Biên tập: Cải

Mãi đến khi cúp máy Khương Yên cũng không biết được là Hoắc Đình Diễm rốt cuộc đã biết được thân phận của mình hay chưa.

Nửa đêm, Khương Yên nằm trên giường nghiêm túc suy nghĩ, còn cố ý nghe lại mấy bài hát của mình. Sau khi nghe lại toàn bộ, cô đột nhiên cảm thấy có chút tự tin.

Hoắc Đình Diễm khẳng định sẽ không phát hiện ra đâu. Giọng hát của cô cùng giọng nói lúc bình thường quá mức khác nhau.

Mà Hoắc Đình Diễm bên kia, nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, yên lặng cong cong khóe môi.

Càng ngày càng đáng yêu.

...

Mấy ngày sau, Khương Yên lại cho ra một bài hát mới, tự mình ghi âm lại, đăng lên weibo.

Mà video thi đấu của Hoắc Đình Diễm trong khoảng thời gian này cô cũng đã chỉnh sửa, biên tập xong, chuẩn bị đăng lên weibo.

Nhất Mộng Nhất Sinh: Từ tập một đến tập chín nha, video vừa làm xong liền nhanh chóng đăng lên cho mọi người [video]

Video đăng lên xong, Khương Yên cũng không vội đi xem tình hình dưới khu bình luận. Chờ đến một tiếng sau, cô mới chậm rì rì mở khu bình luận ra, đọc đánh giá của người qua đường cùng fan hâm mộ.

[Tôi không phải là fan hâm mộ của Hoắc Đình Diễm, chỉ coi như là người qua đường A. Thân là người qua đường, tôi thật sự bội phục khả năng biên tập video của Nhất Mộng Nhất Sinh! Xem xong toàn bộ video, chỉ muốn nói rằng Hoắc Đình Diễm đã tiến bộ rất nhiều, lúc xem từng tập một thì không nhận ra nhưng khi cả chín tập ghép lại, liền có thể nhận thấy rất rõ ràng, rất muốn gửi tặng Hoắc Đình Diễm hai chữ: Trâu bò!]

[Mẹ ơi, nghe xong con trai cưng hát chỉ cảm thấy thực sự con trai quá giỏi rồi!]

[Thân là fan chân ái của Hoắc Đình Diễm, xem xong toàn bộ video thật sự muốn thành thật nói một câu: Trước kia ca ca tuy rằng có nổi nhưng cũng không nhận được quá nhiều lời khen nhưng dần dần ca ca đã càng ngày càng tiến bộ, giọng hát cũng ngày một dễ nghe, cách lấy hơi cũng ngày một tốt, một chút cũng không nghe ra tiếng thở dốc! Thật cmn trâu bò!]

[Trước đó tôi còn không hiểu vì sao ca ca thân là một nghệ sĩ đã có tiếng lại đi tham gia cuộc thi này, nhưng hiện tại tôi đã dần hiểu được nguyên nhân vì sao ca ca lại làm như vậy. Ca ca đang tiến bộ, đang làm những việc mà mình thích, đang nỗ lực tiến về phía trước, cố lên ca ca!]

[Ô ô ô, lúc trước nghe tin ca ca tham gia cuộc thi này thực sự cảm thấy có chút không thể hiểu nổi. Hiện tại xem xong video chỉ muốn nói: Ca ca làm rất tốt! Em chờ anh giành lấy giải quán quân đem về!]

[A a a a, video của Nhất Mộng Nhất Sinh làm thật đẹp! Thật hâm mộ]

.....

Đại bộ phận bình luận dưới khu bình luận đều là khen ngợi Hoắc Đình Diễm.

Nhìn thấy mọi người khen ngợi Hoắc Đình Diễm, cô thực sự cảm thấy rất vui.

Đây đại khái chính là tấm lòng của một fan chân ái.

.....

Một tuần kế tiếp, Khương Yên đẩy nhanh tốc độ, tập trung hoàn thiện toàn bộ bài tập hè, hơn nữa còn xin phép cô giáo Triệu cho mình được nghỉ một hôm. Cùng xin nghỉ còn có Cảnh Hoán cùng có mấy người Quách Tuấn Trì cùng Khổng Hâm.

Cô giáo Triệu trực tiếp hỏi bọn họ có phải là xin nghỉ để xem Hoắc Đình Diễm đung không.

Mấy người thành thật gật đầu thừa nhận.

Cũng may cô giáo Triệu là người thấu tình đạt lý, cũng biết ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè cũng không học được cái gì, sảng khoái phê duyệt giấy xin nghỉ của bọn họ.

....

