Phim trường xảy ra chuyện khiến đạo diễn vô cùng lo lắng, sợ diễn viên bị thương nghiêm trọng rồi dẫn đến tiến độ quay phim bị chậm lại, cũng may hai người đều bị thương không nặng.

Cho người đưa hai người đi xử lý vết thương xong, ông lấy cây gậy gỗ không biết từ chỗ nào ra, tức giận mắng: "Ai phụ trách bố trí hiện trường? Ở đâu ra cây gậy gỗ này đây, loại đồ vật này có thể xuất hiện ở đây được sao hả?"

Vốn dĩ trong quá trình quay phim sẽ khó tránh khỏi phát sinh những việc ngoài ý muốn, thứ đồ này một khi không chú ý là rất dễ xảy ra chuyện lớn.

Người phụ trách run run rẩy rẩy đứng ra, "Đạo diễn, tôi xin lỗi, lúc tôi đi kiểm tra hiện trường rõ ràng không có cây gậy gỗ này mà, tôi đã kiểm tra tận hai lần, thật đó!"

Đạo diễn trừng mắt, "Không phải cô, chẳng lẽ tôi làm?"

Người phụ trách bị mắng đến không ngẩng đầu lên nổi, vành mắt cô gái nhỏ đỏ lên, nước mắt bên trong đảo quanh, ngón tay gắt gao nắm chặt góc quần mình.

"Đạo diễn, tôi với thầy Lục cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, loại chuyện ngoài ý muốn này cũng không ai muốn xảy ra đâu, chúng tôi xử lý một chút trước là được, ông coi rồi điều chỉnh trình tự quay lại xem được không? Đừng để chậm tiến độ." Cố Tinh Thần nói xong thì nhìn qua Lục Tấn Tắc.

Lục Tấn Tắc nhìn vào đôi mắt cong cong của cậu, anh ho nhẹ rồi nói, "Không sao, qua hai ngày là tay tôi tốt lại rồi, hai ngày này tôi vẫn có thể quay các suất diễn khác."

Hai người bị thương đều đã nói thế rồi, đạo diễn cũng cảm thấy điều chỉnh lại lịch quay là việc cấp bách cần phải làm ngay.

"Được, vậy hai người nghỉ ngơi mấy ngày đi, tôi quay các cảnh khác trước, sau đó lại tập trung quay các cậu."

Cô gái phụ trách cảm kích nhìn bọn họ cười cám ơn, chờ đến khi đạo diễn đi rồi mới chạy nhanh về phía hai người khom lưng, sau đó lau nước mắt đi theo mọi người làm việc.

Cánh tay Cố Tinh Thần đã được băng bó tốt, trên cánh tay quấn một vòng băng vải, còn Lục Tấn Tắc thì cổ tay được phun thuốc, thoạt nhìn có chút sưng nhưng không nghiêm trọng lắm.

Cây gậy gỗ trên đất kia đã bị nhặt đi, ánh mắt Cố Tinh Thần nhìn qua một lượt liền thấy Tô Hàm đang ngồi ở một bên xem kịch bản.

Sau đó cậu mang theo vài phần xin lỗi nhìn Lục Tấn Tấn nói: "Thầy Lục, xin lỗi anh, là tôi liên lụy anh bị thương, nếu không phải nhờ anh thì có thể tôi đã bị thương càng nặng hơn rồi."

Lời cậu nói cực kỳ thật lòng.

Đôi mắt đào hoa cong cong nhìn anh luôn làm anh muốn dời đi tầm mắt, dường như chỉ cần đối diện với đôi mắt như vậy thì anh sẽ cảm thấy chỗ nào đó không được thoải mái.

Lục Tấn Tắc cúi đầu nhìn tay mình, "Việc nhỏ thôi, đổi lại là ai thì tôi đều sẽ kéo lại."

Đây là đang nói cho mình biết là đừng cảm thấy bản thân mình đặc biệt à?

Cố Tinh Thần ở trong lòng khẽ hừ nghĩ.

