Đường Đường đang ở trong phòng xem sách toán, bên ngoài có người gõ cửa. Ngoài cửa dì Trình sắc mặt vi diệu lại kỳ quái đang đứng.

Đường Đường gọi dì Trình vào bên trong, hỏi dì ấy xem đã có chuyện gì.

Dì Trình làm việc ở Minh gia nửa đời người, dì vẫn luôn cảm thấy Minh Thiếu Diễm so với bạn cùng lứa thành thục ổn trọng hơn nhiều. Nhưng hành động vừa nãy của hắn thật sự muốn có bao nhiêu ấu trĩ thì có bấy nhiêu.

Minh Thiếu Diễm không muốn cho Đường Đường biết thì dì Trình sẽ không nói!

Già đầu rồi còn cùng một đứa trẻ tranh mặt mũi, có xấu hổ hay không!

Dì Trình ho khan một tiếng, giả bộ thở dài, "Đường Đường à, chú nhỏ cháu tối nay muốn tăng ca. Dì muốn pha cho nó một ly cà phê nhưng mà cháu cũng biết tay nghề của dì..." Dì Trình càng nói càng cảm thấy mặt già của mình không chịu được nữa, "Cháu có đang rảnh không, nếu không..."

Minh Thiếu Diễm vẫn còn làm việc sao, kiếm tiền thật sự không dễ.

"Cháu lập tức đi xuống", Đường Đường buông cây bút trong tay, "Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cháu đọc sách cũng lâu, vừa lúc nên đi dạo một chút."

Mau nhìn đi! Đứa nhỏ này thật dễ nói chuyện, còn thoải mái hào phóng hơn Minh Thiếu Diễm nhiều! Dì Trình càng nhìn càng thích, vô cùng cao hứng đi theo phía sau Đường Đường, xem cô pha cà phê.

Minh Thiếu Diễm thích nhất là cà phê nguyên vị, giống hệt sở thích của cô, vì thế máy xay cà phê trong nhà cũng thuộc loại hình nón thủ công. Xay cà phê xong lại pha cà phê, chỉ sau vài phút trong phòng liền tràn ngập hương cà phê.

"Cháu lên trên thì thuận tiện đưa cho chú nhỏ đi, nó ở trong thư phòng. Dì còn phải dọn dẹp phòng bếp một chút."

Đường Đường gật đầu đem cà phê lên tầng hai, gõ gõ cửa thư phòng.

"Vào đi", âm thanh Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt.

Đường Đường đẩy cửa tiến vào, ngòi bút trong tay Minh Thiếu Diễm dừng lại một nhịp, vốn nghĩ rằng dì Trình sẽ đem lên không ngờ lại là Đường Đường. Trong lòng hơi gợn sóng, trên mặt lại vẫn như cũ duy trì hình tượng ổn trọng, dùng bộ dáng của trưởng bối nói, "Phiền cháu rồi."

"Không phiền", Đường Đường đem cà phê đặt trên bàn làm việc Minh Thiếu Diễm, "Sao tối rồi mà chú vẫn còn làm việc?"

Đây là lần đầu tiên Đường Đường vào thư phòng của Minh Thiếu Diễm, phòng rất lớn, lượng sách trong phòng lại còn lớn hơn, trước mặt Minh Thiếu Diễm đặt một tập tư liệu rất dày không biết là gì.

Đường Đường nắm chặt cơ hội quan tâm Minh Thiếu Diễm, "Buổi tối vẫn nên cố gắng uống ít cà phê, để tránh mất ngủ."

"Ừ", Minh Thiếu Diễm ưu nhã uống một ngụm, mùi hương quen thuộc tràn ngập vị giác, vừa lòng cực kỳ.

Minh Thiếu Diễm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Đường Đường sao có thể pha ra loại cà phê phù hợp với khẩu vị hắn như vậy? Thậm chí tay nghề so với vị chuyên gia pha chế lần trước còn muốn tốt hơn.

Chỉ bằng cái kỹ thuật này, Minh Thiếu Diễm cảm thấy hiện tại hắn hoàn toàn có thể giữ Đường Đường lại trong nhà.

