Trong đại điện của ma đạo cung, Ngụy Lăng Chiêu cau có nhìn Vu Lệ Cơ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Vu Lệ Cơ đưa mắt ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, bấy giờ ở Ma giới lại đang vào mùa đông. Nàng nhướn mi xinh đẹp khiêu khích nói:

- Ngụy hộ pháp a Ngụy hộ pháp, ta phật ý ngươi cái gì nào? Ta chỉ là tiếp một chút thông tin trợ giúp thiếu chủ của chúng ta sớm tìm được người trong lòng thôi mà.

Ngụy Lăng Chiêu hừ một tiếng, mang tin chiến thắng từ phía Nam trở về liền phát hiện thiếu chủ lại bỏ bê chính sự chạy tới nơi của lũ chính đạo kia tìm người.

Mười năm nay y cứ luôn nghe lời của ả nữ nhân này hi vọng tìm người tìm người, biết bao nơi nguy hiểm đều đi qua, mà có tìm thấy người không hả.

Nghĩ đến năm xưa tôn chủ là huynh đệ tốt của tên họ Sở kia, lúc nào cần gặp cũng phải chạy khắp tứ phương đi tìm như thế. Sao người của Bạch Lăng phong đều là những kẻ thích chơi trốn tìm vậy chứ?

Ngụy Lăng Chiêu càng nghĩ càng giận,ánh mắt ma mị gần như sắp bắn ra tia lửa.

- Hừ, thứ nữ nhân mặt sẹo nhà ngươi, từ giờ bớt lo chuyện bao đồng của thiếu chủ đi!

“Kẹt” Vu Lệ Cơ gần như nghiến răng khi nghe câu nói kia, khuôn mặt dưới lớp mạng mỏng sắp vặn vẹo đến biến dạng, rủa thầm một ngàn lần cái tên họ Ngụy chết tiệt này.

Nếu không phải nàng sinh ra đã phải phục tùng Ngụy gia thì cái lí lẽ nào suốt ngày phải một vâng hai dạ với cái tên khó ưa này!

- Hình như ta nhịn ngươi hơi lâu rồi đấy Ngụy – Lăng – Chiêu!- Vu Lệ Cơ vừa nói vừa rút chủy thủ dưới lớp áo ra.

Ngụy Lăng Chiêu cười ra tiếng, chuẩn bị rút kiếm chiến một trận thì ầm một tiếng.

Giữa đại điện xuất hiện một vòng tròn khổng lồ, Ngụy Lăng Chiêu cả kinh, đây là truyền tống trận của thiếu chủ, lần này về sớm vậy sao?

Sau đó thì sương khói từ vòng tròn mịt mù bay ra, mờ mờ ảo ảo xuất hiện là hai thân ảnh.

Vu Lệ Cơ giật mình, mạng che mặt cũng bay theo cơn gió đi mất để lộ ra khuôn mặt một nửa xinh đẹp yêu mị một nửa lại là một vết sẹo dài, lắp bắp:

- Thiếu … thiếu chủ và …!!!

Tiêu Vũ chưa hiểu chăng sao gì liền bị cuốn vào cái truyền tống trận chết tiệt kia, đến lúc cảm giác được xung quanh thì đã đến cái nơi lạ lẫm này, còn bị đồ đệ nhỏ ôm vào lòng nữa chứ.

Ngụy Lăng Chiêu sửng người nhìn hồng y đeo mạng che đang được thiếu chủ nhà y ôm vào lòng, nhất thời không biết nói gì. Vu Lệ Cơ đã lên tiếng:

- Thiếu chủ! Người không tìm được sư tôn mình nên đã quyết định thành thân với người khác rồi sao?

Ngụy Lăng Chiêu nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Thẩm Huyền Vũ:

- Đây.. đây là nương tử của người sao thiếu chủ?

Tiêu Vũ: … Thuộc hạ của nam chính đây sao?

Thẩm Huyền Vũ mỉm cười, cánh tay ôm eo Tiêu Vũ càng siết chặt, giọng chắc nịch:

- Phải, tiểu tức phụ của ta!

