Có lẽ bởi quá mức bình tĩnh, Tiêu Diên Lễ do dự chốc lát, mới hơi nghiêng người, “Mời.”

Nhâm Hoài Phong cười cười, dặn dò Trư Mao tự tìm chỗ tiêu khiển, chờ hắn ra.

Tiến vào cửa Đông, Nhâm Hoài Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy một toà lầu nhỏ cách đó không xa, “Đó là nơi Nhị gia ở?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Là thư phòng của ta, ta không ở nơi này.”

Nhâm Hoài Phong như nhớ lại cái gì, “Ta nhớ hôm Tiêu Nhị phu nhân mất, ta lần đầu tới quý phủ, đi lạc đường, hình như đi tới nơi Nhị gia ở, viện kia quả thực không giống bên này cho lắm.”

Nhắc tới lần đó, tất nhiên không khỏi nhớ tới Nhâm Hoài Phong nhìn lén Tiêu Diên Lễ tắm.

Tiêu Diên Lễ trầm mặc không lên tiếng, không trả lời.

Nhâm Hoài Phong cũng cười cười, không tiếp tục nói nữa.

Ba người tiến vào phủ, có gã sai vặt chạy tới nghênh đón, bị Tiêu Diên Lễ vung tay lui xuống.

Nhâm Hoài Phong không nói gì, Tiêu Diên Lễ cũng không nói gì, Tiêu Tứ Lang không biết nói cái gì cho phải, giữa ba người tạo thành bầu không khí quỷ dị.

Đại khái trước đó cùng Tiêu lão thái quân nói chuyện kia, khiến tâm lý Tiêu Tứ Lang có cái nhìn đối với Nhị ca mình hơi khác một chút, càng không tự chủ liếc về phía Nhâm Hoài Phong nhiều hơn.

Nhị ca nói với mẫu thân từ giờ khắc này không còn người trong lòng nữa, chứng tỏ đã từng có người trong lòng. Y không chịu nói cho bất luận người nào biết, điều này có nghĩa rằng dù dùng loại lý do hay góc độ nào mà nói, y đều không thể yêu người đó, không thể để cho người khác biết y yêu người đó, bằng không chính là đại nghịch bất đạo bôi nhọ gia phong, bằng không chính là vạn người phỉ nhổ.

Y là hậu nhân của Tiêu gia, là Tuyên Ninh Hầu phủ Thế tử, là thần tử trụ cột của quốc gia, bao nhiêu tên tuổi đó đều mang trọng trách đè nặng trên người y, y phải gánh vác toàn bộ, không thể bỏ xuống dù chỉ một cái. Thứ có thể bỏ xuống, cũng chỉ có thể là tình cảm của y.

Tiêu Tứ Lang thầm nghĩ, không khỏi nhìn Nhâm Hoài Phong nhiều lần, chẳng lẽ thật sự là công tử bột này?

Tiêu Tứ Lang khẽ lắc đầu một cái, nghĩ thầm người này phong lưu bậc nhất kinh thành, sao có thể khiến Nhị ca động tâm, Nhị ca động tâm chắc chắn phải là nữ tử phong hoa tuyệt đại [1].

[1] Vô cùng xinh đẹp, phong lưu

Người Nhị ca từng tiếp xúc, hắn đều biết, nơi nào có nữ tử như vậy?

Tiêu Tứ Lang nghĩ bậy nghĩ bạ, ánh mắt thăm dò cường liệt liên tục bắn đến khiến Nhâm Hoài Phong cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.

Hắn mở miệng hỏi: “Tiêu Tứ công tử, ngươi nhìn ta làm gì?”

Tiêu Tứ Lang lườm hắn một cái, còn chưa trả lời, Nhâm Hoài Phong đã cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không thích nữ nhân, mà thích nam nhân?”

“Còn có thể mất mặt hơn không?” Tiêu Tứ Lang khinh bỉ nói, càng cảm thấy bản thân nghĩ đến hồ đồ rồi, Nhâm Tam là loại hỗn trướng nào, chỗ nào xứng đánh đồng với Nhị ca.