Suy nghĩ thay đổi, Minh Thiếu Diễm dưới tình huống hắn không phát hiện ra lại hòa hoãn xuống ngữ khí, "Ngày thường đều là sáng uống cà phê, nhưng hôm nay lại còn tồn lại vài công việc phải giải quyết nên phải uống một ly để thanh tỉnh."

Nếu Đường Đường đủ thông minh nói không chừng có thể nghe hiểu ý tứ trong câu nói trước của hắn.

"Chú nhỏ vất vả", Đường Đường quả nhiên đủ thông minh, lập tức thuận côn thúc ngựa, "Lúc trước đều là dì Trình pha cà phê sao?"

"Lúc trước trong nhà có chuyên gia pha chế, sau đó bởi vì vài vấn đề cá nhân nên xin nghỉ việc."

Vì vậy gần đây chưa mời chuyên gia pha chế mới mà tay nghề của dì Trình lại không thể chịu nỗi nên buổi sáng còn chưa uống cà phê đã đi làm sao?

Thật thảm, Đường Đường nghĩ thầm, "Vậy nếu không, trước khi chuyên gia pha chế mới đến, mỗi buổi sáng cháu sẽ giúp chú pha cà phê", đột nhiên lại nghĩa đến câu "Miễn cưỡng" lần trước của Minh Thiếu Diễm, vì thế cô lập tức bổ sung một câu, "Tuy rằng tay nghề cháu không phải rất tốt, nhưng pha nhiều thêm vài lần thì hẳn sẽ tốt hơn."

Không không không, với tay nghề hiện tại đã vô cùng, vô cùng tốt rồi.

Cà phê, hắn vừa lòng, Đường Đường thông mình biết điều, hắn lại càng hài lòng hơn. Bây giờ hắn nhìn cô cháu gái xinh đẹp trước mắt này cảm thấy thuận mắt hơn không ít, cho nên tâm tình thoải mái cùng Đường Đường nói nhiều hơn vài câu.

Trong chốc lát, nhìn thời gian vậy mà đã mười một giờ.

"Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi học, cháu nghỉ ngơi sớm một chút."

"Cháu còn vài nội dung phải xem nữa", Đường Đường tính nội dung ôn tập hôm nay, "Sau khi xem xong cháu lập tức đi ngủ."

Nghiêm túc đến như vậy? Minh Thiếu Diễm kinh ngạc nhìn Đường Đường một cái, nghĩ nghĩ nói, "Ngày mai bảo Jason mời một vị gia sư tới, kiến thức bị mất đi nhiều, mời giáo viên đến dạy thì càng hiệu quả hơn."

"Cảm ơn chú nhỏ", so sánh với lúc mới gặp Minh Thiếu Diễm, hiện tại Đường Đường cảm thấy dù Minh Thiếu Diễm mặt vẫn không cảm xúc nhưng lại có chút ôn nhu, "Vậy cháu lên đây."

"Ừ", Minh Thiếu Diễm gật đầu, "Đi đi."

"Thức khuya có hại cho cơ thể, chú nhỏ cũng đã bận rộn cả ngày. Chú vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

"... Biết rồi."

Thẳng đến khi Đường Đường ra khỏi phòng, Minh Thiếu Diễm mới buông bút trong tay, tựa người vào lưng ghế.

Vốn dĩ cũng không phải rất mệt nhưng không biết vì sao khi nghe xong câu ngủ ngon, lại nhìn tư liệu trước mắt liền không còn tâm tình nữa.

Ở trên ghế nghỉ ngơi gần hai phút, Minh Thiếu Diễm ném bút xuống vòng ra bàn làm việc. Có việc gì thì để đó mai làm, hắn là ông chủ, còn ai có thể phê bình hắn?

Không làm nữa, đi ngủ.

Mỗi ngày vào đúng bảy giờ bốn mươi phút Minh Thiếu Diễm sẽ xuất hiện dưới tầng,Đường Đường bởi vì không cần tham gia hoạt động chạy buổi sáng vậy nên cô chỉ cần đến lớp trước khi giờ tự học bắt đầu, vì thế thời gian xuất phát của cô và Minh Thiếu Diễm trùng nhau.