Mấy người ghé đầu vào nói chuyện.

"Có cần mua quà cho Hoắc Đình Diễm không?"

"Chắc là không cần đâu?"

"Vậy mua một bó hoa? Đã cả một kỳ nghỉ hè không có gặp cậu ấy"

Khổng Hâm cùng Khương Yên đi thụt về phía sau. Khổng Hâm dùng khuỷu tay huých huých cô, chớp chớp mắt nhìn Khương Yên "Cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy cái gì cơ?"

"Đã hai tháng không có gặp mặt, đợi chút nữa có thể hay không...." Trong mắt Khổng Hâm xoay chuyển, trêu chọc nói "Củi khô gặp lửa lớn?"

Khương Yên trợn mắt nhìn cô "Bọn tớ vẫn còn là học sinh cấp ba đấy"

"Ồ" Khổng Hâm xua xua tay, tỏ vẻ không thú vị.

"Được rồi, có chút đáng tiếc"

Khương Yên "...." Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc, một chút cũng không đáng tiếc, có được không?

Mãi đến khi mấy người Khương Yên đi đến chỗ quay chương trình, Hoắc Đình Diễm mới đi đến chỗ bọn họ.

Ban đầu Khương Yên cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng đến khi nhìn thấy người kia, trong lòng chợt dâng lên cảm giác mãnh liệt.

Bọn họ thật sự đã rất lâu rồi không có gặp nhau. Anh lại gầy đi, cũng cao hơn một chút nhưng có một thứ không hề thay đổi chính là gương mặt kia, càng ngày càng đẹp trai.

Hai người yên lặng nhìn nhau, Khương Yên từ trong mắt Hoắc Đình Diễm có thể nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt của anh, ngại ngùng quay đầu nhìn về hướng khác.

Cảnh Hoán vui mừng rối rít nói chuyện với Hoắc Đình Diễm.

Mãi đến khi Quách Tuấn Trì ho khẽ một cái, nhỏ giọng nhắc "Tém tém lại đi, cũng không phải là trải qua sinh ly tử biệt gì"

Cảnh Hoán "Những đã thật lâu rồi không có gặp nhau".

Quách Tuấn Trì quay đầu nhìn Khương Yên "Cậu không thể để fan hâm mộ người ta nói vài câu với idol sao?"

Khổng Hâm vội vàng nói "Đúng vậy, chúng ta đi mua đồ đi. Tớ có chút khát nước, muốn đi mua nước"

Nói xong, hai người cùng nhau kéo Cảnh Hoán lôi đi.

Hôm nay đến xem Hoắc Đình Diễm thi đấu chỉ có năm người bọ họ, Ninh Trí Viễn bận việc nên không có tới.

Bỗng chốc, chỉ còn lại có Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm. Căn phòng này là Hoắc Đình Diễm có ý hỏi mượn tổ tiết mục, là một căn phòng trống, có vài cái bàn, bình thường không có ai đến đây.

Hoắc Đình Diễm nghiêng nghiêng đầu, nhìn Khương Yên, cúi đầu, cười hỏi "Khương Yên, có nhớ tôi không?"

Khương Yên cắn môi, cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng "Có"

"Vậy lại đây ôm một cái?"

Khương Yên bật cười nhìn Hoắc Đình Diễm, thật sự nhịn không được mà nhào vào lòng anh. Hoắc Đình Diễm ôm chặt lấy cô, ngửi hương thơm thiếu nữ trên người cô, cả người nháy mắt cảm thấy thật thoải mái.

Thật sự là..... có chút nhớ.

Cô ôm eo Hoắc Đình Diễm, đầu dụi dụi lên ngực anh "Sao cậu lại gầy đi rồi, có phải là thi đấu quá vất vả không?"

Hoắc Đình Diễm cười, lấy tay áp đầu cô sát thêm vào ngực mình "Không có, nhớ cậu"

Khương Yên "...."

Cô đánh yêu Hoắc Đình Diễm một cái, dở khóc dở cười nói "Nói cái gì vậy chứ?"

Tuy rằng nói như vậy nhưng lỗ tai Khương Yên vẫn lặng lẽ đỏ lên.

Lời này nói ra có chút trực tiếp, không có giống như tính cách thường ngày của Hoắc Đình Diễm nhưng cô nghe thấy không hiểu sao lại cảm thấy thật vui vẻ. Cô nhớ anh, anh cũng nhớ cô, thật là tốt.

Trên đời này, không có chuyện gì so với việc đôi bên cùng có ý khiến người ta vui vẻ hơn.