“ Bốp” một tiếng vang, Ngụy Lăng Chiêu và Vu Lệ Cơ còn chưa kịp sửng sốt về tin tức đã thấy “tiểu tức phụ” của thiếu chủ hất mạng che mặt lên, một tay vô cái đốp lên đầu thiếu chủ uy vũ!!!

- Ngươi …. Bớt nói mấy lời vô sỉ như vậy đi! – Tiêu Vũ mặt phiếm hồng, xấu hổ tột cùng, có chút lắp thốt ra.

Thẩm Huyền Vũ vẫn không buông tay khỏi Tiêu Vũ, giọng nói tỏ vẻ biết lỗi:

- Đồ nhi hồ đồ. – Dứt lời quay ra nói với hai người phía trước. – Các ngươi ra ngoài đi… ừm phải rồi, Vu Lệ Cơ, từ giờ ngươi sẽ trở thành hộ pháp thứ hai của ta.

Ngụy Lăng Chiêu trợn to mắt nhìn sang nữ nhân mặt sẹo bên cạnh, tức một khối mà không nói lên lời, phất tay áo rời đi. Vu Lệ Cơ mặt mày tươi như hoa nở cũng chạy theo sau.

Hai người cứ thế hai sắc thái ra khỏi đại điện.

- Ngươi buông ta ra được chưa, eo ta đau quá … - Tiêu Vũ nói xong liền cảm thấy câu nói mình có chút mờ ám, nhưng trót thốt ra rồi cũng không rút lại được, hối hận không kịp.

Thẩm Huyền Vũ mỉm cười, buông tay khỏi eo sư tôn, cảm giác mềm ấm vẫn còn động lại nơi bàn tay phải, có chút lưu luyến không thôi.

Tiêu Vũ được buông ra cuối cùng cũng hô hấp lưu loát, điều chỉnh lại nhịp tim một lát, bỗng sực nhớ ra cái gì.

Ủa, rồi mục đích hắn đột nhập vào Tây các đã thực hiện được chưa?

- Ta mất bao công sức mới lẻn vào được Đại Tàng Thư các vậy mà ngươi lại truyền tống ta tới đây, Tiểu Vũ! Ngươi thật là …. – Tiêu Vũ vô cùng tức giận nhưng cũng chẳng thể nặng lời với người trước mặt, chỉ nói với giọng tiếc nuối.

- Sư tôn muốn lấy thứ gì, ta đều có thể mang đến cho người.

Vấn đề là hắn còn không biết hắn đang phải tìm kiếm cái gì nữa!

Tiêu Vũ ỉu xìu, thôi thì bỏ đi vậy, sớm muộn hắn cũng sẽ quay lại.

- Đây là ma đạo cung sao? –Tiêu Vũ lấy lại tinh thần, ánh mắt đưa xung quanh đại điện trang hoàng tráng lệ, cảm thấy tới cả hoàng đế trong tiểu thuyết cung đấu cũng nào có đãi ngộ đến vậy.

Thẩm Huyên Vũ gật đầu, im lặng nhìn sư tôn.

Tiêu Vũ bị nhìn chằm chằm lại chột dạ, trái tim bắt đầu dồn dập, hừ, vì cái gì hắn nhạy cảm vậy chứ. Rất may là vẻ ngoài của hắn vẫn là một tầng băng sơn không chạm đáy.

- Ngươi không hỏi mấy năm qua ta đã đi đâu sao?

Thẩm Huyền Vũ lắc đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương, dường như câu nói kia đẩy y trở về khoảng thời gian mười hai năm cô độc lạnh lẽo, đẩy y về những ngày dài như bất tận nơi Nhục Cốt lao chờ đợi một người. Bất giác bên vai run nhè nhẹ.

Tiêu Vũ bỗng chạnh lòng, đặt tay lên má nam tử tuấn mĩ. Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trở lại, kề cạnh không rời, Thẩm Huyền Vũ cúi đầu nhìn Tiêu Vũ.

