Mạnh Quân không có kết bạn đồng hành với bất cứ đệ tử nào, cũng không có báo cho kẻ nào ngoại trừ sư phụ và chưởng môn.

Bởi vậy lúc Thẩm Tu Viễn biết được Mạnh Quân đã rời đi đã là một ngày sau.

Nghe tin, y lập tức chào từ biệt chưởng môn, rời đi Thiên Linh Sơn.

Mới vừa đi một bước khỏi địa phận Thiên Linh Sơn, tiếng nhắc nhở vui vẻ của hệ thống liền vang lên ở bên tai:

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện "Thiên Linh Sơn", bản đồ mới "Thành Bạch Lộ" chính thức mở ra! Vì bảo đảm ký chủ thuận lợi hoàn thành cốt truyện kế tiếp, nhận được áo choàng "Hoa Khôi" x1, đã phát đến gian trữ vật trong thủy phủ.

Bởi vì giá trị thù hận thành dương, hạn chế OOC giải trừ, ký chủ đừng lo trừng phạt OOC tiếp theo, có thể thả lỏng tay chân, hoàn thành nhiệm vụ nha ~】

【 Xin ký chủ nhanh chóng tới lâu cao nhất ở thành Bạch Lộ —— lâu Lãm Nguyệt, tiến vào phòng hoa khôi ở đỉnh tầng.

Cốt truyện thành Bạch Lộ sắp bắt đầu, sau khi ký chủ tiến vào phòng, hệ thống sẽ vì ngài mà làm thêm một bước giải thích kỹ càng tỉ mỉ giả thiết của áo choàng hoa khôi nha ~】

Hoa, hoa khôi?

Thẩm Tu Viễn không nghĩ tới bản thân còn có một tầng thân phận như vậy, chậm rãi thở dài: 【 Hệ thống, rốt cuộc ta còn có bao nhiêu cái áo choàng? 】

【 Hệ thống cũng không biết đâu ~ Tóm lại đây không phải là cái áo choàng cuối cùng của ký chủ nha! 】

Nếu áo choàng quá nhiều, gian trữ vật trong thủy phủ của y có thể chứa nỗi không?

Cơ mà việc đổi sang thân phận mới thật ra càng khơi dậy nhiệt tình yêu thương của y với diễn kịch.

Vì thế y hứng thú bừng bừng niệm động khẩu quyết, mở ra lối vào thủy phủ, tính vào xem áo choàng mới, thuận tiện sau khi đổi áo choàng mới, mở lối ra thủy phủ ở thành Bạch Lộ.

Như vậy, y liền không cần vất vả lên đường giống Mạnh Quân.

【 Kiểm tra đo lường được tính toán thông qua thủy phủ tiến vào thành Bạch Lộ của ký chủ, giải khóa vị trí của thủy phủ cùng cửa ra ở vào trạng thái tĩnh —— hồ Ôm Nguyệt.

Độ thăm dò cốt truyện +10.

Thẩm Tu Viễn nhảy vào thủy phủ đổi áo choàng mới xong, bỏ cả áo choàng tiểu sư đệ cùng thần y vào gian trữ vật, từ trong hồ Ôm Nguyệt bơi lên mặt nước.

Rời khỏi mặt nước, thoát ly đuôi cá, nháy mắt trên người y liền đổi thành thân màu lam giao tiêu sa y chỉ riêng của hoa khôi, dính nước nhưng không ướt, phiếm ngân quang nhàn nhạt.

Điều quỷ dị chính là áo choàng này thế mà lớn lên cũng rất giống bản thể của y, thậm chí gần giống như đúc áo choàng sư huynh.

Thẩm Tu Viễn: 【 Hệ thống, ngươi chắc chắn hoa khôi này không phải công việc bán thời gian của sư huynh đấy chứ? 】

Hệ thống trầm mặc một lát: 【 Chắc là...không phải đâu.

Nếu không trên Thiên Linh Sơn nhiều người như vậy, sao không sớm vạch trần đại sư huynh? Ký chủ yên tâm, số liệu này của ta cho thấy tạm thời không có ai xem đại sư huynh cùng hoa khôi là một.

Thấy Thẩm Tu Viễn có chút nghi hoặc, hệ thống hứng thú bừng bừng bắt đầu phân tích nguyên nhân: 【 Rất có thể là bởi vì người quen biết đại sư huynh đều không được nhìn qua dung mạo hoa khôi.

Bởi vì hàng năm hoa khôi mang theo mặt nạ, hơn nữa hoa khôi đã có danh tiếng lại cao ngạo, cho dù vung tiền như rác cũng rất khó thấy, ngay cả thành chủ đều không dễ thấy được hắn.

Thẩm Tu Viễn ưu nhã khảy khảy khăn che mặt bằng trân châu ở trên mặt, giọng điệu lạnh như băng sương nói: "Khăn che mặt có thể che được cái gì? Dù sao cũng chỉ có thể phòng quân tử, không đề phòng được tiểu nhân thôi."

Hệ thống tán thưởng: 【 Ký chủ hiện tại lên tiếng thật đúng là mang một cổ hương vị hoa khôi.

Thẩm Tu Viễn đi lên trên bờ, thứ đầu tiên ánh mắt chứng kiến là lâu Lãm Nguyệt cao ngất trong mây.

Quay đầu lại nhìn lại, bóng dáng liễu rủ được phản chiếu trên mặt nước mênh mông vô bờ, mặt trăng tỏa ánh vàng treo cao cao trên bầu trời.

Trong căn phòng thuộc về hoa khôi ở tầng cao nhất, có thể thu hết thảy cảnh tưởng này vào đáy mắt.

Mà lúc này, Mạnh Quân còn chưa có tiến vào địa phận thành Bạch Lộ.

Hắn lên đường một mình, lại cần phải chú ý che giấu thân phận Thanh Long, bởi vậy tính cảnh giác rất cao, không dễ nói chuyện cùng người khác.

