Ba người bên Cố Tinh Thần bỏ đi tìm thực vật, còn ba người bên này vẫn chưa đắp xong lều trại, Tưởng Thư Dục duỗi cổ nhìn thoáng qua bên kia, hắn có chút không tin nên đã vượt qua dòng suối nhỏ để nhìn xem thế nào.

Sau khi trở về, hắn ngạc nhiên nói: "Thế mà bọn họ thật sự nhanh chóng đắp xong rồi, hơn nữa tôi thấy có vẻ có thể chắn kín gió luôn ấy."

Ngô Nhất Nam đã sớm có chút bực mình, lều trại cứ vẫn luôn làm không xong, hắn ta lại không thể để cho một mình Lê Chính Phi làm được.

Lê Chính Phi rõ ràng không biết làm nên ngược lại chỉ biết gây trở ngại chứ chả giúp được gì, Tưởng Thư Dục thì càng khỏi phải nói, ngay cả cỏ khô cũng chưa từng thấy qua.

"Chứng tỏ ba người bọn họ đều có năng lực, đúng là không ngờ Cố Tinh Thần, nhìn bề ngoài giống như sinh viên mà lại có năng lực thế này." Ngô Nhất Nam vô cảm nói.

Tưởng Thư Dục cũng thấy rất kỳ lạ, nhìn Cố Tinh Thần chỉ lớn hơn hắn một chút, da thịt non mịn, hơn nữa nghe nói là con nhà giàu, thế mà tại sao lại có thể đắp lều trại xong nhanh như vậy chứ? Hắn nhìn rất rõ ràng, toàn bộ hành trình đều do một mình cậu ta làm, hai người phụ nữ chỉ hỗ trợ đưa cỏ khô cho cậu ta mà thôi.

Đúng là thần kỳ.

Hắn cảm thấy Cố Tinh Thần là đang giả vờ giả vịt, chị Liêu nói hắn để ý Cố Tinh Thần, huống hồ hiện giờ Cố Tinh Thần thể hiện như này nhất định rất được cư dân mạng yêu thích, nếu cứ để cậu ta tiếp tục như thế thì khả năng lộ mặt của hắn sẽ ngày càng ít đi, lưu lượng sẽ bị cậu ta chiếm hết.

Dù cho hắn có ngốc đi nữa thì cũng biết việc Cố Tinh Thần chung nhóm với hai người phụ nữ càng có cảnh để xem, nhưng nếu cái gì Cố Tinh Thần cũng không biết thì điểm bạo là tốt hay xấu cũng khó nói lắm, cho nên vừa rồi hắn lựa chọn cùng một tổ với Lê Chính Phi, dù sao hắn cũng tự hiểu bản thân mình thế nào.

Nhưng bây giờ xem ra, nói không chừng tổ của Cố Tinh Thần sẽ bạo.

Vậy thì sẽ không tốt đối với hắn.

Mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Theo lý mà nói thì thật ra cũng không có thứ gì có thể tìm được, nhưng mà không thể ngăn được tổ tiết mục gian lận.

Cố Tinh Thần đi tuốt đàng trước, cứ đi loạn không có mục tiêu gì, Cù Linh mang giày thể thao thoải mái đi theo, tiếp đó là Kiều Mộng Tâm cà nhắc nối gót ở cuối cùng.

Cô ta mang giày búp bê nhưng vì đẹp nên chất liệu khá cứng, đi muốn mòn cả chân, giờ thì gót chân bị phồng rộp luôn rồi.

Thấy hai người phía trước không hề có ý định nghỉ chân nên cô ta cắn răng bám theo, đây là phát sóng trực tiếp, nếu quá yếu đuối sẽ bị đi mất độ hảo cảm.

Trong một đám cỏ dại có mấy cây lớn màu xanh lục làm cho Cố Tinh Thần chú ý, cậu đến gần mới thấy mấy cái lá cây này có chút héo rũ, nhìn thế nào cũng cảm thấy mấy cây này có gì đó kỳ lạ.

