Trong không gian thần hồ chế tạo, Thẩm Tu Viễn lâm vào trạng thái mơ màng.

Thân thể y suy yếu đến mức buộc phải khôi phục nguyên hình, nhưng ý thức phảng phất tự do ở bên ngoài cơ thể, không những không có cảm thụ đau đớn lúc gột rửa huyết mạch, ngay cả tâm trí cũng thanh tỉnh dị thường.

Trên xương quai xanh bên trái của y, nốt ruồi đỏ ngày càng đậm màu.

Ở ngoài vang tiếng đánh nhau hỗn loạn, thần hồ nhìn thoáng qua phía ngoài, kinh ngạc nói: "Tộc Thanh Long vậy mà vẫn còn có người? Chỉ là xem tình huống của hắn, trông cũng không ổn lắm.

Mặt khác, Thiên Trì từ đâu ra nhiều huyết mạch Huyền Vũ như vậy?"

Ông lải nhải nửa ngày, mới phát hiện vốn dĩ không có ai đáp lại.

Ông quay đầu lại, mắt nhìn Thẩm Tu Viễn đặt mình trong linh khí nồng đậm, mới tự nhiên nhớ tới, trong quá trình thanh tẩy huyết mạch, đối phương vừa không nghe được vừa không nhìn thấy.

Vì thế ông trực tiếp dùng thuật bí mật truyền âm: "Bên ngoài có một thiếu niên huyết mạch Thanh Long, là tới cùng cậu sao? Lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ này, chẳng lẽ cậu muốn cho hắn đi?"

Thẩm Tu Viễn bình thản đáp lại.

"Nhiều năm như vậy, cậu hoàn toàn không thay đổi." Thần hồ cảm thán nói, "Không chỉ đã có thiên phú, đã tốt còn muốn tốt hơn, còn chưa bao giờ chấp nhận từ bỏ.

Đáng tiếc tạo hóa trêu người, lần trước cậu vốn có cơ hội trở thành thiên địa cộng chủ, thế mà..."

Thẩm Tu Viễn:...

Thần hồ đang nói cái gì?

Hơn nữa trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, đây đã là người thứ hai nhắc tới rằng y giống vị minh chủ thần bí kia.

Được linh lực cuồn cuộn vây quanh, y cảm thấy linh hồn của chính mình cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, như muốn trôi nổi đi.

Thình lình, trong đầu y bừng lên một suy nghĩ quỷ dị.

Nếu dung mạo và tính cách của y giống như minh chủ, như vậy đối phương có thể là y trong một thế giới khác không? Tựa như chiếu gương, bọn họ ở hai bên mặt gương, cả từ trong ra ngoài, lại thật ra là cùng một người.

Cái giả thiết này càng nghĩ nhiều, sẽ càng có một loại ma lực làm người cuốn sâu vào đó.

Y am hiểu sắm vai những nhân vật khác nhau, đối phương có vô vàn áo choàng, hơn nữa dung mạo mỗi áo choàng đều rất giống y; y có nốt ruồi đỏ, ở chỗ vị trí tương đồng của từng cáo áo choàng cũng có nốt ruồi đỏ; trước khi xuyên tới, y mất đi cơ hội trở thành vai chính, mà đối phương cũng bỏ lỡ cơ hội trở thành thiên địa cộng chủ.

【 Chúc mừng ký chủ phát hiện giả thiết chính, khám phá chân tướng của thế giới! Độ thăm dò cốt truyện +20, độ thăm dò cốt truyện hiện tại: 71.

【 Ký chủ có nghe nói tới thế giới song song chưa? Có hàng vạn hàng trăm thế giới trong vũ trụ, mấy thế giới trong đó đều có sự tồn tại của ngài, tuy rằng không thể cùng chung ký ức, nhưng các ngài xác thật là cùng một cá nhân.

Ở một mức độ nào đó, sẽ có tính cách, thói quen, cách thức tự hỏi và hành vi giống nhau.

Hoặc ký chủ cũng có thể cho rằng, mỗi người ở thế giới song song là một phần của nhau.

【 Bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, tuyến thế giới của thế giới này sắp hỏng mất, cốt truyện sụp đổ, vận mệnh của nhân vật trọng yếu phát sinh sự thay đổi.