Trên mặt cậu vẫn tươi cười như cũ, "Đối với anh là chỉ tiện tay nhưng đối với tôi mà nói chính là ơn cứu mạng, thầy Lục, xin anh không cần từ chối việc muốn đền đáp ân nhân của tôi mà."

Người này đang muốn ăn vạ anh đúng không?

Lục Tấn Tắc nhấp môi nhìn cậu, anh đang định nói gì thì Cố Tinh Thần che lại cánh tay kêu đau rồi sau đó dẫn đầu đi đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, Viên Cần nghe tin chạy tới thấy Cố Tinh Thần bị thương, y lập tức hô to gọi nhỏ.

"Anh chỉ mới đi một lát thôi sao cậu lại bị thương rồi? Nghiêm trọng không, chúng ta đi bệnh viện khám đi!"

Cố Tinh Thần dùng tay huơ huơ với y, "Chỉ bị vết thương nhỏ như này thôi à, không bị thương nặng, đã sát khuẩn bôi thuốc xử lý rồi."

Viên Cần vẫn chưa yên tâm, oán giận nói: "Sao lại bất cẩn như vậy, nếu để lại sẹo làm sao bây giờ.

Cậu nhớ mấy ngày tới phải ăn uống thanh đạm một chút, không thể ăn cay, gừng hay nước tương biết chưa."

Nói xong y lại nghĩ đến gì đó rồi kéo người phía sau y ra, "Đây là trợ lý mới tìm cho cậu, cậu gọi Tiểu Đào là được, cô bé vừa có năng lực lại ít nói, vừa lúc cậu có thể dùng được, Tiểu Đào còn có thể lái xe."

Tiểu Đào có một khuôn mặt tròn như con nít, tóc được cột kiểu đuôi ngựa, cô cười tủm tỉm.

"Chào anh Cố, anh có việc gì thì cứ sai biểu em ha."

Cố Tinh Thần gật gật đầu, cậu rất có hảo cảm với Tiểu Đào, "Vậy về sau làm phiền em rồi, mấy ngày nay nhờ em chăm sóc anh chứ cánh tay này của anh hơi bất tiện."

Tiểu Đào nhanh chóng đáp, "Anh Cố anh đừng nói vậy, này đó là việc em nên làm, là công việc của em mà."

Viên Cần làm gì đã thấy qua Cố Tinh Thần khách sáo với trợ lý kiểu này chứ, trong lúc nhất thời y cảm thấy có phải gần đây Cố Tinh Thần đã chịu k1ch thích gì không, nếu không thì sao thái độ của cậu lại thay đổi lớn như thế được.

Sau khi xác nhận Cố Tinh Thần thật sự không có việc gì, Viên Cần liền mang theo Tiểu Đào đưa cậu về nhà, vừa về đến nhà thì Viên Cần đã bị cậu đuổi đi, chỉ để lại Tiểu Đào, lần này làm cho Viên Cần cảm thấy y đã bị thất sủng mất rồi.

Tuy rằng y đã từng bị Cố Tinh Thần quát mắng vô số lần mà muốn đánh chết cậu, nhưng bỗng nhiên bây giờ y không còn đãi ngộ này nữa, việc này làm cho y cảm thấy không quen, thậm chí y còn cảm thấy mình quá vô dụng.

Có khả năng y mắc hội chứng thích bị ngược đãi quá.

(T-T)

Tiểu Đào vô cùng thành thật, cô vén tay áo lên hỏi cậu: "Anh, có việc gì cần làm, anh cứ nói em."

Cố Tinh Thần ra vẻ bí ẩn hỏi: "Em biết nấu cơm không?"

Tiểu Đào vốn xuất thân từ nông thôn, vốn dĩ ở trong công ty cô chỉ phụ trách bưng trà đổ nước, không ngờ lại được đảm nhiệm vào vai trợ lý của Cố Tinh Thần, giống như được thăng cấp lên vậy nên cô cũng rất quý trọng cơ hội này.

Dù sao anh Viên đã nói nếu cô làm việc tốt thì không chỉ tiền lương cao hơn trước đây gấp ba lần mà cuối năm còn được thưởng thêm nữa cơ.

