Cửa phòng thay đồ bị mở ra, một người mặc âu phục vừa kéo cà vạt vừa đi vào, thấy Cố Thanh Trì còn nằm trên sô pha thì cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Thanh Trì, sao cậu vẫn còn ở đây? Không về nhà à?”

Cố Thanh Trì đang nằm trên sô pha bên cạnh tủ khóa, cánh tay cậu chắn ngay mắt, che khuất ánh sáng.

Sofa quá nhỏ, cậu cao 1m83, tỷ lệ cơ thể cực đẹp, chân dài cuộn tròn trên tay vịn sofa.

Cậu còn mặc đồng phục, cắt may kiểu phương Tây rất tốt tôn lên vóc người của cậu , eo đặc biệt hấp dẫn người khác, giống như tre, mảnh khảnh mà cứng cỏi, làm cho người ta rất muốn đưa tay sờ sờ một chút.

Rất khó tưởng tượng, eo của một người đàn ông cũng có thể làm cho người ta rung động như vậy.

Những sợi tóc mai phủ xuống tai nằm rải rác trên ghế sô pha, trông có vẻ bóng bẩy và sặc sỡ, ngay cả sofa cũ nát thoạt nhìn cũng cao cấp hơn rất nhiều.

Cố Thanh Trì nghe vậy dời tay ra, quay đầu đi nhìn người đang nói và mỉm cười.

“Hơi mệt, tôi nằm một lúc.”

Cố Thanh Trì tìm một công việc làm bồi bàn ở nhà hàng Tây, tiền lương cũng không tệ, nhưng lại hơi mệt.

Trước kia khi Cố Thanh Trì vào vai Cố Thanh Trì, có biệt thự, có một tấm thẻ có thể quẹt, tiêu xài không giới hạn.

Bây giờ cốt truyện đã kết thúc, tất cả đều bị thu hồi, cho dù không thu hồi Thanh Trì tất nhiên cũng sẽ không đụng vào nữa, cậu hơi lo lắng.

Công việc thích hợp với Cố Thanh Trì cũng không nhiều, trước kia cậu tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng đời này trình độ học vấn ngẫu nhiên chỉ là trung học phổ thông.

Nhà hàng phương Tây này coi như nổi tiếng, người có tiền lui tới nhiều, ra tay cũng hào phóng, tiền lương cộng thêm tiền boa phi thường khả quan, yêu cầu trình độ phỏng vấn cũng thuận nước dâng thuyền lên cao.

Vốn yêu cầu trình độ học vấn thấp nhất là đại học, bằng trung học của Cố Thanh Trì căn bản không đủ, có thể ứng tuyển thành công vẫn là nhờ cậu thông thạo tiếng Anh.

(Cổ Thần: Học tiếng anh chăm chỉ đi mấy bạn ^^)

Đồng nghiệp đã cởϊ áσ tây trang, mở tủ đựng đồ của mình ra, Cố Thanh Trì nhìn đồng hồ trên tường thấy hơi kì lạ liền hỏi.

"Mới mười giờ thôi, đổi ca à?"

"Thông báo tạm thời, chỗ này của chúng ta đã được đặt, chỉ có hai trưởng ca cùng quản lý ở lại, nghe nói là đoàn làm phim mở tiệc, lai lịch không nhỏ đâu, toàn bộ bao trọn, tốn rất nhiều tiền luôn."

Đồng nghiệp nói xong lấy một miếng sô cô la từ trong túi áo âu phục trên tay ném cho Cố Thanh Trì.

"Ăn một chút để lót bụng, chắc cậu còn chưa ăn tối nhỉ?"

Cố Thanh Trì khịt mũi, bắt lấy sôcôla được ném tới, cậu nằm trên sô pha, vẫn có chút chưa tỉnh ngủ.

Cậu nhìn sôcôla, dùng răng trực tiếp cắn mở bao bì, cau mày, nhai vài cái liền nuốt xuống.

Rõ ràng là mỹ nhân diễm lệ như vậy, làm loại động tác thô lỗ này lại khiến người ta cảm thấy đây cũng là một loại tiêu sái.

Biết sao giờ, người đẹp làm gì cũng đẹp.

Sô cô la này cũng khá đắt tiền, là một thương hiệu nước ngoài, tất cả đều là tiếng Đức.

Là trong nhà hàng chuẩn bị cho khách một món quà nhỏ, nếu khách không đụng tới, lúc dọn bàn sẽ vứt đi toàn bộ, cho nên nhân viên phục vụ thay ca có đôi khi sẽ tiện tay cầm lấy mấy cái, ca trưởng có đôi khi còn có thể chia ra một chút.

Mùi vị có chút đắng, cố Thanh Trì mỗi lần đều cố ý nuốt xuống trước khi nếm được vị đắng, lần nào cũng thất bại, vừa mới vào lưỡi vị đắng tràn ngập trong khoang miệng rồi.

Đồng nghiệp đã thay xong đồ bình thường đang muốn ra ngoài, thấy bộ dáng cậu cau mày nhanh chóng nuốt xuống cảm thấy có chút buồn cười.