Bởi vì thế lực của Huyền Vũ không chỗ nào không ở, vậy nên huyết mạch Thanh Long hàng năm nằm trên danh sách truy nã của thành trì.

Thành Bạch Lộ tuy rằng do huyết mạch Cổ Điêu thống trị, có ít huyết mạch Huyền Vũ trong phủ thành chủ, nhưng cũng không tránh được gặp chuyện.

Sắc trời đã tối, hắn tu luyện tâm pháp cao cấp mới vừa đạt được ở trên một cây đại thụ che trời.

Trên đất bằng cách đó không xa, có một tiểu đội thu thập tài nguyên đang dựng trại đóng quân.

Đội ngũ này chỉ có mười mấy người, vất vả mệt mỏi hộ tống mấy chiếc xe ngựa chứa bao tải nặng trĩu hướng thành Bạch Lộ mà đi, trên xe có ấn ký phủ thành chủ.

Đội trưởng kéo tay áo, đồ đằng trên cánh tay mơ hồ không rõ, thoạt nhìn là huyết mạch cấp thấp, tu vi đại khái là tầm Dung Hợp kỳ cấp hai, là người có tu vi cao nhất trong đội ngũ này.

Mạnh Quân đã sớm biết, việc chủ thành Bạch Lộ ra lệnh huyết mạch cấp thấp đi thu thập tài nguyên, vận chuyển hàng hóa dã là lệ thường.

Đi một chuyến làm việc như này cho thành chủ, trên đường vừa phải mạo hiểm xuyên qua núi non trùng điệp vừa có nguy có bị người khác đánh cướp, cuối cùng tiền lời đạt được lại chỉ có một túi linh thạch.

Nhưng đối với huyết mạch cấp thấp trong thành, này cũng coi là một trong số công việc ít ỏi kiếm được nhiều, vì lẽ đó cũng có rất nhiều người nguyện ý đi mạo hiểm.

Nếu đổi thành ngũ sư huynh bọn họ, khả năng cao sẽ bắt chuyện với tiểu đội này.

Nhưng hắn với những người này như bèo nước gặp nhau, tuy rằng đều là đi hướng thành Bạch Lộ, nhưng mục đích hai bên khác nhau, một bên vì thành chủ làm việc, phe bên kia tính toán giết chết thành chủ rồi thay thế, không cần có cái gì giao thoa.

Mạnh Quân đang ngồi ở trên cây, dựa theo biện pháp trong tâm pháp cao cấp, vận khí du tẩu đi khắp linh mạch.

Có cuốn tâm pháp này, dù hắn ít hấp thu linh khí trong đất trời cùng sẽ có lợi nhiều cho hắn.

Trải qua sự nỗ lực không ngừng, hắn đã sắp kết đan.

Dưới tàng cây, một tiểu cô nương thọc thọc bằng hữu của nàng, châu đầu ghé tai nói: "Tỷ nhìn kìa, bên kia có người lạ lớn lên rất đẹp nha, đẹp hơn huynh trưởng nhiều.

Tỷ không biết, huynh trưởng không chăm chỉ tu luyện, đi tuyển chọn đội cấm vệ thành Bạch Lộ rất nhiều lần, cũng chưa được chọn, phụ thân sầu muốn chết.

Người này hiện tại vẫn còn đang tu luyện, cũng siêng năng hơn huynh trưởng nhiều."

Bằng hữu phụt cười một tiếng.

Nghe thấy muội muội ở trước mặt người trong lòng nói chính mình không bằng người khác, mà bộ dáng người trong lòng còn phảng phất rất tán thành, con trai đội trưởng làm sao nhịn được.

Hắn dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía Mạnh Quân, cố ý cao giọng nói: "Dù sao chỉ là một tên tu sĩ Dung Hợp kỳ thôi, có gì đặc biệt hơn người, ta cũng có tu vi Dung Hợp kỳ, ai sợ ai nha?"

Hắn vừa mới đột phá Dung Hợp kỳ, bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, còn nhìn không ra tu vi của Mạnh Quân sâu cạn thế nào.

Mạnh Quân chỉ làm như không nghe thấy đối phương khiêu khích.

Hắn không có thâm cừu đại hận gì với đối phương, hơn nữa hắn đi bộ nhanh hơn, sáng ngày mai liền có thể thoát khỏi những người này, không cần thiết sinh nhiều thị phi.

Con trai đội trưởng cho rằng Mạnh Quân sợ, lại phùng má giả làm người mập dường như giải thích với hai người kia: "Không phải ta không được, là ta không muốn được chọn.

Cho dù được chọn vào đội cấm vệ, những tên tu sĩ huyết mạch cao đẳng trong phủ thành chủ đó còn không phải mỗi ngày quát mắng huyết mạch cấp thấp chúng ta sao? Có ý tứ gì!"

"Chuyện không làm được thì câm miệng cho ta!" Đội trưởng quát lớn.

Con trai đội trưởng không hé răng, xám xịt đi đến một bên gác đêm.

Ai ngờ lúc nửa đêm, trong tiểu đội đột nhiên có người nghe được tiếng gào trầm thấp, như là bầy sói rít gào trước khi chọn người làm con mồi.

Từng người từng người rồi tất cả mọi người đều tỉnh, nhưng ai cũng không dám ra tiếng.

Trong đêm đen, có rất nhiều đôi mắt màu xanh lục, giống như ngọn đèn treo dày đặc trong bóng đêm, nhìn chăm chú vào bọn họ.

Ngọn lửa dùng để xua đuổi dã thú đã lặng yên không một tiếng động vụt tắt.

Phụ trách gác đêm chính là con trai đội trưởng, hắn vốn nên trông coi ngọn lửa, lại vì quá mức mệt nhọc nên ngủ rồi.

