Edit: Shion.
Việc Ngạn Trì cho Yến Đôn một chỗ dựa, tuy cậu cảm kích nhưng lại không quá ngạc nhiên.

Dù sao thì ai cũng biết Ngạn Trì là một tên sĩ diện mà. Nếu thư kí của Hoa Đại Mạo châm biếm Yến Đôn thì chẳng khác nào Hoa Đại Mạo đang châm biếm Ngạn Trì, nhất định hắn sẽ không nhẫn nhịn được.

Hoa Đại Mạo cười nhẹ: “Giám đốc Ngạn nói chuyện thú vị ghê. Tôi bị hắt rượu đầy người, vậy mà đổi ngược lại thành tôi bắt nạt người khác.”

Thư kí của Hoa Đại Mạo cũng cao giọng nói: “Tôi cho rằng người của anh không thật thà, hình như cậu ta cố ý ăn vạ Giám đốc Hoa của chúng tôi thì phải?’

Ngạn Trì nghe vậy thì cũng không ngại: “Chó của anh sủa lớn ghê á, sao không dạy lại đi kìa?”

Thư kí của Hoa Đại Mạo nghẹn họng: “Anh! Anh!”

Cái tên Ngạn Trì này tự cho mình là đúng như thế đó, hắn ta nói năng lỗ mãng mà không hề phân biệt trường hợp gì cả, ấy vậy mà không ai có thể gây khó dễ cho hắn, bởi vì đây là một “thiết lập”.

Không ai có thể vượt qua được “thiết lập”.

Song, thân là tổng tài bá đạo, bản thân Hoa Đại Mạo cũng có “thiết lập”. “Thiết lập” của anh ta là, “cho dù có phạm tội đến cỡ nào thì chắc chắn cũng có thể trốn thoát thành công, chỉ trừ khi bộ truyện đi đến hồi kết”.

Nói vậy là hiểu, Hoa Đại Mạo chính là “nhân vật phản diện lớn nhất” trong thế giới tổng tài bá đạo này, chẳng thấy anh ta kinh doanh được bao nhiêu, suốt ngày ngồi một chỗ thuê sát thủ giết người, hoặc tự mình giết người, thuê người bắt cóc, hoặc tự mình bắt cóc, anh ta hoạt động vô cùng năng nổ trong lĩnh vực phạm pháp để tranh giành Mary Sue với nam chính.

Đã thế cảnh sát trong thế giới tổng tài bá đạo còn vô dụng hơn cảnh sát trong tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản nữa. Ít ra thì trước hết cảnh sát trong tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản còn tới hiện trường phạm tội, tuy rằng họ suy luận hơi kém, không có cách phá án, lần nào lý luận cũng phải dùng phương pháp loại trừ, nhưng ít nhất người ta còn có cố gắng á, đúng không?

Còn cảnh sát trong thế giới tổng tài bá đạo giống như người vô hình vậy, mấy vụ bắt cóc, nổ súng, giết người, giam cầm gì gì đó, hoàn toàn không có ai quan tâm luôn!!!!

Mãi cho tới tận kết thúc thì cảnh sát mới như được lên dây cót, họ xông lên bất ngờ rồi ràng buộc boss nhân vật phản diện bằng pháp luật, tất cả đều xảy ra trong vòng một trăm chữ.

Nói cách khác, chỉ cần chưa tới kết thúc truyện, Hoa Đại Mạo có thể tùy tiện giết người và bắt cóc tống tiền mà không cần chịu trách nhiệm.

Theo lẽ đương nhiên, Hoa Đại Mạo không giết được Ngạn Trì, bởi vì Ngạn Trì là nam chính tổng tài bá đạo, muốn giết thì cũng giết không chết.

Nhưng trái lại, nếu Hoa Đại Mạo muốn bóp chết một nhân vật phụ bé nhỏ như Yến Đôn thì lại dễ dàng như trở bàn tay.

Yến Đôn biết được thiết lập đã đặt ra nên cậu run lẩy bẩy. Cậu cũng chẳng dám đắc tội với Hoa Đại Mạo đâu.

