Biên tập: Cải

Khương Yên vốn không định trả lời anh.

Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng tay vẫn không tự chủ được mà cầm lấy bút, viết: Rất nhớ.

Thật đúng là không có cốt khí TT^TT

Chờ đến khi giáo viên quay lưng lên trên bảng viết bài, Khương Yên nhanh chóng đem tờ giấy nhỏ nhét vào trong sách, truyền xuống bàn dưới.

Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng cẩn thận chuyển quyển sách xuống của cô, im lặng mỉm cười.

Khương Yên trừng mắt nhìn anh, sau khi truyền xong liền nhanh chóng quay đầu lại, làm bộ nghiêm chỉnh ghi chép bài.

Loại chuyện lén lút như thế này cô đây vẫn là lần đầu tiên làm, cảm thấy có chút kích thích cũng có chút chịu không nổi.... Trái tim đập thật nhanh.

Hoắc Đình Diễm cười, đem sách đặt sang một bên, không vội mở ra.

Sau khi hết tiết, Hoắc Đình Diễm mới mở sách ra, nhìn thấy hai chữ viết trên tờ giấy nhỏ, nhìn nhìn, mỉm cười.

"Khương Yên"

"Sao vậy?"

Hiện tại đã hết tiết, Khương Yên cũng không sợ. Dù sao bọn họ đang ở trong lớp học, cho dù có nói chuyện thì mọi người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là hai người đang nói chuyện phiếm mà thôi, sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

Trong suy nghĩ của mọi người, Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên là tuyệt đối không thể nào. Anh tuyệt đối sẽ không yêu sớm.

Hoắc Đình Diễm nhìn người trước mặt, cười nói "Bài hát đêm chung kết có hay không?"

Khương Yên cứng người, liếc nhìn mấy người ngồi gần đó đang dựng thẳng tai lên nghe ngóng "Sao cậu không hỏi mọi người ấy?"

Hoắc Đình Diễm đúng tình hợp lý nói "Bọn họ đâu phải là fan của tôi"

Nghe vậy, Khương Yên cảm thấy rất có lý nhưng mấy bạn học nghe thấy những lời này của Hoắc Đình Diễm lại cảm thấy cực kỳ không phục.

"Ai bảo bọn tớ không phải là fan của cậu?"

"Đúng vậy, Hoắc Đình Diễm, bọn tớ cũng xem cậu thi đấu đấy!"

"Đúng vậy, đúng vậy, cậu không thể như vậy được. Ở đây đâu phải chỉ có mỗi Khương Yên là fan của cậu, bọn tớ đây cũng lên giúp cậu chửi antifan, cũng chia sẻ đoạn cut biểu diễn đêm chung kết của cậu đấy!"

.....

Mọi người đồng loạt lên tiếng, đối với câu nói vừa rồi của Hoắc Đình Diễm tỏ vẻ không tán đồng.

Khương Yên nghe, phì cười thành tiếng.

Cô ném cho Hoắc Đình Diễm một ánh mắt, ý nói: Xem đi, đúng là nói bậy không thể sống.

Hoắc Đình Diễm bật cười, nhìn mấy bạn học đang nhao nhao kháng nghị, vội an ủi "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cùng giúp đỡ, cuối tuần có thời gian chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa?"

"Được, được, khi nào vậy?"

"Lúc nào cũng được, tùy mọi người thôi, tối thứ sáu có được không?"

"Được, được!"

Lập tức, mọi người trong lớp hòa bình, thân thiện thảo luận.

Cuối cùng, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm nói chưa nổi hai câu với nhau chuông vào lớp đã vang lên.

Đến lúc ăn trưa, hai người cũng không có cơ hội ở riêng với nhau.

....

Giữa trưa lúc ăn cơm, Dịch Hướng Thần đột nhiên đến tìm Khương Yên.

Khương Yên nhìn người ngồi bên cạnh, dừng một chút, hỏi "Cậu đến tìm tớ có chuyện gì vậy?"

Dịch Hướng Thần nhìn cô, tức giận nói "Tôi không đi tìm cậu, cậu liền quên bản thân có người bạn này là tôi có đúng hay không?"