Một đám sói yêu đã kết yêu đan, theo dõi mấy túi linh thạch trong xe ngựa bọn họ.

Tài nguyên tu luyện giống như linh thạch cũng có lực hấp dẫn phi thường với sói yêu.

Sắc mặt đội trưởng xanh mét.

Sói yêu kết đan, nếu muốn so với tu sĩ nhân loại thì sẽ tương đương với tu vi Kim Đan kỳ! Nhiều sói yêu như vậy, dù tính rằng toàn bộ đội ngũ bọn họ hợp lực cũng căn bản không đối phó được.

"Nếu không...chúng ta giao linh thạch ra đi." Có người run rẩy đề nghị.

"Vứt linh thạch, chờ đến khi trở lại thành Bạch Lộ, thành chủ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Đội trưởng phủ quyết ý tưởng của người nọ, nhớ tới tra tấn của thành chủ, các cơ trên mặt hắn không tự chủ mà run rẩy.

Bầy sói đã ngo ngoe rục rịch, hướng đội viên ở phía trước phát động công kích đứng.

Đội trưởng xoay tâm, điều động linh lực toàn thân, tính toán liều chết vật lộn với lang vương.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, linh lực của đội trưởng với linh lực của lang vương, căn bản không cùng chung một cấp bậc.

Mấy đội viên Dung Hợp kỳ cùng con trai đội trưởng tiến lên hỗ trợ đều bị bầy sói cắn mấy miếng, ai ai cũng lộ ra sự tuyệt vọng trong mắt.

Tiểu đội bọn họ hôm nay xem ra muốn tiêu rồi.

Đột nhiên, có người chỉ vào trên cây sợ hãi kêu lên: "Các ngươi nhìn kìa!"

Trong bóng đêm, mấy đạo linh lực kim sắc từ mũi kiếm chém ra, thành một đạo đường cong.

Thiếu niên tuấn tú nhảy xuống từ trên cây, thần sắc lạnh lùng, một kiếm chém ngang, khí quán cầu vồng.

Linh lực cuồn cuộn không dứt nhộn nhạo mở ra, mấy con trong bầy sói kêu thảm thiết cùng tiếng linh lực chém trên người sói yêu vang len.

"Là tu sĩ Kim Đan!"

Đội trưởng cười ha ha, một cổ linh lực từ khí hải trào lên, một đao cắt đứt yết hầu sói yêu: "Không, là tu sĩ Dung Hợp kỳ sắp kết đan."

Ngay cả như vậy, ở tuổi này mà có thể có tu vi như vậy, cũng đúng là vô cùng hiếm thấy.

Dưới một kiếm, mấy chục con sói yêu da tróc thịt bong ngã xuống đất.

Ngay sau đó, Lang Vương cầm đầu tru lên một trận khàn cả giọng, bị nhát kiếm thứ hai khơi mào, bụng trắng dã, từ bụng đến cằm đỏ thẫm một vết chém thật sâu.

Bầy sói thấy thế, chạy tứ tán.

Con trai đội trưởng ngơ ngác lau máu sói trên mặt, vùng thoát khỏi xác sói trên đùi, nằm liệt ngồi dưới đất, đại não trống rỗng, vừa kinh lại thẹn.

Là người từng bị hắn trào phúng qua cứu bọn hắoj!

Mạnh Quân lau chùi máu trên mũi kiếm, tra kiếm lại vào vỏ, không nói một lời chuẩn bị trở lại trên cây.

"Tiểu hữu, đợi đã." Đội trưởng gọi hắn lại.

Mạnh Quân quay đầu, hết sức khách sáo cùng lãnh đạm nói: "Không cần đa lễ.

Những con sói yêu đó ở chỗ này cũng là uy hiếp đối với ta."

Nhiều năm trước, phụ thân hắn đã từng mang mục đích giống hắn đi vào thành Bạch Lộ, lại chết ở trong phủ thành chủ.

Có lẽ là xuất phát từ cảm giác ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, hắn không muốn dính dáng quá nhiều với đội thu thập tài nguyên cho thành chủ.

Đội trưởng hiểu rõ hắn không có ý muốn báo đáp, lại cứ luôn cảm thấy thiếu nhân tình của thiếu niên này.

Vì thế hắn cười cười, hòa ái nói: "Không bằng như vậy, cậu cùng chúng ta đi vào thành.

Cửa thành kia có hai tên thủ vệ mang huyết mạch Cổ Điêu khinh thiện sợ ác, thường xuyên sẽ làm khó dễ và bóc lột người qua đường.

Nếu cậu một mình một người, cho dù có giấy vào thành cũng sẽ bị bọn họ gây phiền toái."

Mạnh Quân suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của đội trưởng.

Hắn không sợ những thủ vệ đó, nhưng việc ưu tiên hàng đầu vẫn là thuận lợi tiến vào thành Bạch Lộ.

Nếu bị thủ vệ làm khó xử, ngược lại phiền phức.

Trằn trọc một ngày, đoàn người cuối cùng cũng tới cửa thành trước khi mặt trời lặn.

Mạnh Quân nhạy bén đi trước hướng ánh mắt lên lệnh truy nã trên đầu cửa thành, mặt trên vẽ đồ đằng Thanh Long chói lọi.

Trước cửa thành có rất nhiều tiểu đội mang hàng hóa trở về giống như bọn họ, thủ vệ trừng mắt dựng mắt quát: "Đều dừng xe lại hết, xếp hàng kiểm tra!"

Người cùng xe xếp thành một hàng thật dài trước cửa thành.

Mạnh Quân đếm, đại khái còn có hai nhóm người mới có thể đến phiên chính mình với tiểu đội này.

Hắn mượn người trong đội ngũ nón có rèm hở ở đỉnh đầu (1), đè thấp vành nón, lẫn vào trong tiểu đội.

(1): Mình nghĩ là kiểu này nè

"Mở hàng hóa ra hết! Tiếp nhận kiểm tra!"

