hà Thanh, chỉ không biết là lão bà nào mà thôi.

Có điều hiện tại bất luận là tới tiểu lão bà nào thì khẳng định tạm thời đều sẽ không vào được mắt của Yến Hà Thanh.

Dù sao thì vầng sáng nữ chính của chính cung là Vĩnh Ninh công chúa vẫn còn treo ở đây đây này!!!

Tiêu Dư An quay đầu nở một nụ cười bí hiểm với Yến Hà Thanh.

Nam nhân, dám bất trung với nữ chính, sẽ bị độc giả thiên đao vạn quả đó!

Yến Hà Thanh nhìn hắn cười mà chẳng hiểu gì, nghĩ thầm, không biết có phải do vạt áo của lễ phục chặt quá, siết cho Tiêu Dư An đầu thiếu dưỡng khí luôn rồi không.

Bên ngoài đến báo, sứ thần Tây Thục quốc đã đến, tinh thần Tiêu Dư An phấn chấn, tư thế ngồi cũng thẳng hơn.

Một đoàn người mang theo rương quà tặng từ ngoài điện đi vào, quả nhiên chiếm đa số là nữ tử, người nào người nấy dáng vẻ thướt tha mềm mại, khuôn mặt mỹ lệ.

Đi đầu, là một cô gái mặc áo đỏ.

Nàng thân mặc cẩm y, đai lưng buộc gọn, toàn thân trên dưới không đeo món trang sức phức tạp nào, chỉ thấy ông tay áo thêu hoa văn mây trắng, cao ngạo tiêu sái. Nàng buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt đan phượng hơi nhướn lên, sóng mắt lưu chuyển, chỉ dùng lời nói thì không thể miêu tả hết tư thế hiên ngang ấy.

Nàng đứng trong đại điện, ôm quyền hành lễ với Tiêu Dư An, khéo léo trang nhã nói: “Tây Thục quốc, Tiêu Bình Dương, thay mặt Tây Thục quốc bái kiến Bắc quốc quân vương, nguyên hai nước đời đời kiếp kiếp giao hảo.”

Tiêu Dư An bất chợt đứng lên, hai mắt trợn tròn, lập tức khiến tất cả mọi người đang có mặt bị hù một phen.

“Hoàng thượng?” – Hồng Tụ đứng hầu hạ ở một bên nhẹ giọng hô.

“Khụ…” – Cưỡng ép đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, Tiêu Dư An vừa ngồi xuống vừa nói: “Không sao, do quá vui mừng thôi.”

Vui vui cái mông á á á!!!

Đờ mờ ờ ờ ờ!!!

Trước đó, đối với sứ thần của Tây Thục quốc, Tiêu Dư An đã nghĩ tới vô số khả năng.

Nhưng mà! Hắn! Mẹ! Nó! Thật! Không! Nghĩ! Tới! Sẽ! Là!

Tiêu Bình Dương!!!

Tiêu Bình Dương, chính là nữ thứ hai trong nguyên tác “Tứ quốc sử truyện.”

Bởi vì Vĩnh Ninh công chúa là nữ tử đầu tiên Yến Hà Thanh thích, cho nên được độc giả cung phụng thành nữ chính.

Nhưng, Tiêu Bình Dương lại không phải người thứ hai của Yến Hà Thanh.

Sở dĩ nàng có thể ở trong số đủ loại thuộc tính em gái trong tiểu thuyết ngồi vững vị trí nữ thứ hai, không có người nào có thể làm dao động, là bởi vì…

Nàng chính là nữ nhân cuối cùng của Yến Hà Thanh, cũng chính là người sau khi Yến Hà Thanh thống nhất thiên hạ phong làm hoàng hậu.