Đây là sự thật, Khương Yên ngoại trừ lần đầu tiên đi tìm Dịch Hướng Thần làm hòa, sau đó liền không còn chủ động đi tìm anh nữa. Ngày thường khi nói chuyện phiếm cũng là Dịch Hướng Thần chủ động, hai người đi ăn cũng là Dịch Hướng Thần mời.....

Cũng không hẳn như Dịch Hướng Thần nói, Khương Yên vẫn coi anh là bạn tốt nhưng chỉ là không có chủ động mà thôi.

Khương Yên chính là kiểu người, bạn chủ động, tôi tiếp thu, chúng ta đây chính là bạn tốt. Nhưng nếu như bạn không chủ động, tôi cũng liền không chủ động..... Còn có một kiểu nữa chính là bạn chủ động nhưng Khương Yên không muốn tiếp thu, vậy hai người liền không thể trở thành bạn tốt. Khương Yên đối với bạn tốt có một tiêu chuẩn khá cao đối với bạn tốt.

Khương Yên vẫn luôn cảm thấy bạn tốt cần chất chứ không cần lượng. Cho nên, bình thường cô không hay chủ động đi giao lưu, làm quen với người khác.

Nghe Dịch Hướng Thần ai oán nói, Khương Yên bật cười "Làm gì có chuyện như vậy, lên lớp 12 việc học quả thật rất bận cho nên không có nhiều thời gian rảnh mà thôi"

Dịch Hướng Thần lạnh lùng "ồ" một tiếng, châm chọc nói "Đúng vậy, không có thời gian tới tìm tôi nhưng lại có thật nhiều thời gian đi xem Hoắc Đình Diễm biểu diễn"

Khương Yên cười, nhướng mày nhìn anh, đúng tình hợp lý nói "Cậu cũng không phải không biết tôi là fan trung thành của Hoắc Đình Diễm, có một chút xíu thời gian rảnh đương nhiên là muốn đi xem idol rồi"

Dịch Hướng Thần "...."

Anh sắp tức chết rồi

Thật sự!

Tuy rằng anh cũng muốn coi Khương Yên như anh em tốt, cũng hiểu được Khương Yên thật lòng thích Hoắc Đình Diễm nhưng hiểu được là một chuyện nhưng khi tình cảm vẫn chưa thể nào buông xuống, nghe cô nói vậy trong lòng vẫn như cũ cảm thấy chua lòm, cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Khổng Hâm cùng Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn nhìn, lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.

"Hoắc Đình Diễm thi đấu, bọn tớ thân là bạn học đều đi xem"

"Đúng vậy" Khổng Hâm nói "Hơn nữa, bầu không khí ở đó còn rất náo nhiệt, Khương Yên nên đi nhiều một chút, xem nhiều một chút"

Sẽ rất có lợi cho con đường tương lai của cô ấy.

Đương nhiên, những lời này Khổng Hâm sẽ không nói ra. Chuyện Khương Yên làm ca sĩ trên mạng chỉ có mình cô biết, có khi Hoắc Đình Diễm cũng biết nhưng Khương Yên nếu như không chủ động nói ra thì cô sẽ cố gắng giữ bí mật.

Dịch Hướng Thần nhướng mày nhìn hai người "Các cậu cũng là fan của Hoắc Đình Diễm?"

Nguyễn Nghiên Nghiên "Không, tớ là fan của Hướng An Lan"

Khổng Hâm nhún vai "Tớ tự thần tượng chính mình"

Dịch Hướng Thần ".... Idol có cái gì tốt chứ"

Khương Yên cười, nói "Chính là cậu không biết cái tốt của nó"

Dịch Hướng Thần "...."

Thật sự, anh đã bị Khương Yên chọc giận. Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, rồi mới đến tìm kẻ không có lương tâm này.

Sau khi ăn cơm xong, Dịch Hướng Thần lại cùng Khương Yên hàn huyên đôi câu sau đó liền rời đi.

....