"Sao vậy, mấy cái cây này có thể ăn được à?"

Hàng năm Cù Linh đều ăn cơm theo chế độ thể thao nên cũng không biết nấu cơm, thế nên cô không hề biết nguyên liệu nấu ăn nào.

Kiều Mộng Tâm xoa xoa chân của mình, cô ta chăm chú nhìn Cố Tinh Thần, rất thức thời giữ yên lặng.

Cố Tinh Thần lấy cái xẻng đa năng do tổ tiết mục chuẩn bị ra rồi ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất.

"Nếu như tôi nhìn không lầm thì hôm nay chúng ta có thể lấp đầy bụng rồi."

Sự thật chứng minh trí nhớ của Cố Tinh Thần rất tốt, cậu vừa túm vừa kéo rồi lôi ra củ khoai lang đỏ đầy bùn đất, cậu xách lên rồi cười tủm tỉm huơ huơ lên với hai cô.

"Buổi tối ăn khoai lang nướng được chứ, đã lâu không ăn rồi."

Cù Linh sững sờ, chưa bao giờ cô biết thì ra lúc khoai lang đỏ ở dưới lòng đất là như thế này, cô cũng không ngây ngốc nhiều mà vội vàng đi qua hỗ trợ cho cậu.

Kiều Mộng Tâm cũng không rảnh lo cái chân đau nữa mà cũng chạy chậm qua, cười đến ngọt ngào: "Anh Tinh Thần, sao anh biết là khoai lang đỏ vậy, anh quá thần kỳ rồi đó."

Trong lúc nhất thời kích động nên Kiều Mộng Tâm không biết nặng nhẹ mà nắm lấy lá cây lôi lên, làm cho lá cây bị rách vài cái.

Cố Tinh Thần kêu lên: "Í í í, lá cây này cũng có thể ăn đấy, đừng để lãng phí mà, dựa vào chúng có thể bổ sung vitamin đó."

Kiều Mộng Tâm mơ hồ: "Xin lỗi xin lỗi, lá cây này cũng có thể ăn sao?"

Bình thường cô ta ăn nhiều nhất chính là rau xà lách và bắp cải, lá cây của khoai lang đỏ đúng là chưa ăn bao giờ.

"Đương nhiên có thể ăn." Cố Tinh Thần cẩn thận hái lá cây xuống để qua một bên, sau đó lại đào khoai lang đỏ bị vùi trong đất ra.

Bọn họ thu hoạch khá phong phú, năm củ khoai lang đỏ to bằng nắm tay, một rổ lá khoai lang đỏ, thế là xong một bữa cơm nhưng hai bữa thì còn hơi thiếu.

Cố Tinh Thần ngồi xổm trên đất, cậu nghiêng đầu nhìn hai cô.

Không biết từ lúc nào mà mặt cậu dính một ít bùn đất, tóc cong vút, khi nghiêng đầu nhìn qua, một đôi mắt đào hoa mở lớn nhìn rất ngốc manh đáng yêu.

"Chúng ta đi về ăn trước rồi lại tìm, hay là vẫn tiếp tục?"

Cù Linh xoay đầu hỏi Kiều Mộng Tâm: "Cô đói không?"

Kiều Mộng Tâm che bụng lại theo bản năng, yết hầu lăn lăn rồi lắc đầu: "Em không đói bụng."

Cù Linh thở dài rồi vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Kiều Mộng Tâm: "Đói bụng thì cứ nói, chúng ta cứ nhóm lửa nướng khoai ngay tại chỗ này luôn đi, sau đó lại tiếp tục tìm."

Cố Tinh Thần gật đầu: "Cũng được, sẵn nghỉ ngơi một lát, tôi đi tìm nhánh cây khô để nhóm lửa, hai người ngồi nghỉ trước đi."

Nhìn Cố Tinh Thần đi xa rồi, Cù Linh nói: "Ngồi xuống, cởi giày ra để tôi xem chân cô thế nào."