- Đừng buồn nữa, ta vẫn ở đây.

- Sư tôn … Thẩm Huyền Vũ này, yêu người. – Thẩm Huyền Vũ nghẹn ngào nói, đưa tay áp lên bàn tay thon mềm của sư tôn trên mặt mình, một tay vòng qua sau gáy con người tuyệt mĩ trước mặt.

Thẩm Huyền Vũ ghé sát lại, nhận ra Tiêu Vũ không phản kháng, khóe miệng càng cười tà ma, chốc chốc lại bật ra tiếng thỏa mãn khẽ.

Tiêu Vũ dường như bị hút vào đôi mắt đẹp tới kì lạ của Thẩm Huyền Vũ, tứ chi cứng đờ, chờ đợi điều sắp tới, môi mỏng mấp máy phát ra từng tiếng mà cả đời Thẩm Huyền Vũ luôn ước ao.

- Ta … cũng … vậy. – Phải, cũng vậy, hắn cũng yêu người này.

Con ngươi Thẩm Huyền Vũ dần dần chuyển sang màu đỏ, Tiêu Vũ biết đây chính là ấn kí qua từng đời của Thẩm gia, gia tộc làm chủ Ma giới từ bao đời, tuy điều này đã thất truyền từ lâu bởi các thế hệ sau của Thẩm gia dần dần có khả năng che giấu màu mắt của mình, mọi người hoàn toàn không biết nó từng được mệnh danh là huyết nhãn – biểu tượng tối cao của ma tộc.

Chỉ khi người kế thừa muốn, hoặc khi cảm xúc mãnh liệt, huyết nhãn mới xuất hiện.

Thẩm Huyền Vũ bất ngờ áp môi tới.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với sự dè dặt của mười hai năm trước.

Một nụ hôn mang tính xâm lược cực mạnh, ngang ngược phá vỡ thành trì trên môi Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ hoảng hốt trong chốc lát, cả người cứng đờ, thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không giật mình quá mà lại ra một chưởng vào đồ đệ nhỏ như năm xưa.

Tiêu Vũ bị ép hôn một lát, cả thân thể mềm oặt được Thẩm Huyền Vũ dịu dàng ôm từ phía sau, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Một lúc sau Thẩm Huyền Vũ mới chịu buông người ra, cả thân mình nóng hừng hực, xoay người nhấc bổng Tiêu Vũ theo kiểu công chúa khiến hắn choàng tỉnh cơn mộng mị.

- Tiểu Vũ! Bỏ ta xuống! Ta có chân!

Thẩm Huyền Vũ hoàn toàn như khuyết thiếu mất thính giác, vẫn bước từng bước trầm ổn ra khỏi đại điện, vòng qua hai dãy hành lang liền dẫn tới một biệt phòng xa hoa.

Căn phòng với gam màu u tối nhưng vẫn không thiếu đi vẻ tráng lệ, hẳn là tư phòng của thiếu chủ ma đạo cung.

Ôm Tiêu Vũ tới gần chiếc giường rộng lớn, Thẩm Huyền Vũ ném Tiêu Vũ lên giường bông mềm mại.

Mềm mại thì sao chứ?! Vẫn quá thô bạo a!!!!

Tiêu Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, giọng điệu dè dặt hỏi:

- Ngươi tính làm gì?

Thẩm Huyền Vũ không trả lời, chỉ nhào lên giường, lại quấn lấy thân hồng y của Tiêu Vũ, tiếp tục hôn.

Cường thế cạy hàm răng của hắn, Thẩm Huyền Vũ đưa đầu lưỡi vào quấn chặt.

Dây dưa môi lưỡi triền miên, Thẩm Huyền Vũ di chuyển xuống dưới, liếm láp cần cổ trắng nõn của sư tôn, thầm nghĩ thật thơm, là mùi hương mà y yêu thích nhất.

Một tay luồn vào đại bào của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ nổi tóc gáy, giây tiếp theo là sợ hãi vung một chưởng.