Tâm trạng vui vẻ bắt đầu ngày mới với một ly cà phê.

Vừa ra đến trước cửa, thừa dịp dì Trình không ở đây, Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói với Đường Đường đang chuẩn bị lên xe, "Tuy tình trạng hiện giờ không được tốt, nhưng cũng không cần phải quá nhẫn nhịn. Cháu bây giờ không còn chỉ đơn độc một mình."

Cũng không đợi Đường Đường trả lời, Minh Thiếu Diễm đã lên xe.

Đường Đường sửng sốt một chút sau đó nhìn chiếc xe đã không thấy bóng dáng cười cười.

Cô cũng không phải nhường nhịn ai mà là ở trong cái giới này quá lâu, cô đương nhiên hiểu rõ lấy lui làm tiến chính là biện pháp tốt nhất lúc này.

Trường học cách biệt thự Minh Thiếu Diễm không xa, nếu không kẹt xe thì chỉ mười phút là đến nơi. Đường Đường đang ngồi trên xe nghe bài giảng lịch sử đột nhiên có chút hoài nghi. Lúc trước khi Jason chọn trường này cho cô có lẽ không phải vì trường trung học phụ thuộc tốt mà là vì gần nhà?

Chờ tới trường rồi xuống xe, trời xui đất khiến lại gặp Phong Thiên Dương. Phong Thiên Dương thấy Đường Đường ánh mắt sáng lên, tiến lên chào hỏi cùng cô. Đường Đường đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại thấy trong chiếc xe sau lưng cậu ấy đi xuống một người.

Vậy mà là Phong Khinh Dương?

Đường Đường hậu tri hậu giác phát hiện mình giống như đã xem nhẹ việc gì đó. Chờ Phong Thiên Dương quen thuộc tự động mò qua, Đường Đường nhìn cậu chàng đẹp trai trước mắt nói, "Tôi hình như còn chưa biết tên cậu?"

"Tôi tên là Phong Thiên Dương", cậu trừng mắt nói, sau đó quay đầu nhìn Phong Khinh Dương đang xụ mặt rồi tiến tới nói nhỏ bên tai Đường Đường, "Cái người có khuôn mặt như thù lớn hận sâu ở phía sau là chị tôi, gọi là Phong Khinh Dương". Nói xong còn cười trên nỗi đau của người khác, "Ha ha ha, nghe nói hai người là bạn cùng phòng nha, đúng là duyên phận!"

Phong Khinh Dương chạy lên hai ba bước đuổi Phong Thiên Dương đi, "Cút trở về phòng học của em đi."

Dứt lời liền liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, "Còn không mau đi? Sắp muộn rồi."

"A", phương thức giao lưu của hai chị em này thật có ý tứ, Đường Đường nhìn Phong Thiên Dương làm mặt quỷ với chị gái, không nhịn được nở nụ cười.

Tuổi trẻ thật tốt.

Lúc này cô mới tạm biệt Phong Thiên Dương sau đó đuổi theo bước chân của Phong Khinh Dương. Vì vậy mà hai người Đường Đường và Phong Khinh Dương dưới ánh mắt chăm chú của các bạn học, cùng nhau vào lớp.

Ánh mắt của Đường Hân trong nháy mắt thật sự có thể chọc chết Đường Đường, khi Phong Khinh Dương đi lại liền thay đổi sắc mặt, làm bộ như không có việc gì nói, "Các cậu gặp nhau ở cổng sao?"

Phong Khinh Dương ừ một tiếng, lấy ra sách giáo khoa, không giải thích gì với Đường Hân.

Đường Hân nhấp nhấp môi, ánh mắt có chút bi thương nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Đại khái các giáo viên đều biết tình huống của Đường Đường nên trong tiết đều không đặc biệt chú ý đến cô. Đường Đường muốn dựa vào cách của mình để ôn tập thì họ cũng không ngăn cản.

Thật ra ngoại trừ thầy dạy toán thì những giáo viên còn lại đều mở mắt nhắm một mắt với học sinh.

