Edit: Teade

Beta: Snivy

———————–

Tiểu Chu thị không ngờ Giang Lâm lại quay người bỏ đi mà không hề chần chừ như vậy, bà ta lập tức sốt ruột. Sau lưng Giang Lâm, bà ta hét to: “Đứng lại!”

Giang Lâm giả bộ làm lơ, còn đi nhanh hơn một chút.

Mặt mày Tiểu Chu thị đầy tức giận, nhưng bà ta cũng sợ Giang Lâm bảo mình lấy tiền ra nuôi cả đống phụ nữ trong viện. Hai ngày này, Giang Lâm làm gì, bọn họ biết rõ cả, có Vệ Vân Chiêu làm chỗ dựa, cậu dám đụng đến cả viện tổ mẫu của hắn, huống chi là ngũ phòng vốn đối đầu với Giang Lâm như bọn họ. 

Bà ta tin Giang Lâm đang nói thật.

Tiểu Chu thị quay đầu nhìn hai người thiếp chỉ mặc áo lót bị treo trên cây, trong lòng thầm mắng đồ ngu rồi cố nén không vui, rượt theo Giang Lâm.

“Giang Lâm, ngũ thẩm không có ý đó, ngũ thẩm chỉ muốn tốt cho ngươi, mấy người phụ nữ này vào đây là để khai chi tán diệp* cho phủ tướng quân, nếu đuổi bọn họ đi một cách tùy tiện như vậy, ngũ thẩm sợ người khác bàn tán ra vào về ngươi.”

(*: Khai chi tán diệp tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.)

Tiểu Chu thị cười nói với Giang Lâm, cũng coi như co được dãn được. 

“Vậy thì bọn họ khai chi hay là tán diệp?” Giang Lâm dừng bước, hỏi ngược lại Tiểu Chu thị.

Mặt Tiểu Chu thị lộ vẻ do dự: “Chuyện này…”

Giang Lâm lười giả vờ với bà ta: “Trong tất cả phụ nữ ở viện này, chỉ có một mình ngũ thẩm sinh hai cô con gái. Tình hình này ấy à, hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà những người này không thể sinh con được, hoặc là bản thân phu quân của thẩm không được, không thể gieo hạt. Ngũ thẩm, thẩm nói xem nguyên nhân nào đúng?”

Giang Lâm nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu thị, Tiểu Chu thị bị cậu nhìn mà gai hết cả người, bề ngoài Giang Lâm nói những người phụ nữ kia không thể sinh con hoặc là Vệ An có bệnh, nhưng thực tế từng câu đều đang ám chỉ bà ta ngấm ngầm ra tay. 

Giang Lâm nhìn Vệ An còn đang giãy dụa trên cây: “Nếu vô dụng thì còn giữ lại làm gì, nuôi đến Tết cân lên bán thịt à?”

“Nhưng mà ngũ thẩm nói rất đúng, bọn họ đi theo ngũ thúc lâu năm như thế, người làm con cháu như ta không thể đuổi người đi được, vậy thì ngũ thẩm hãy làm việc này nhé. Dù sao ngũ thẩm mới là chủ nhân trong viện này mà, làm gì cũng chính đáng cả. Ngũ thẩm, trông cậy vào thẩm đó nha.”

Nói xong, Giang Lâm cười khẽ một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi. 

Đợi đến khi Tiểu Chu thị hoàn hồn, cậu đã đi xa rồi. Bà ta tức không chịu nổi, thế mà Giang Lâm dám đẩy chuyện đuổi người ra khỏi phủ lên đầu bà ta: “Tên tiện nhân! Lão phu nhân nói đúng, đây là một Tang Môn Tinh, sớm muộn gì nhà họ Vệ cũng bị hủy hoại trong tay Giang Lâm!”

Nha hoàn Bạch Thuật hầu hạ cho Tiểu Chu thị cũng rất lo lắng, cẩn thận đỡ bà ta: “Phu nhân, người sẽ không đuổi những kẻ này đi thật chứ?”

Bây giờ Bạch Thuật đã hai mươi lăm tuổi, nàng đi theo Tiểu Chu thị lâu rồi, vẫn luôn không đính hôn với ai, vì nàng và Vệ An có dan díu với nhau. Vệ An và Tiểu Chu thị đều cho phép hai năm nữa nàng được làm thiếp của Vệ An, Tiểu Chu thị không bỏ nàng đi được, Bạch Thuật không lo bị mình đuổi đi. Nàng chỉ sợ không được làm thiếp, cả đời chỉ có thể làm nha hoàn thông phòng không có danh phận. 

