Lại kéo đen thêm một người, Đường Đường cảm thấy có chút kỳ quái.

Lời nói và việc làm buổi sáng của Tô Xán cho thấy việc cô ta muốn xé rách mặt đứng về phía Thẩm Vũ Lâm, cho nên cho dù thế nào thì cũng không nên phát cái Weibo như vậy.

Huống chi cô bây giờ đã bị toàn mạng xã hội bôi nhọ. Hơn nữa công ty của các cô cũng sẽ không cho phép các cô ấy và Đường Đường có liên hệ gì với nhau.

Vậy hiện tại, Tô Xán phát cái Weibo thế này, không lẽ giữa các cô xảy ra nội chiến?

Chưa thành một nhóm thì đã chia năm xẻ bảy, xem ra tương lai có chút khó có thể hòa hợp.

Đường Đường đã xóa Wechat Tô Xán, để lại Tô Xán bên kia cứ đứng ngồi không yên chờ hồi âm của Đường Đường.

Tuy rằng đã chen vào vị trí thứ tám, nhưng thật ra nhân khí cô không tốt lắm. Nhân khí lúc trước hơn phân nửa đều bởi vì Đường Đường. Nhưng mà hiện giờ Đường Đường không xuất đạo, cô và Thẩm Vũ Lâm lại đang có mâu thuẫn. Ngẫm lại tình cảnh của chính mình lúc này, Tô Xán suy nghĩ cẩn thận, về sau vẫn phải tiếp tục cùng Đường Đường duy trì tình cảm bạn bè, nói không chừng chờ khi Đường Đường có tâm tình tốt thì còn có thể giúp đỡ cô một phen.....

Cô tin tưởng Đường Đường nhất định sẽ trở về giới giải trí và quan hệ giữa họ cũng sẽ tốt lại. Người hại Đường Đường không phải là cô, hơn nữa Đường Đường cũng không phải quá thông minh, còn rất dễ cảm động, cho nên chỉ cần cô tiếp tục giống như trước thì Đường Đường nhất định sẽ cảm động.

Chờ rồi lại chờ, điện thoại cuối cùng vẫn không có phản ứng, Tô xán vội vàng mở ra Wechat.

Đường Đường gửi lại một tấm hình, là một cái bình luận phía dưới Weibo.

[ Trời ạ, xin em cách xa Đường Đường ra một chút được không, đều do cô ta hại em bị mắng, em không nhớ sao!!! ]

Tô Xán thấy được bình luận này, mặc dù cảm thấy rất vui vẻ nhưng lại không dám cho Đường Đường xem. Vậy nên cô mới gửi ảnh chụp màn hình cho Đường Đường chứ không bảo cô ta lên Weibo xem. Đường Đường thật ra là một người có trái tim pha lê, không thể chịu được những lời mắng chửi từ cư dân mạng, cho nên Tô Xán đã đoán nhất định sắp tới Đường Đường không dám xem Weibo. Kết quả không nghĩ tới, Đường Đường lại xem Weibo.

Tô Xán lập tức nóng nảy, đang muốn an ủi Đường Đường thì đã có một tin nhắn gửi qua,

[ nghe fans nói ]

Tô Xán:... Đây là... Muốn nói... Cái gì?

[ kéo dài trí nhớ đi ]

[ thân ]

Mặt Tô Xán trắng bệch, Đường Đường nói kéo dài trí nhớ rốt cuộc có ý gì? Là kêu cô nghe lời fans cách xa cô ta một chút, hay là muốn chỉ đến cái khác? Trong lòng Tô Xán vô cùng thắc mắc, do dự phải trái cuối cùng vẫn làm bộ nghe không hiểu tiếp tục an ủi,

[ Đường Đường, tớ chưa từng cảm thấy cậu liên lụy tớ. Tớ vẫn luôn muốn cảm ơn cậu, ba tháng này nếu không có cậu thì tớ thậm chí còn không biết phải làm sao nữa. Cậu vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tớ. Lời fans nói cậu đừng để trong lòng... ]

Nhấn nút gửi tin nhắn, thất bại.