Vì thế Đường Đường dứt khoát đem thời gian của giờ tiếng Anh và ngữ văn đều cống hiến cho môn toàn. Jason nói đã tìm được gia sư cho cô, vậy nên cô muốn sớm đuổi được giáo trình, có thể học trước được bao nhiêu liền học bấy nhiêu.

Đường Đường đến trường vốn chính là tiêu điểm chú ý của mọi người, kết quả Đường Đường hôm nay đến tan học cũng không nhúc nhích mà lại ngồi trên bàn đọc sách, chuyện này càng khiến cười ta chú ý hơn. Vừa tan học, những bạn học trong lớp đều không nhịn được quay đầu lại, ngay cả học sinh lớp khác cũng cố ý chen tới, từ cửa sổ nhìn xem Đường Đường trong truyền thuyết.

Hôm nay Đường Đường mặc đồng phục như mọi người, đồng phục vốn dĩ không hề đẹp nhưng khi mặc trên người cô, tất cả mọi người đều cảm thấy giá trị nhan sắc của đồng phục được tăng lên gấp mấy lần, có người còn cầm điện thoại tùy tiện chụp một bức ảnh.

Trong ảnh, cô gái dưới ánh mặt trời vẽ ra một gương mặt vô cùng tinh xảo, cho dù là chóp mũi, môi hay thậm chí là lông mi cũng đều hoàn mỹ, không một ngôn từ nào có thể diễn tả được. Trong giờ phút này, cô gái xinh đẹp kia lẳng lặng ngồi trên cửa sổ, nghiêm túc đọc sách.

Mọi người nhìn hình ảnh trong điện thoại. Không cần chỉnh sửa, đó vẫn là một bức ảnh đẹp.

Vốn muốn chụp một bức hình dìm, nhưng kết quả sao lại đẹp như vậy? Bức hình này rốt cuộc có cần phải đăng lên không?

Mọi người rối rắm cả nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định đăng lên, nói không chừng có người khen kỹ thuật chụp hình của mình tốt thì sao.

Vì thế Tieba trong trường hôm nay vẫn náo nhiệt như cũ và vẫn bị tên Đường Đường chiếm lĩnh, nhưng hôm nay lại là một đống ảnh đẹp.

Trong bài đăng có người mắng to thì ra trong đây cũng có fans Đường Đường, đăng tấm ảnh thôi còn cmn chỉnh sửa, kết quả chỉ một lát sau đã có rất nhiều người phản bác.

[ Camera sau của Apple, không hề chỉnh sửa. ]

[ Ai sửa người đó là con cẩu. ]

[ Thẳng nam tỏ vẻ không biết cái gì gọi là chỉnh sửa. ]

Những bức ảnh được chụp bằng điện thoại này đăng lên khiến dư luận trong Tieba lại bắt đầu chuyển hướng, mọi người đều thảo luận về giá trị nhan sắc của Đường Đường, cuối cùng còn bằng một cách nào đó mà lại chuyển sang việc lập bảng xếp hạng nhan sắc của nữ sinh trong trường trung học phụ thuộc.

Đường Hân nhìn bài đăng, xem xong cũng không thấy tên mình trong top hai mươi, nhưng Đường Đường dù vẫn bị mọi người chửi mắng lại chễm chệ đứng top một. Đường Hân tức giận ném điện thoại qua một bên.

Đường Đường không chú ý tới những việc đó, đối với một học sinh còn khoảng thời gian ôn thi đại học chưa được một năm như cô mà nói, hiện tại ngoại trừ học tập thì không còn việc nào khác.

Cô không phải là cô gái nhỏ ở tuổi này nữa, cô sẽ không cảm thấy làm bài tập là một chuyện mất mặt, cho nên có điểm nào không hiểu cô sẽ trực tiếp hỏi, hỏi nhiều nhất chính là hai nữ sinh bàn trên.

Hai nữ sinh lúc bắt đầu còn có chút mất tự nhiên, sau đó Đường Đường hỏi nhiều lần nên dần dần bọn họ càng thân thiết hơn. Hiện tại các cô không còn nói chuyện khi không khi có như trước nữa.