Hai người yên lặng ôm nhau. Một hồi sau, Hoắc Đình Diễm hôn một cái lên tai cô, khàn khàn hỏi "Lát nữa xem xong liền trở về luôn?"

"Ừ" Khương Yên ngẩng đầu nhìn anh "Đêm nay Khổng Hâm cùng Nguyễn Nghiên Nghiên ngủ ở nhà tớ, đợi đến sáng ngày mai ba người bọn tớ cùng nhau đến trường"

Hoắc Đình Diễm gật đầu, nói "Rất tốt"

Anh rũ mắt nhìn cô, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ "Nghỉ hè học tập sao rồi?"

"Cũng.... Cũng được" Khương Yên ngượng ngùng nói "Chắc là cũng được"

Hoắc Đình Diễm cười, hai mắt sáng quắc nhìn cô "Thật không? Vậy bao giờ trở về tôi sẽ kiểm tra"

"Được"

Khương Yên ngẩng đầu nhìn anh "Tùy cậu, cậu muốn kiểm tra thế nào cũng được"

Hoắc Đình Diễm cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ Khương Yên, đột nhiên nói "Tôi thấy thành tích của cậu rồi, lần này cậu đứng thứ 30 của lớp"

"Đúng vậy!" Hai mắt Khương Yên sáng rực, đắc ý nhìn anh "Cậu thấy tớ có lợi hại không?"

Hoắc Đình Diễm cười, nhìn cô bày ra tính tình trẻ con, cười gật đầu "Lợi hại"

Anh nghĩ nghĩ nói "Lần sau thi cuối kỳ, nếu như cậu có thể đứng thứ 20, tôi sẽ đồng ý với cậu một chuyện, có được không?"

Khương Yên ngẩn người, không nói gì.

Hoắc Đình Diễm đột nhiên khom lưng, mặt lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói "Có được không?"

Mi Khương Yên run run, tay nắm lấy góc áo anh "ừ" một tiếng "Được"

Chỉ cần anh muốn, chuyện gì cô cũng đồng ý.

Không bao lâu sau, mấy người Cảnh Hoán đã mua đồ trở về.

Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm mặt không đổi sắc, mấy người cùng nhau hàn huyên một lúc Hoắc Đình Diễm liền phải đi chuẩn bị để lên sân khấu, còn mấy người Khương Yên cũng phải đi ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu xếp hàng để đi vào.

Vòng thi hôm nay sẽ bắt đầu lúc 6 giờ chiều đến hơn mười một giờ mới kết thúc

....

Hôm đó, sau khi vòng thi kết thúc, các fan hâm mộ có mặt ở hiện trường đều sôi nổi khen Hoắc Đình Diễm hát rất hay.

Vòng thi lần này chỉ còn có năm thí sinh. Cô trước đó đã đọc qua thông tin của những thí sinh còn lại, biết được trình độ cùng năng lực của bọn họ.

Thật ra hiện tại Hoắc Đình Diễm lần này đã gặp phải đối thủ nặng ký. Có một chàng trai đi theo phong cách cool ngầu, hiện tại đã 22 tuổi nhưng diện mạo cực kỳ xuất sắc, hơn nữa giọng hát cũng rất cuốn hút.

Khương Yên nghĩ vòng chung kết của cuộc thi này nhất định sẽ có Hoắc Đình Diễm cùng chàng trai kia.

Sau khi từ trường quay trở về nhà, Khương Yên vẫn luôn thất thần.

"Khương Yên!" Nguyễn Nghiên Nghiên gọi cô mấy lần, nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của cô "Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Đã đói chưa? Hay chúng ta đi ăn cái gì đó?"

"Được"

"Cậy vừa mới suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Khương Yên nhìn mấy người còn lại "Các cậu cảm thấy cuộc thi hôm nay ai lợi hại hơn?"

"Đương nhiên là A Diễm rồi" Cảnh Hoán hóa thân thành fan chân chó của Hoắc Đình Diễm, cực kỳ khẳng định nói

Anh nói xong, nhìn về phía Khương Yên "Không phải chứ Khương Yên? Chẳng nhẽ cậu không tin vào năng lực của idol nhà mình?"

Khương Yên trợn mắt nhìn Cảnh Hoán "Tớ không phải có ý này. Tớ đương nhiên là luôn tin tưởng và ủng hộ idol. Cậu ấy đêm nay trình diễn rất tốt, cực kỳ xuất sắc nhưng chàng trai tên Hứa Khải kia trình diễn cũng không tồi"

Cảnh Hoán nghe, tay run run chỉ vào Khương Yên, nói "Tớ sẽ nói với Hoắc Đình Diễm, cậu thế mà lại khen người khác hát hay"

Khương Yên "...."

