Biên tập: Cải

Bước chân của Hoắc Đình Diễm dừng lại, nghiêng nghiêng người quay đầu nhìn cô, như cười như không nhướng mày, ái muội hỏi "Cậu còn muốn chụp ảnh nude của tôi?"

Khương Yên "....."

Cô lùi về sau một bước, vì da mặt của mình tỏ vẻ sám hối "Không phải..... tớ chỉ thuận miệng nói bừa thôi, không phải thật sự có ý này"

Hoắc Đình Diễm trầm ngâm một lát, nói "Tôi biết, tôi có thể hiểu được"

Anh bổ sung "Cậu muốn chụp gì đó tôi đều có thể hiểu được"

Khương Yên "?????"

Không có, cô không phải có ý như vậy!

Cô nhìn Hoắc Đình Diễm,muốn thanh minh cho bản thân.

Nhưng nghĩ nghĩ, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Hoắc Đình Diễm thật ra cũng chỉ là đùa giỡn cô một chút thôi, nhìn bộ dáng cô xù lông so với ngày thường sinh động hơn rất nhiều.

Hai người tiến vào trong phòng, Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn Khương Yên, đem đèn trong phòng toàn bộ bật lên, thấp giọng hỏi "Chụp ở chỗ này được không?"

"Được, được, được!" Khương Yên tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn "Chỗ nào cũng được"

Chỉ cần có thể chụp ra ảnh đẹp, nơi nào chẳng như nhau.

Nói thật với nhan sắc của Hoắc Đình Diễm, cho dù anh có chụp cạnh đống rác cũng vẫn đẹp

Đương nhiên điều này Khương Yên cũng chỉ dám suy nghĩ trong đầu mà thôi.

Khương Yên rất nhanh liền chụp ảnh xong. Bản thân Khương Yên là một cô gái có sự hiểu biết nhất định về kỹ thuật. Nói thật, nếu không phải cô không có hứng thú với nhiếp ảnh, Khương Yên phỏng chừng còn có thể kiếm được tiền nhờ việc chụp ảnh bìa tạp chí cho mấy tiểu thịt tươi.

Ảnh chụp của Khương Yên có góc hình tương đối độc đáo, đặc sắc.

Rõ ràng là là một cảnh tượng vô cùng bình thường nhưng qua ống kính của cô lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác.

Sau khi chụp xong, Khương Yên còn cố ý cho Hoắc Đình Diễm nhìn, nhịn không được mà khoe khoang "Cậu xem, quá đẹp trai"

Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn, nheo nheo mắt, đột nhiên cảm thấy phong cách chụp ảnh này có chút quen mắt nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra bản thân đã từng nhìn thấy qua phong cách chụp ảnh này ở đâu.

Anh "ừ" một tiếng "Không tồi"

Dừng một chút, Hoắc Đình Diễm hỏi "Đợi lát nữa tôi gửi cho cậu?"

"Được" Khương Yên đem máy ảnh đưa cho anh "Cậu đừng có quên đó"

Tấm ảnh này chính là đồ vật siêu siêu quý giá.

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh bật cười đồng ý "Sẽ không quên, yên tâm đi"

"Vậy chúng ta đi xuống thôi, mấy người kia hẳn đã chuẩn bị xong đồ rồi"

"Được"

Hai người đi xuống, cùng mọi người tập trung ăn bữa lẩu 1 giờ sáng, miễn bàn có bao nhiêu kích thích.

Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn còn là học sinh, không thể uống rượu bia nhưng Cảnh Hoán bọn họ vẫn trộm mua một vại bia có nồng độ cồn thấp về.

Thế nhưng Hoắc Đình Diễm vẫn từ tủ lạnh tìm ra một chai nước chanh mang ra.

Khương Yên kinh ngạc nhìn "Nhà cậu còn có cả cái này?"

Hoắc Đình Diễm giải thích "Lần trước mẹ tôi ở đây mua về"

Còn việc vì sao mẹ mình lại mua về, Hoắc Đình Diễm cũng không còn nhớ rõ.

.....

Ăn lẩu khuya lại còn đông người, bầu không khí có thể nói cực kỳ cực kỳ náo nhiệt.