Nhâm Hoài Phong cười nói: “Ta luôn luôn không cần mặt mũi, ngươi cũng không phải không biết.”

Tiêu Tứ Lang nói: “Ta thật hối hận khi để ngươi tiến vào cổng lớn Tiêu gia ta.”

Nhâm Hoài Phong nói: “Cũng không phải ngươi để ta tiến vào, là Nhị ca ngươi để, muốn hối hận tìm Nhị ca ngươi nói!”

Tiêu Tứ Lang bị chặn họng, hắn vốn không giỏi ngôn từ, khi có thể động thủ tuyệt đối không nói chuyện, “Lười phí lời với loại phá gia chi tử như ngươi! Muốn nói gì mau nói đi, không thì nhanh chóng cút về!”

Vừa dứt lời, Tiêu Diên Lễ đẩy cửa thư phòng ra, ngăn hai người đấu võ mồm phía sau: “Được rồi, có chuyện gì vào trong rồi nói.”

Trong thư phòng quanh năm mở cửa sổ, lúc tiến vào cảm giác vẫn lạnh như bên ngoài.

Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia, ngươi cả ngày đều quạnh quẽ như vậy à? Trong nhà không phải có nữ nhân sưởi ấm đẹp tựa như hoa sao, không nỡ lòng bỏ ra hưởng dụng ư?”

Tiêu Diên Lễ lạnh lùng nói: “Nhâm tam công tử hôm nay đến đây nếu là đặc biệt nói câu này, vậy cũng đừng trách Tiêu phủ không có tình người tiễn khách.”

“Đừng!” Nhâm Hoài Phong tự tìm ghế ngồi xuống, ra hiệu Tiêu Tứ Lang đóng cửa sổ lại.

Tiêu Tứ Lang theo lời làm, Nhâm Hoài Phong lúc này mới lên tiếng: “Mời thần thì dễ tiễn thần khó, ta là như vậy, Thẩm gia Thừa Ninh Quận chúa cũng là như thế, Nhị gia lúc trước tại sao đồng ý hôn sự này, còn muốn bái đường sớm hai tháng, là sợ ta hay là sợ Thừa Ninh Quận chúa?”

Tiêu Diên Lễ không trả lời, nhưng ánh mắt sắc bén, Nhâm Hoài Phong cũng không sợ y.

Tiếp tục dựa vào ghế mạn bất kinh tâm nói: “Kế hoạch của ta còn chưa thực thi được một nửa, Nhị gia nóng ruột như vậy, làm gì a?”

Ánh mắt hai người giao nhau, lời Nhâm Hoài Phong nói thực không êm tai, Tiêu Tứ Lang đánh gãy: “Nhâm Tam, đừng ở Tiêu phủ ta ngang ngược!”

Nhâm Hoài Phong cười lạnh một tiếng: “Ta tất nhiên không dám, ta chỉ là thay Nhị ca ngươi không đáng thôi.”

Tiêu Diên Lễ nghe thế, mới mở miệng: “Ta có cái gì không đáng?”

Nhâm Hoài Phong đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết, thú Thẩm Thừa Ninh vào cửa, chính là bắt đầu bi kịch cả đời ngươi! Ngươi muốn rơi vào kết cục cả đời cơ khổ đến cuối cùng hài cốt cũng không còn sao?”

Thấy bộ dáng Tiêu Diên Lễ không hề bị lay động, Nhâm Hoài Phong bỗng nhiên lại xì hơi, ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn Tiêu Diên Lễ.

“Kỳ thực người sau khi chết, không có gì ghê gớm, là hậu nhân tế điện phô trương hay hài cốt không còn, đều không khác gì nhau cả, ta ban đầu nghĩ lấy miễn tử kim bài mà Tiên Đế ban cho Nhâm gia đi cầu ý chỉ, Thiên gia sĩ diện, đã từng ưng thuận không thể không tiếp thu, ta huyên náo lớn như vậy, là muốn giúp ngươi phá huỷ hôn sự này, chưa từng mơ được ngươi đáp lại.”

