Phòng internet

"Ta thấy chắc được rồi đó, vượt hai trăm phiếu rồi". Tống Tư Ngọc xoay xoay cần cổ, nói với Cố Tịnh Nhuyễn ở đối diện.

"Nửa tiếng nữa mới hết hạn, còn có thể nỗ lực thêm một chút." Cố Tịnh Nhuyễn xé mở túi khoai lát, đưa cho Tống Tư Ngọc.

Tống Tư Ngọc cầm miếng khoai ném vào trong miệng. Một mặt an ủi của ăn là của nợ, một mặt bắt đầu điên cuồng đăng ký góp phiếu.

Hứa Phán Phán lại cầm một cái bánh quy nhỏ, ức chế nói: "Bây giờ nhìn đến cái web diễn đàn này là ta liền muốn nôn."

"Các ngươi tốt nhất, tốt nhất thiên hạ a!" Cố Tịnh Nhuyễn đẩy đẩy tay Hứa Phán Phán, 'liếc mắt đưa tình' nhìn nàng.

"Oẹ, thật muốn nôn ra." Hứa Phán Phán trợn mắt.

Tuy rằng cả bọn ngoài miệng cằn nhằn, nhưng tay vẫn thoăn thoắt đăng ký nhập phiếu, máy móc hoàn thành nhiệm vụ.

Chín giờ tối là hết hạn bình chọn, còn có mười phút nữa.

"Nhuyễn Cẩu, sao hôm nay chị ngươi không tìm ngươi?" Hứa Phán Phán tò mò, không hiểu sao hôm nay Cố Tịnh Nhuyễn có thể ở ngoài trễ như vậy.

Cố Tịnh Nhuyễn ngáp một cái, "Vừa nãy chị ấy có nhắn, ta nói là mình có việc cần làm sẽ về trễ chút."

"Chị ngươi gần đây không quản ngươi nữa hả? Bỏ rơi ngươi?"

Cố Tịnh Nhuyễn ngừng lại, đánh nàng một cái, "Bỏ cái gì mà bỏ, ngươi có thể nói gì tốt đẹp hay không hả."

"Nói thật, ta cảm thấy chuyện ngươi trở nên ưu tú xa vời quá, ngươi một là không làm, còn làm thì nên làm đến cùng trực tiếp nhào vào, tâm động bắt đầu từ tiếp xúc thân mật có biết không? Dù sao người ta cũng cưng chiều ngươi, thất bại thì ngươi cứ nói là mình giỡn thôi."

"...Chủ ý cùi bắp gì vậy."

Ngoài miệng chê là cùi bắp, nhưng trong lòng lại đang tính toán lời nói của Hứa Phán Phán có khả thi hay không.

Nhào vào? Nhào vào làm sao? Nhào vào ở đâu?

Đây đều là vấn đề a.

Không đúng, nhào cái gì mà nhào.

Cô muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng.

"Cùi bắp chỗ nào..."

"A!!!!"

Hứa Phán Phán vừa định dạy dỗ cô một chút, kết quả bị tiếng thét chói tai của Vạn Tranh Nhan đánh gãy.

Chỉ thấy Vạn Tranh Nhan nuốt nuốt nước miếng, ngón tay chỉ vào màn hình máy tính, mờ mịt nhìn mấy người, "Vượt...ngược dòng."

Tống Tư Ngọc cũng thấy, im lặng mà nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.

Cố Tịnh Nhuyễn thấy thế lập tức rời khỏi giao diện đăng ký, đăng nhập vào xem. Đúng là giết người không đền mạng!

Ngắn ngủi năm phút, khoảng cách vốn bị kéo ra đã cân bằng trở lại!

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn cột phiếu của mình bỗng nhiên gia tăng, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Sau lưng ta bộ có fanclub hay sao vậy?"

Ai có thể nói cho cô biết, làm sao có thể đuổi kịp gần ba trăm phiếu chỉ trong vòng vài phút?

Hơn nữa số phiếu của cô vẫn còn đang tăng lên.

"Chậc chậc chậc, chúng ta ngồi ở đây ba tiếng còn không bằng vài phút của người khác." Hứa Phán Phán nhịn không được mỉa mai.

Nhìn thời gian dư lại còn không đến hai phút, mà chênh lệch đã hơn một trăm phiếu, Cố Tịnh Nhuyễn trầm mặc.

Trên màn hình cột phiếu của cô vẫn còn điên cuồng tăng lên, cơ bản chỉ cần nhấn đổi mới một lần sẽ nhiều thêm mấy phiếu.

Cuối cùng, Cố Tịnh Nhuyễn vượt Tạ Tri Ý hơn hai trăm phiếu, đoạt được danh hiệu hoa khôi học đường.