Các cô có thể cảm nhận được Đường Đường thật sự muốn biết, hơn nữa Đường Đường rất thông minh, có đôi khi chỉ giảng đến một nửa cô ấy đã có thể hiểu được.

Mọi người chậm rãi quen thuộc, cô gái phía trước không nhịn được hỏi ra vấn đề cô ấy vẫn luôn tò mò, "Cậu vì sao lại muốn tới trường trung học phụ thuộc", cô ấy thật lòng hỏi Đường Đường nên khi nói đến đây còn đè thấp âm thanh, "Cậu cũng biết, trong trường trung học phụ thuộc so với những trường khác càng hà khắc hơn."

Đường Đường ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, "Bởi vì trường trung học phụ thuộc là trường tốt nhất thành phố S, hơn nữa", Đường Đường buông bút, tay chống cằm, mắt chớp chớp nhìn cô gái nhỏ, "Lại còn có các bạn học rất tài giỏi."

Cô gái nhỏ ngây ngốc nhìn Đường Đường tươi cười, lại nhìn chăm chú vào khóe môi giương lên lộ ra cái lúm đồng tiền của cô, mặt nóng lên.

Trời ạ, đây là phạm tội!

Xinh đẹp đến người đồng giới cũng thấy thẹn thùng.

Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì chứ!

Cô gái có chút hiểu được, thời điểm Đường Đường mới bắt đầu nổi tiếng, vì sao fans nữ lại nhiều như vậy, lần này vừa liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy bản thân đã hoàn toàn đứng về phía Đường Đường!

Huống hồ cô ấy không một chút làm giá nào, tính tình tốt, nhân phẩm tốt, thật sự không thể nào chán ghét cô ấy được!

Bạn học trong lớp trơ mắt nhìn Đường Đường và hai nữ sinh bàn trước quan hệ càng ngày càng tốt, đến bọ họ cũng trở nên ngo ngoe rục rịch, đặc biệt là nam sinh. Đường Hân cũng đồng dạng, trơ mắt nhìn Đường Đường từ ngày đầu tiên không ai quan tâm đến hiện tại, xung quanh luôn luôn có rất nhiều người.

Tựa như lúc trước, mỗi khi các cô đồng thời xuất hiện, dù là người quen hay người lạ, ánh mắt mọi người đều vĩnh viễn dừng trên người Đường Đường.

Không, bây giờ thậm chí còn hơn lúc trước, bởi vì Đường Đường không chỉ lớn lên xinh đẹp mà cô ta còn là nhân vật công chúng, cô ta kiến cho mọi người đều tò mò tìm hiểu về mình.

Nhưng cái thân phận này của cô ta còn không phải là đoạt từ tay Phong Khinh Dương sao!

Đường Hân không thể nhịn được nữa quay đầu hỏi Phong Khinh Dương, "Khinh Dương, cậu thật sự một chút cũng không tức giận sao?"

Tức giận cái gì?

Phong Khinh Dương nhất thời không rõ, cô nghĩ mỗi ngày đưa Đường Đường tới trường đều là chiếc xe kia, lúc trước đã cảm thấy biển số xe có chút quen mắt, sau đó không ngờ Phong Thiên Dương cũng cảm thấy như vậy.

Nếu hai người đều thấy quen mắt thì nhất định chủ nhân của chiếc xe kia, cô và Phong Thiên Dương đều biết.

Nhưng là ai?

Đường Hân muốn kéo Phong Thiên Dương và mình về cùng một phe, kết quả Phong Thiên Dương lại lơ đãng suy nghĩ việc khác, không nghe rõ lời Đường Hân, cũng không chú ý đến biểu tình của Đường Hân.

Vì thế ánh mắt Đường Hân càng trở nên nghẹn khuất.

Nghẹn khuất cả một đêm, ngày hôm sau Đường Hân trở lại ký túc xá liền gọi điện thoại có mẹ Đường, điện thoại vừa thông liền bắt đầu khóc.

Mẹ Đường đau lòng cực kỳ vội vàng hỏi cô làm sao vậy.

"Con không muốn cùng cô ta ở chung một lớp, không muốn cùng cô ta học chung một trường!"