Quan hệ giữa Khương Yên cùng mấy người Cảnh Hoán hiện tại không tồi, thỉnh thoảng có trêu đùa quá trớn cũng sẽ không tức giận.

Sáu người cùng nhau ăn lẩu, sung sướng chuyện trò, nói là chuyện trò nhưng thật ra đại đa số thời gian đều là Cảnh Hoán cùng Nguyễn Nghiên Nghiên đấu võ mồm, hai người bọn họ đều là kẻ mau mồm mau miệng, cậu một câu tôi một câu đấu khẩu khiến bầu không khí ngày càng náo nhiệt.

Cũng bởi vì bữa ăn này mà quan hệ giữa mấy người bọn họ cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.

Một bữa lẩu đi qua, cả bàn lung tung rối loạn, tràn ngập dầu mỡ.

Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì có uống một chút rượu, Hoắc Đình Diễm cũng nhấp một ngụm, là Khương Yên chính mắt nhìn thấy.

Sau khi ăn uống no say, mọi người bắt đầu đề nghị muốn chơi trò chơi.

Khương Yên nhìn bọn họ "Các cậu muốn chơi trò gì?"

Nguyễn Nghiên Nghiên hai mắt sáng lên "Mèo đuổi chuột đi"

Những người còn lại "????"

Chưa rượu đã say sao?

Khổng Hâm nhịn rồi lại nhịn, thật sự nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng "Có phải vừa rồi cậu trộm uống bia không?"

Nguyễn Nghiên Nghiên bĩu môi "Không có, chủ yếu là không biết chơi cái gì thôi"

"Nếu không chúng ta chơi nói thật hoặc mạo hiểm đi?"

"Lại là trò này, không có chút sáng tạo gì cả" Nguyễn Nghiên Nghiên đã chơi trò này rất nhiều lần.

Khương Yên cùng Khổng Hâm còn chưa chơi lần nào.

"Vậy có chơi hay không?" Cảnh Hoán "Chúng ta còn chưa từng cùng Khương Yên chơi đùa đâu"

Khương Yên "...."

Tại sao lại lôi cô vào? Cô không muốn làm mục tiêu hàng đầu đâu!

Hoắc Đình Diễm ngồi một bên thản nhiên gật đầu "Vậy quyết định chơi nói thật hay mạo hiểm đi"

Những người còn lại "....."

Khương Yên theo bản năng nhìn Hoắc Đình Diễm, ánh mắt cùng anh giao nhau. Sau khi nhìn thấy tia hứng thú lóe lên trong mắt anh, Khương Yên liền không sợ chết đáp ứng "Được, chơi thì chơi, ai sợ ai"

Cô dù sao cũng không có gì phải sợ.

Trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm liền chính thức bắt đầu.

Mỗi người sẽ rút lấy một lá thăm, người bốc được lá thăm tiểu quỷ hoặc đại quỷ sẽ phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm. Sau đó, những người còn lại sẽ chơi đoán số, ai thắng sẽ được đặt câu hỏi hoặc đưa ra hành động thử thách.

Sau khi hiểu rõ luật chơi, sáu người liền bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Cảnh Hoán là người rút thăm đầu tiên, sau đó mọi người cũng lần lượt rút lá thăm của mình.

Ván này người thua cuộc là Nguyễn Nghiên Nghiên.

Khương Yên cùng Khổng Hâm cười đến đau bụng, nhìn vẻ mặt khó có thể tin của Nguyễn Nghiên Nghiên, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa "Nghiên Nghiên, có thể là do cậu đối với trò chơi này có ý kiến, cho nên nó..... cố tình nhằm vào cậu?"

Nguyễn Nghiên Nghiên "Ô ô ô,.... Các cậu ai là người hỏi vậy?"

"Chúng ta chơi đoán số để quyết định, cậu cứ ngồi đó nghĩ xem nên chọn nói thật hay mạo hiểm đi"

Nguyễn Nghiên Nghiên sống không còn gì luyến tiếc "Tốt"

Chơi đoán số Cảnh Hoán thắng, thật đúng là một đôi oan gia.