Đám người thứ nhất tựa hồ là thương đội vận chuyển hàng hóa cho cửa hàng, thủ vệ ngang ngược đổ hết hàng hóa bọn họ ra, phát hiện là một đống linh thảo rẻ bèo, chẳng kiếm chác được chút gì (2), sắc mặt lập tức đen lên.

Thủ vệ lại bắt toàn bộ đám người này vén tay áo, híp mắt dạo bước qua một đám, nói là muốn kiểm tra đồ đằng.

(2): "捞油水" (dầu và nước?) biểu thị lợi ích vật chất không chính đáng

Đội trưởng thương đội đang vội vã giao hàng trở về, lặng lẽ đưa thủ vệ mấy khối linh thạch.

Thủ vệ tham lam vừa lòng cười nói: "Còn biết thức thời." Phất phất tay, cho phép bọn họ thông qua.

Tiếp theo, một thiếu niên bụi bặm mệt mỏi đưa lên giấy qua cửa.

Thủ vệ vừa mở ra túi đồ của hắn, thấy hắn chẳng có vật dư thừa, trong bọc chỉ có mấy khối linh thạch, lập tức trầm mặt xuống.

Hắn xem qua loa đồ đằng của thiếu niên, thô lỗ móc ra từ nhẫn trữ vật một lọ nước thuốc đổ lên trên.

Thiếu niên kia lắp bắp kinh hãi, thủ vệ thô lỗ quát: "Đứng yên cho lão tử, đừng lộn xộn!"

Thiếu niên vô cùng sợ hãi, trơ mắt mà nhìn nước thuốc không ngừng chảy xuống từ trên cánh tay, cũng không dám rụt lại cánh tay, chỉ là hết sức bất an hỏi: "Đại nhân, đây là thứ gì?"

Thủ vệ thấy đồ đằng trên cánh tay hắn hoàn hảo không tổn hao gì, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Đúng là không kiến thức, đây là cách kiểm tra kẻ bị truy nã, phòng ngừa huyết mạch Thanh Long giả mạo người huyết mạch khác trà trộn vào thành.

Ha, phí kiểm tra, một khối linh thạch." Nói, duỗi tay tới trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên nhìn trong bao không còn thừa nhiều linh thạch, cọ tới cọ lui không muốn đưa.

Thủ vệ uy hiếp nói: "Vậy là do nước thuốc không đủ, không có thể kiểm tra ra tội phạm nguy hiểm như ngươi.

Chờ tới rồi đại lao, trưởng đại lao có rất nhiều biện pháp phán đoán ngươi rốt cuộc có phải huyết mạch.Thanh Long hay không"

Thành Bạch Lộ có cách xuyên qua lớp ngụy trang, kiểm tra được huyết mạch Thanh Long?

"Nước thuốc kia thật sự hữu dụng sao?" Có người trong tiểu đội xếp phía sau bọn họ hỏi.

Có người thấp giọng nói: "Nghe nói là hữu dụng.

Nhiều năm trước, trong thành bắt được mấy người huyết mạch Thanh Long ngụy trang thành huyết mạch khác, đưa đến Thành chủ phủ.

Thành chủ dùng bọn họ làm thí nghiệm, nghiên cứu ra biện pháp phá bỏ lớp ngụy trang.

Cơ mà mấy năm nay nay, tuy rằng vẫn luôn nói muốn đuổi bắt huyết mạch Thanh Long cũng không thật sự bắt được người."

"Các ngươi vào trong thành, ta còn có việc." Mạnh Quân đè thấp nón có rèm, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Đội trưởng hạ giọng gọi lại hắn, đôi mắt đã trải qua mưa gió bão bùng phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy: "Tiểu hữu, chậm đã.

Nếu một mình cậu vào thành, thủ vệ thấy mặt cậu là, có thể sẽ bị nhiều hơn mỗi việc kiểm tra với bóc lột.

Chúng ta đều là lão nhân vào thành, chỉ cần dùng đủ linh thạch đều sẽ không bị khó xử."

Hai chữ "Kiểm tra" bị nhấn mạnh, tựa hồ có ý gì đó.

Mạnh Quân dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện này.

Hắn không tính một mình đối mặt sự kiểm tra của thủ vệ, mà định sau đó trèo tường hoặc xông vào.

Nhưng tường thành Bạch Lộ rất cao, khó vượt qua, bên trong cũng không biết có bao nhiêu thủ vệ, không rõ có mai phục hay không.

Nếu hắn xông từ cửa thành vào vào, chỉ sợ sẽ khiến cho thành chủ cảnh giác, điều động cấm vệ quân thành Bạch Lộ tới bắt hắn, một bước sau của hắn ở thành Bạch Lộ sẽ vô cùng khó đi.

Đội trưởng hạ giọng nói: "Cùng chúng ta vào đi.

Lỡ như tình huống không đúng, cậu lập tức rời đi.

Nếu cậu đã cứu mạng toàn đội chúng ta, chúng ta liền nhất định tận lực giúp cậu."

Mạnh Quân do dự một lát, đồng ý đề nghị của đội trưởng: "Đa tạ."

Trong lúc hai người nói chuyện, thiếu niên vừa rồi bị thủ vệ dùng mọi cách để moi tiền, không tình nguyện mà giao ra ba khối linh thạch để vào thành, nên đến phiên bọn họ tiếp nhận kiểm tra rồi.

Đội trưởng cười theo, giao ra giấy vào thành của mọi người, đưa vào trong tay thủ vệ một túi linh thạch nhỏ đầy ụ: "Chúng ta là tiểu đội thay thành chủ thu thập tài nguyên trở về, đại nhân ngài đã vất vả rồi."

Thủ vệ cười đến mức nheo lại đôi mắt.

Hắn tùy tiện sờ sờ đồ vật trên xe ngựa, xác nhận số lượng vào thành chính xác như trên giấy, liền phất tay cho đi.

