Edit: Shion.
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của thầy Dư mà Mạnh Thiểu Du không nhịn được phải cười ra tiếng, Dư Giang Hòa cũng chỉ có thể buồn cười nhìn cậu, chẳng biết nói gì hơn.

Đạo trưởng nhỏ như vậy cũng đáng yêu nữa…

Song, tuy Mạnh Thiểu Du nói là sẽ làm pháp khí cho thầy Dư, nhưng cũng không thể làm ngay lập tức được.

Suy cho cùng thì vật liệu của một pháp khí tốt phải được lựa chọn kĩ càng, đợi đến khi tìm được vật liệu đâu ra đó rồi thì Mạnh Thiểu Du mới có thể bắt tay vào làm một pháp khí khai quang được.

Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là ăn Tết.

Mạnh Thiểu Du theo thầy Dư về nhà ăn Tết, lúc ở trên đường cậu cũng đã tìm hiểu về tập tục ăn Tết của thủ đô.

Bắc Kinh là một thành phố có di sản văn hóa phong phú, có rất nhiều phong tục ngày Tết, thế nhưng phần lớn đã dần phai nhạt theo thời gian.

Những dịp Tết trước kia, Dư Giang Hòa đều trải qua một mình trong nhà, anh đã không còn khái niệm gì đối với ngày Tết nữa. Mỗi dịp Tết đến cũng chỉ có một mình, ngồi đối mặt với tin nhắn chúc Tết ùn ùn kéo đến trong điện thoại mà thôi.

Năm nay, sau khi Mạnh Thiểu Du đến thì lại thú vị hơn rất nhiều.

Đạo trưởng nhỏ nghiêm túc tuân theo phong tục xưa của thủ đô, làm từng bước một, nấu cháo ‘mồng tám tháng chạp’, thờ cúng và chuẩn bị đồ Tết vân vân, tất cả những thứ này đều khiến Dư Giang Hòa cảm thấy rất mới mẻ.

Hôm giao thừa, hai người cùng nhau làm một bàn cơm tất niên, lúc đó Mạnh Thiểu Du mới biết hóa ra thầy Dư còn biết nấu cơm — mà hương vị cũng không tệ.

Sau đó là đón giao thừa, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy năm qua mà Dư Giang Hòa ngồi với người khác trên sô pha, bày mâm đựng trái cây và hoa quả khô trước mặt, xem Đêm Hội Mùa Xuân, cùng nhau trải qua ngày giao thừa.

Trên TV đang chiếu một tiểu phẩm không buồn cười lắm, Dư Giang Hòa nghiêng đầu nhìn Mạnh Thiểu Du đang ngồi cạnh mình.

Thật ra Mạnh Thiểu Du rất ít khi xem Đêm Hội Mùa Xuân, giờ này mấy năm trước chắc cậu vẫn đang chuẩn bị cúng bái, bởi vậy dù những tiết mục này có nhạt nhẽo thì cậu vẫn thấy vui vẻ vô cùng, cười đến mức ngã trái ngã phải.

Dư Giang Hòa đã không còn quan tâm TV đang chiếu gì nữa, trong lòng lại đang nghĩ, nếu từ nay mỗi khi đến giao thừa đều là thế này thì cũng không tồi…

Mãi đến khi tiếng chuông giao thừa vang lên.

Mạnh Thiểu Du quay đầu sang, cười nói: “Thầy Dư, chúc mừng năm mới!”

Dư Giang Hòa cũng cười rộ lên theo: “Chúc mừng năm mới.”

……

Bắc Kinh có rất nhiều phong tục xưa, sau khi vào tháng giêng cũng không hoãn lại một ngày nào, mùng một phải đón Thần Tài, mùng hai thì cúng Thần Tài… Liên tục đến tận ngày hai mươi tháng giêng cũng đều có hoạt động, những người ở lại thủ đô vào tháng một, trong vòng nửa tháng luôn có chỗ để đến thăm thú, không ngày nào là không đi chơi được.

Mà đáng nói nhất là mùng bốn tháng giêng, trước đây các chùa chiền tôn giáo đã từng rất phồn thịnh, nghe nói đã từng có đến mấy nghìn nơi, mỗi khi Tết đến thì chùa chiền và đạo quán đều tổ chức lễ hội, cũng có thể được coi là một điểm đặc sắc của thủ đô.

Trong số đó, những nơi tương đối nổi tiếng là chùa Bạch Vân và miếu Đông Nhạc.