Gửi đi lần nữa, lại thất bại.

Mạng bị cắt? Mạng yếu?

Tô Xán ngẩn người, tắt mạng sau đó mở 4G gửi đi một lần nữa. Cuối cùng Wechat rốt cuộc có động tĩnh, một cái khung nhảy ra,

[ Bạn đã không còn là bạn tốt của anh ấy ( cô ấy), trước tiên hãy gửi lời mời kết bạn... ]

Đầu óc Tô Xán ong một tiếng.

Không phải tốc độ mạng có vấn đề, mà là Đường Đường... Hủy kết bạn với cô?

Đường Đường lại giải quyết xong một cái phiền toái nho nhỏ, bỏ điện thoại xuống, tựa người vào phía sau đúng lúc bắt gặp được tầm mắt lơ đãng từ kính chiếu hậu của chú Lý. Cô lễ phép cười cười tiếp tục quay đầu nhìn về phía ngoài của xe, thầm nghĩ, chờ đem mấy việc cấp bách này giải quyết xong liền đem phương thức liên lạc đều đổi hết một lần, tránh gặp lại vài kẻ phiền toái kia nữa.

Xe vững vàng chạy gần năm mươi phút rồi ngừng lại, tới Thánh Ngu, hay còn gọi là công ty hữu hạn truyền thông Thánh Ngu.

Dựa theo tiểu thuyết, truyền thông Thánh Ngu là một tồn tại cao lớn trong giới giải trí. Tổng bộ được đặt tại thành phố S, nghiệp vụ công ty len lỏi đến khắp nơi trên thế giới. Công ty quản lý, công ty sản xuất đĩa nhạc, công ty điện ảnh, đều có thành tích đồ sộ, đĩa nhạc và các buổi biểu diễn, điện ảnh, phim truyền hình, gameshow, sách báo, mỗi loại đều trăm hoa đua nở tranh kỳ khoe sắc.

Mà tất cả những thứ này, hết thảy đều thuộc về Minh Thiếu Diễm.

Nghĩ đến một lát nữa gặp Minh Thiếu Diễm, Đường Đường lập tức có chút khẩn trương.

Phía trước là suy đoán lung tung rối loạn nhưng phía sau vẫn phải dũng cảm tiến lên.

Đường Đường lắc lắc đầu, đi vào Thánh Ngu. Cũng không khác biệt với công ty trong hiện thực lắm, tới tới lui lui đều là mỹ nữ soái ca. Khoảnh khắc Đường Đường bước vào, cho dù là ai cũng đem tầm mắt dừng lại trên người Đường Đường, tất cả đều bị kinh ngạc.

"Đây không phải là Đường Đường sao?"

"Cô ta tới đây làm gì? Không lẽ cô ta muốn gia nhập công ty chúng ta?"

"Sao có thể", ngữ khí người này rất lớn, "Cô ta hiện tại đều bị dân mạng mắng, căn bản là không có khả năng xoay người. Minh đổng ghét nhất là cái loại bình hoa không có đầu óc này, muốn gia nhập thì cũng phải là người như Nhan Nghiên, còn loại này à, trời sinh chính là không có số nổi tiếng..."

Cô chính là Nhan Nghiên, nhưng bây giờ cũng là Đường Đường, hiện tại nghe những lời này, cô một chút cao hứng cũng không có.

Những người này, nói xấu sau lưng người khác như vậy có cảm thấy đạo đức của mình hơi suy đồi không?

Đường Đường mắt lạnh lướt qua khiến nữ minh tinh lớn tiếng kia cứng người, nhưng ngay sau đó lại hung hăng trừng về một cái. Chỉ là một người mới dựa vào mặt mà có chút nổi tiếng, cô đây còn không thèm bỏ vào mắt.

Đáng tiếc Đường Đường không có phát hiện cô ta trừng lại, bởi vì cửa thang máy phía trước đã mở ra. Thư ký ăn mặc chỉnh tề đi xuống, lập tức đi đến trước mặt Đường Đường, đích thân đón Đường Đường lên trên. Một đám người thấy thư ký riêng của Minh Thiếu Diễn xuất hiện, tiếng nghị luận trong nháy mắt im bặt.