Các đội viên đẩy xe, một đám thông qua chỗ thủ vệ gác rào tre, rời xa của thành chỉ có mấy chục mét.

Bên cạnh một thủ vệ khác thấy trên xe vận chuyển túi linh thạch lớn, hết sức đỏ mắt, vội vàng không ngừng đi tới, lặng lẽ cầm một khối linh thạch trên xe cất vào trong túi, ánh mắt lại đột nhiên dừng ở trên một người đang đi qua rào tre.

Đối phương đội mũ có rèm, nhưng khuôn mặt mơ hồ lộ ra tới cùng thân hình đều thật sự lạ mắt.

Hắn hướng tới đội viên đi ở phía trước quát: "Đều dùng lại cho lão tử." Tiếp theo chỉ Mạnh Quân, ngữ khí bất thiện hỏi đội trưởng: "Hắn là ai?"

Trong lòng đội trưởng lộp bộp một tiếng, cúi đầu khom lưng nói: "Hắn là bà con xa thân thích của ta, cũng mang huyết mạch cấp thấp giống ta.

Bởi vì nhát gan, lớn như vậy cũng chưa ra khỏi thành, cho nên ngài thấy lạ mặt.

Trong nhà nghèo, không có lối ra khác, chỉ có thể kêu hắn đi theo ta ra thu thập tài nguyên, chính là vì có cơm ăn."

Hai tên thủ vệ huyết mạch cao đẳng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc nhau, gian trá bật cười, biết lại có thể kiếm thêm chút từ đội trưởng xảo trá này.

Tên thủ vệ đầu tiên sờ sờ túi, móc ra một lọ nước thuốc, cười dữ tợn nói với Mạnh Quân: "Lộ cánh tay ra."

Đội trưởng cười nói: "Chúng ta làm việc cho phủ thành chủ, trong đội sao có thể trà trộn vào tội phạm truy nã đâu?" Nói, lại lặng lẽ thêm trong túi thủ vệ mấy khối linh thạch, đưa mắt ra hiệu nói Mạnh Quân: "Lộ cánh tay ra để cho vị đại nhân này xem một cái, không phải đồ đằng Thanh Long, chúng ta liền đi."

Thủ vệ nhẹ nhàng gật đầu, thở ra từ lỗ mũi, đối với việc đội trưởng thức thời cảm giác hết sức vừa lòng.

Mạnh Quân mặt không đổi sắc, nhanh chóng vén tay áo bên trái lên, sau khi lộ ra đồ đằng Ba Xà lại lập tức kéo tay áo xuống.

Thủ vệ nhìn linh thạch, cũng không có đối đãi giống thiếu niên lúc nãy vào thành, mạnh mẽ đổ lên nước thuốc.

Đội trưởng nói: "Đại nhân, ngài cũng thấy, chỉ là đồ đằng loài rắn bình thường, căn bản không có cái tội phạm bị truy nã gì."

Ai ngờ thủ vệ ngừng cợt nhả, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hơn: "Xin lỗi, đây cũng không phải là về linh thạch.

Thành chủ nói qua, phàm là huyết mạch loài rắn thì đồ đằng là dễ làm giả nhất.

Phàm là có người mới có huyết mạch này vào thành, một mực đều phải được kiểm tra.

Đây là mệnh lệnh của thành chủ, chúng ta không thể cãi lời."

Nói, thủ vệ mở ra một lọ nước thuốc, tính đổ lên cánh tay Mạnh Quân.

Tay phải Mạnh Quân rũ xuống, ấn trên chuôi kiếm, trọng kiếm đã lặng lẽ ra khỏi vỏ.

Đột nhiên, gió cát biến hóa, che đi đôi mắt của mọi người trước cửa thành.

Cát bụi xuất phát từ một cổ linh lực hệ thổ cực kỳ mạnh mẽ, so với linh lực của đệ tử Càn Khôn Phong khi đấu bán kết mãnh mẽ hơn nhiều.

Chỉ có tu sĩ thổ linh căn đã kết thành Kim Đan mới có năng lực cuốn bay đất cát.

Giữa lúc cát vàng bay đầy trời, có người kiêu ngạo chống eo nói: "Đánh cướp! Hàng hóa trên xe các ngươi, nhẫn trữ vật, linh thạch, pháp khí, linh thảo, tất cả đều để lại!"

Có người run giọng hỏi: "Các hạ là thế lực nào?"

"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thành viên trải rộng thành Tây Châu tổ chức Nghịch đã từng nghe qua chưa hả? Huynh trưởng của ta là đường chủ của nhánh ở thành Bạch Lộ Minh An, ta là Minh Nhạc.

Thức thời nhanh tay giao đồ vật ra đây!"

Đa số những người trong thành ra ngoài thành kiếm ăn là huyết mạch cấp thấp, thường ngày đã sớm bị bóc lột.

Thương đội xếp hàng sau Mạnh Quân bọn họ đồng loạt vứt bỏ xe ngựa với hàng hóa, vội vã không ngừng chạy tới phía cửa thành, chỉ mong bảo vệ được mạng sống.

Đối với bọn họ mà nói, mấy thứ này cho dù là giao trong tay huyết mạch cao đẳng hay là đến trong tay tổ chức "Nghịch", đều không có điểm gì khác, chỉ là đổi chủ tử thôi.

Hai cái thủ vệ định phản kháng, bị Minh Nhạc một chân một cái gạt ngã, đầu nặng nề đập trên mặt đất, nhất thời liền ngất đi.

Mấy cái thủ vệ bên trong cửa thành mặc ki nhiệm vụ, đã uống đến say khướt, không chút nào nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.

Đội trưởng gấp đến độ đi vòng vòng tại chỗ.

Khách thương bình thường có thể giao ra hàng hóa, nhưng bọn họ làm việc cho phủ thành chủ, tuyệt đối không thể giao! Nếu không, thành chủ nhất định sẽ giết bọn họ!