Nhâm Hoài Phong cười khổ lắc lắc đầu, “Bây giờ miễn tử kim bài cũng không thể dùng.”

Tiêu Tứ Lang nghe Nhâm Hoài Phong nói lời này không khỏi giật mình.

Dù là Tiêu Diên Lễ cũng ngầm kinh hãi, rồi lại bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi có biết, miễn tử kim bài của Nhâm gia do ba vị thúc thúc và hai vị ca ca ngươi dùng mệnh đổi lấy, nhằm bảo đảm Nhâm gia bình an vô sự, ngươi tội gì…”

“Ngươi nói ta khổ như thế chứ gì?” Nhâm Hoài Phong hỏi ngược lại Tiêu Diên Lễ.

Tiêu Diên Lễ ngậm miệng không nói.

Nhâm Hoài Phong nói: “Các ngươi hẳn đều cảm thấy ta là loại người không cần mặt mũi, bất hiếu bất nghĩa, ta nếu thật sự giống ngươi được chúng nhân xưng tụng, trở thành tấm gương gia tử thế gia, vậy Phụng An Bá phủ ta cách ngày diệt môn không xa. Dù sao Nhâm gia cũng không sánh được Tiêu gia cây lớn rễ sâu, người trên triều không dám động đến. Chúng ta bất quá cũng chỉ là mấy đời võ tướng, may mắn lập vài chiến công, vốn nhờ công nhận tước, có vinh hoa phú quý, nhưng những thứ này đều là giả tạo thôi. Sớm muộn có một ngày người cho chúng ta vinh hoa phú quý, cũng sẽ muốn mệnh chúng ta. Điều này lão Bá gia và ta đều thấy rất rõ ràng, cũng hiểu rõ, đến khi đó miễn tử kim bài cũng vô dụng, tự nhiên thành đồ trang trí, chẳng bằng đem ra làm chút việc tư tâm.”

Ánh mắt Nhâm Hoài Phong nhìn về phía Tiêu Diên Lễ, trên mặt Tiêu Diên Lễ vẫn luôn hờ hững như vậy, khiến người xem không ra bất kỳ tâm tình gì.

Nhâm Hoài Phong chỉ có thể thở dài trong lòng, “Thôi, nói những lời này còn ý nghĩa gì, việc đã đến nước này, chỉ có thể tìm cách giải quyết.”

Tiêu Tứ Lang nói: “Ngươi vừa nói có cách, lúc này có thể nói nghe một chút.”

Nhâm Hoài Phong gật đầu nói: “Tiêu gia được lão thái quân quản giáo, tất nhiên là tường đồng vách sắt, Tiêu gia Thế tử phu nhân đến tột cùng phạm vào chuyện gì, người khác cũng không thể nào biết được.”

Tiêu Diên Lễ nói: “Ngươi chẳng phải đã biết?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Phụng An Bá phủ tất nhiên có thủ đoạn của mình, bằng không ta những năm này trêu chọc nhiều tiểu thư thế gia như vậy, tại sao một chút tội phạt đều chưa từng có?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Ngươi thật là có mặt mũi nhắc đến.”

Nhâm Hoài Phong cười cười, tiếp tục: “Bất luận nguyên nhân gì, người khác đều muốn một câu trả lời hợp lý, vậy chúng ta liền chế ra cho người khác một câu trả lời hợp lý, chế ra một lời giải thích Tiêu gia không thể không hưu thê, khi ấy Nhị gia ngươi cũng được giải thoát.”

“Chế ra?” Tiêu Tứ Lang như nghe được chuyện cười, “Chưa nói tới chế ra không phải tạo ra, cho dù thật tạo, Thẩm gia há không thể tra được? Mặc dù không phải chưa từng lừa dối, Tiêu gia ta cũng tuyệt không làm loại việc này.”

Nhâm Hoài Phong nghe vậy nhíu mày, “Cũng không bảo ngươi chế ra, ngươi kích động cái gì?”

“Có ý gì?” Tiêu Tứ Lang hỏi.