Bởi vậy hệ thống kéo ký chủ từ thế giới song song vào thế giới này, hy vọng ký chủ có thể mang thế giới này trở về quỹ đạo.

Thẩm Tu Viễn nhăn mày lại: 【Tuyến thế giới sắp hỏng mất? 】

Lời giải thích đó của hệ thống là thứ y chưa từng có nghĩ tới.

Nhưng mà suy xét cẩn thận, giữa cốt truyện, nhân vật của《 Tiên đạo chí tôn 》và những gì y chứng kiến ở nơi này, nhìn qua cũng có thể thấy sự khác biệt.

Ví dụ như nam chính truyện gốc cực kỳ lạnh nhạt, chỉ tập trung vào thăng cấp và báo thù, hoàn toàn khác với nam chính hiện tại, người sẽ nấu canh cá cho y; lại thêm nữa tiểu sư muội, thần y cùng với hoa khôi trong nguyên tác đều là vai phụ ngốc nghếch trợ giúp nam chính, mà đại sư huynh và minh chủ tổ chức "Nghịch" đều thuộc về nhóm pháo hôi ngốc nghếch.

Đại sư huynh trực tiếp chết thảm, còn những người khác thì kết cục cũng chưa từng đề qua.

Thật ra mà nói, từ đầu nguyên tác chính là một quyển truyện thăng cấp nhạt nhẽo đọc cho sướng, không chỉ có cốt truyện nghìn bài một điệu, vai phụ ngốc nghếch xuất hiện khắp nơi, thậm chí còn kết thúc một cách qua loa hời hợt.

Một khi đã như vậy, cái thế giới không hợp lý này hỏng mất cũng đúng là bình thường.

Nhưng Thẩm Tu Viễn vẫn có điều khó hiểu: 【 Hệ thống, nguyên nhân dẫn tới thế giới sắp hư hỏng, đến tột cùng là cái gì? 】

Hệ thống chậm rãi nói: 【 Trong truyền thuyết, thượng cổ thần thú Bạch Trạch chỗ nào cũng thông, nơi nào cũng hiểu.

Phàm là những thứ bút Bạch Trạch viết xuống chính là sự thật.

Trên đại lục này, huyết mạch cận tồn Bạch Trạch tuy rằng cũng không có kế thừa thiên phú của Bạch Trạch, không có khả năng thông hiểu vạn vật, nhưng "sự thật" sai trái người đó ghi nhớ lại sẽ tạo thành ảnh hưởng tới thế giới.

Thẩm Tu Viễn trầm ngâm nói: 【 Tác giả...đó chính là Vô Vi chân nhân.

Người đó mang huyết mạch Bạch Trạch? Tiểu thuyết hắn viết ra trong thế giới song song cũng sẽ gây ảnh hưởng cho thế giới này? 】

Hệ thống đau khổ kịch liệt gật đầu: 【 Đúng vậy, Vô Vi chân nhân là tạp huyết Bạch Trạch, bởi vậy hắn ở thế giới song song cũng có năng lực nhìn trộm các thế giới khác ở trong giấc mơ.

Người này căn cứ vào cảnh tượng vụn vặt nhìn trộm được, hơn nữa tự mình suy đoán cốt truyện, viết ra 《 Tiên đạo chí tôn 》.

【 Tuy rằng hắn và Vô Vi chân nhân là cùng một người, nhưng tác dụng của huyết mạch Bạch Trạch cũng không lộ rõ ở hiện đại, vốn không nên tạo ảnh hưởng lên nơi này.

Chỗ hố người chính là, nơi hắn nhìn trộm vừa lúc là tu chân giới có huyết mạch cổ thần thú tồn tại.

Tác dụng của huyết mạch Bạch Trạch được kích phát ngoài ý muốn, sai lầm dưới ngòi bút Bạch Trạch bóp méo tuyến thế giới, khiến thế giới này hỏng đi.

Thẩm Tu Viễn:...

Hố cha tác giả! Hoặc nên nói, hố cha Vô Vi chân nhân!