Đường Hân gần như khóc lóc la lên.

Chỉ cần ở gần cô ta, tất cả mọi người sẽ lại chỉ chú ý đến cô ta, dựa vào cái gì chứ, cô ta cũng chỉ lớn lên xinh đẹp thôi mà! Cô ta vừa ngu xuẩn vừa tự phụ, lúc trước mọi người đều mắng cô ta, vì sao hiện giờ mới ngắn ngủi mấy ngày lại có nhiều người thay đổi thái độ như vậy?

Lúc trước cô ta bởi vì đoạt đi cơ hội của Khinh Dương mà rất nhiều bạn học trong trường đều giận chó đánh mèo tức giận lên đầu cô. Cô dựa vào cái gì phải chịu chỉ trích thay cho Đường Đường, hơn nữa so với tất cả mọi người cô càng không muốn dính dáng gì với Đường Đường.

Đường Hân cảm thấy khổ sở, càng cảm thấy sợ hãi hơn, cô nhìn thái độ của các bạn học thay đổi, nhìn Đổng Ngọc thường tìm Đường Đường chơi, đặc biệt là Phong Thiên Dương...

Cậu ấy thậm chí chỉ cần có thời gian liền quấn lấy Đường Đường!

Cô tiêu hao biết bao nhiêu công sức mới có thể khiến cho Phong Thiên Dương đối với cô có hảo cảm, kết quả Đường Đường vừa chuyển đến, trong mắt của Phong Thiên Dương liền chỉ có Đường Đường!

Không ai biết mấy ngày nay, nhìn Phong Thiên Dương thường chạy đến lớp, trong lòng cô có bao nhiêu khó chịu, cũng không ai biết, những nữ sinh trước đó cùng cô có quan hệ, nhìn Phong Thiên Dương vây quanh Đường Đường liền dùng ánh mắt như thế nào để trào phúng cô.

"Mẹ, người làm cho cô ta rời khỏi trường trung học phụ thuộc được không", Đường Hân khóc lên, "Trước kia cô ta không phải luôn nghe lời mẹ sao? Trước kia cô ta không phải có quan hệ rất tốt với đám hồ bằng cẩu hữu kia sao? Chúng ta đưa cô ta về lại trường Thập Nhị trung được không?"

Mẹ Đường nghe con gái khóc lóc thương tâm, đừng nói có bao nhiêu đau lòng, nhưng là... Thật sự bà không làm được!

Có quỷ mới biết Đường Đường làm thế nào để tiến vào trường trung học phụ thuộc! Có người thay Đường Đường bỏ tiền ra, bà cũng không còn cách nào.

Càng đau lòng con gái bà lại càng hận Đường Đường, "Con kỹ nữ đúng là không biết xâu hổ, không biết đã đi đâu thông đồng với ai rồi", mẹ Đường tức giận mắng Đường Đường, "Lớn lên giống hệt mẹ cô ta, học thói của bà ta chuyên thông đồng đàn ông..."

Mẹ Đường theo bản năng cảm thấy nhất định là Đường Đường đã thông đồng với ai đó, dù bà không muốn thừa nhận nhưng vẫn không thể không thừa nhận gương mặt Đường Đường thật sự là con yêu tinh, sau khi mắng hai câu lại chợt nhớ tới đang nói chuyện với con gái, vì vậy liền vội vàng ngừng lại.

Đường Hân không nghe rõ, một bên thút tha thút thít nức nở hỏi, "Cái gì giống mẹ cô ta..."

"Không có gì không có gì", mẹ Đường dời đi đề tài, lại oán hận Đường Đường vài câu mới ôn nhu an ủi con gái, "Chúng ta mặc kệ cô ả, con lo học tập cho tốt, về sau thi vào trường đại học tốt nhất, tương lai con còn phải xuất ngoại. Cô ta chỉ có khuôn mặt, không lẽ còn có thể dựa vào đó mà kiếm ăn cả đời? Ngoan nào, mẹ cái gì cũng đã chuẩn bị tốt cho con, visa đã làm xong, chờ khi con nghỉ hè mẹ liền dẫn con xuất ngoại chơi."