"Tôi quên mất, cậu sợ đắng.

Thật không hiểu nổi cậu, rõ ràng sợ đắng như vậy, mỗi lần cho cậu đều ăn."

Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, thoạt nhìn rất buồn ngủ, có thể là do còn chưa tỉnh giấc, ngữ điệu có chút lầm lì, lúc cậu rũ mi mắt xuống trông phi thường say lòng người, từng câu từng chữ giống như ngậm ở đầu lưỡi.

"Bởi vì là anh cho tôi."

Đồng nghiệp là một chàng trai cao lớn, cạo râu, thoạt nhìn có vẻ đẹp trai mạnh mẽ, nghe xong lời này lỗ tai từ từ đỏ lên.

Tuy rằng anh biết rất rõ ràng, Cố Thanh Trì không có ý tứ gì khác.

Anh cũng không phải người đặc biệt, Cố Thanh Trì đối với mọi người đều như thế.

Cũng không phải cố ý nói hay là cái gì, Cố Thanh Trì dường như bản tính vốn là như vậy, khiến người hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác mình cực kì được trân trọng trong mắt cậu .

Mặc dù vậy, chàng trai thì thào với đôi tai đỏ bừng.

"Lần sau tôi mang cho cậu cái ngọt."

Nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không biết Cố Thanh Trì có nghe thấy hay không, cậu đã ngủ thiếp đi.

Đến khi cậu tỉnh lại đã mười một giờ.

Đã đến lúc trở về, nhưng trên thực tế Cố Thanh Trì kỳ thật cũng không sốt ruột.

Phòng cậu thuê cách đây không xa, đi bộ bảy tám phút là tới.

Đồng phục còn chưa thay, cậu chậm rãi đứng lên thay quần áo, cà vạt bị cởi ra, bị chủ nhân tùy ý khoác lên cổ, áo sơ mi cởi ra một nửa, vừa mới lộ ra một nửa vai, cửa đột nhiên bị mở ra.

Cố Thanh Trì nghe tiếng nhìn về phía sau.

Người ở cửa ngậm điếu thuốc, khói lượn lờ, đèn gần cửa bị đồng nghiệp tắt đi, chỉ có đèn trong phòng thay đồ bật.

Điều này có nghĩa là, Cố Thanh Trì trong mắt người ở cửa thật giống như đứng dưới ánh đèn sân khấu, cái gì cũng có thể rõ ràng bị nhìn thấy, mà Cố Thanh Trì lại chỉ có thể nhìn thấy một hình người mơ hồ, hình như đối phương là một người đàn ông cao lớn.

Người bình thường bị bại lộ trong tầm mắt người khác như vậy ít nhiều cũng sẽ có chút luống cuống, nhưng Cố Thanh Trì đối với những thứ này dường như quen thuộc không nhìn thấy.

Cậu nghiêng đầu, lười biếng nhàn tản, cũng không quan tâm.

"Có việc gì không?"

Lúc đối phương bước vào, Cố Thanh Trì cũng đã ngừng động tác cởϊ qυầи áo.

Hiện tại một nửa vai của cậu còn bại lộ dưới ánh đèn, trắng chói mắt, thắt lưng đều là cơ bắp săn chắc, nhưng cũng không khoa trương, có một loại đường cong lưu loát đẹp đẽ đến lạ.

Mỗi một chỗ trên người cậu , đều giống như mỹ quan mà tồn tại.

Lúc này Cố Thanh Trì thản nhiên nhìn qua, mái tóc quấn thành một đường cong tuyệt mỹ quanh cổ, giống như một mỹ nhân ngư ăn thịt người dưới đáy biển.

Cảnh tượng này trực tiếp đập vào mắt Tạ Lục Dữ, điếu thuốc hắn ngậm trong miệng rơi xuống đất.

Trưởng ca không biết từ lúc nào đi ra, thấy Tạ Lục Dữ đứng ở cửa phòng thay đồ nhân viên vội vàng bước nhanh tới.

"Tạ tiên sinh thật ngại quá, hiện tại mới ra ngoài dẫn đường cho ngài, bên cạnh mới là phòng hút thuốc, nơi này là phòng thay đồ của nhân viên của chúng tôi."

Tạ Lục Dữ giống như mới hoàn hồn, ca trưởng chưa kịp nhìn thấy cảnh bên trong liền bị hắn nặng nề đóng cửa lại.

Hắn hơi lúng túng nhặt tàn thuốc vừa rơi xuống đất.

"Thật ngại quá, vừa mới mở nhầm cửa, cho tôi xin lỗi."

Trưởng ca nhìn Tạ Lục Dữ trở về phòng ăn thì cảm thấy kì lạ.

“Quái lạ thật, không phải muốn đi hút thuốc sao?”

Vừa lúc Cố Thanh Trì thay quần áo xong, mở cửa đi ra.