Trên đường về lớp học, Nguyễn Nghiên Nghiên tò mò hỏi "Cậu ấy tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Khương Yên rũ mắt, cười nhẹ "Không có gì, nói chút chuyện trong nhà thôi"

Dịch Hướng Thần đến đây tìm cô là muốn nói chuyện trong nhà, còn là chuyện liên quan đến Thiệu Y Huyên.

Đoạn thời gian này bận học tập, hơn nữa Hoắc Đình Diễm còn tham gia thi đấu nên Khương Yên đã quên mất sự tồn tại của Thiệu Y Huyên. Thiệu Y Huyên hiện tại đã dần quen với môi trường sinh hoạt mới, nghe nói cũng có vài người bạn thân thiết, đương nhiên Khương Yên đối với chuyện này không quá quan tâm, điều cô tò mò chính là.... Một chuyện khác mà Dịch Hướng Thần nói đến.

Chuyện này Dịch Hướng Thần cũng là nghe được từ miệng của ba mình.

Nghe nói Khương An Quốc đang chuẩn bị một vài chuyện, muốn cùng mẹ Khương ly hôn. Hiện tại ông ta bắt đầu mang theo mẹ của Thiệu Y Huyên tham gia vào một vài buổi tiệc trong giới. Trước đó mặc kệ như thế nào, Khương An Quốc cũng không dám trắng trợn, táo bạo như thế. Người đàn bà kia chỉ được ông ta giấu ở trong nhà, nhưng hiện tại, ông ta càng ngày càng quá phận.

Nghĩ đến đây, Khương Yên dừng bước.

Cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm:Các cậu về lớp trước đi, tớ đi gọi điện thoại một chút"

Hai người nhìn nhau, gật gật đầu "Cậu đi đi"

Khương Yên "ừ" một tiếng, cầm lấy điện thoại đi đến phía rừng cây nhỏ phía sau trường. Chỗ đó ít người, nói chuyện điện thoại cũng thoải mái hơn.

Mẹ Khương đã rất lâu rồi không có về nhà. Hồi nghỉ hè có về nhà một lần nhìn cô sau đó liền nhanh chóng đi ra có việc. Khương Yên cũng không hỏi nhiều, chỉ cần mẹ Khương cảm thấy vui là được.

Cô tìm một cái ghế trống, ngồi xuống, mở điện thoại gọi điện cho mẹ Khương.

Gọi hai lần bên kia mới nghe máy.

"Khương Yên?"

"Mẹ" Khương Yên ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, cắn môi hỏi "Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?"

Mẹ Khương ở đầu giây bên kia im lặng một lúc, nói "Ở sân bay"

"Sao?" Khương Yên kinh ngạc chớp chớp mắt, nhịn không được, hỏi "Mẹ, mẹ lại muốn đi du lịch sao?"

"Không phải" mẹ Khương trầm giọng nói "Mẹ vừa xuống máy bay, đang chuẩn bị gọi xe về nhà"

Nghe vậy, Khương Yên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, giọng nói cũng cao hơn mấy phần "Mẹ về nhà? Không đi du lịch?"

Hiện tại trở về nhà dường như không giống với tác phong bình thường của mẹ Khương. Bà cho dù có về nhà thì cũng sẽ lựa những lúc Khương Yên có ở nhà, thường thì là thứ sáu hoặc thứ bảy về sau đó chủ nhật hoặc thứ hai sẽ rời đi.

Khương Yên im lặng giây lát, cẩn thận hỏi "Lần này mẹ trở về là có chuyện gì cần phải giải quyết sao?"

"Ừ, có chút chuyện riêng"

Khương Yên "..."

Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, theo bản năng liền nghĩ đến chuyện Dịch Hướng Thần vừa mới nói. Khương Yên há miệng thở dốc, định hỏi có phải mẹ về vì chuyện này hay không nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

Nếu như hỏi thì sẽ khiến mẹ Khương buồn, nhưng nếu không hỏi thì cô lại cảm thấy tò mò.

"Vậy lần này mẹ sẽ ở nhà hai ngày sao?"

"Không" mẹ Khương bình tĩnh lại, nói "Cuối tuần mẹ vẫn còn ở nhà"

Khương Yên nghe thấy vậy, vui vẻ nở nụ cười.