Hàn băng chưởng lãnh lẽo hất Thẩm Huyền Vũ lăn xuống giường.

Nghe một tiếng rầm chắc nịch, Tiêu Vũ run cả người ngồi nhổm dậy, kinh hãi nhìn Thẩm Huyền Vũ nằm trên đất:

- Tiểu Vũ? Ngươi không sao chứ?

Thẩm Huyền Vũ khó nhọc ngồi dậy, may mà ban nãy y kịp thời tạo kết giới, nếu không hôm nay chưa ăn được sư tôn mà đã bị đánh trọng thương luôn rồi. Nghĩ vậy, nhưng Thẩm Huyền Vũ lại run run ngẩng đầu, ủy khuất nói:

- Sư tôn lại chưởng ta nữa rồi. Người nói yêu ta cơ mà!

Tiêu Vũ sững người, cảm giác mình đang đối mặt với nam chính cún con của mười hai năm trước, vội vàng chỉnh chỉnh y phục, bước xuống sàn được đặt thảm nhung, ngồi cùng tầm với Thẩm Huyền Vũ.

Tiêu Vũ đưa tay xoa đầu đồ đệ nhỏ, giọng nói hối lỗi thật sự:

- Xin lỗi, ngươi bị thương, ta cũng rất đau …… Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, ngươi … ngươi không thể … nhanh như vậy liền … - Tiêu Vũ cảm thấy da mặt mình càng ngày càng mỏng, những từ cuối thế nào cũng không thốt ra được.

Hắn cũng không phải nói sai mà! Không phải chỉ vừa tỏ tình thôi sao? Nhắm mắt trái mở mắt phải đã đem hắn quẳng lên giường rồi, không phải quá nhanh sao?

Mà nhìn hắn xem có chỗ nào giống đè được Thẩm Huyền Vũ không?

Nghe nói … nghe nói nam nam giao hoan … người nằm dưới sẽ rất đau, hắn sợ đau!!!

Thẩm Huyền Vũ thấy người đối diện đã đỏ bừng tới mức không thốt lên lời, ca thán trong lòng sao lại có kẻ khả ái như vậy.

Sư tôn của y luôn muôn hình muôn vẻ như vậy. Có lúc người cao quý lãnh diễm, có lúc lại tàn nhẫn vô tình, có lúc người dịu dàng ôn nhu, có lúc lại khả ái dễ thẹn thùng. Tất cả dáng vẻ đó, y đều yêu, đều cố gắng ghim chặt vào trong trái tim, khắc sâu vào linh hồn.

Đó đều là tâm can, là thịt trong lòng, là máu đầu tim của y, mãi mãi không thể để mất.

Thẩm Huyền Vũ bật cười, giang tay ôm sư tôn vẫn đang bối rối vào lòng, Tiêu Vũ im lặng, vòng tay ôm ngược lại đồ đệ nhỏ.

- Ta không ép sư tôn nữa, giờ chúng ta ngủ nhé, đã rất lâu rồi ta không có một giấc ngủ trọn vẹn. Sư tôn, đồ nhi buồn ngủ.

Lòng Tiêu Vũ vừa mềm mại vừa xót xa, gật gật đầu đồng ý.

Thẩm Huyền Vũ trở về trạng thái ban đầu, dịu dàng ôm cả người Tiêu Vũ lên giường.

Giường của thiếu chủ chất lượng vô cùng tốt, lại rộng thênh thang. Nhưng Thẩm Huyền Vũ nhất quyết ôm chặt, dán sát lấy người trong lòng, từ từ nhắm mắt.

Tiêu Vũ cảm nhận được hô hấp đều đặn của người nọ, nở nụ cười ấm áp. Nằm trong vòng tay ấm áp, trái tim cũng chứa đầy mật ngọt, dần dần cũng thiếp đi.

Ngay khi Tiêu Vũ chìm vào giấc ngủ, nam tử tóc bạc bên cạnh mở bừng mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Vũ.

Y có nên tin tưởng sư tôn không?

Lời tác giả: Một chương ngọt ngào luôn nhé:>>>>