"Nhưng mà con, nhà chúng ta có tiền sao..."

"Có, đương nhiên có", mẹ Đường an ủi Đường Hân, "Con nghe lời mẹ, ở trường học tốt đi, chúng ta không để ý đến cô ta..."

Đường Hân rốt cuộc ngừng khóc, lại nói vài câu với mẹ Đường liền treo điện thoại. Trở lại giường trong phòng ngủ, không phát hiện bạn cùng phòng có biểu cảm gì kỳ quái liền nằm xuống lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức của Đường Đường, sau đó từ từ kéo xuống xem bình luận.

Một đường lướt xuống đều là mắng Đường Đường, Đường Hân xem đến thần thanh khí sảng rốt cuộc mới vừa lòng buông điện thoại, đi ngủ.

Ngày hôm sau, Phong Khinh Dương phát hiện Đường Hân có chút thay đổi, không biết vì sao, nhìn khí sắc đã tốt hơn hai ngày trước khá nhiều.

Rốt cuộc cũng là bạn tốt, thấy Đường Hân như vậy, Phong Khinh Dương rất vui vẻ. Đổng Ngọc lấy ra đồ ăn vặt do người nhà từ nước ngoài mang về cho bạn thân, mỗi người được một đống lớn, Đường Hân cũng được chia không ít.

Vừa định nói cảm ơn đã thấy Đổng Ngọc chạy xuống bàn cuối cùng chia cho Đường Đường một túi.

Nụ cười Đường Hân thu lại, nhìn đồ ăn vặt trong tay, không muốn ăn.

Đường Đường thật sự rất thích tính cách Đổng Ngọc, tùy tiện như một đứa con trai, trong miệng vừa ngậm đồ ăn vặt vừa mở ra Weibo.

Nhìn thoáng qua thôi đã bị đề tài của một cái hot search hấp dẫn.

[ Người đàn ông ném chai bia từ trên cao. ]

Đề tài này thật ra cũng không hấp dẫn mọi người lắm, nhưng Đường Đường nhớ tới mấy hôm trước cũng bị ném chai nước nên theo bản năng mở ra.

Đây là một bài báo, bài báo này nói rằng một người đàn ông bất mãn vì không đòi lại được tiền đặt cọc căn nhà nên đã không màng an uy của người khác, ném mấy chai bia từ trên cao xuống để hả giận. Sau đó có người đi báo án, ông ta lập tức bị bắt giữ và chịu án phạt một nam tù.

Vì đây là bài báo nên bình luận bên dưới không nhiều lắm, vị trí cũng không nằm trên đầu.

Đường Đường đột nhiên nhớ tới gì đó nhưng không dám xác nhận. Một tiết nữa qua đi, Đường Đường lại mở ra Weibo, bài báo lúc nãy đã trực tiếp vọt lên đứng thứ ba, mà bình luận phía dưới bài báo chỉ trong thời gian một tiết đã nhanh chóng hơn một vạn, hơn nữa còn có một đống account marketing chia sẻ làm gia tăng nhiệt độ.

Đường Đường lúc trước còn chưa xác định nhưng bây giờ cô đã chắc chắn.

Bài báo là do ngẫu nhiên đăng lên nhưng nó hot như vậy nhất định không phải do ngẫu nhiên. Đường Đường chụp ảnh màn hình gửi cho Đái Na, chưa được một phút Đái Na đã trả lời Wechat của cô.

[ Em có thể đừng thông minh như vậy không? ]

Đường Đường cười cười đóng Wechat, sau đó mở ra Weibo lần nữa. Bởi vì đề tài này đang nóng lên nên số người gia nhập thảo luận cũng tăng lên nhiều.

Hầu như mọi người đều nói cảnh sát đã làm rất tốt.