"Ta cảm giác ta có thể nhảy ra nói là tự mình bơm phiếu."

Hứa Phán Phán nhịn không được nhẹ đẩy nàng, "Nghĩ cái gì vậy? Đã là ý trời rồi, thôi chịu đi."

"Đúng vậy, ngươi nhảy ra chỉ tổ làm người khác cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề thôi." Vạn Tranh Nhan chém thêm một đao không chút lưu tình.

"Hay ta báo công an?" Cố Tịnh Nhuyễn lấy ra di động, thấp giọng lẩm bẩm.

"......"

"Nhuyễn Nhuyễn, ngươi nhớ cái topic hồi sáng không?" Tống Tư Ngọc nghĩ tới điểm mấu chốt, mở miệng hỏi.

"Nhớ chứ! Bị chị của ta giải quyết a." Chuyện lúc sáng cũng không phải bí mật gì, phần lớn bạn học đều biết, càng đừng nói đến nhóm bạn thân của cô.

"Chị ngươi làm cách nào giải quyết được?" Tống Tư Ngọc thấy cô vẫn chưa hiểu kịp, từng bước hướng dẫn.

"Xóa topic chứ sao."

"Vậy chị ngươi làm gì mà xoá topic?"

Cố Tịnh Nhuyễn nhíu mày, không rõ tại sao nàng hỏi vậy, "Chị của ta từng đạt giải tin học trẻ, làm mấy cái này không phải là chút lòng thành sao."

Tống Tư Ngọc vỗ hai bàn tay vào nhau, "Đúng thế! Chút lòng thành! Vậy thì bỏ thêm một ít phiếu chắc cũng là chút lòng thành thôi."

Cố Tịnh Nhuyễn khiếp sợ nhìn nàng: "Ý ngươi là chị ấy bơm phiếu cho ta?".

Nhờ Tống Tư Ngọc, Hứa Phán Phán cũng lờ mờ hiểu ra, đồng tình gật đầu, "Ta cũng thấy vậy, ta không nghĩ ngươi có fanclub lớn mạnh đến mức có thể bỏ cả đống phiếu trong vài phút thế kia, trừ bỏ bơm phiếu, ta không nghĩ ra được nguyên nhân khác."

"Nhưng mà...sao chị ấy phải làm vậy nha?"

"Ai biết, có thể là cảm thấy danh hiệu hoa khôi học đường quá tầm thường?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

"Không phải ngươi thử hỏi chị ấy là biết liền sao? Báo công an cái gì, danh hiệu vào tay thì nhận đi, biết đâu chừng chị ngươi cũng là cảm thấy ngươi đẹp." Hứa Phán Phán hướng nàng nhướng mày.

"Ta về trước đây, Tư Ngọc Nhan Nhan byebye nha." Cố Tịnh Nhuyễn đứng dậy cầm cặp sách đi ra ngoài.

"Đợi ta đi với, đôi ta cùng đường." Hứa Phán Phán đuổi theo cô.

"Không đợi, ý đồ đoạt taxi của ta chứ gì!" Nói xong còn nện bước nhanh hơn.

"Đồ vong ân bội nghĩa Nhuyễn Cẩu! Đứng lại!"

Nghe tiếng đùa giỡn của hai người bạn dần xa, Tống Tư Ngọc cười cười, cầm lấy cặp sách của Vạn Tranh Nhan, "Đi thôi, đưa ngươi về nhà."

"Nhà chúng ta có cách nhau xa xôi gì đâu, gì mà đưa ta về nhà chứ." Vạn Tranh Nhan liếc nàng một cái.

"Ok ok, vậy thì là ngươi đưa ta về nhà, được chưa."

Vạn Tranh Nhan: "......"

***

Tạ Tri Ý ban đầu cũng chỉ là đọc sách, đọc xong nhàn rỗi mới lên diễn đàn. Kết quả phát hiện số phiếu của mình ưu thế tuyệt đối vượt qua Cố Tịnh Nhuyễn, lại liên tưởng vừa nãy nàng nhắn tin hỏi Cố Tịnh Nhuyễn ở đâu, em ấy chỉ nói có việc chút nữa mới trở về, Tạ Tri Ý đại khái có thể đoán ra số phiếu này là từ đâu tới.

Cân bằng lại phiếu tốn ít phút, nàng còn định làm tốc độ tăng phiếu trông bình thường một chút, nhưng mắt thấy chỉ còn hai ba phút là hết giờ, liền không xuy xét nhiều nữa.

Hơn hai trăm phiếu nói nhiều không nhiều nói ít không ít, dưới bình luận cũng có người chú ý, nói tốc độ tăng phiếu không đúng, nhưng không có chứng cứ hơn nữa đợt đầu Cố Tịnh Nhuyễn vốn là dẫn tiến phiếu trước, rốt cuộc cũng phải định theo kết quả.