Diệp Hòa Phong cũng có hơi tò mò về hội chùa* ở thủ đô, Mạnh Thiểu Du ngẫm nghĩ, nếu đã đến Bắc Kinh mà không dạo chơi ở hội chùa thì cứ thấy thiếu thiếu.

(hội chùa: lễ hội tổ chức ở chùa)

Vả lại Diệp Hòa Phong và cậu chó đen cũng không thể bị bức bối trong nhà mãi được, vẫn nên tranh thủ thời gian để đi dạo thì tốt hơn.

Diệp Hòa Phong không biết mình đã bị xem là đồng loại của cậu chó, chỉ nghe đến chuyện được đi chơi hội là vui hết sảy rồi.

Tuy rằng bây giờ hắn chỉ có thể ở trong một con búp bê, thế nhưng điều này cũng không hề cản trở hắn cảm nhận được bầu không khí!

Dư Giang Hòa cũng không có ý kiến gì đối với kế hoạch này, vì vậy, sau khi mọi người cùng nhau quyết định đâu ra đó, vào mùa bốn ai nấy đều ra ngoài.

Có rất nhiều hội chùa ở thủ đô, có thể kể ra vài cái tên, tương đối chính tông thì có Hán Diện*, chùa Bạch Vân và miếu Đông Nhạc này nọ.

(Hán Diện: một hội chùa từng diễn ra trong thời Càn Long)

Lễ hội của chùa Bạch Vân không chỉ được mở vào ngày mùng bốn, trên thực tế thì chùa Bạch Vân mở lễ từ mùng một đến ngày hai mươi, trong đó ngày mười bảy, mười tám là đông du khách nhất, lí do là vì ngày mười bảy có thể xem được lễ trừ tà của chùa Bạch Vân, đến ngày mười tám thì là lễ tế thần, những tín đồ tập hợp lại để thành kính dâng hương.

Thật ra Mạnh Thiểu Du không có hứng thú với mấy thứ này lắm, nếu phải nói thật thì, đây đều là chuyện thường ngày của cậu vào những mùa Tết trước…

Thế nhưng cậu lại rất tò mò về món dưa muối được chế biến một cách bí mật của chùa Bạch Vân, nghe nói trước đây chỉ chuyên dâng lên cho Thái hậu, chỉ có vào dịp Tết mới chia một ít ra cho tín đồ mà thôi.

Mạnh Thiểu Du ngẫm nghĩ, nếu có quan hệ tốt với chủ quán của chùa Bạch Vân thì có thể đi cửa sau không nhỉ?

Nói đi còn phải nói lại.

Mùng bốn năm nay, bọn Mạnh Thiểu Du vừa đến hội chùa đã bị lượng du khách ở đây dọa sợ.

Những người này đều đến tham gia lễ hội của chùa Bạch Vân, xem hoạt động truyền thống của chùa Bạch Vân, việc chạm vào khỉ đá và đánh mắt tiền thì khỏi phải nói rồi, trong số này còn có những cặp vợ chồng mới cưới đến chỗ nương nương, buộc dây vào búp bê để xin con.

Mạnh Thiểu Du hơi khựng lại, nghĩ bụng hạng mục kinh doanh của đạo quán cũng gia tăng không ngừng ha…

Sau đó cậu và thầy Dư cũng đi theo dòng người vào chùa Bạch Vân.

Truyền thuyết kể lại rằng khỉ đá của chùa Bạch Vân vô cùng linh nghiệm, vừa bước vào trong đạo quán đã nghe thấy radio vang lên: “Chỉ sờ một cái là linh nghiệm rồi, đừng nán lại, du khách đằng sau cũng đừng chen lấn…”

Nhìn kĩ thì thấy khỉ đá bị sờ đến mức sắp phẳng ra luôn rồi.

Có thể hiểu được con khỉ này nổi tiếng đến mức nào rồi đó.

Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì nói với thầy Dư: “Thầy Dư, bọn mình cũng đi sờ thử nhé?” Đến chùa Bạch Vân mà không sờ khỉ thì coi như uổng công đến rồi.

“Sờ đi nè! Nghe nói ba con khỉ đá của chùa Bạch Vân là do tiên nhân để lại, sờ được khỉ tức là chạm được đến hạnh phúc rồi đó!” Một người phụ nữ bên cạnh cũng đến chùa Bạch Vân để sờ khỉ, nghe thấy câu này của Mạnh Thiểu Du thì mở lời, cô thấy Mạnh Thiểu Du còn trẻ tuổi, cho rằng bọn họ chỉ tùy ý đến chơi nên nhiệt tình giới thiệu: “Khỉ đá này linh nghiệm lắm đó!”