[ Mình không cao hứng thì đem người khác ra xả giận, vậy sao ông không tự vả mặt mình đi cho hết giận? ]

[ A a a, tiểu khu nhà tôi cũng như thế này, ném bát ném chậu, tính tình thật sự rất tệ. Khi ném những người đó họ có nghĩ đến người nhà mình cũng đang ở dưới không! ]

[ Nhất định phải ngăn cấm loại hành vi thế này! ]

Ngẫu nhiên cũng có một hai người nói, trực tiếp phán án tù một năm thì có phải hơi quá đáng không, cũng không phải đồ vật nguy hiểm gì, chỉ là một chai bia. Bình luận này nhanh chóng bị khắp nơi phản bác.

[ Lần này là chai bia, lần sau nếu ông ta ném những vật nguy hiểm hơn rồi sao? ]

[ Bạn căn bản không biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm. Một quả trứng 30 gram được ném xuống từ lầu bốn có thể khiến người ta bị sưng một cục to, từ lầu tám ném xuống có thể làm da đầu bị tổn thương, từ lầu mười tám ném xuống có thể đập vỡ sọ một người, từ lầu hai mươi lăm có thể khiến cho người ta tử vong tại chỗ. Đây là kết luận của một nghiên cứu về quả trứng. Quả trứng gà 30 gram có thể nguy hiểm như vậy, vậy bạn nói chai bia không nguy hiểm? Nói giỡn sao? ]

[ Nếu bạn nói không quá đáng vậy chúc bạn lần sau bị ném một cái! ]

[ Giam một năm sao lại quá đáng, lẽ ra phải giam ba năm mới đúng. ]

Cư dân mạng lòng đầy căm phẫn tức giận mắng người ném chai rượu, vốn dĩ nhiệt độ đã đi lên, lại có Đái Na châm dầu, rốt cuộc bài báo này cũng trực tiếp được đẩy lên top một hot search.

Muốn người ta không chú ý cũng khó.

Trong giờ giải lao mọi người chơi điện thoại không ít, chỉ cần lên mạng thì sẽ thấy bài báo này. Nữ sinh ngồi trước Đường Đường cẩn thận quay xuống, "Đường Đường, cậu xem cái này chưa?"

"Cái gì", Đường Đường cầm lấy điện thoại nhìn thoáng quá, sau khi xem xong vẻ mặt kinh ngạc, "Phán một năm?"

"Đúng vậy", nữ sinh nói, sau đó chớp chớp mắt với Đường Đường, "Vậy chuyện lúc trước cậu bị người ta ném chai nước, người kia..."

Nói xong lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng mở Tieba lên, lên xuống tới lui kéo kéo một hồi cũng không tìm được cái video lúc trước, "A, tớ lúc trước sao không lưu video lại..."

"Không sao đâu", Đường Đường nhìn cô gái nhỏ trước mắt vẻ mặt quan tâm cô, có chút không đành lòng lừa cô, "Chuyện đã qua rồi."

"Nhưng tớ cảm thấy thật đáng tiếc..."

Từ khi quan hệ tốt hơn với Đường Đường, cô gái này đã hoàn toàn hướng về Đường Đường. Lại trên dưới hỏi thăm một chút, phát hiện mọi người đều không lưu lại video trước đó, tiếc nuối thở dài.

Mà đồng thời, trong một lớp học nào đó, một nam sinh nhìn thấy hot search này liền sợ tới mức cứng đờ cả người. Anh em bên cạnh liếc nhau một cái sau đó tiến lên an ủi cậu ta, "Không có việc gì, Đường Đường đã nói là không truy cứu mà."

"Đúng vậy, hơn nữa video trên Tieba đã sớm xóa rồi."

Bạn học nam chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

Lại qua thêm vài ngày, hot search ném chai bia rốt cuộc cũng sóng êm biển lặng, nam sinh cuối cùng cũng yên tâm.

Kết quả ngày hôm sau vào lớp, ánh mắt của mọi người đều thẳng tấp nhìn vào cậu ta. Trong lòng nam sinh nhất thời căng thẳng, "Sao... Làm sao vậy?"

"Cái video kia, lên hot search..."

Bà chị beta: Chúng mình đã đi hơn nửa chặng đường rồi ấy các bạn ạ, rất nhanh sẽ hoàn thôi, trong tháng thi cử này chúc mọi người thi tốt, đừng ham mê đọc truyện quá nhé