Vì vậy mà Yến Đôn bèn lên tiếng giải thích: “Là do tôi không đúng, tôi đã bất cẩn làm đổ rượu lên người Giám đốc Hoa. Vô cùng xin lỗi ạ. Mong anh tha thứ.”

Nói xong, Yến Đôn còn khom lưng cúi đầu.

Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Nếu đã như vậy rồi thì coi như giữ thể diện cho Giám đốc Ngạn, việc này dừng lại ở đây đi.”

Nói xong, Hoa Đại Mạo và thư kí nghênh ngang đi mất.

Đến lúc này thì Yến Đôn mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngạn Trì lại mang vẻ mặt khó chịu: “Cậu cứ giải thích như vậy rồi phải làm sao?”

Yến Đôn nở nụ cười: “Quả thực trong chuyện này thì tôi là người không đúng ạ. Nhưng mới nãy tôi cũng hoảng sợ lắm, cũng may mà có Giám đốc Ngạn nói giúp tôi, nếu không thì tôi cũng không biết phải xử lí thế nào rồi ạ.”

Ngạn Trì ra dáng tổng tài bá đạo, nói: “Cậu là người của tôi, tôi bảo vệ cậu là việc cần thiết.”

Yến Đôn vẫn còn cảm kích, trong lòng nghĩ: Tui sẽ không bao giờ… Trêu sếp là kẻ bắt nạt ngu ngốc nữa đâu.

Sếp của tui là vị sếp tuyệt vời nhất thế giới!

Nghĩ đến đây, Yến Đôn bỗng nhớ tới ông chủ của mình trong thế giới thực.

Anh sếp trong thế giới thực của cậu cũng trẻ tuổi vô cùng, đẹp trai khí chất, cùng một kiểu với mấy ông chủ trong tiểu thuyết.

Dẫu vậy, thế giới thực tàn khốc hơn thế giới tiểu thuyết nhiều.

Trong thế giới thực, anh sếp của cậu khởi nghiệp vô cùng gian nan, ngày nào anh cũng ngủ ở văn phòng, đi xã giao bên ngoài cũng không hề thích thú như thế này, chỉ uống rượu thôi mà anh cũng phải uống đến mức loét dạ dày. Cậu đi theo sếp mà cũng đau lòng thay.

Chịu đựng vất vả đến lúc đưa công ty ra thị trường, sếp còn nói với Yến Đôn rằng: “Lúc cậu nhận chức, tôi đã từng hứa rằng chắc chắn phải hoàn thành ước mơ có lương một triệu một năm của cậu. Bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể làm vậy rồi…”

Thế nhưng lời nói còn chưa dứt thì đã xảy ra tai nạn giao thông.

Sếp…

Không biết sếp thế nào rồi?

Hốc mắt Yến Đôn có hơi ươn ướt.

Cậu còn nhớ rõ như in, khi đó cậu vừa tốt nghiệp thì đã đi phỏng vấn, đúng là cậu đã nói ước mơ của mình là có lương một triệu một năm.

Lúc đó sếp còn nở một nụ cười nhẹ nhàng, đẹp đẽ vô cùng.

Khiến trái tim non trẻ của một bé gay như Yến Đôn phải vang lên thình thịch.

Chính là nụ cười của sếp khi đó đã khiến Yến Đôn từ chối lời đề nghị của một công ty lớn, vào làm ở một công ty mới thành lập.

Yến Đôn cũng không hiểu hồi xưa mình đã nghĩ như thế nào nữa.

Chắc là bị sắc đẹp mê hoặc á.

Có một tay đồng nghiệp không chịu đựng nổi sự vất vả của một công ty mới thành lập, hắn ta đi ăn máng khác ở một công ty lớn, còn cười nhạo sếp là cái loại ông chủ “mơ mộng hão huyền”, ông chủ nói chuyện ảo tưởng với nhân viên, rót canh gà*, dùng phương pháp tẩy não để thuyết phục bản thân sẽ đạt được thành công, ai mà tin tưởng được đây?