Nhâm Hoài Phong hướng Tiêu Diên Lễ liếc mắt một cái, “Nhìn Nhị ca ngươi thận trọng hơn nhiều, không phải sẵn có chống lưng ngay trước mặt ngươi sao?”

“Nữ nhân bị hưu bất quá có mấy cái như vậy, ta tự có biện pháp, các ngươi coi như không biết thôi, nên làm thế nào liền làm thế đó. Ta tới đây, không vì cái gì khác, chính là nghĩ… Ai…”

Nhâm Hoài Phong thở dài, “Tiêu Nhị gia a, giữ lại nữ nhân như thế ở bên người có ý nghĩa gì đây. Vốn sống đã không thoải mái, còn tìm thêm phiền toái cho mình, cần gì chứ?”

Tiêu Diên Lễ im lặng, Nhâm Hoài Phong cũng không còn lời nào để nói, Tiêu Tứ Lang càng không hiểu nổi Nhâm Hoài Phong đang suy nghĩ gì.

Nhâm Hoài Phong đứng lên, vuốt ống tay áo, “Cáo từ.”

Đi được mấy bước, Tiêu Diên Lễ gọi hắn lại, “Khoan đã!”

Nhâm Hoài Phong quay người, “Còn có chuyện gì?”

“Ta không đồng ý.”

“Có ý gì?” Nhâm Hoài Phong có chút mơ màng.

Tiêu Diên Lễ từng bước một đến gần hắn, “Ngươi làm gì ta đều không đồng ý, đây là việc riêng Tiêu gia ta, không tới phiên Nhâm Hoài Phong ngươi nhúng tay, ngươi an phận mà dưỡng bệnh tại Phụng An Bá phủ, đừng ra ngoài gây phiền toái cho ta, ta đã vô cùng cảm kích.”

Nhâm Hoài Phong sững sờ chốc lát, hắn thấy khắp khuôn mặt Tiêu Diên Lễ đầy vẻ chán ghét, lòng đau như bị dao cắt.

Nửa ngày, hắn chẳng hề để ý cười nói: “Việc của Tiêu Diên Lễ ngươi, chính là việc của ta, ta chính là không ưa nữ nhân họ Thẩm kia, thì làm sao?”

“Ngươi nếu như thương tổn nàng nửa phần, chính là đắc tội với Tiêu gia ta.” Tiêu Diên Lễ nhìn chằm chằm mắt Nhâm Hoài Phong, giống như muốn đem lời kia khắc sâu vào trong đầu hắn.

“Ngươi có ý gì?” Nhâm Hoài Phong vô cùng tức giận.

Tiêu Diên Lễ khẽ mỉm cười, thoạt nhìn nguy hiểm cùng đáng sợ, “Thẩm thị là thê tử, ta đương nhiên phải che chở nàng, người khác động nàng mảy may, đều là địch với Tiêu Diên Lễ ta, Nhâm Hoài Phong, ngươi nghĩ rõ.”

Nhâm Hoài Phong không nghĩ tới y vậy mà nói như thế, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ mấy giây, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tiêu Diên Lễ, ngươi thật mẹ nó là tên khốn kiếp! Lão tử là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có biết hay không!”

Tiêu Diên Lễ không tỏ rõ ý kiến.

Nhâm Hoài Phong thấy nam nhân này không phản đối, tức giận đến suýt thổ huyết, “Ta… Ta con mẹ nó muốn đánh chết ngươi, ngươi có tin không? Ngươi có phải muốn chờ nữ nhân kia đâm một đao sau lưng ngươi, đem ngươi đâm chết, đem Tiêu gia phá đổ, ngươi mới cam tâm?”

“Đó đều là chuyện của ta.” Tiêu Diên Lễ không phản bác, chỉ nói một câu như vậy.

Nhâm Hoài Phong chỉ thẳng mặt Tiêu Diên Lễ, tức giận đến ngón tay run rẩy, nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng trực tiếp phất tay áo rời đi.

Tiêu Diên Lễ nhìn bóng lưng Nhâm Hoài Phong rời đi, trầm mặc nửa ngày, y ý thức Tứ đệ mình còn ở bên cạnh, mím mím môi, khống chế hết thảy biểu tình.