Mạnh Thiểu Du nhìn sang Dư Giang Hòa, thầy Dư cười cười đi cùng cậu đến chỗ khỉ đá trên vách đá.

……

“Tiểu Kì, bà coi đằng trước hình như là thầy Dư hay sao á!” Trần Đào Đào kéo người bạn thân bên cạnh, nói một cách do dự.

Tiểu Kì nghe những câu này của cô thì xém nữa đã cười muốn hết hơi: “Bà nhìn lầm rồi, sao thầy Dư lại đến hội chùa được!”

Hai người đều là người hâm mộ của thầy Dư, đều biết rằng thầy Dư không có hứng thú lắm với những “phong tục tập quán của dân tộc”, chứ đừng nói gì đến chuyện đi hội chùa!

Vả lại những người đến chùa Bạch Vân, không phải đến dâng hương thì là đến để cầu phúc, không ăn khớp với thiết lập của thầy Dư một chút nào hiểu không.

Trần Đào Đào nghe Tiểu Kì nói xong cũng có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Nhưng tui vẫn thấy rất giống á, không tin thì bà nhìn coi!”

Cô kéo Tiểu Kì đến bên cạnh, chỉ vào chỗ khỉ đá ở phía trước không xa, nói: “Bà nhìn dáng người kia coi, không phải giống thầy Dư lắm hả?”

Tiểu Kì vốn định nói chẳng giống một xíu nào, thế nhưng là một người đã xem đi xem lại tất cả các tác phẩm của thầy Dư, sau khi cô nghiêm túc nhìn trong chốc lát thì lại chần chừ.

Uầy, thật sự có hơi giống á…

Trần Đào Đào và Tiểu Kì liếc nhau, đều nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương.

Cái người ở đằng trước không phải là thầy Dư thật đấy chứ?

Thầy Dư không chỉ đến dạo chơi ở hội chùa, mà lại còn đi sờ khỉ đá nữa?! Thiết lập này không đúnggg!!

Trần Đào Đào lôi ảnh chụp trong điện thoại mình ra, so sánh một lúc rồi lặng lẽ nói: “Nói không chừng là thật đó… Bà nhìn bộ đồ này coi, thầy Dư từng mặc rồi mà!”

Tiểu Kì: “…”

Hai bạn fan nhỏ đứng ngổn ngang trong gió một lúc, sau đó họ nhìn thấy thầy Dư và một cậu thanh niên đi thành một nhóm, tiến về phía chỗ đánh mắt tiền.

Hai người đã dõi theo Dư Giang Hòa lâu như vậy, cũng có nghe về trợ lí mới của thầy Dư. Trong cộng đồng người hâm mộ của Dư Giang Hòa đều bảo rằng vị kia là một thái tử nhỏ có tiền có thế, đã đẹp trai còn làm đạo sĩ nữa…

Chưa nói đến việc thiết lập của người này hơi bị nhiều, nhưng tần suất người ta xuất hiện bên cạnh thầy Dư cũng cao quá rồi đó!

Vừa nhìn thấy cậu thanh niên đứng bên cạnh thầy Dư, hai người liếc nhau.

Tiểu Kì nói: “Cái người đó, chắc không phải là cái vị trong truyền thuyết…?”

Trần Đào Đào gật đầu với cô, vẻ mặt hết sức nặng nề.

Hai người đứng trong gió lạnh, đều: “…”

Cả hai đồng thời nghĩ, đây không phải là đạo sĩ mà là cổ vương* đúng không?!

(cổ vương: người nuôi cổ trùng)

Còn nữa, còn nữa! Cái cậu này mới xuất hiện được bao lâu đâu mà đã thay đổi cả thế giới quan của thầy Dư luôn, rốt cuộc là hai người này có quan hệ gì vậy chứ!!!

Hai đương sự thì lại không hay biết gì về suy nghĩ của hai bạn fan nhỏ.

Mạnh Thiểu Du kéo Dư Giang Hòa đi dạo một vòng trong chùa Bạch Vân, Diệp Hòa Phong núp trong túi áo bành tô của Mạnh Thiểu Du đi dạo theo cũng cảm thấy vui rạo rực, coi như lây nhiễm bầu không khí vui mừng.