(rót canh gà: xuất phát từ chuỗi sách “Chicken Soup for the Soul” – mỗi cuốn sách là một bài học ý nghĩa về cuộc sống)

Thật ra sếp là một người rất có khí phách, anh cũng không phản bác hắn ta mà chỉ thản nhiên nói: Chúc cậu có một tương lai tốt đẹp.

Đồng nghiệp kia cũng muốn kéo Yến Đôn đi cùng, hắn nói với cậu: “Tiểu Yến à, không phải ước mơ của cậu là có lương một triệu một năm à? Cậu ở lại cái công ty rách nát này mà có thể thực hiện được ước mơ sao?”

Yến Đôn nói: Tôi có tới công ty lớn thì cũng đâu có thực hiện được.

Tất cả mọi người im lặng.

Hình như là vậy thật.

Sau khi đồng nghiệp kia tách ra thì tâm trạng của sếp có vẻ không tốt lắm.

Thân là thư kí, Yến Đôn bèn pha cà phê thật ngon rồi đi tìm sếp, cậu lên tiếng an ủi anh: “Anh đừng để ý ạ, hầu hết các đồng nghiệp đều rất yêu quý anh mà.”

Sếp cười cười: “Cậu biết tôi không để ý đến chuyện này mà.”

Yến Đôn cảm thấy có tí là lạ: Nếu không để ý thì anh xị mặt làm gì? Đúng là nói một đằng làm một nẻo…

“Cho cậu này.” Sếp đưa một tờ giấy cho Yến Đôn.

Yến Đôn tò mò nhận lấy, phát hiện ra tờ giấy này lại là một bản ghi nợ.

Yến Đôn xem xong thì hơi dở khóc dở cười: “Sếp ơi, cái này đâu có hiệu lực pháp lý ạ!”

Anh sếp ngạc nhiên: “Không phải phản ứng đầu tiên của cậu phải là cảm động à?”

“Ờm…” Yến Đôn thấy vậy cũng đúng nên bảo, “Rất cảm động ạ.”

Trên giấy nợ ghi:

Hiện tại, tôi – Ngạn Tảo (giấy căn cước số…) – nợ Yến Đôn (giấy căn cước số…) tiền lương một triệu một năm…

Đúng vậy, anh sếp của Yến Đôn trong thế giới thực tên là “Ngạn Tảo”.

Trùng tên với anh trai trâu bò của Giám đốc trong thế giới này.

Hầy…

Nếu “Ngạn Tảo” này mà là “Ngạn Tảo” trâu bò đó thì tốt rồi.

Nếu nói như thế, sếp của cậu cũng không phải chịu đựng nhiều gian khổ đến như vậy.

Yến Đôn và sếp cùng nhau trải qua mọi khó khăn và vất vả khi khởi nghiệp. Cậu là thư kí bên cạnh sếp, nếu có mười ngày thì hết tám ngày sếp đã ngủ lại ở công ty, cậu cũng ngủ lại ở công ty cùng anh. Nếu không thì hai người cũng đi công tác cùng nhau. Bọn cậu cùng ăn cùng ở, về cơ bản là như hình với bóng. Cho nên Yến Đôn là người hiểu rõ nhất những khổ cực của sếp.

Cũng như thế, anh sếp thông minh và tham vọng đến mức nào, cậu cũng là người rõ ràng nhất.

Vậy nên cậu biết sếp mình không phải là loại ông chủ ngốc nghếch, “mơ mộng hão huyền” hay “rót canh gà”, sếp của cậu thật sự rất trâu bò, chỉ là anh cần thời gian để chứng minh điều đó mà thôi.

Qua bao nhiêu vất vả, cuối cùng thời gian cũng đã chứng minh được rằng Ngạn Tảo thành công, Yến Đôn cũng sắp được nhận lương một triệu một năm, ấy vậy mà cuối cùng hai người lại bị cuốn vào một vụ tai nạn xe…

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Đôn cảm thấy cực kì khó chịu, chóp mũi của cậu cũng trở nên đau xót.

Không biết bây giờ sếp còn sống hay không…

Hết chương 3.