Y nhịn không được hỏi: 【 Nếu tác giả gốc cũng xuyên qua, hiện tại hắn như thế nào? 】

【 May mắn Vô Vi chân nhân của thế giới này không có viết truyện lung tung, nếu không chúng ta càng khó xử lý hơn.

】 Hệ thống tức giận giải thích, 【 Vì để phòng ngừa, hắn bị sáp nhập bản thể ở thế giới này, đưa đi tham gia lớp bổ túc.

Không truyền thừa xong năng lực Bạch Trạch, viết xong 3 tác phẩm mới thì đừng hòng nghĩ tới chuyện trở về các thế giới khác! 】

Thẩm Tu Viễn: 【...!Xử lý đẹp! 】

Hệ thống nói: 【 Trong thế giới này, ngoại trừ ký chủ thì cũng có rất nhiều người bị ngòi bút Bạch Trạch sửa đến mức thay đổi hoàn toàn.

Nhưng bởi vì ký chủ là nhân vật trọng yếu, chỉ cần ngài sửa tuyến thế giới đúng lại, vận mệnh của những người khác cũng sẽ phát sinh biến hóa.

【 Bởi vì độ thăm dò cốt truyện hiện tại vượt qua 70 điểm, kích phát lựa chọn "Sáp nhập ký ức".

Xin hỏi ký chủ có muốn tiếp nhận phần ký ức của ngài ở thế giới này hay không? 】

Thẩm Tu Viễn không chút do dự: 【 Tiếp nhận.

Mười mấy năm trước, y ở tu chân giới tham dự tranh đoạt thiên địa cộng chủ lần đầu tiên, không may thất bại.

Lúc sau, vì tìm kiếm nhân tài gia nhập tổ chức"Nghịch", cũng vì tích tụ lực lượng cho lần tranh đoạt thiên địa cộng chủ thứ hai, y chế tạo ra rất nhiều phân thể, tỷ như hoa khôi thành Bạch Lộ, lại thí dụ như đại sư huynh Thiên Linh Sơn, còn có thần y du tẩu tứ phương.

Mà ở trong mắt "Vô Vi chân nhân", những người này đều là những cá thể không liên quan đến nhau chút nào.

《 Tiên đạo chí tôn 》chắp bút từ khi nam chính tiến vào Thiên Linh Sơn, vì thế để phụ trợ nam chính, qua phỏng đoán của "Vô Vi chân nhân", phong cách hành sự của tổ chức"Nghịch" đã biến đổi cực lớn.

Ban đầu từ mục đích sưu tập nhân tài, phản kháng "Thuận Lòng Trời" mà thành lập tổ chức, biến thành quần thể thế lực ác bóc lột bên yếu thế.

Mà dưới ngòi bút của Bạch Trạch, hình tượng của đại sư huynh bị hủy không sót gì cả.

Bởi vì lo lắng tính cách đột nhiên thay đổi có thể khiến cho người ở đây cảnh giác, hệ thống lợi dụng quy tắc thiết lập bảo hộ cho Thẩm Tu Viễn, chính là thứ gọi là "Hạn chế OOC".

......

Cùng lúc Thẩm Tu Viễn sáp nhập ký ức, giao châu mà thần hồ hứa hẹn cũng sắp thành hình.

Vì thế, linh khí xung quanh thân thể y nhanh chóng bị rút đi, dần dần xuất hiện một cái xoáy nước nhỏ bé ở đáy Thiên Trì.

Thần hồ thấy cái xoáy nước này, đáy lòng lộp bộp một tiếng.

Không biết vì cớ gì, tốc độ Thẩm Tu Viễn tiêu hao linh khí đột nhiên nhanh hơn, tốc độ ông điều động linh khí từ núi non thế nhưng không đuổi kịp tốc độ hấp thụ của đối phương.

Ban đầu ông điều động linh khí dư dả, thậm chí có thể dật tán đến Thiên Trì, mà hiện giờ linh khí cung ứng không đủ, ngược lại ông cần phải hấp thu linh khí từ nước ao.

Ở trên người đối phương, trừ giao châu ra, đến tột cùng còn sinh ra biến hóa gì nữa?

Ông định dùng linh lực để khắc phục, lại chỉ có thể làm xoáy nước ngừng mở rộng.