Tiểu Đào lập tức nói: "Nấu cơm rất đơn giản, từ nhỏ em đã biết nấu cơm rồi, anh Cố muốn ăn cái gì, em làm cho anh ăn."

Cố Tinh Thần xua tay, "Không không không, em dạy anh làm đi, làm món nào đơn giản một chút, như hầm canh chẳng hạn, canh nào dễ nấu nhỉ?"

"Canh nào dễ nấu à?" Tiểu Đào nghĩ nghĩ, "Canh nào cũng rất đơn giản, muốn hầm canh thì cứ bỏ thịt vào trước, sau đó đem nguyên liệu bỏ hết vào nồi, lại thêm đủ nước, bỏ lên hầm là xong."

Cậu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng lại cảm thấy hình như chính là như vậy đó.

Cố Tinh Thần không có kỹ năng hầm canh nên quyết định cứ nghe theo chuyên gia là được, cậu nhanh chóng oder vài thứ trên mạng xong rồi chỉ cần chờ nguyên liệu nấu ăn đưa tới.

Đi đến cửa sổ sát đất, Cố Tinh Thần thấy có bóng người qua lại trong nhà Lục Tấn Tắc ở phía đối diện, cậu mở điện thoại thì mới phát hiện bản thân không có Wechat của anh nên chỉ có thể tìm nick anh trong group chat của đoàn phim rồi chọn thêm bạn.

[Áo khoác của tôi bỏ quên ở nhà anh, một lát nữa tôi sẽ đến lấy, cần gấp để mặc.]

Nếu nói cậu muốn đi đưa canh, Lục Tấn Tắc khẳng định sẽ không đồng ý, nói mời đi ăn cơm cũng không hay lắm.

Dù sao hôm nay anh ta đã cứu cậu, Cố Tinh Thần cảm thấy việc này vừa có thể kéo gần quan hệ của hai người lại, vừa có thể trả lại ân tình, chỉ có điều có chút khảo nghiệm trình độ nấu ăn của cậu.

Lục Tấn Tắc nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong lúc nhất thời lòng anh có chút phức tạp.

Bây giờ ngay cả tìm cớ cũng có thể qua loa như vậy sao? Anh có thể từ chối không, không thể!

Hiện anh lại càng thêm nghi ngờ rằng Cố Tinh Thần đang có mục đích gì đó nên mới tiếp cận anh.

Không phải vì tài nguyên, cũng không thể nào là...thích anh chứ?

Ngón tay anh ấn đồng ý, avatar Wechat của Cố Tinh Thần là một ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, rất phù hợp với tên của cậu.

Lục Tấn Tắc hiếm khi bị gợi lên chút tò mò nên liền mở vòng bạn bè của cậu ra xem.

Thật sạch sẽ, cái gì cũng đều không có.

Không có cài đặt nội dung chỉ hiển thị vài ngày, cũng không có bất kỳ nội dung post lên nào.

Chính anh tốt xấu gì còn có mấy bài post tuyên truyền kèm vài hình ảnh kia kìa.

Lục Tấn Tắc cảm thấy dường như anh có chút không quen thuộc với Cố Tinh Thần như vậy, tựa như hai người...Khụ khụ, nhưng sau khi ấy ấy, cậu giống như biến thành một người khác vậy.

Trong lòng anh chỉ có đóng phim nhưng anh cũng đã từng nghe qua chuyện ngoài lề xung quanh của Cố Tinh Thần, cậu ta thích Hàn Tuyển Ý, rồi còn kình nhau với cả Tô Hàm.

Điện thoại "bang" một tiếng bị ném lên trên bàn, Lục Tấn Tắc vội vã đứng dậy, anh xoay người đi vào thư phòng để khiến cho mình cách xa điện thoại một chút.

Không đúng, anh đang làm gì thế này, tại sao lại suy nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn này làm gì!

Buổi chiều 5 giờ, tiếng chuông cửa vang lên, Lục Tấn Tắc tưởng Thạch Thành đưa cơm đến, cửa vừa mở ra liền thấy một người mặc áo hoodie trắng mang khẩu trang đen đứng trước mặt, trong tay cậu còn cầm một túi đồ, vừa nhìn là biết bên trong chính là nguyên liệu nấu ăn.