Tiểu Chu thị tức giận cười lạnh: “Dĩ nhiên phải đuổi rồi, đây là lời chính mồm phu nhân tướng quân nói, cậu ta muốn ta làm người xấu cũng phải coi ta có bằng lòng hay không đã.”

Giang Lâm rời khỏi ngũ phòng, cậu không quay về Chiêu Vân Uyển mà đi thẳng đến viện nhỏ của Vệ Vân Gia.

Khi cậu đến nơi, có ba cô gái đang ngồi trên giường nhỏ nói chuyện với nhau, trong phủ cũng chỉ có ba cô gái này không giành gia sản, không đoạt đàn ông, cũng không phân biệt địa vị, bình thường ít gây sự làm loạn, quan hệ giữa bọn họ khá tốt.

Giang Lâm gọi người vào viện, Vệ Vân Gia có vẻ khá giận dữ, rõ ràng hai chị em Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển nói cho cô bé biết chuyện. 

“Đại tẩu.” Ba cô bé ngoan ngoãn chào hỏi.

Vệ Vân Gia thân với Giang Lâm hơn, cô bé hỏi thẳng: “Đại tẩu, huynh xử lý tốt chuyện bên ngũ thúc chưa?”

Khi nhắc đến Vệ An, Vệ Vân Gia khó mà giấu được vẻ ghét bỏ.

Giang Lâm gật đầu: “Sau này lão không dám làm bậy trong viện nữa đâu, yên tâm đi.”

Sau đó cậu nói với hai chị em Vệ Vân Tuyết: “Tạm thời hai muội ở lại chỗ của Vân Gia hai ngày đi, ta sẽ sai người dọn cho hai muội một viện riêng, sau này hai muội không cần về bên ngũ phòng ở nữa.”

Hai chị em đều hiểu chuyện, ngoan ngoãn nói cảm ơn.

“Mặc dù thân phận của ta không phù hợp để nói việc này với hai muội cho lắm, nhưng nương của hai muội không đáng tin gì cả, ta đoán là bà ta cũng không nói với hai muội điều này. Con gái thì phải nhớ kĩ, đàn ông mà không khống chế được nửa người dưới thì hơn phân nửa là có bệnh, cắt một nhát là xong ngay.” Ngón trỏ và ngón giữa của Giang Lâm mở ra rồi khép lại làm mẫu.

Ba cô bé trợn tròn mắt, không để ý đến thẹn thùng, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe câu nào kinh hồn táng đảm như vậy. 

Ba đôi mắt to tròn có vẻ kinh ngạc y hệt nhau, Giang Lâm nhìn phản ứng của bọn họ, cong môi mỉm cười, thật đáng yêu.

Giang Lâm còn tốt bụng nói thêm với hai chị em Vệ Vân Tuyết: “Ví dụ như phụ thân của hai muội vậy đó.”

Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyên không dám đáp lời. Vệ Vân Gia lại suy nghĩ đến chuyện khác, lo lắng ra mặt: “Đại tẩu, nếu đại ca của ta có những người khác, có phải huynh cũng định cắt hắn không?”

Giang Lâm tiện tay xoa đầu cô bé: “Thật thông minh.”

Vệ Vân Gia hơi sợ rồi đó, đại tẩu tàn nhẫn quá!

Lòng Vệ Vân Gia yên lặng cầu nguyện cho đại ca mình, hăng hái chút, đừng làm chuyện khiến đại tẩu mất hứng, nếu không đại tẩu sẽ lấy kéo đến. 

Giang Lâm đứng dậy: “Được rồi, sau này ta sẽ quản lý phủ, có việc gì thì mọi người cứ tìm ta.”

Cậu biết mọi chuyện không yên nhanh như vậy đâu, vẫn còn một bà lão yêu con như mạng ở đó mà.

“Thiếu phu nhân đã về, phòng bếp vừa bưng canh gà đến, tướng quân cứ nhất quyết phải chờ thiếu phu nhân về mới ăn, thiếu phu nhân mau ngồi đi.”