Kiều Mộng Tâm nhìn Cù Linh, mặt cô ta lập tức đỏ lên, giải thích nói: "Em không có sao đâu chị Linh, chẳng qua giày cọ xát chân chút thôi à."

Cù Linh: "Cởi ra tôi xem."

Cù Linh hơn Kiều Mộng Tâm tận mười tuổi, hơn nữa lại từng là ca hậu của nhóm nhạc nữ Thời Đại Mới.

Cù Linh vẫn luôn làm mặt lạnh dẫn đến dù đã phát sóng mấy tiếng rồi nhưng hai người vẫn chưa nói chuyện gì với nhau nhiều, không ngờ lần đầu tiên Cù Linh chủ động bắt chuyện lại là quan tâm Kiều Mộng Tâm.

Tuy rằng thái độ hơi cứng rắn.

Mưa bình luận bùm bùm xoát.

― Tôi còn tưởng là hai người sắp làm căng với nhau chứ, Kiều Mộng Tâm thật là mềm, manh manh sao ấy.

― Chị Linh! Nữ thần! A a a, đẹp trai quá đi, quan tâm người khác mà cũng đẹp trai đến thế sao!

Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh ngao ngao kêu, bên này Cù Linh nhìn gót chân Kiều Mộng Tâm bị mài ra bóng nước thì nhăn mi lại.

"Đã biết phải tham gia tiết mục liên quan đến dã ngoại mà còn không chịu mang đôi giày nào cho thoải mái, mang loại giày này chỉ được cái đẹp chứ không có tác dụng gì, chẳng phải tự mình tìm chết à."

Kiều Mộng Tâm rụt rụt cổ, cô ta muốn phản bác lại nhưng cũng biết do chính mình thích đẹp, chứ giày này thật sự quá khó mang.

"Xin lỗi."

Kiều Mộng Tâm nhỏ giọng nói.

Cù Linh liếc cô ta một cái: "Xin lỗi tôi làm gì, cũng không phải chân tôi sẽ bị tàn.

Nếu không phải tôi kêu cô cởi giày để xem sao thì cô vẫn cắn răng im hơi lặng tiếng đúng không, cô cho rằng vậy là kiên cường sao? Đến lúc đó miệng vết thương sinh mủ không đi được thì lúc đó mới biết khóc lóc."

Kiều Mộng Tâm hoảng sợ nhìn Cù Linh, lắp bắp nói: "Không, không phải chứ?"

Cù Linh: "Làm sao không thể? Cô nhìn thử xem, nói không chừng còn sẽ bị cắt chi đấy."

Vẻ mặt Kiều Mộng Tâm sợ hãi, cô ta nhìn nhìn chân mình rồi lại nhìn Cù Linh, trong lòng tự dưng cảm thấy tủi thân.

Cù Linh đứng lên vỗ vỗ tay: "Được rồi, chờ ở đây đi, tôi đi giúp Cố Tinh Thần tìm củi."

Cố Tinh Thần không đi quá xa, hai người nói gì thì cậu đều nghe được.

Thấy Cù Linh lại đây, cậu dở khóc dở cười nói: "Chị Linh à, chị nói nghiêm trọng quá rồi, chị xem cô bé người ta sợ tới mức nào rồi kìa."

Cù Linh quay lại nhìn về phía Kiều Mộng Tâm, cô bé uất uất ức ức rũ đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Không hù dọa em ấy thì làm sao nhớ kỹ được, hơn nữa thật sự miệng vết thương có thể bị nhiễm trùng mà cắt chi đấy, tôi cũng không nói bậy."

Hai người ôm một đống củi và cành cây khô về, Kiều Mộng Tâm nghe tiếng ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng tươi cười với họ.

"Xin lỗi, em không giúp gì được."

Cố Tinh Thần sợ Cù Linh lại nặng lời, vừa rồi Kiều Mộng Tâm cẩn cẩn thận thận nhìn về phía Cù Linh nên cậu lập tức nói: "Không sao, có tôi ở đây rồi, cô phải nghỉ ngơi cho tốt.