“Không có việc gì liền trở về đi.” Hạ lệnh trục khách.

Tiêu Tứ Lang cũng chưa đi, “Nhị ca, Nhâm Tam đề nghị đích xác rất tốt, vì sao không thử một chút?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Để tên ngu xuẩn đó hãm hại người Tiêu gia mình, có gì tốt?”

Tiêu Tứ Lang nói: “Nhưng ít ra đối với cục diện bây giờ mà nói, để đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, có quan hệ gì? Còn nữa, là Nhâm Tam tự nguyện, Tiêu gia không thể để Thẩm Thừa Ninh ở lại, không riêng gì vì Tích Thu, còn vì Nhị ca ngươi.”

“Nhâm Tam muốn đem Thẩm Thừa Ninh lấy đi, tự gánh chịu tất cả hậu quả, chúng ta chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, Nhị ca, ngươi vì sao không đáp ứng?” Tiêu Tứ Lang từng bước ép sát.

Tiêu Diên Lễ nghiêng người lui một bước, “Âm mưu hãm hại trong mắt người từ nhỏ sinh trưởng ở thế gia như chúng ta, chỉ là trò mèo, Nhâm Hoài Phong trốn không thể tách rời quan hệ, Thẩm gia nhất định sẽ trả thù hắn, Tứ đệ, chúng ta không thể làm việc bất nhân bất nghĩa này.”

“Hắn nói, hắn tự có biện pháp.” Tiêu Tứ Lang như trước không chịu lui bước.

Tiêu Diên Lễ trào phúng cười nói: “Dùng miễn tử kim bài của hắn? Chuyện cười! Đó là Thiên gia thừa nhận, không phải Thẩm gia thừa nhận! Tứ đệ, ngươi khi nào ngây thơ như vậy?”

Tiêu Tứ Lang bắt lấy một cánh tay Tiêu Diên Lễ: “Không phải ta ngây thơ, là Nhị ca ngươi xử trí theo cảm tính rồi!”

“Nhâm Tam kia vô liêm sỉ có cái gì đáng đồng tình? Hắn có tội phải chịu, nếu không phải hắn, hài tử của Đại tẩu sẽ không mất, bệnh Ngũ muội sẽ không nặng thêm, ngươi cũng sẽ không trở thành đề tài câu chuyện đầu đường cuối ngõ kinh thành! Đổi thành trước đây, bất luận là Nhâm Hoài Phong hay người nào khác, chỉ cần có thể lợi dụng, liền đều lợi dụng, thế gia vọng tộc, còn nói đạo đức nhân nghĩa cái gì? Nhị ca, ngươi quá mềm lòng rồi!”

Tiêu Diên Lễ không theo bản năng lui về phía sau nữa, y dừng lại, nhìn Tứ đệ từng bước ép sát.

Huynh đệ hai người âm thầm đối đầu ánh đao bóng kiếm.

Bỗng nhiên, Tiêu Diên Lễ nở nụ cười, cười đến rất nhẹ, cũng rất bất đắc dĩ.

“Tứ đệ, đừng dò xét ta, được không?”

Tiêu Tứ Lang siết cánh tay Tiêu Diên Lễ không buông, Tiêu Diên Lễ từng ngón từng ngón đẩy ra.

“Tứ đệ, ta biết ngươi vốn không phải người có tâm cơ thâm trầm, ngươi quang minh lỗi lạc làm rõ phải trái trắng đen, Nhâm Hoài Phong không liên quan đến việc của Đại tẩu và Ngũ muội. Đó không phải hắn làm, trong lòng ngươi biết rất rõ, thậm chí ngươi còn thưởng thức hắn, bằng không ngươi đã sớm dùng trăm ngàn biện pháp khiến hắn sống không bằng chết, những tâm tư thủ đoạn đó của hắn đánh không lại ngươi.”