Chỗ đánh mắt tiền nằm ở cầu Oa Phong, bên dưới cầu Oa Phong có treo một đồng tiền lớn làm bằng giấy, ở trong lỗ hổng còn có một chiếc chuông đồng nhỏ, trên mặt đồng tiền có viết bốn chữ: “Đánh vang báo phúc”, nghe nói là người đánh trúng sẽ có được vận may.

Có không ít người đứng ở cầu Oa Phong, bên dưới cầu đã thành một biển tiền đồng, thế nhưng người đánh trúng chuông lại vô cùng ít ỏi.

Mạnh Thiểu Du đang định đổi một ít tiền đồng thì bị một người có vẻ là đạo sĩ gọi lại.

“Xin tín đồ dừng bước!”

Đạo sĩ trẻ tuổi kia vội vàng tiến đến, vừa thấy Mạnh Thiểu Du đã nói: “Tín đồ này, tôi nhìn sắc mặt của cậu, thấy trên người cậu có tai họa kinh khủng đeo bám đó!”

Mạnh Thiểu Du khựng lại, đúng là trên người cậu đang mang theo hai con quỷ nhỏ thật, một là Diệp Hòa Phong, một là cậu chó đen, thế nhưng hai con quỷ này lại không phải là tai họa gì cả.

Cậu nhìn thoáng qua đạo sĩ trẻ tuổi nọ, nói: “Đạo trưởng có ý gì?”

Đạo sĩ trẻ tuổi kia lập tức nhíu mày, mang dáng vẻ rất khó khăn và do dự, nói: “Việc này là tiết lộ ý trời, tôi thấy tín đồ và tôi có duyên nên mới ra tay, khí đen đeo bám trên người cậu sẽ đem đến tai ương đổ máu!”

Mạnh Thiểu Du nghe đến đây cũng biết người đối diện là ai rồi, bèn chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Có cách gì để giải quyết không? Tôi không muốn gặp chuyện không may đâu!”

Dư Giang Hòa đứng bên cạnh Mạnh Thiểu Du, thấy vậy thì biết là đạo trưởng nhỏ đang nghịch ngợm, không khỏi bật cười.

Đạo sĩ trẻ tuổi kia nghĩ rằng chuyện làm ăn của mình đã tới rồi, nhìn quần áo của cậu trai này, chắc là có thể lừa được không ít tiền!

Đạo sĩ trẻ tuổi nọ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Có lẽ gặp được tôi là duyên phận của cậu!”

Cậu ta chắp tay sau lưng, trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Có thể cậu không biết, nhưng bản đạo rất có tiếng nói ở hai giới âm dương, có tôi ra tay thì chắc chắn cậu sẽ được bảo vệ an toàn.”

Mạnh Thiểu Du đúng lúc trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Hóa ra là cao nhân!”

Đạo sĩ trẻ tuổi nói: “Không dám nhận là cao nhân, chỉ là vô thường dưới âm phủ đều sẵn lòng giữ thể diện cho tôi mà thôi.” Cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du, nở một nụ cười hết sức tự tin, bảo: “Tôi chỉ cần vung tay lên là gọi được cả đống vô thường đến, được gọi là đội trưởng trên dương gian của vô thường!”

“Lúc ở Nam Thành còn có vô thường đánh nhau vì tôi!”

Mạnh Thiểu Du: “…”

Diệp Hòa Phong nằm sấp trong áo bành tô của Mạnh Thiểu Du nghe rõ là lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa mà la lên: “Đạo trưởng nhỏ, cái tên lừa đảo này ăn cắp thiết lập của cậu!!!”

Hắn vừa dứt lời, đạo sĩ trẻ tuổi kia chợt nói: “Tôi, chính là Mạnh Thiểu Du.”

Mạnh Thiểu Du: “…”

Diệp Hòa Phong cũng đờ ra luôn.

Mạnh Thiểu Du nhìn cậu đạo sĩ này, im lặng một chút rồi nói: “Cậu có biết tên tôi là gì không?”

“Là gì?”

Mạnh Thiểu Du bình tĩnh đáp: “Xin chào, làm quen một chút nhé, tôi tên là Mạnh Thiểu Du.”

Đạo sĩ trẻ tuổi: “…”

Đậu xanh rau má!

Đi lừa gạt mà lừa đúng chính chủ luôn?!

Cậu đạo sĩ ngơ ra một lúc, sau đó thì xoay người bỏ chạy! Sao Mạnh Thiểu Du có thể tha cho cậu ta được, vội vàng theo sau, tuy cậu đạo sĩ này gạt người đâu ra đấy, nhưng xét về hình thể thì hiển nhiên là không thể theo kịp Mạnh Thiểu Du được.