Đường Đường có chút sốc, Minh Thiếu Diễm vốn không thích Đường Đường, nhưng cô đã mượn danh tiếng của anh đóng kịch làm đại gia hai lần.

Kỹ năng đóng kịch thượng thừa, Đường Đường cảm thán, không thể không nói, vị "Chú nhỏ" này thật sự dùng rất tốt.

Người tới đón Đường Đường chính là thư ký riêng của Minh Thiếu Diễm, một thân tây trang chỉnh tề, tựa như tùy lúc đều có thể tham dự bất kỳ hội nghị quan trọng nào. Đường Đường lập tức nhớ đến một đoạn tự thuật của Minh Thiếu Diễm trong tiểu thuyết, hà khắc, đối với chính mình hà khắc, đối với người khác cũng vô cùng hà khắc.

Ngay cả quần áo của thư ký riêng cũng ngay ngắn hơn nhiều so với thư ký khác.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, là tầng mười tám, thư ký chỉ vào cánh cửa duy nhất ở tầng mười tám nói với Đường Đường rằng cô có thể tự đi vào. Đường Đường cảm ơn anh thư ký nhỏ, đang muốn nhấc chân lại thấy từ cánh cửa đi ra một người.

Đôi chân thon dài, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ tạo thành một kiểu tóc gọn gàng lộ ra khí chất kiêu ngạo mười phần, ngẩng đầu lên liền lộ rõ khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Nhưng vào một khắc nhìn thấy Đường Đường, khuôn mặt đẹp trai kia liền tràn đầy khiếp sợ.

"Cô... sao lại ở chỗ này!"

Bách Thần như thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao Đường Đường lại xuất hiện ở đây. Sau khi khiếp sợ thì chỉ còn sự tức giận, dường như sợ bị người khác nhìn thấy, bước chân dài hai ba bước đi lại, nghĩ muốn kéo Đường Đường qua một bên.

Tiểu soái ca trước mắt xông tới như muốn đánh người, Đường Đường không chút suy nghĩ lui về phía sau hai bước kéo ra khoảng cách, có chút không cao hứng, "Cậu muốn làm gì!"

Đây lại là ai?

Bách Thần còn chưa cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ cần nhớ đến bộ dạng lì lợm bám lấy của Đường Đường trong hai tháng nay anh liền rùng mình.

Anh sớm đã có người mình thích, người kia so với Đường Đường tốt hơn ngàn lần vạn lần, nhưng Đường Đường sống chết theo đuổi anh. Khi đó còn trong lúc quay chương trình, tùy thời tùy chỗ đều có cameras, anh làm huấn luyện viên, Đường Đường làm học viên, cho nên dù nghẹn một bụng lửa cũng chỉ có thể chịu đựng.

Bách Thần đối với phụ nữ thật ra rất kiên nhẫn, nhưng Đường Đường là người khác phái thứ nhất và duy nhất khiến anh một chút kiên nhẫn cũng không có.

"Đường Đường, tôi nói cho cô biết. Tôi một chút cũng không thích cô, hiện tại không thể, về sau càng không. Nếu không muốn làm tôi chán ghét cô thì mau cách xa tôi một chút."

Lời nói và thái độ quen thuộc này, cho dù không nhận ra gương mặt thì Đường Đường cũng biết người kia là ai.

Còn không phải là người mà tác giả ghép couple cho cô, tiểu thịt tươi đang nổi tiếng Bách Thần sao.

Chờ đã, Bách Thần là nghệ sĩ dưới trướng của Minh Thiếu Diễm?

Xem tiểu thuyết quá qua loa, Đường Đường hoàn toàn quên mất cái chi tiết nhỏ này.