Đôi mắt hoa đào lộ ra bên ngoài khẩu trang bị tóc mái trên trán hơi phủ xuống đang cong cong lên, bên trong như chứa đầy ánh sao nhỏ vụn.

"Thầy Lục, anh không mời tôi đi vào sao? Tôi tới đây để báo đáp ơn cứu mạng của anh đó nha."

Người cũng đã ăn vạ trước cửa, anh còn có thể làm sao bây giờ.

Lục Tấn Tắc nghiêng người để cậu đi vào, sau khi đóng cửa xong anh liền lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho cậu.

Cố Tinh Thần mang vào đôi dép lê có hoa văn caro, cậu cảm thấy rất hài lòng, "Chân của thầy Lục hình như lớn hơn tôi một số, dép lê rất đẹp nha."

Đối diện với nụ cười chân thành không có xíu tâm cơ nào của Cố Tinh Thần, Lục Tấn Tắc lựa chọn trầm mặc, anh cầm lấy áo khoác đã được gấp gọn trên sô pha lên, "Tôi đã giặt qua rồi."

"Cám ơn thầy Lục, anh thật là người vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, thế mà đã giặt sạch áo của tôi luôn rồi." Rắm cầu vồng* Cố Tinh Thần nói thả là thả, "Đã thế anh lại còn có ơn cứu mạng với tôi, vậy tối nay tôi hầm canh cho anh đi, dù sao mời anh ra ngoài ăn cơm cũng không tiện lắm."

(*Thả rắm cầu vồng: Là cụm từ ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ khen lấy khen để, khen bất chấp, khen như trời như đất, khen thành tinh hoa tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là tung lên tận mây xanh.)

Sau đó, khi trong bếp vang lên tiếng linh đinh lanh canh thì Lục Tấn Tắc mới phát hiện vậy mà anh đã cam chịu đề nghị của Cố Tinh Thần, anh cúi đầu nhìn áo khoác đã được gấp gọn trong tay anh rồi nhụt chí thở dài, cuối cùng đem nó để về lại vị trí cũ.

Một lúc nữa nhất định phải nhớ rõ kêu cậu ta đem áo về mới được.

Anh đến cửa phòng bếp nhìn thanh niên đang nghiêm túc xử lý nguyên liệu nấu ăn, bắp được bẻ thành từng khúc nhỏ, củ mài được cẩn thận tước da, từng cái nấm hương đều được rửa sạch sẽ.

Cố Tinh Thần rất tự nhiên như đang ở nhà mình mà mở tủ chén tìm dụng cụ làm bếp.

Cậu lấy nồi ra rửa sạch sẽ sau đó bỏ xương sườn đã rửa sạch vào, tiếp đến đổ nước vào rồi để lên bếp bắt đầu nấu lần đầu tiên, sau đó cậu lại tiếp tục cắt nguyên liệu nấu ăn.

Thanh niên ngũ quan tinh xảo đang nghiêm túc cúi đầu, tóc mái lòa xòa rơi xuống trên trán, góc mặt nghiêng cực kỳ hoàn mỹ, đôi môi màu nhạt no đủ dưới ánh đèn càng thêm có vẻ mọng nước.

Lục Tấn Tắc gắt gao nhấp môi, anh lặng lẽ xoay người đi về thư phòng như sợ quấy nhiễu đến thanh niên đang trong phòng bếp vậy.

Ngồi vào ghế, anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh trong phòng bếp như cũ, tiếng xắt rau có vẻ như không được thành thạo lắm, không cần nhìn cũng biết chỉ là tay mới nhưng loại cảm giác này lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.

Cố Tinh Thần, người này giống như có độc.

Lục Tấn Tắc nhắm mắt lại dựa vào phía sau.

Người ở trong phòng bếp lặng lẽ ngẩng đầu, cậu phát hiện trong phòng khách không có người nữa liền cầm điện thoại click mở app oder cơm hộp.

Hai người, một canh xương sườn chắc chắn không đủ rồi.