Lần sau nếu không thoải mái thì nhất định phải nói ra, chịu khổ nghiêm trọng hơn không phải là bản thân cô à."

Cố Tinh Thần nhìn thoáng qua chỗ chân lộ ra của cô ta, trên gót chân đúng là đã bị mài ra vài cái bóng nước, nhìn thấy ghê người.

"Mang giày vẫn nên mang loại thoải mái, cô học theo chị Linh này."

"Ừm ừm, em nhất định sẽ học hỏi chị Linh."

Kiều Mộng Tâm gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt trộm nhìn Cù Linh, thấy cô không phản đối gì liền cao hứng cong cong khóe miệng.

...

Thạch Thành đến đoàn phim tìm Lục Tấn Tắc, hắn ta tìm một vòng mới thấy được người ngồi ở trong góc.

Lục Tấn Tắc đang ngồi trên ghế nằm, anh đang chuyên chú nhìn màn hình điện thoại trong tay mình, không hề chú ý thấy hắn ta đã đến, vẻ mặt anh chăm chú nhìn điện thoại rất nghiêm túc.

Chẳng lẽ trên mạng đã xảy ra tin tức gì liên quan đến Lục Tấn Tắc chăng?

Trong lòng Thạch Thành kêu lộp bộp, hắn ta cũng không lập tức gọi anh mà lấy điện thoại mở Weibo ra xem, chờ đến khi lục soát hết hotsearch rồi mà vẫn chưa thấy tin tức xấu nào của Lục Tấn Tắc thì hắn ta mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại càng thêm nghi hoặc.

"Ông đang xem cái gì mà nghiêm túc dữ vậy?"

Thạch Thành nhịn không được lên tiếng.

Nghe có tiếng nói, Lục Tấn Tắc ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau đó anh nói câu không có gì rồi thuận tiện tắt luôn màn hình điện thoại.

"Sao ông lại tới đây?"

Vẻ mặt Thạch Thành kỳ quái: "Tôi tới thì sao chứ, nói giống như tôi không có trách nhiệm với ông không bằng ấy."

Lục Tấn Tắc: "Nói tiếng người."

Thạch Thành:...

Nếu ông còn như vậy, ông sẽ mất đi người đại diện này là tôi đấy.

"Bên «Kỳ Ngộ» đã trả lời, chủ nhật đi thử vai."

Nói xong Thạch Thành lén lút quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện Lục Tấn Tắc không có biểu tình gì, hắn ta có chút không hài lòng: "Tôi nói ông nè, có rất nhiều người đều chú ý «Kỳ Ngộ» đấy, tôi nghe nói bên Hàn Tuyển Ý cũng muốn một vai trong đó nhưng không biết có được hay không, đến lúc đó ông phải biểu hiện cho tốt vào."

"Ông tới đây để nói với tôi cái này thôi ư?"

Thạch Thành:???

Không lẽ chuyện này không phải chuyện quan trọng sao?

Lục Tấn Tắc: "Vậy nói xong rồi thì ông đi đi."

Anh nói xong xuôi rồi lấy điện thoại ra tiếp tục xem.

Trái tim Thạch Thành bị anh dẫm nát bét, muốn tên nghệ sỹ vô tình vô nghĩa như này có tác dụng gì chớ, ngay cả một chai nước cũng không cho uống luôn?

Hắn ta duỗi đầu trộm nhìn phía trước, màn hình điện thoại hơi nhỏ nên hắn ta cũng không dám nhìn lén quá rõ ràng.

Hắn ta chỉ có thể thấy đó là một gameshow, hắn ta thật cẩn thận đi lên phía trước một bước, lại thêm một bước, sau đó nhìn thấy bên trong điện thoại là Cố Tinh Thần đang ngồi trước một đống lửa nướng một cái gì đó.

Màn hình điện thoại lập tức đen xuống, Thạch Thành nhanh chóng xoay người rời đi.