Giang Lâm vừa đi vào Chiêu Vân Uyển đã chợt nghe thấy tiếng gọi tha thiết của Tuân Thất. Vệ Vân Chiêu ngồi bên bàn, một nồi canh gà bốc khói nghi ngút nằm trên bàn, mùi còn khá thơm.

Nhưng người phải ăn canh lại cau mày, có vẻ rất ghét.

Giang Lâm thuận thế ngồi xuống cạnh hắn: “Sao vậy, canh ở cữ không ngon hả?”

Giang Lâm mỉm cười bưng bát đút cho Vệ Vân Chiêu: “Nào, nào, nào, tướng quân có thai mười hai tháng vất vả, ăn nhiều chút để bồi bổ thân mình, dưỡng thân thể tốt thì chúng ta mới có thể mang thai lần nữa, khai chi tán diệp cho nhà họ Vệ các người.”

Vệ Vân Chiêu: “…”

Vệ Vân Chiêu nghiêm mặt.

Giang Lâm bật cười thành tiếng: “Phản ứng của ngươi không đáng yêu gì cả, ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, chân không đi được, không ra cổng lớn không đến cổng trong, một ngày ba bữa canh này canh kia, có khác gì mấy người đang ở cữ đâu?”

“Phải không?” Giang Lâm còn hất cằm với Tuân Thất, tìm kiếm sự đồng tình.

Tuân Thất một lòng muốn thúc đẩy tình cảm giữa tướng quân và thiếu phu nhân, nhạy bén lên tiếng: “Canh gì không quan trọng, quan trọng là ai ăn ai đút.”

“Cút!”

Người phải ăn canh kia nổi giận.

“Ha ha ha!” Giang Lâm cười to thành tiếng không chút nể tình, Tuân Thất đúng là một nhân tài.

“Nào, tướng quân, ta đút ngươi ăn.” Giang Lâm bưng bát chuyển về phía trước.

Vệ Vân Chiêu thì nhìn Tuân Thất như đang nói, ngươi chết chắc rồi.

Tuân Thất lập tức chuồn ra khỏi phòng, tỏ vẻ kiên quyết không quấy rầy tướng quân và phu nhân tình tứ với nhau. 

Trong phòng, Giang Lâm vẫn còn tốt bụng đút canh: “Nào, đại lang ăn canh đi, ăn xong thì ngươi có thể khỏe lại.”

“Ăn nhanh đi nào, đây là canh bồi bổ thân thể mà phòng bếp cố ý nấu cho ngươi đó, đại lang, ngươi ăn đi mà.”

Giọng nói nũng nịu, ngữ điệu lừa gạt, đâu đó còn lẫn vào vài tiếng hờn dỗi khiến Vệ Vân Chiêu nghe mà đau đầu. Khi hắn đang định há miệng ăn, đột nhiên cửa phòng bị đẩy vào: “Hay cho một tên hồ ly tinh, giữa ban ngày ban mặt mà dám dụ dỗ Chiêu Nhi làm chuyện thấp hèn này!”

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đồng loạt ngẩng đầu, trông thấy Vệ lão phu nhân dẫn một đám người chắn ở cửa với vẻ giận dữ khôn cùng, mặt ai nấy cũng đầy vẻ bắt gian tại giường.

Giang Lâm đặt bát xuống, khó hiểu nhìn Vệ lão phu nhân: “Cháu của người ăn bát canh mà cũng thấp hèn à, có phải nhà các người có vấn đề không?”

Suýt thì Vệ lão phu nhân bị Giang Lâm nói cho tức đến ngã ngửa, bà ta cầm gậy đập ầm ầm xuống đất, liên tục mắng Tang Môn Tinh, hồ ly tinh.

“Tổ mẫu.” Vệ Vân Chiêu không vui: “Giang Lâm là phu nhân của ta, là con dâu nhà họ Vệ, có thân phận giống hệt tổ mẫu, mong rằng tổ mẫu hãy lựa lời mà nói.

“Hay cho câu lựa lời mà nói, đứa cháu trai ngoan của ta lại không thèm nhận người bà này vì một tên hồ ly tinh, đúng là nhà họ Vệ đã sinh ra người có bản lĩnh!” Vẻ mặt Vệ lão phu nhân đầy đau lòng thất vọng.

Vệ Vân Chiêu thở dài: “Ta đã vô tình ngỗ nghịch với tổ mẫu, khiến tổ mẫu  giận dữ là lỗi của ta, xin tổ mẫu trách phạt.”