Trong hiện thực, Nhan Nghiên là diễn viên, Bách Thần lại là ca sĩ, khác giới hoạt động nên cũng không có qua lại. Thời gian của Nhan Nghiên hầu hết đều dành cho việc đóng phim, còn lại cô cũng không quá chú ý đến việc trong giới, vậy nên cô chỉ nghe thoáng qua tên của vị tiểu thịt tươi nổi tiếng này. Nhan Nghiên chưa từng gặp Bách Thần bên ngoài, chỉ duy nhất một lần, cũng chính là ngày đọc quyển tiểu thuyết, sau đó tò mò đi tìm ảnh chụp của Bách Thần.

Lớn lên rất đẹp trai.

Nhưng so với vị trước mắt này lại kém hơn nhiều. Đường Đường nghĩ ngợi một chút liền biết nguyên nhân.

Tác giả viết quyển ngôn tình showbiz này là fan của cô, chắc chắn cũng là fan Bách Thần, bằng không cũng sẽ không đem bọn họ ghép thành một đôi. Nếu là fan thì sự hâm mộ thật sự có chút cuồng nhiệt, ví như trong truyện Nhan Nghiên tinh thông mười hai loại ngôn ngữ, chỉ số thông minh ngất ngưởng, còn Bách Thần chính là thiên tài hiếm có trong âm nhạc tiếng Hoa, vẻ ngoài càng thuộc dạng nhất đẳng!

Sự tồn tại của Bách Thần trong trí tưởng tượng, tựa như một nam thần có một không hai vậy.

Đáng tiếc dù có đẹp trai như thế nào thì Đường Đường cũng không có hứng thú. Trong lòng cô, một thiếu niên mười chín hai mươi tuổi cùng với mấy đứa nhóc mười ba mười bốn tuổi không khác nhau lắm. Giờ phút này nam thần Bách Thần với phiên bản nhóc con, hung tợn trầm giọng nói với cô:

"Tôi không thích cô, cho nên, cách xa tôi ra một chút. Những lời này tôi đã nói với bao lần rồi, hôm nay là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau, hậu quả, cô sẽ không gánh nổi đâu."

Người không lớn nhưng lời nói ra lại thật lớn. Đường Đường làm bộ sợ hãi nghe theo, sau đó trong nháy mắt thay đổi sắc mặt quăng cho Bách Thần một cái nhìn xem thường, lui về sau hai bước.

Bách Thần không thể hiểu được, "Cô muốn làm gì?"

Đường Đường thực có lệ trả lời, "Cách cậu xa ra một chút."

Bách Thần: "......"

Bách Thần chưa từng bị cô gái nào làm cho á khẩu không trả lời được, hơn nữa còn là bị Đường Đường nói một câu khiến nghẹn lại. Trong lúc nhất thời thẹn quá thành giận, "Vậy cô còn không mau đi đi!"

Tôi nói cô cách xa tôi ra một chút, cô còn không đi, ở đây làm gì! Muốn nhìn tôi ngại sao?

"Tại sao tôi phải đi, tôi cũng không phải đến đây tìm cậu", Đường Đường quả thật không thể hiểu được.

"Cô tới Thánh Ngu không tìm tôi thì còn có thể tìm ai, không lẽ..." Bách Thần rốt cuộc phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Cô tìm Minh đổng???"

Đường Đường gật đầu, đúng vậy đúng vậy, cho nên cậu mau tránh ra.

Bách Thần sửng sốt trong nháy mắt, dùng ánh mắt cực kỳ khinh miệt đánh giá Đường Đường từ trên xuống dưới. Cười lạnh một tiếng, trào phúng nói,

"Làm người phải biết nặng nhẹ, biết chính mình có mấy cân mấy lượng. Đường Đường, tôi không biết cô làm thế nào mà trà trộn vào được, nhưng đã từng làm huấn luyện viên của cô, tôi khuyên cô một câu, đừng lãng phí thời gian, Minh đổng không phải loại người như vậy, cũng chướng mắt những bình hoa phế vật chỉ được gương mặt. Nhìn rõ vị trí và năng lực của mình đi, đừng cảm thấy mình lớn lên xinh đẹp lại có chút nổi tiếng liền muốn đi đường vòng như vậy."