"Các ngươi rốt cuộc là giao hay không giao?" Minh Nhạc đi ra từ trong cát vàng mịt mù, khinh thường gõ gõ ấn ký phủ thành chủ trên xe ngựa, kiêu căng ngạo mạn chất vấn, "Cái thành chủ chó má gì kia có thể lấy được, chúng ta thì không thể sao?"

Các đội viên đối mặt tu sĩ Kim Đan cường đại đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Có người nói cực kỳ nhỏ: "Không giao......"

"Ngươi nói cái gì?" Minh Nhạc phẩy phẩy bên tai, "Thanh âm quá nhỏ, không nghe thấy."

"Không giao."

Thanh âm này tắc chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách.

Các đội viên lắp bắp kinh hãi, tức khắc quay đầu.

Chỉ thấy Mạnh Quân xốc lên nón có rèm, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, cầm theo trọng kiếm xuyên qua đám người, khóe môi lộ ra một nụ cười mỉm trào phúng, lại lặp lại lời nói vừa nãy một lần: "Không giao."

"Mau quay lại, kia chính là tu sĩ Kim Đan!" Trong đội ngũ có người nghe qua tên Mnh Nhạc, không khỏi lo lắng mà nhắc nhở, "Nghe nói hắn có tu vi Kim Đan cấp bốn, ngươi không muốn sống nữa!"

Mạnh Quân cười cười, linh kiếm thẳng nói rõ ràng: "Ta đánh với ngươi một trận.

Nếu ngươi thua, liền cút."

Minh nhạc giương giọng cười to: "Được a!"

Hắn không tin cái tu sĩ này nhỏ tuổi hơn hắn, còn chưa kết đan có thể thắng được hắn!

Hai người rút kiếm, chiến ở một chỗ.

Trong phút chốc, thiên địa biến sắc, cát bụi mịt mù.

Hai cái tu sĩ tầm Kim Đan kỳ tranh đấu, làm người đứng xem nhanh chóng né tránh, trong lòng run sợ, sợ bị kiếm quang quét đến, trở thành cá trong chậu.

Hai cái thủ vệ một miệng ăn đầy hạt cát, lại bị linh kiếm không biết của ai chém một chút, lúc này mới tỉnh chút, nhìn đao quang kiếm ảnh bên cạnh, vội vàng chạy về phía bên trong cửa thành, hoảng loạn hô lớn: "Đóng cửa thành, đóng cửa thành, đừng cho bọn họ tiến vào!"

Thủ vệ trong thành như ở trong mơ mới tỉnh, vội vàng di chuyển để đóng cửa.

Mạnh Quân bớt thời giờ từ trong đao quang kiếm ảnh ngoái đầu nhìn lại, quát khẽ với đội trưởng bọn họ: "Mau vào thành!"

Người trong tiểu đội lúc này mới phản ứng lại, đội trưởng liên tục nói cảm ơn, chỉ huy các đội viên đẩy xe thu hoạch hàng hóa hướng cửa thành chạy như bay.

Sau khi mọi người vội vàng vào thành, thở dài một cái, ngồi xổm xuống chân tường nghỉ chân, nhớ tới chuyện vừa rồi, đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Thật lâu sau, có người vùi đầu vào giữa đầu gối, run giọng nói: "Người kia......!Cậu ta lại đã cứu chúng ta một lần a."

Người nói chuyện đúng là con trai đội trưởng.

Dư quang thoáng nhìn cửa thành sắp khép lại hoàn toàn, Mạnh Quân tính toán tốc chiến tốc thắng.

Có kiếm pháp gia truyền cùng linh lực tàn hồn thêm vào, hắn cũng không sợ khiêu chiến vượt cấp, cũng căn bản không sợ Minh Nhạc Kim Đan cấp bốn này.

Nhưng thuận lợi tiến vào thành Bạch Lộ mới là mục tiêu chuyến này của hắn, khiêu chiến Minh Nhạc chỉ vì báo ân, hắn không nghĩ trì hoàn quá lâu do chuyện này.

Mạnh Quân khẽ quát một tiếng, điều động linh lực trong khí hải, tụ trên linh kiếm, linh kiếm tản mát ra ánh sáng doanh doanh.

Đột nhiên, phần linh lực đến từ tàn hồn Thanh Long kia phảng phất đã chịu tác động gì đó, thế mà không ngừng khiến linh lực của chính Mạnh Quân cuốn vào, dần dần vờn quanh thành một cái khí xoáy, đến gần khí hải Mạnh Quân sắp kết thành Kim Đan.

Mạnh Quân thầm thấy không ổn, lại cũng không thể ngăn cản hành động của linh lực tàn hồn, chỉ có thể tận lực sử dụng phần linh lực này.

Mặt trên linh kiếm, kiếm quang bỗng nhiên sáng lên, chiêu kiếm tới vừa nhanh vừa vội.

Minh Nhạc không kịp né qua, trọng kiếm như lôi đình chém vào người hắn, cắt một đạo vết máu rất sâu trên bụng hắn.

Hắn che lại miệng vết thương ngã ngồi trên mặt đất, tức muốn hộc máu: "Ngươi chờ cho ta, ta kêu huynh trưởng tới xử lý ngươi!"

Mạnh Quân cười lạnh nói: "Ngươi mấy tuổi rồi?"

Minh Nhạc ngẩn ra: "Cái gì?"

"Đánh thua liền tìm huynh trưởng, chẳng phải là chuyện một đứa nhóc hay làm sao? "

Hắn bỗng nhiên cảm thấy năng lực trào phúng của mình có xu thế hướng theo Cố Dao, thế nhưng nhợt nhạt nở nụ cười.

Dừng ở trong mắt Minh Nhạc, liền thành đến nụ cười trào phúng của kẻ thắng.