"Được, vậy tối thứ sáu con sẽ về nhà sớm một chút"

"Được, mẹ đi gọi xe đây"

"Vâng, tạm biệt mẹ"

Cúp điện thoại, Khương Yên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu sau đó mới đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị tĩnh tâm nghĩ xem bản thân nên thuyết phục mẹ Khương ly hôn như thế nào. Hiện tại Khương An Quốc đã làm ra những chuyện như thế này, cô cảm thấy thực sự không thể tha thứ được nữa. Khương Yên không thể hiểu nổi Khương An Quốc người này, chính mình có con gái ruột nhưng lại không quan tâm, cố tình lại đi chăm sóc, cung phụng con gái của kẻ khác.

Cô trước đó còn cố ý nhờ Dịch Hướng Thần hỏi thăm một chút, nghe nói mẹ của Thiệu Y Huyên là mối tình đầu của Khương AN Quốc, chính là kiểu ánh trăng sáng[1] trong truyền thuyết.

[1] Ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang): ý chỉ người mà mình yêu thương nhưng không thể ở bên, thuộc về mình. Từ này xuất phát từ tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh.

Nhưng hai người này vì sao lại không thành thì Khương Yên không biết. Cô chỉ biết từ sau khi mối tình đầu trở về nước, Khương An Quốc liền như thể bị nhập ma, chuyện lớn chuyện nhỏ đều hết lòng chăm sóc bà ta, cuối cùng còn chăm sóc đến tận giường.

Khụ khụ... câu này là Dịch Hướng Thần đi hỏi thăm từ mẹ của mình sau đó nguyên văn kể lại cho Khương Yên.

.....

Khương Yên đang trầm tư, phía sau đột nhiên xuất hiện bàn tay che kín mắt cô lại.

Lòng bàn tay ấm áp, dán lên mắt cô cảm giác rất dễ chịu. Lông mi Khương Yên nhẹ run, nhắm mắt lại, tùy ý người kia nháo.

"Đoán xem tôi là ai?"

Khương Yên bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hoắc Đình Diễm "Cậu vừa mới lại gần tớ liền biết cậu là ai"

Hoắc Đình Diễm kinh ngạc nhìn cô "Làm sao cậu biết được"

"Ngửi mùi đó" Khương Yên đắc ý nhìn anh "Tiếng bước chân của cậu tớ cũng nghe ra, độ ấm từ lòng bàn tay của cậu... tớ cũng rất quen thuộc"

Huống chị, giọng nói kia.... Mặc kệ anh có ngụy trang như thế nào, Khương Yên cũng đều có thể nhận ra.

Hoắc Đình Diễm "...."

Bạn gái thông minh quá, tự dưng cảm thấy có chút thất bại.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi "Tâm tình không tốt?"

Khương Yên nhìn anh "sao cậu lại biết tớ đang ở chỗ này?"

Hoắc Đình Diễm cười cười.

Anh sau khi đi ăn xong trở về lớp không thấy Khương Yên đâu liền quay sang hỏi Nguyễn Nghiên Nghiên. Nguyễn Nghiên Nghiên nhiệt tình ríu rít nói Khương Yên sau khi cùng Dịch Hướng Thần nói chuyện tâm tình liền có chút không vui, nói muốn đi gọi điện thoại. Sau đó Nguyễn Nghiên Nghiên còn tìm cho Hoắc Đình Diễm một cái cớ rất tốt để anh đi tìm cô.

Nguyễn Nghiên Nghiên nói Khương Yên là fan chân ái của anh, hiện tại tâm tình cô không được tốt, nếu như nhìn thấy idol nhất định sẽ vui lên.

Khương Yên nghe xong, kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Diễm, lẩm bẩm "Nếu không phải tớ biết Nguyễn Nghiên Nghiên không biết chúng ta đang ở bên nhau, tớ thiếu chút nữa đã cho rằng cậu ấy đây là đang giúp chúng ta"

Hoắc Đình Diễm nhún vai, khóe miệng cong cong "Đúng vậy"

Nguyễn Nghiên Nghiên tuy rằng có chút rắc rối nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Khương Yên bật cười, nói "Cũng không biết Nghiên Nghiên sau khi biết chuyện của chúng ta có tức giận hay không?"