Loại thời điểm này vẫn nên nhờ đến cơm cha áo mẹ đại huynh đệ cơm hộp hiệp trợ một chút vậy.

Lục Tấn Tắc không ở phòng khách nên Cố Tinh Thần cũng không khách sáo nữa, cậu nằm ở sô pha nhà người ta chơi điện thoại một tiếng rưỡi đồng hồ, sau đó thấy thời gian không xê xích lắm thì mới đi vào phòng bếp nêm nếm canh.

Canh đã hầm thành nước trắng đục, các loại nguyên liệu nấu ăn phối hợp tạo ra cảm giác thèm ăn, cậu nếm lại thì thấy hương vị có chút nhạt liền bỏ vào thêm một muỗng muối, nghĩ nghĩ một hồi lại thấy nồi canh to đùng như thế nên lại lại lại bỏ thêm một muỗng muối nữa.

Chuông cửa vang lên, Cố Tinh Thần hô lên một tiếng "ăn cơm" rồi tủm tỉm mở cửa nhận cơm hộp.

Cậu bày cơm hộp lên bàn rồi lại múc một chén canh lớn.

Sau khi bày chén đũa xong, Cố Tinh Thần cảm thấy vô cùng tự hào liền cầm điện thoại chụp một bức ảnh.

[Tinh Tinh: Lần đầu tiên nấu cơm, rất hài lòng.

Cao hứng.jpg]

Lục Tấn Tắc thấy trên bàn phong phú thức ăn, trong chớp mắt liền cảm thấy rất ngạc nhiên, tiếp đó lại thấy vỏ hộp cơm bị ném vào thùng rác lập tức hiểu rõ.

Cố Tinh Thần chạy tới kéo anh, "Thầy Lục, mau ngồi xuống đi, cái này tuyệt đối là do tôi làm đó, tôi bảo đảm."

Lục Tấn Tắc nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn phong phú, canh xương sườn màu trắng đục cực kỳ gợi lên cảm giác thèm ăn.

Người ta đã nhiệt tình mời mọc đến vậy rồi, thịnh tình không thể chối từ, từ chối người ta thì có vẻ bất lịch sự quá.

Lục Tấn Tắc kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống.

Trước mặt anh là một chén sứ màu trắng, bên trong đầy ắp đồ ăn, bắp, củ mài, nấm hương, còn có tận mấy khối xương sườn.

Lục Tấn Tắc trong sự chờ mong của Cố Tinh Thần mà bưng lên chén canh, đưa chén đến bên miệng rồi bất ngờ uống một hớp lớn.

Lục Tấn Tắc muốn mắng người lại bị vị canh còn sót lại trong họng làm cho sặc đến ho liên tục.

"Khụ khụ khụ..."

Cả khuôn mặt anh bị nghẹn đến mức đỏ bừng, Cố Tinh Thần nhanh chân chạy lại vỗ vỗ sau lưng anh một hồi, vất vả lắm mới hoãn lại được.

"Thầy Lục, có ngon đến thế nào thì cũng phải uống chậm một chút chứ, đừng uống nhanh thế."

Động tác trên tay cậu không ngừng, tiếp tục nói: "Uống ngon thì sau này tôi lại hầm tiếp mà."

Lục Tấn Tắc:...

Cầu xin cậu, không nấu cơm chúng ta vẫn là bạn tốt ha.

"Tôi nếm thử đã."

Cố Tinh Thần bưng chén canh lên, trước ánh mắt phức tạp của Lục Tấn Tắc mà uống xuống một ngụm, tiếp theo hai mắt cậu ngập nước nhìn chằm chằm Lục Tấn Tắc, một câu cũng không nói nên lời.

Thật mẹ nó mặn quá à!

Chắc chắn là do cái muỗng trong hũ muối nhà Lục Tấn Tắc quá lớn!

Không, đây không phải do chính bản thân cậu làm đâu!

- ------------

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tấn Tắc tới cửa, mẹ vợ tự mình xuống bếp, sau khi ăn xong.

Lục Tấn Tắc: Anh cảm thấy mẹ em không thích anh lắm, nên muốn mưu sát con rể..