Nếu tên Cảnh Hoán này mà biết chuyện cô và Hoắc Đình Diễm đang yêu nhau, có khi cậu ta còn muốn chất vấn cô có phải muốn hồng hạnh vượt tường hay không ấy chứ. Khương Yên lặng yên đánh giá Cảnh Hoán một lượt từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi "Cảnh Hoán, thật ra cậu có chuyện giấu mọi người có đúng hay không?"

Cánh Hoán nhướng mày "Giấu chuyện gì cơ? Bản thân tớ đây vốn đã có rất nhiều bí mật"

Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn tên ngu ngốc Cảnh Hoán, thật sự không muốn nói thêm lời nào nữa.

Khương Yên phì cười, chế nhạo nói "Bấy lâu nay cậu đã che giấu mọi người một chuyện, đó là cậu thật ra chính là fan chân ái của Hoắc Đình Diễm"

Cảnh Hoán "..."

Anh nghẹn lời, trừng mắt nhìn Khương Yên "Nói hươu nói vượn, tớ thuần túy chỉ là cổ vũ anh em tốt mà thôi"

Khương Yên nhún vai "Ồ, tớ không tin đâu"

Cô nói "Nếu chỉ đơn thuần là ủng hộ bạn bè, vậy sao cậu lại không thể chịu đựng được khi nghe thấy tớ khen một chàng trai khác?"

Cảnh Hoán "Tớ đây không phải là sợ cậu sẽ thoát fan sao?"

"Sẽ không có chuyện đó đâu" Khương Yên cười "Yên tâm đi. Đời này tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ thoát fan. Tớ chỉ là đang lo lắng, những vòng thi cuối cùng của cuộc thi sẽ rất kịch liệt. Mấy thí sinh khác thì năng lực cùng bình thường chỉ có Nhiếp Khải này, tớ thấy có rất nhiều fan thích cậu ta"

Khổng Hâm nói thêm "Nhìn qua, hình như là do ngoại hình. Hiện tại, đa số mấy cô gái nhỏ đều thích mấy chàng trai theo phong cách cool ngầu, hơi chút hư hỏng"

Khương Yên "...."

Năm người sôi nổi thảo luận, theo bóng đêm, trở về nhà.

Còn về phần kết quả, chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi.

Khương Yên đời trước chưa từng nghe qua ca sĩ nào tên Nhiếp Khải cho nên kết quả cuộc thi này như thế nào, cô thật sự là đoán không được.

.....

Sau khi khai giảng, Khương Yên cũng bắt đầu bận rộn hơn.

Có điều, chuyện khiến cô ngoài ý muốn chính là, một tuần sau Hoắc Đình Diễm sẽ trở lại trường học.

Anh vừa trở về, không ít học sinh mới, đa số là mấy học sinh lớp 10 thi nhau sau khi hết tiết liền chạy đến lớp bọn họ. Trải qua mấy vòng thi vừa rồi, hiện tại có rất nhiều cô gái nhỏ đối với Hoắc Đình Diễm tràn đầy sùng bái cùng yêu thích.

Trước đây trong trường còn có Hướng An Lan nhưng Hướng An Lan hiện tại đã tốt nghiệp, cũng thuận lợi thi đỗ vào Học Viện Điện Ảnh. Nghệ sĩ nổi tiếng vẫn còn đang học tập tại trường chỉ còn Hoắc Đình Diễm cùng với Khổng Hâm mà trùng hợp thay, hai người này đều cùng học trong một lớp.

Khương Yên thỉnh thoảng khi đi ra ngoài lấy nước đều có thể nghe thấy mấy cô gái nhỏ túm năm tụm ba nói muốn đi đến lớp bọn họ.

Hiện tại..... vừa mới đi rót nước xong trở về lớp, Khương Yên bị hai học muội lớp 10 đứng ở cửa ngăn lại.

Cô gái nhỏ trên tay cầm một phong thư, ngại ngùng nhìn Khương Yên "Chị ơi"

Khương Yên "ừ" một tiếng, nhìn hai người, dịu dàng hỏi "Có chuyện gì vậy?"

Hai em gái kia nhìn nhau, người này đẩy người kia một hồi mới nói "Chị ơi, chị có phải là người ngồi phía trước Hoắc Đình Diễm không?"

Khương Yên "Đúng vậy"

Ánh mắt hai người sáng lên, vui mừng nhìn cô "Vậy chị có thể giúp chúng em đưa cái này cho anh ấy được không ạ?"