Mà bên trong Thiên Trì, sắc mặt Mạnh Quân càng ngày càng lạnh nhạt.

Việc sử dụng kiếm pháp gia truyền giết chết đám Huyền Vũ đó có vẻ là xuất phát từ bản năng, nhưng hắn cũng không do đó mà cảm thấy mệt mỏi.

Hắn cũng không muốn dùng biến chiêu gì đó, chỉ có khiến những người này nhận ra chiêu số của tộc Thanh Long, mới coi như là báo thù chân chính.

Mạnh Quân ngẩng đầu lên, thấy càng ngày càng nhiều mai rùa nổi trên mặt nước.

Hắn nhìn chằm chằm mấy thứ kia, không chút để ý mà cười một tiếng.

Kỳ thật, hắn rất chán ghét Thiên Trì màu đỏ.

Huyền Vũ đang công kích hắn có cơ thể cực kỳ cứng rắn, chỉ có thể sử dụng linh kiếm sắc nhọn đối phó.

Nhưng có vài khoảnh khắc, linh kiếm không thể xuyên thấu giáp của Huyền Vũ.

Những tộc nhân Huyền Vũ đó chỉ bị thương nhẹ, vẫn sẽ từ trên mặt nước lao xuống lại.

Tựa hồ là vì chiêu thức của hắn quá mức hung mãnh, cho nên những phán đoán cho rằng "Phía dưới có bảo vật" càng ngày càng vững chắc, không thể nghi ngờ.

Dần dần, những tộc nhân Huyền Vũ đó cũng học được thông minh, biết nhiều người trong Thiên Trì sẽ khó chiến đấu, dễ dàng bị kẻ địch chiếm ưu thế đánh bại từng cái.

Hai tu sĩ Hợp Thể kỳ liếc nhau, từ bỏ đi theo phần đông, ra dấu bảo tộc nhân Phân Thần kỳ còn lại tạm thời lui ra phía sau, để tránh ngộ thương.

Tiếp đó tụ linh lực, hợp lực đánh tới hướng đáy nước có người! Một chiêu này quả nhiên ngoài dự kiến của Mạnh Quân.

Hắn vốn đã kiệt sức, nên bị bất ngờ khi hai người đột nhiên hợp lực.

Đón đỡ một chưởng này, nhịp thở hắn không xong, cố gắng muốn ổn định thân thể, lại không khỏi kịch liệt lui về phía sau vài bước.

Đúng lúc này, xoáy nước dưới đáy lại xuất hiện lần nữa, một chân hắn dẫm vào hư không, rơi vào bí cảnh.

"Sao lại thế này?" Một tu sĩ Hợp Thể kỳ công kích Mạnh Quân ngạc nhiên kêu lên, "Hắn bỗng nhiên biến mất, khẳng định là tiến vào bí cảnh, mọi người mau xuống dưới tìm!"

Sau khi đặt mình trong bí cảnh như lời Huyền Vũ, Mạnh Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không kịp tự hỏi, lập tức lấy ra pháp khí, tạm thời phong bế cửa vào bí cảnh.

"Không tồi, làm rất hay!" Thần hồ ở một bên tán thưởng.

Sau khi ông thành thần thì đã sớm không cần mấy đồ pháp khí này đó, trên người ngay cả một kiện cũng không có.

Mạnh Quân bỗng nhiên quay đầu.

Tuy rằng người nói chuyện chính là chùm sáng thần hồ, nhưng đầu tiên ánh vào mi mắt hắn lại là sư huynh nằm trên mặt đất.

Tóc mai Thẩm Tu Viễn ướt đẫm, thân thể hơi hơi cuộn tròn lên, đầu ngón tay vô lực áp trên mặt đất, hai chân đã biến thành đuôi cá, chóp đuôi yếu ớt cong lên, toàn thân mang vẻ đẹp yếu ớt.

Điều duy nhất giúp hắn xác định sư huynh không gặp chuyện gì, mà không có mạnh mẽ ra tay với chùm sáng kia, là linh khí nồng đậm vờn quanh thân sư huynh.

Linh khí đó vô cùng ôn hòa, không giống như là muốn gây hại người.