“Hừ, trách phạt, bây giờ ngươi đường đường là gia chủ nhà họ Vệ, một bà già như ta làm sao dám trách phạt ngươi? Không bị ngươi đuổi ra khỏi cửa là đã phải cảm tạ trời đất rồi!” Vệ lão phu nhân bắt đầu ra vẻ quái gở. 

Nhưng cháu trai của bà ta không nói hùa theo bà ta, mà hỏi: “Tổ mẫu đến đây vì chuyện chép kinh Phật ư?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Cháu trai là người vai dưới, đúng là không nên phiền tổ mẫu chép kinh cầu phúc cho ta, Giang Lâm chỉ buột miệng nói mà thôi, tổ mẫu không cần để trong lòng.”

Vệ lão phu nhân hùng hổ mò đến cửa lại bị Vệ Vân Chiêu nói cho nghẹn họng trước, mặc dù bà ta không muốn chép kinh Phật thật, càng không muốn đến từ đường chép, nhưng không thể nói như vậy trước mặt Vệ Vân Chiêu.

Vệ lão phu nhân đanh mặt, nhịn cơn giận: “Tạm thời không nói đến chuyện chép kinh Phật. Giang Lâm, ta hỏi ngươi, có phải là ngươi cởi đồ ngũ thúc, treo nó lên cây không?”

Tới rồi, tới rồi, Giang Lâm ngoáy tai, cậu biết ngay là bà ta đến đây vì chuyện này, bèn ôn hòa nói: “Tổ mẫu, người nói vậy là không đúng, đúng là ta treo lão lên cây, nhưng chính lão tự cởi đồ mà, ta còn tốt bụng cho lão một cái quần đùi để che, nếu không sẽ làm bẩn mắt nhiều người lắm đó!”

Vệ lão phu nhân nổi điên: “Ngươi to gan lắm, dám đối xử với bậc cha chú như vậy, rốt cuộc ngươi có coi tổ mẫu như ta, coi ngũ thúc của ngươi ra gì không?”

Giang Lâm nghiêm túc nói: “Sao tổ mẫu lại nói vậy chứ? Nếu ta không coi tổ mẫu ra gì, chắc chắn ta sẽ không để ý đến chuyện này. Ai cũng nói dạy con không tốt là lỗi của phụ mẫu, người mấy chục tuổi như ngũ thúc còn không biết mặc đồ cho bản thân, muốn để hai người thiếp mặc cho lão, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, mất mặt biết bao nhiêu?”

“Người nhìn Vân Kỳ kìa, chỉ là một đứa bé năm tuổi mà đệ ấy còn biết phải mặc quần áo mới có thể ra ngoài, nhưng ngũ thúc lại không như thế.” Giang Lâm lắc đầu thở dài: “Quá xấu hổ, người ngoài sẽ mắng ngũ thúc không có nương dạy mất.”

“Câm miệng, câm miệng! Sao lại không biết mặc quần áo? Ngươi biết rõ ngũ thúc của ngươi không phải…”

“Tổ mẫu!” Vệ Vân Chiêu bình tĩnh ngắt lời Vệ lão phu nhân: “Nếu tổ mẫu  biết chuyện thật đã xảy ra, chỉ cần lòng thấy hổ thẹn thì tổ mẫu sẽ không dẫn người đến chất vấn Giang Lâm.”

“Không biết mặc quần áo và dâm loạn ngay ban ngày, tổ mẫu cảm thấy chuyện nào bị đồn ra sẽ êm tai hơn?”

“Nếu tổ mẫu nghe không lọt tai lời ta nói, vậy tổ mẫu có thể đi hỏi những người đồng nghiệp và mấy người cộng sự của ngũ thúc, rồi đi hỏi xem có nhà ai bằng lòng cưới mấy cô nương đã nghe chuyện phòng the của phụ thân và thiếp của lão không?!”

“Tổ mẫu, ta gọi người một tiếng tổ mẫu vì người là tổ mẫu của con cháu nhà họ Vệ, chứ không phải vì là mẹ của một mình Vệ An.”

Vệ Vân Chiêu nhìn thẳng vào Vệ lão phu nhân với ánh mắt lặng như băng, khiến bà ta chấn động lùi ra sau mấy bước.