Khương Yên rũ mắt, nhìn phong thư nhỏ màu hồng nhạt ở trước mặt, phía trên mặt phong thư còn dán một trái tim nhỏ. Tròng mắt Khương Yên xoay chuyển, nghĩ nghĩ, gật đầu "Hay là các em trực tiếp đưa cho cậu ấy đi, chị giúp các em gọi cậu ấy ra?"

Hai người kinh ngạc nhìn cô, cực kỳ vui vẻ nói "Thật ạ?"

Hai cô gái nhỏ phấn khích nhìn Hoắc Đình Diễm đeo tai nghe, đang ngủ ở trong lớp.

Khương Yên cười, nhẹ giọng nói "Đương nhiên rồi, các em chờ chị một lát"

Cô cúi đầu, đi về chỗ ngồi của mình, nghiến răng nghiến lợi. Lần này đã là.... Lần thứ n cô bị người ta chặn lại, nhờ đưa đồ.

Mấy lần đầu Khương Yên sẽ ngay lập tức đồng ý bởi cô nghĩ những người đó là fan của Hoắc Đình Diễm, không thể cô phụ một phen tâm ý của họ được. Nhưng có một lần, cô thấy Hoắc Đình Diễm đem toàn bộ đống thư từ cùng quà kia ném vào thúng rác, cô mới hiểu.... Đống quà kia không phải là của các fan hôm mộ mà của là các em gái nhỏ tặng anh để thổ lộ.

Nghĩ đến đây Khương Yên liền cảm thấy cực kỳ tức giận.

Cô đi đến trước bàn Hoắc Đình Diễm, gõ gõ bàn anh "Hoắc Đình Diễm!"

Hoắc Đình Diễm tỉnh dậy, mơ màng nhìn Khương Yên "Sao vậy?"

"Bên ngoài có người tìm cậu" Khương Yên lạnh mặt, sau khi nói xong liền xoay người trở về chỗ ngồi.

Hoắc Đình Diễm nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa lớp, sau đó lại nhìn bóng lưng người phía trước. Anh suy nghĩ một lát sau đó mới chậm rãi đứng lên, đi ra phía cửa.

Khương Yên nghe động tĩnh truyền đến từ phía sau, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Đình Diễm đang đứng ở cửa nói chuyện cùng hai em gái lớp dưới kia.

Cô hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn nữa.

Không bao lâu sau Hoắc Đình Diễm đã trở lại chỗ ngồi,

Cả một tiết học tiếp theo, Khương Yên đều có chút thất thần, mãi đến khi chuông báo tan học, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn. Hoắc Đình Diễm ở phía sau nhanh chóng cầm lấy tóc cô kéo kéo, không dùng quá nhiều lực, nói "Khương Yên, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu"

Mấy bạn học còn lại trong lớp "????"

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Khương Yên, lâm vào trầm tư.

Hoắc Đình Diễm có vấn đề gì cần hỏi Khương Yên chứ?

Tuy rằng tò mò nhưng hiện tại đã hết giờ học, mọi người cũng không quá quan tâm, nhanh chân thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng học đi về ký túc xá nghỉ ngơi.

Khương Yên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hoắc Đình Diễm "Thỉnh giáo cái gì vậy?"

"Dương cầm" Hoắc Đình Diễm nhẹ cười "Chúng ta đi đến phòng luyện đàn?"

Khương Yên "..."

Cô nhìn Hoắc Đình Diễm "hừ" một tiếng "Đi thôi"

Hai người một trước một sau đi đến phòng luyện đàn. Đến nơi, Hoắc Đình Diễm liền mở cửa đi vào, anh vẫn luôn có chìa khóa của phòng luyện đàn, đây là do giáo viên đưa cho.

Đi vào trong, Khương Yên chợt nghe thấy tiếng lạch cạch. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, nuốt nuốt nước miếng "Cậu khóa trái cửa làm gì?"

Hoắc Đình Diễm không trả lời. Anh ngồi xuống ghế, sau đó vươn tay kéo Khương Yên ngồi lên trên đùi mình.

Khương Yên "....Cậu làm cái gì vậy?"

Cô đỏ mặt.

Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhìn cô, cười "Ghen?"

Khương Yên "Ai ghen?"

Cô trừng mắt nhìn anh, giọng chua lòm nói "Cậu nói xem, sao cậu lại được nhiều người thích như vậy? Fan hâm mộ thì cũng thôi đi, nhưng sao lại có nhiều người hướng cậu thổ lộ như vậy chứ?"

Mùi dấm thật là nồng.

Hoắc Đình Diễm nghe cô nhỏ giọng oán hận, "ừ" một tiếng, nghiêm túc nói "Nhưng người mà tôi muốn thổ lộ, chỉ có một mình cậu"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~