Lục Tấn Tắc từ màn hình màu đen không còn thấy bóng người nữa thì mới ấn mở màn hình tiếp tục xem.

Trong màn hình, Cố Tinh Thần đang xiên một củ khoai lang đỏ để nướng, một cái khác thì lúc nhóm lửa cậu đã chôn xuống đất dưới đống lửa, cậu muốn thử xem nướng cách nào thì sẽ ăn ngon hơn.

Ba người đang nướng đến hăng say, còn ba người khác từ trong rừng chạy ra thấy bọn họ ba người đang ngồi nướng đồ ăn thì có chút kinh ngạc.

Lê Chính Phi thấy Cố Tinh Thần đang nướng khoai, làm đội trưởng nên anh ta chủ động hỏi: "Tinh Thần, mọi người tự mình tìm được khoai lang đỏ à? Còn thấy chỗ nào khác nữa không?"

Cố Tinh Thần cực kỳ hào phóng chỉ chỉ tay: "Tìm được ở bên kia kìa, nhưng chỉ tìm được một chỗ, đào ra được năm củ, còn chỗ khác thì không thấy."

Ngô Nhất Nam cười nói: "Mọi người đã chuẩn bị ăn rồi sao, ây dô tôi cũng hơi đói bụng rồi, không thì mọi người chia cho chúng tôi mấy củ đi, lát nữa chúng tôi tìm được rồi thì trả lại cho mọi người nhé?"

"Nhưng mà..." Kiều Mộng Tâm đang muốn nói chuyện thì bị Cù Linh kéo tay lại nên lập tức im lặng.

Cố Tinh Thần chuyển chuyển củ khoai lang đỏ trong tay, thật sâu nhìn thoáng qua Ngô Nhất Nam: "Anh Ngô à, tôi đã nói tìm được ở đâu rồi cơ mà.

Anh xem tổ của chúng tôi kém hơn so với tổ của các anh nhiều thế này, các anh chắc chắn có thể tìm được nhưng chúng tôi thì có thể không, nhiêu đây còn phải để dành cho buổi tối ăn đấy, nếu một lát nữa các anh có thể tìm được thức ăn khác muốn đổi với chúng tôi thì còn được."

"Nếu vậy thì, vậy thì trong chốc lát nữa đổi với các cậu." Ngô Nhất Nam cũng khẳng định trả lời.

Tưởng Thư Dục lập tức nhảy đến ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Tinh Thần, hắn hít một hơi thật sâu, khoa trương nói: "Oa, thật sự thơm quá đi! Anh Cố, tôi cũng không nhận ra nó thế nào, anh có thể chỉ tôi cách nhận ra khoai lang đỏ không? Núi này lớn như thế, cũng không biết chỗ nào mới có nữa."

"Làm sao tôi nói với cậu được?" Cố Tinh Thần bất đắc dĩ: "Khoai lang đỏ không phải là như này sao."

Tưởng Thư Dục tủi thân rũ mắt: "Có phải anh Cố thấy tôi ngu ngốc lắm đúng không, dù có nói cũng không biết?"

Cố Tinh Thần cười một cái: "Sao có thể chứ, chính là như này thôi."

Cậu lấy một mảnh lá của khoai lang đỏ ra: "Phía dưới của loại lá cây này chính là khoai lang đỏ, còn cái khác thì tôi không giúp được cậu rồi."

Tưởng Thư Dục banh mặt giả vờ cười nhận lấy lá cây.

Ai muốn cái lá cây này hả? Lại nói, cho dù có lá cây thì hắn cũng không nhận ra được đâu!

Lê Chính Phi nói cám ơn rồi mang theo hai người đi khỏi, Cố Tinh Thần cân nhắc một lúc rồi cười khẽ: "Một người hai người đều muốn đào hố tôi đây mà."

Cậu cảm thấy có lẽ đây là những thứ mà tổ tiết mục đã sắp xếp sẵn hết rồi, gameshow mà, có xung đột thì mới có thứ để xem chứ.

END CHƯƠNG 13..