Hắn tức muốn hộc máu cố bò dậy, tính toán đuổi theo Mạnh Quân, cùng hắn đánh mấy hiệp.

Mạnh Quân không có để ý đến hắn, chạy nhanh trước khi cửa thành hoàn toàn đóng cửa, dưới chân tạo gió, đi vào từ chút khe hở cuối cùng.

Minh Nhạc bị nhốt ở bên ngoài cửa thành, không cam lòng lớn tiếng la hét ầm ĩ, sau đó nảy ra ý hay, gửi cho huynh trưởng mình một tờ phù đưa tin.

山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419

Mạnh Quân kéo xuống nón có rèm, mặc kệ Minh Nhạc, tìm được một chỗ nơi yên lặng để nghỉ chân, hít thật sâu rồi thở ra một hơi.

Bởi vì sắp kết đan, linh lực trong khí hải hắn nhiều quá mức.

Thời điểm chiến đấu vừa rồi, linh lực của tàn hồn Thanh Long liều mạng muốn dung hợp với linh lực của bản thân hắn, nhân cơ hội cố gắng hợp vào, dẫn tới hiện tại hai cổ linh lực ở trong khí hải không ngừng va chạm, linh mạch cũng phi thường quay cuồng.

Hắn cần phải lập tức tìm một chỗ yên lặng để đả tọa kết đan, không thể có người khác quấy nhiễu, nếu không sẽ ảnh hưởng việc Kim Đan hình thành.

Mạnh Quân tìm được một khách điếm, định chọn một gian thượng phòng.

Hắn mới vừa mở miệng đưa ra yêu cầu tới chưởng quầy, liền thấy mấy người mặc đồ đen nghênh ngang đi đến, không coi ai ra gì mà gọi chưởng quầy ra một bên, cầm bức họa đề ra nghi vấn: "Có gặp qua người này không?"

Mạnh Quân nhìn lướt qua, trên bức họa đúng là miêu tả qua loa chính hắn.

Chưởng quầy khách điếm già cả mắt mờ, sau khi cẩn thận phân biệt chắc chắn nói: "Chưa thấy qua." Lại bình luận: "Thoạt nhìn rất tuấn tú, cùng vị khách quan vừa rồi có rất nhiều điểm giống......!Ai, vị khách quan vừa rồi đâu? Một gian thượng phòng yên lặng còn muốn hay không?"

Mạnh Quân đã sớm lặng yên không một tiếng động rời đi.

Thế lực của tổ chức "Nghịch", so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn.

Sau khi rời khỏi khách điếm, bởi vì lúc cấp tốc chạy vội lại vận dụng linh lực, linh lực trong khí hải càng thêm đan vào nhau, trào dâng tiến vào linh mạch sắp bị phá tan.

Từng cơn đau nhức đánh úp lại, Mạnh Quân mặt không đổi sắc, không rên một tiếng chịu đựng, xa xa trông thấy lâu Lãm Nguyệt cao nhất ở thành Bạch Lộ, nảy ra ý hay.

Đó là một tòa hoa lâu nổi danh, bên trong ngư long hỗn tạp.

Cho dù là người của tổ chức "Nghịch" muốn tìm tòi như vậy một tòa lầu cao có đủ loại người tam giáo cửu lưu, cũng sẽ tốn không ít thời gian.

Hắn đi thẳng đến lâu Lãm Nguyệt, không đi bao xa, lập tức trực giác thấy có nguy hiểm bên người.

Hàng năm chiến đấu hình thành giác quan thứ sáu khiến hắn theo bản năng mà quay đầu đi, một đạo lưỡi dao gió xẹt qua bên tai hắn.

Nếu hắn không né qua, thứ bị cắt chính là đầu của hắn.

Người tới hơi có chút kinh ngạc: "Không nghĩ tới một cái tiểu tử còn chưa kết đan lại có thể né qua công kích của tu sĩ Nguyên Anh."

Mạnh Quân quay đầu, ánh vào mi mắt chính là một nam tử bạch y như văn sĩ, trong tay cầm trường kiếm, ăn mặc rất có vài phần dáng bị tiên phong đạo cốt.

Đúng là đường chủ ở thành Bạch Lộ thuộc tổ chức "Nghịch", huynh trưởng Minh Nhạc —— Minh An.

Cho dù mới vừa rồi chớp mắt kinh ngạc một cái, thái độ của Minh An đối với Mạnh Quân vẫn là vô cùng khinh mạn.

Hắn cười nói đầy khinh thường: "Tiểu tử, ngươi đả thương tiểu đệ của ta, ta là tới giáo huấn ngươi."

Sau khi Mạnh Quân né tránh lưỡi dao gió, còn cho đối phương một nhát.

Nháy mắt hai thanh kiếm tiếp xúc, Mạnh Quân đột nhiên cảm giác cánh tay run mạnh bạo, hắn lui ra phía sau hai bước, linh lực trong linh mạch càng thêm cuồn cuộn kịch liệt, cơ hồ nhấc không nổi kiếm.

Minh An bên kia ngược lại dù bận vẫn ung dung, một bước chưa lui.

Hắn thừa thế công tiến lên, trong mắt lộ ra ý cười châm chọc: "Thì ra tiểu tử ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, tiểu đệ kia của ta vẫn là không nên thân,vậy mà lại thua trong tay ngươi."

Mạnh Quân biết, bằng tu vi hiện tại của mình khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh vẫn là quá khó khăn.

Hắn cắn chặt răng, nhảy lên nhảy xuống, vượt nóc băng tường, đủ không rơi xuống đất mà lướt qua phòng ốc san sát nhau, cố ý đi theo phương hướng rời xa lâu Lãm Nguyệt, Minh An cầm kiếm theo sát sau đó.

Ai ngờ Mạnh Quân có khinh công cực kỳ tốt, bay tới bay lui ở đầu đường cuối ngõ.