Cảnh Hoán đắc ý nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, "hừ" một tiếng "Cậu chọn nói thật hay mạo hiểm"

Nguyễn Nghiên Nghiên "Nói thật"

Bởi vì cô cảm thấy hành động mà Cảnh Hoán đưa ra mình khẳng định sẽ không thể làm được. Thế nhưng, Nguyễn Nghiên Nghiên hoàn toàn không nghĩ tới, Cảnh Hoán lại đưa ra câu hỏi khiến cô khó có thể tiếp thu đến vậy.

Cảnh Hoán nhướng mày cười, thấp giọng nói "Cậu hiện tại khi ngủ còn chảy nước miếng không?"

Lời này vừa dứt, mấy người xung quanh liền cười ầm lên.

Nguyễn Nghiên Nghiên mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt nhìn Cảnh Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói "A a a a a a, Cảnh Hoán, tôi muốn giết cậu!"

Thật con mẹ nó quá mất mặt!

Khương Yên cười không dừng được, cô hoàn toàn không nghĩ tới Cảnh Hoán sẽ hỏi như vậy.

Cô cười đến ngã cả vào người Khổng Hâm nhưng Khổng Hâm cũng đồng dạng, hai người va vào nhau, Khương Yên liền theo quán tính mà đụng vào người Hoắc Đình Diễm. Cười cười.... Khương Yên đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cô theo bản năng cúi đầu nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình, lại nhìn lên phía trên, tầm mắt đột nhiên đối diện với Hoắc Đình Diễm.

Khương Yên chớp chớp mắt, tươi cười trên mặt cứng lại.

Hoắc Đình Diễm rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói "Ngồi hẳn hoi"

Khương Yên nhanh chóng ngồi thẳng lại, không dám lại tiếp tục lộn xộn.

"Ừ ừ"

Đến cuối cùng sau khi Nguyễn Nghiên Nghiên đuổi đánh Cảnh Hoán một trận, vẫn là nhận mệnh là thành thật trả lời.

Có chảy nhưng chỉ thỉnh thoảng mà thôi, không có giống như hồi nhỏ, tỉnh dậy liền có nước miếng.

.....

Lượt chơi tiếp theo người thua là Cảnh Hoán.

Giống như vòng tuần hoàn, vẫn luôn là hai người Cảnh Hoán cùng Nguyễn Nghiên Nghiên trúng chiêu.

Nguyễn Nghiên Nghiên cũng tàn nhẫn, thời điểm Cảnh Hoán thua, lựa chọn đại mạo hiểm cô liền yêu cầu cậu ta gọi điện cho thầy giáo dạy toán tỏ tình.

Nhưng mà cuối cùng thầy giáo dạy toán cũng không có nghe điện thoại.

Dù sao hiện tại cũng đã rất muộn, thầy giáo vốn dĩ có thói quen sinh hoạt rất tốt, sẽ không thức đêm.

Khương Yên cười cả đêm, cười đến mức khiến Nguyễn Nghiên Nghiên căm giận "Vì sao luôn là tớ và Cảnh Hoán chứ? Khương Yên đừng quá đắc ý, biết đâu người tiếp theo lại chính là cậu"

Khương Yên "???"

Kết quả, vừa khéo.

Khương Yên nhìn lá thăm đại quỷ trong tay mình, khóc không ra nước mắt.

Nguyễn Nghiên Nghiên vừa nhìn thấy biểu tình này liền biết cô đã trúng chiêu, vội không ngừng hỏi "Khương Yên, có phải cậu đã bốc trúng đại quỷ hoặc tiểu quỷ đúng không?"

Khương Yên "Đúng vậy"

Cô liếc xéo Nguyễn Nghiên Nghiên "Nhưng chút nữa chơi đoán số chắc gì người thắng đã là cậu"

"Không sao" Nguyễn Nghiên Nghiên nhún vai, đắc ý nói "Dù sao người thua cũng là cậu"

Khương Yên "...."

Kết quả chơi đoán số, người thắng là Nguyễn Nghiên Nghiên.

Nguyễn Nghiên Nghiên đắc ý dào dạt nhìn Khương Yên "Tiểu Yên Yên, cậu chọn nói thật hay đại mạo hiểm?"