Tiêu Tứ Lang cuối cùng buông lỏng tay ra, “Nhị ca, ta chỉ muốn biết, người trong bức hoạ kia của ngươi, có phải hắn hay không? Ngươi nói cho ta, có làm sao? Ta là thân đệ đệ của ngươi a!”

Tiêu Diên Lễ mím môi không nói.

Tiêu Tứ Lang tựa hồ cũng từ bỏ hỏi tới cùng, hắn tự mình nói: “Buổi tối ngày ngươi thành thân, Nhâm Hoài Phong tới tìm ngươi, hắn ở bên ngoài hô một đêm, đèn thư phòng ngươi liền sáng một đêm. Trên đỉnh thư phòng này là gian lầu nhỏ, đứng ở đó có thể nhìn thấy bên ngoài cửa Đông, lúc Nhâm Hoài Phong ngã trên mặt đất, ngươi đi ra ngoài. Hắn vốn là ngã xuống, nhào vào vũng nước phải chết đuối, ngươi đem hắn trở mình, xối mưa nhìn hắn mê man nửa đêm, nếu không phải gõ mõ cầm canh đi ngang qua, ngươi chỉ sợ sẽ không trở về.”

“Ngươi có phải còn đứng trên tầng gác cho đến hừng đông, mãi đến tận lúc hạ nhân Nhâm gia đến mang Nhâm Hoài Phong đi, ngươi mới yên tâm?” Tiêu Tứ Lang nói, “Nhị ca, coi như ngươi không chịu thừa nhận, mắt đệ đệ cũng thấy, thứ tình cảm này, dù ngoài miệng không nói, cũng sẽ từ trong mắt tràn ra. Ngươi xem ánh mắt Nhâm Hoài Phong, không giống trước đây.”

Tiêu Diên Lễ nghe vậy trầm mặc, sau đó kéo khóe miệng cười, rất nhanh lắc đầu phủ nhận: “Tứ đệ, ngươi sai rồi, ta từ trước không động tâm với một nam nhân, sau này cũng sẽ không, đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung.”

“Nhị ca, bất kể có phải ta nghĩ bậy nghĩ bạ hay không, Nhâm Hoài Phong và Tiêu gia cũng đã quấn vào trên một cái thuyền, theo tính tình của hắn, ngươi muốn tránh cũng không thoát. Quay đầu lại, hắn vẫn chỉ có một con đường chết.”

“Đều do hắn tự mình lựa chọn, ta không xen vào.” Tiêu Diên Lễ lạnh lùng nói.

“Đã như vậy, ngươi vì sao hiện tại muốn ngăn cản hắn?” Tiêu Tứ Lang cất cao âm thanh, một câu chọt trúng chỗ yếu.

Tiêu Diên Lễ hiếm thấy mà sinh khí: “Tiêu Tứ Lang, ta nói rồi, đừng thăm dò ta! Việc ta không muốn nói, ngươi có hỏi nhiều cũng vô ích, ta là huynh trưởng ngươi, ngươi muốn phạm thượng sao?”

“Đệ đệ không dám.” Tiêu Tứ Lang cung kính nói, “Nhưng đệ đệ chỉ muốn nói một câu, Nhị ca nếu không chấm dứt Nhâm Hoài Phong, hắn sớm muộn sẽ trở thành yếu điểm của ngươi, khiến ngươi đau đến không muốn sống.”

“Ngươi muốn chấm dứt thế nào, giết hắn sao? Thảo gian nhân mệnh [2]?” Tiêu Diên Lễ bắn ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị về phía Tiêu Tứ Lang.

[2] coi mạng người như cỏ rác

Tiêu Tứ Lang hơi nhấc lông mày, “Hoặc là, vĩnh viễn kết đồng tâm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trợ công nam chủ đệ đệ ~ Ban đầu cái này không có trong nội dung vở kịch, trong kế hoạch của tác giả, Tiêu Diên Lễ đến lúc sắp chết mới nói với Nhâm Hoài Phong, trong trái tim của ta từng có ngươi. Nhất thời viết thế này, như vậy tùy nội dung vở kịch phát triển đi, phỏng chừng quyển này sẽ cực kỳ nhiều chữ ~