"Vậy cậu hiện tại vẫn không nghĩ muốn nói cho cậu ấy biết?" Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn cô

Khương Yên lắc đầu "Hiện tại vẫn chưa được, cứ để cho Nghiên Nghiên tự mình phát hiện đi"

Nếu để cô nói Nguyễn Nghiên Nghiên có khả năng sẽ không tin là thật, có khi còn cười nhạo cô mơ mộng hão huyền.

Vậy còn không bằng cô để cho Nguyễn Nghiên Nghiên tự mình phát hiện.

Hoắc Đình Diễm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa. Anh nhìn người ngồi bên cạnh, dịu dàng nói "Tâm trạng không tốt?"

"Có chút" Khương Yên đung đưa chân, trầm tư một hồi, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Cậu đối với mối tình đầu của mình có cái nhìn như thế nào?"

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh nhướng mày, đầy thâm ý nói "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

Khương Yên nói "Chỉ là đột nhiên cảm thấy tò mò mà thôi. Giả dụ như cậu cùng mối tình đầu chia tay, mối tình đầu...." Lời còn chưa nói xong đã bị Hoắc Đình Diễm đánh gãy.

"Giả thiết này không thể thành lập"

"Vì sao?" Khương Yên khó hiểu nhìn anh.

Hoắc Đình Diễm tức giận, nhéo nhéo mặt cô nói "Ai là mối tình đầu của tôi?"

Nghe vậy, Khương Yên nháy mắt hiểu rõ.

Cô buồn cười nhìn người con trai bên cạnh "Ai biết được mối tình đầu của cậu là ai! Tớ làm sao biết được trước kia cậu có thích cô gái nhỏ xinh đẹp nào không!"

Hoắc Đình Diễm "hừ" lạnh một tiếng, duỗi tay ôm lấy mặt Khương Yên, cúi đầu xuống cắn lên khóe môi cô "Ai là mối tình đầu của tôi?"

Khương Yên nói không lên lời.

Hoắc Đình Diễm lại cắn một cái nữa.

Khương Yên lúc này không thể không trừng mắt lườm anh một cái "Chút nữa còn phải lên lớp học đấy"

"Vậy cậu còn không mau nói"

Khương Yên bật cười, nhìn hành động trẻ con này của anh, dở khóc dở cười nói "Ai da, là tớ, là tớ, là đại mỹ nữ tớ đây"

Hoắc Đình Diễm cười, cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng nhưng môi vẫn không chịu rời đi. Anh cúi đầu hôn Khương Yên, ôm cô ngồi lên trên đùi mình, mút lấy hai cánh môi mềm mại, đầu lưỡi thăm dò đi vào....

Khương Yên không tự chủ được mà đáp lại anh, bởi vì anh bận thi đấu mà đã rất lâu rồi hai người không có được gần nhau như vậy.

Hai người hôn nhau ở đây, thật sự có chút lo lắng đề phòng.

Tuy rằng biết hiện tại sẽ không có ai đến đây nhưng vẫn như cũ cảm thấy có chút lo lắng.

Hôn một lúc sau, Hoắc Đình Diễm cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.

Anh ôm lấy Khương Yên, vươn tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô chăm chú "Nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ cái gì?" Khương Yên hiện tại còn đang mơ mơ màng màng, chưa kịp hoàn hồn.

Hoắc Đình Diễm nhéo nhéo vành tai cô, kề sát tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói "Ai là mối tình đầu của tôi?"

Khương Yên nghe, bật cười.

"Được, được, đã nhớ kỹ" Cô thật sự đúng là không có cách nào với Hoắc Đình Diễm.

Ai có thể nghĩ người con trai bình thường thành thục, ổn trọng như anh thế nhưng lại có những lúc ấu trĩ, tính toán chi li như vậy.

"Cho nên cái vấn đề vừa rồi mà cậu hỏi, tôi thật sự không thể trả lời được"

Khương Yên "Vì sao?"

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, trong mắt tràn đầy nhu tình, từng câu từng chữ nói "Tôi nhất định sẽ không chia tay với mối tình đầu của mình"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~