Không bao lâu, Minh Sn liền không thể tìm được bóng dáng đối phương từ trong dòng người.

Hắn nắm chặt tay, đánh mạnh trên tường, cảm giác sỉ nhục sâu sắc.

Chỉ là một tiểu tử còn chưa kết đan, thế nhưng có thể làm hắn mất dấu!

Mạnh Quân vòng đến sau lâu Lãm Nguyệt, dựa vào mấy cây đại thụ che trời chạy như bay, nhắm ngay cửa sổ tầng cao nhất.

Hắn có nghe đồn rằng toàn bộ tầng cao nhất là phòng của hoa khôi nổi tiếng nhất thành Bạch Lộ, rộng lớn chừng một tầng lầu vậy.

Vị hoa khôi vô cùng cao lãnh, thường ngày không thường ở thành Bạch Lộ.

Cho dù có ở thành Bạch Lộ, cũng rất ít lộ diện; cho dù lộ diện, tính tình cũng thật sự cao ngạo, ngay cả thành chủ cũng mời không được y.

Vì thái độ của vị chủ nhân này lạnh như băng sương, bình thường rất hiếm khi có người dám tiến vào phòng vị này.

Nghĩ tới như vậy, phòng hoa khôi đại khái sẽ trống không, hơn nữa ít có người khác quấy nhiễu, cực kỳ thích hợp để hắn đột phá Kim Đan kỳ.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ, mượn lực chống đỡ cửa sổ, nhảy vào trong phòng.

Rơi xuống mặt đất mềm mại, chắc là đệm chăn dùng loại vải tốt nhất, hắn nhân đó lăn một cái, giảm bớt lực đạo vừa rồi nhảy xuống, chống đôi tay dậy, sờ loạn xạ......!vậy mà mềm ấm trơn trượt ngoài ý muốn.

Mạnh Quân cúi đầu, đụng phải đôi con ngươi giống như nho đen, làm hắn có vài phần cảm giác quen thuộc quỷ dị.

Dưới thân hắn nằm một cái mỹ nhân, trên mặt treo một cái khăn che mặt làm từ trân châu, cố định bởi một sợi chỉ vàng treo ở hai bên tai, trân châu nhỏ nhắn trắng tinh rũ xuống từ chóp mũi cao thẳng tinh xảo.

Trên người đối phương mặc sa y màu lam, đùi trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới đoạn vạt áo thêu hoa văn nước, trong ánh mắt lạnh băng lộ ra diễm sắc, môi đỏ khẽ mở:

"Tay, để xa một chút."

"Đùng" một cái, lỗ tai Mạnh Quân đỏ rực.

Lúc vội vàng liếc mắt nhìn qua, linh lực trong thân thể hắn càng không xong, hô hấp hỗn loạn, tiếng tim đập tựa như trống đánh, trước mắt càng nhiều bông tuyết trắng đen rơi loạn xạ.

Mạnh Quân tự biết mạo phạm, vội vàng dời đi ánh mắt, không dám lại liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Thẩm Tu Viễn cũng không nghĩ tới, y mới thử nằm một chút giường lớn trong phòng ngủ xa hoa của hoa khôi, nam chính thế mà sẽ tiến vào từ cửa sổ, hơn nữa lúc tiến vào còn nằm trên người y.

Lúc này tóc đen ướt nhẹp mồ hôi của Mạnh Quân rũ xuống, ngực hơi hơi phập phồng, hô hấp không đều.

Một bàn tay chống ở bên tai y, một cái tay khác dừng ở chỗ.....trên đùi.

Thời điểm mới rơi xuống vừa rồi, nam chính có thể cảm giác không đúng, còn sờ soạng hai cái trên đùi y.

Mạnh Quân căn bản không nghĩ tới trên giường này sẽ có người.

Hắn lập tức xoay người xuống giường, lùi đến cái bàn cách đó không xa bên cạnh rồi đứng yên, cách nhau màn lụa buông xuống giường, ngữ điệu trấn định nói với mỹ nhân bên trong màn:

"Xin lỗi.

Tại hạ đi ngang qua nơi này, cho rằng phòng không người nên muốn mượn dùng một chút.

Vô tình mạo phạm, còn xin công tử thứ tội."

Khi nói chuyện, hắn điều hoà hô hấp, tận lực chịu đựng đau nhức trong linh mạch, tốc độ nói chuyện lại khôi phục bình thường: "Xin hỏi công tử, có thể mượn dùng một chút nơi quý giá này?"

Thẩm Tu Viễn ngồi dậy, la sam rủ xuống đất, nhếch lên chân dài, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Mượn phòng ta làm gì?"

"Tránh né đuổi giết."

"Đối phương là người nào?"

Mạnh Quân nói: " Người của tổ chức Nghịch ."

Thẩm Tu Viễn có vẻ suy tư gì mà hơi hơi gật đầu, cũng không trả lời có thể hay không mượn hay không, đột nhiên hỏi Mạnh Quân: "Đôi mắt của ngươi nãy giờ không ở trên người ta, không phải chưa từng gặp qua mỹ nhân nên không dám nhìn đi?"

Y hỏi câu này chỉ do đột nhiên nảy lòng tham, thấy biểu tình lạnh lùng của nam chính, bên tai lại vẫn đang đỏ rực, ý định chọc ghẹo đối phương.

Mạnh Quân nghẹn một chút, đạm mạc nói: "Gặp qua người xinh đẹp như ngươi."

"Ồ, là ai?"

"Đại sư huynh của ta."

Lời của editor: Chưa kịp soát lỗi, để soát sau.

(-...-..- / -.-.

--- - /...!--- -.

--.

/ --.-..-.- /.-.

---..)

Vừa đặt thêm warning: "Văn án lừa tình ở tình tiết" để sau này mọi người cảm thấy bớt bị hố, nhưng chỉ lừa tình tiết, ngọt là thật.