Khương Yên nhận mệnh "Nói thật"

So với đại mạo hiểm, cô càng thiên vị nói thật hơn, bởi vì Khương Yên tự nhận bản thân không có chuyện gì không thể nói.

Nguyễn Nghiên Nghiên ra dấu ok, suy nghĩ giây lát rồi nhìn cô "Cậu hiện tại có thích ai không?"

Khương Yên "...."

Ngọa tào, cô cảm thấy Nguyễn Nghiên Nghiên chính là đang cố ý chơi mình.

Cô trợn tròn mắt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, hỏi "Là loại thích nào?"

Nguyễn Nghiên Nghiên cười hì hì "Chính là loại thích giữa nam và nữ ấy"

Khương Yên trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cô, đặc biệt là người ngồi phía bên trái kia, ánh mắt cực nóng, đặc biệt rõ ràng.

Không lâu sau, Khương Yên cúi đầu nói "Có"

"Là ai?"

Khương Yên "hừ" một tiếng "Chỉ được hỏi một câu thôi, tớ trả lời xong rồi"

Nguyễn Nghiên Nghiên nghẹn lời "Tiếp theo vẫn là cậu thua thôi"

Cô nhất định phải hỏi cho ra.

Chỉ là Nguyễn Nghiên Nghiên không có cơ hội này, người thua cuộc tiếp theo chính là Hoắc Đình Diễm.

Khương Yên không hỏi chuyện.

Cô nhìn idol gần trong gang tấc, chớp chớp mắt tự hỏi bản thân nên hỏi cái gì.

Việc Khương Yên thích Hoắc Đình Diễm, mọi người ai ai cũng biết nhưng hiện tại thật vất vả mới có cơ hội thăm dò bí mật của idol, cô hẳn sẽ không hạ thủ lưu tình?

Kết quả.... Khương Yên nhanh chóng đặt câu hỏi "Cậu về sau muốn thi vào trường đại học nào?"

Nguyễn Nghiên Nghiên "....."

Mấy người còn lại "Mẹ nó, Khương Yên cậu như vậy là không được!"

Khương Yên "Tớ cứ như vậy đấy, dù sao luật chơi cũng không có quy định phải hỏi cái gì"

Hoắc Đình Diễm cười, sủng nịnh cười nhìn Khương Yên, trả lời câu hỏi của cô. Sau khi trả lời xong, Hoắc Đình Diễm lại nói "Lại cho cậu thêm một cơ hội, có thể hỏi thêm một câu hỏi nữa"

Khương Yên "a" một tiếng "Nhưng tớ.... Không có vấn đề nào muốn hỏi cả"

"Tớ có tớ có" Khổng Hâm ở bên cạnh lên tiếng "Giống như câu hỏi vừa rồi của Nghiên Nghiên, Hoắc Đình Diễm cậu hiện tại có yêu thầm ai không?"

Khương Yên "...."

Cô cảm thấy bạn thân của cô đang muốn chơi chết cô.

Câu hỏi này vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩng đầu chờ đợi câu trả lời của Hoắc Đình Diễm.

Nói như thế nào đây, độ tuổi này của bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều trong lòng đều sẽ cất giấu hình bóng của một người. Tình cảm yêu thầm cùng thích ở độ tuổi này là thứ tình cảm sâu đậm nhất, khó quên nhất, nhiều năm sau nghĩ lại đều cảm thấy ngọt ngào.

Hoắc Đình Diễm dừng một chút, nhìn Khương Yên,ánh mắt mang cười gật gật đầu, cực kỳ thản nhiên thừa nhận "Có"

Nháy mắt, bầu không khí bắt đầu nóng lên.

= = =

Tác giả có lời muốn nói: Hai người các người....!!!!

~Spoil chương sau~

<<Hoắc Đình Diễm nhìn điện thoại, nhoẻn miệng cười: Không cần khách khí, đã ăn cơm trưa chưa?

Khương Yên: Chút nữa mới ăn.

Hoắc Đình Diễm: Đừng gọi cơm hộp nữa, không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều đồ ăn tốt cho sức khỏe một chút.

Khương Yên:Được>>

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~