Nghĩ đến sư huynh hẳn là bằng sự trợ giúp của chùm sáng kia, gặp được kỳ ngộ ở bí cảnh.

Mạnh Quân nhẹ giọng kêu: "Sư...huynh?"

Đối phương không có trả lời.

Bởi vì chưa có đạt tới Động Hư kỳ, không thể sử dụng thuật bí mật truyền âm, Thẩm Tu Viễn căn bản không nghe được lời hắn nói.

Thần hồ lại phát giác ra trạng thái của người trước mặt có chút không thích hợp.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Mạnh Quân, chần chờ nói:

"Ngươi...có chỗ nào không thoải mái sao?"

Mạnh Quân cười nhạo nói: "Không có."

Nhưng cặp mắt kia rõ ràng thâm trầm đến mức không bình thường, bên cạnh ẩn ẩn lộ ra tơ máu màu đỏ.

Thiên Trì bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt, cùng với những Huyền Vũ ở mặt trên, làm hắn cảm thấy cực kỳ không khoẻ.

Tộc trưởng đã từng sử dụng pháp khí, làm mỗi thanh niên tộc Thanh Long đều sở hữu chung đoạn ký ức từ hơn trăm năm trước.

Đã từng có một đoạn ký ức, chính là về Thiên Trì.

Cùng một thây sơn biển máu, cùng mai giáp Huyền Vũ trôi nổi, gần như đồng nhất với cảnh tượng hiện tại.

Hắn nhướng mày, sắc mặt lạnh lùng thẩm vấn: "Sư huynh của ta gặp chuyện gì?"

Thần hồ:...

Tuy rằng thái độ đối phương không tốt, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ bốc đồng, có thể tha thứ.

Thần hồ giải thích: "Ta đang gột rửa huyết mạch cho phân thể này của cậu ta.

Tuy nhiên cậu ấy cần hấp thụ quá nhiều linh khí, thế nên dưới đáy xuất hiện xoáy nước."

Chùm sáng phiêu đến chỗ xoáy nước ban đầu, cẩn thận quan sát một chút pháp khí của Mạnh Quân, "Cái pháp khí kiên trì nhiều nhất được một nén nhang, ngươi còn nhiều pháp khí hơn không? Ít nhất còn cần năm cái."

Mạnh Quân dùng ngón tay lau đi máu trên thân kiếm, giọng điệu lương bạc đến kinh người: "Không có.

Dù sao những thứ đeo mai kia, ta đi ra ngoài giết là được.

Bọn họ kiểu gì cũng sẽ thông tri viện binh, nếu hiện tại không nhanh chóng giải quyết, sẽ có Hợp Thể kỳ không ngừng tới."

Bên kia người đông thế mạnh, mấy tu sĩ Hợp Thể kỳ càng khó đối phó hơn.

Nếu thêm viện binh, hắn không biết có thể kiên trì đến bao lâu.

Nhưng dựa theo cách thần hồ nói, lúc sư huynh tỉnh lại cũng không xa.

Chỉ cần giải quyết bớt vài thứ kia, hắn sẽ có thể mang theo sư huynh đi ra ngoài.

Thần hồ hỏi: "Ngươi có biện pháp?"

Người thanh niên trước mặt này, tuy rằng là Kim linh căn giỏi sát phạt, kết hợp với huyết mạch Thanh Long thuần túy, nhưng rốt cuộc chỉ có tu vi Phân Thần kỳ.

Mạnh Quân gật đầu, lẳng lặng nhìn pháp khí che ở trước xoáy nước dần dần xuất hiện vết rách.

Hắn đùa nghịch linh kiếm của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, xoáy nước lần nữa xuất hiện.

Tộc nhân Huyền Vũ đang truy tìm gần đấy phát hiện sự khác thường, đông đảo hướng tới xoáy nước.

Lại không ngờ người kia vừa rồi ngăn trở bọn họ, lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt.

Ở trong lòng bàn tay Mạnh Quân, thủ sẵn ba cái Hợp Khí Đan.

Ăn vào ba cái Hợp Khí Đan này, hắn có thể có được tu vi Hợp Thể hậu kỳ trong thời gian ngắn.

Nhưng dùng đồng thời ba cái cũng phải trả giá lớn..