Hơn nữa, có rất nhiều du khách đến chơi hội Tết ở chùa Bạch Vân, cho dù có chạy thì cũng gặp phải tầng tầng lớp lớp cản trở, Mạnh Thiểu Du không tốn bao nhiêu thời gian để tóm tên kia lại!

Mạnh Thiểu Du túm lấy cậu đạo sĩ, hỏi: “Có chứng nhận đạo sĩ không? Lấy ra đây!”

Tên đạo sĩ trẻ tuổi bị cậu tóm lấy, đã chán nản không còn tinh thần phản kháng từ lâu, giọng điệu yếu ớt bảo: “Tôi có chứng nhận đạo sĩ nào đâu, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo thôi…”

“…”

Xác định vị trí của bản thân chuẩn ghê nhỉ.

Tên đạo sĩ pha kè này là một người lăn lộn trong giang hồ, hồi trước khi ở Nam Thành, trong đám người giang hồ cũng có người ăn cơm âm phủ, tên đạo sĩ pha kè có nghe được chuyện của Mạnh Thiểu Du từ miệng người khác, cảm thấy thiết lập vờ vịt như vậy có thể dùng hơi bị ngon, nên chạy đến thủ đô để lừa gạt.

Ở Bắc Kinh có nhiều miếu thờ, người mê tín cũng nhiều, đạo sĩ pha kè cảm thấy mình có thể lừa không ít người.

Ai ngờ lần đầu tiên đi lừa tiền đã gặp ngay chính chủ luôn.

Tình cảnh quá sức xí hổ, ngón chân của đạo sĩ pha kè muốn co rúm lại luôn…

Sau khi Mạnh Thiểu Du tóm được tên đạo sĩ giả mạo rồi hợp lại với thầy Dư thì đưa hắn đi tìm người phụ trách của chùa Bạch Vân luôn, suy cho cùng thì cũng là lừa đảo ở chùa Bạch Vân, nên cũng phải xử lí ở chùa Bạch Vân.

Người phụ trách dẫn Mạnh Thiểu Du đến nơi làm việc của chùa Bạch Vân, nơi du khách dừng chân.

Đạo sĩ phụ trách mảng an ninh của hội chùa nghe Mạnh Thiểu Du kể lại toàn bộ quá trình xong, ánh mắt nhìn về phía đạo sĩ giả mạo cũng tràn ngập vẻ xấu hổ.

Song, anh ta vẫn cảm ơn Mạnh Thiểu Du đàng hoàng, đương nhiên là tên đạo sĩ pha kè sẽ bị giao cho cảnh sát xử lí.

Mạnh Thiểu Du gật gật đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của người phụ trách an ninh, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Đạo trưởng phụ trách an ninh hơi chần chừ, hỏi: “Đạo hữu, xin chỉ bảo một chút, nghe nói việc vô thường ở Nam Thành đánh nhau vì cậu là thật sao?”

Mạnh Thiểu Du: “…”

Giả đó! Đừng tin vào tin đồn, đừng lan truyền tin đồn!

Mạnh Thiểu Du thật sự không ngờ, ngoài Nam Thành ra còn có tin đồn về cậu ở nơi khác, lại còn lố lăng hơn nữa chứ. Cậu thở dài một hơi, cực chẳng đã mà bác bỏ tin đồn.

Đạo sĩ nọ thấy cậu mang dáng vẻ phiền muộn, nghĩ bụng chắc đây là nỗi phiền muộn của đại lão nhỉ.

Sau đó thì Mạnh Thiểu Du được đưa ra ngoài.

Trên đường đi, bọn họ bị một người đàn ông trung niên đang chạy về phía bên trong va phải, người nọ chạy nhanh nên không nhìn đường, ngay lập tức đụng vào người Mạnh Thiểu Du, ngã đập mông lên mặt đất.

Hộp gỗ trên tay ông cũng theo đó mà văng ra, một viên ngọc trong suốt, trắng noãn rơi ra từ bên trong.

Đạo trưởng vội vàng tiến lại đỡ người lên, Mạnh Thiểu Du xoay người lại, chuẩn bị nhặt viên ngọc trên mặt đất lên, sau đó lại nghe thấy người đàn ông trung niên hét lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích! Không được đụng vào viên ngọc kia!”.

Hết chương 45.