Tạ Tri Ý khép lại máy tính, vào phòng tắm rửa.

Cố Tịnh Nhuyễn đứng trước cửa phòng Tạ Tri Ý do dự, cuối cùng vẫn quyết định cầm khay trái cây đi vào.

"Nhuyễn Nhuyễn."

Từ lúc cô bước vào, Tạ Tri Ý vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt mềm mại.

Trái tim Cố Tịnh Nhuyễn run rẩy, vì cái gì cô cứ cảm thấy gần đây tỷ tỷ thật kỳ quái.

"Tỷ tỷ, ăn trái cây."

"Ừ, lại đây ngồi."

Bởi vì những ngày này cô thường xuyên đến phòng nàng làm bài tập, cho nên Tạ Tri Ý có để thêm một cái ghế dựa, bàn học vốn cũng đủ to, hai người ngồi không tính là chật.

Cố Tịnh Nhuyễn vâng dạ đi đến ghế ngồi, lấy hết can đảm muốn hỏi chuyện bỏ phiếu, "Tỷ tỷ a, cái vụ phiếu...".

Tạ Tri Ý biết cô muốn hỏi gì, gật gật đầu, "Là chị làm."

"Tại sao nha?" Cố Tịnh Nhuyễn ngơ ngác, như là không nghĩ tới tỷ tỷ sẽ thừa nhận nhanh như vậy.

Tạ Tri Ý giơ tay vuốt vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì em đẹp chứ sao."

        "Nhưng chị chỉ có một phiếu, chị thật ra muốn góp rất nhiều rất nhiều phiếu cho em."

Cố Tịnh Nhuyễn ngẩn người nhìn nàng.

"Nhuyễn Nhuyễn có trách chị không?"

Ngữ khí của Tạ Tri Ý êm ái vô cùng, trong lòng Cố Tịnh Nhuyễn nhộn nhạo không thôi, cô ngây ngốc trả lời: "Không trách, em siêu cấp vui vẻ a."

"Vui vẻ là được."

Tạ Tri Ý dùng nĩa ghim một miếng táo, đưa tới trước mặt cô: "Nhuyễn Nhuyễn, A ~".

Cố Tịnh Nhuyễn nghe theo há miệng ra.

Tạ Tri Ý đút vào trong miệng, dịu dàng nói, "Ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin."

Cố Tịnh Nhuyễn nhai nhai, chỉ cảm thấy miếng táo này càng nhai càng ngọt, quá mức ngọt.

Tạ Tri Ý nhìn cô đến khi cô hoàn toàn ăn xong, lại cầm một trái nho, lột vỏ đưa tới, "A ~".

Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận.

Ăn một hồi, Cố Tịnh Nhuyễn mới phát giác không đúng, yếu ớt mở miệng: "Không đúng nha tỷ tỷ, em tới để đưa trái cây cho chị ăn, phải là em nhìn chị ăn mới đúng..."

Làm sao một nửa trái cây lại vào miệng mình chứ?

Tay Tạ Tri Ý hơi hơi khựng lại, tiếp theo khẽ cười nói: "Đúng nha, chị nên ăn."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định gật đầu, lại nghe Tạ Tri Ý nói: "Vậy đổi thành em đút chị ăn đi?".

Cố Tịnh Nhuyễn chớp chớp đôi mắt, không phản ứng.

"Không được sao?"

Tại sao cô lại nghe ra một tia uỷ khuất trong giọng nói tỷ tỷ thế này?

"Được được được, em đút chị."

Cố Tịnh Nhuyễn học theo bộ dáng nàng trước đó, "A ~".

Tạ Tri Ý hiểu chuyện mà cắn xuống miếng táo.

Cố Tịnh Nhuyễn lại cầm trái nho, lột vỏ, đưa cho nàng, "A ~".

Cánh môi mát lạnh của Tạ Tri Ý cọ qua, lơ đãng còn ngậm một chút đầu ngón tay Cố Tịnh Nhuyễn.

Có một loại cảm giác kỳ dị, như dòng điện chạy dọc toàn thân Cố Tịnh Nhuyễn. Sợ tới mức cô nhảy dựng khỏi ghế.

"Tỷ tỷ tỷ em nhớ tới em còn chút việc..."

"Chị giúp em."

Chị giúp em...

Chị giúp em...

"Không cần không cần." Nói xong lập tức xoay người chạy đi, xém đụng vào cửa phòng làm cô hết hồn kêu A một tiếng.

"Cẩn thận một chút a."

Tạ Tri Ý mỉm cười nhìn cô rời đi, cầm miếng trái cây lên ăn.

Thật ngọt.