"Với lại làm người phải biết điều, như vậy mới được tôn trọng". thần sắc Đường Đường trầm xuống. Cô không muốn nói nhiều với Bách Thần, nhưng những lời này thật sự có chút khó nghe rồi. Đường Đường đánh gãy lời Bách Thần nói, "Cậu trong mắt tôi, nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu minh tinh lớn lên có chút đẹp, một chút nổi tiếng mà thôi."

Bách Thần cảm thấy nếu không phải lỗ tai anh có vấn đề thì chính là Đường Đường điên rồi.

Lớn lên có chút đẹp? Có chút nổi tiếng? Tiểu minh tinh? Bách Thần thật sự chấn kinh rồi.

Đường Đường nói xong câu này liền lướt thẳng qua Bách Thần đi về phía văn phòng Minh Thiếu Diễm. Chờ khi đi qua bên người Bách Thần, anh mới phản ứng lại, giọng nói gấp gáp trào phúng, "Vậy hãy nhìn xem, Minh đổng ngay cả vị trí tiểu minh tinh nho nhỏ cũng sẽ không cho cô!"

Ha ha, Đường Đường lười trả lời, lập tức đi về phía văn phòng.

Bách Thần nhìn Đường Đường đi vào văn phòng, cười lạnh một tiếng, bước nhanh vào thang máy.

Vừa mới bị Đường Đường mắng nên không kịp phản ứng lại, hiện tại bình tĩnh lại mới hiểu được Đường Đường vì sao đi trào phúng mình. Theo đuổi ba tháng không có kết quả, bây giờ muốn đổi sang phương thức lạt mềm buộc chặt?

Đáng tiếc, quá cứng đầu, đúng là trước sau như một, ngu ngốc hết thuốc chữa.

Còn muốn tiến vào Thánh Ngu? Nằm mơ, Thánh Ngu không phải là nơi mà cái loại cá tôm nào cũng có thể tiến vào.

Bách Thần đi xuống tầng, còn Đường Đường bên trên đang đẩy ra cửa văn phòng. Văn phòng rất lớn, ít nhất cũng hơn hai trăm bình*, đi qua một phòng họp loại nhỏ, một phòng đãi khách, lại qua thêm một bức bình phong rốt cuộc cũng tìm được Minh Thiếu Diễm.

*Bình: đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, một bình bằng 3,3579 thước vuông.

Minh Thiếu Diễm đang đưa lưng về phía Đường Đường, từ kệ sách sau bàn làm việc rút ra một quyển sách, nghe được âm thanh của Đường Đường liền xoay người lại.

Armani cao cấp được đặt riêng, tây trang màu xám cắt may vừa vặn. Áo khoác tây trang, áo sơ mi, cà vạt toàn bộ đều thẳng tắp gọn gàng, không một nếp uốn, toàn thân mỗi một đường cong đều khiến người ta cảm thấy sự ổn trọng mà nghiêm cẩn. Chỉ là tỉ lệ dáng người anh cực tốt, từ tây trang có thể phát họa ra hình dáng vai rộng eo thon chân dài hoàn mỹ. Khuôn mặt tuấn mỹ không thua bất kỳ minh tinh nào, thoạt nhìn anh như người mẫu thời thượng chuẩn bị tỉ mỉ để bất cứ lúc nào cũng có thể thu hút ánh sáng từ những máy ảnh trên sàn.

Minh Thiếu Diễm nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, mày rõ ràng nhăn lại, sau đó giơ tay về phía sô pha cách bàn làm việc hơn ba mét, tích chữ như vàng mở miệng.

"Ngồi."

Đường Đường dùng dư quang liếc nhanh qua đồng hồ đã điểm lúc mười một giờ năm phút và khoảng cách phần bên trái sô pha rất gần bàn làm việc. Cô không tiếng động mắng Bách Thần một câu, sau đó ngồi vào bên phải chiếc sô pha mà Minh Thiếu Diễm chỉ.