Trưởng ca thấy không trách, Cố Thanh Trì ở bên trong ngủ không phải một hai lần, thường xuyên ngay cả cơm cũng không ăn liền trực tiếp ngủ qua cơn đói, vừa rồi Tạ Lục Dữ chắc là gặp cậu ở bên trong.

"Lại ngủ thiếp đi ở bên trong à? Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu chút đồ ăn mang về, hơn nửa đêm rồi, cũng không còn chỗ ăn cơm.”

Cố Thanh Trì cũng không khách khí.

"Được, cho tôi thêm một chai rượu đi, tiền trừ vào tiền lương của tôi nhé."

Thức ăn trong nhà hàng cũng sẽ không để qua đêm, nhiều người cho phép nhân viên mang về, rượu thì không được.

Trưởng ca vỗ vai cậu.

"Suy nghĩ rất đẹp, tôi thấy có cái gì lấy cái nấy đi, rượu thì đừng nghĩ nữa, hơn nửa đêm rồi, đối với dạ dày không tốt đâu."

Nói xong liền đi vào bếp sau.

Cố Thanh Trì ở cửa phòng thay đồ chờ anh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên tường bên ngoài tòa nhà đối diện đang quảng cáo.

Tạ Lục Dữ đại diện cho thương hiệu quần áo quốc tế, đi theo con đường cao cấp.

Thương hiệu này cực kì kiêu ngạo, ở Trung Quốc chưa bao giờ chỉ định người đại diện, mấy ngày trước ký hợp đồng ba năm với Tạ Lục Dữ, ầm ĩ đến mấy ngày trên hot search Weibo.

Mấy ngày nay mọi người xung quanh đều đang thảo luận chuyện này, ngay cả Cố Thanh Trì cũng không chú ý nhiều đến những chuyện showbiz cũng biết đến.

Cũng khó trách, mới 27 tuổi đã trở thành ảnh đế, mọi người đều sẽ yêu thích.

Không phải tuỳ tiện là có thể phong danh hiệu ảnh dế, chỉ có người đoạt cúp vàng mới có tư cách được gọi là ảnh đế.

Tạ Lục Dữ năm nay vừa mới đạt được cúp vàng, nhân khí cùng địa vị đều thuận nước dâng thuyền lên cao, cũng khó trách được trở thành người đại diện của thương hiệu lớn.

Thế giới này tương tự như thế giới của Cố Thanh Trì, ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình của nó phát triển chưa từng có, giới giải trí phát triển mạnh mẽ.

Trong khi nền công nghiệp ngày càng phát triển, các diễn viên, các tác phẩm điện ảnh và truyền hình có một bộ tiêu chuẩn quốc tế, rất có thẩm quyền, đánh giá diễn viên và đánh giá tác phẩm phải được tách riêng biệt.

Các diễn viên xuất sắc nhất sẽ được trao cúp vàng.

Tên rất thô tục, nhưng nội dung lại không hề tầm thường, điều kiện nhận được cúp vàng vô cùng hà khắc, dù sao tác phẩm xuất sắc năm nào cũng có, diễn viên ưu tú lại không nhất định.

Chỉ có tác phẩm xuất sắc đạt tới một chỉ tiêu nhất định mới có tư cách cạnh tranh cúp vàng, ba năm một lần, bình thường đều là tích lũy một đoạn thời gian tư cách giành giải thưởng, Trung Quốc nhiều năm như vậy cũng chỉ có ba vị, người trẻ nhất khi đoạt giải cũng ba mươi bảy.

Tạ Lục Dữ trong diễn xuất đích thực là một thiên tài.

*

Trái tim Tạ Lục Dữ đập thình thịch, trong đầu đều là tất cả hình ảnh vừa rồi, rõ ràng đối phương lộ ra không nhiều lắm, nhưng sức ảnh hưởng quá lớn, hắn lớn như vậy cũng đã nhìn thấy nhiều con trai xinh đẹp, thế nhưng có chút luống cuống tay chân khi nhìn thấy người kia.

Hắn ngửi ngửi mùi thuốc lá còn sót lại trong ngón tay, lúc này mới làm cho mình tỉnh táo lại.

Đạo diễn Trần quay đầu nhìn thấy Tạ Lục Dữ, dự án anh chuẩn bị rất lâu rốt cục cũng bắt đầu, vừa cao hứng liền uống nhiều.

Đạo diễn Trần cao hứng chào hỏi Tạ Lục Dữ.

"Nào, uống hai chén với tôi đi.”

Biên kịch ngồi xung quanh đạo diễn Trần cười ha hả nhường chỗ cho Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh còn uống nữa à? Quay về chị dâu lại mắng em mất.”

Tạ Lục Dữ vừa mới ra mắt đã quen biết đạo diễn Trần, khi đó Tạ Lục Dữ còn rất trẻ tuổi ngông cuồng, ngoại trừ diễn xuất cái gì cũng không biết, cả người tính tình thối nát, có thể nói là Trần đạo diễn đã dẫn hắn vào nghề.

Hai người cũng là sư cũng là bạn, nói chuyện cũng tùy ý.

Đạo diễn Trần vỗ vỗ đùi.

"Này, không phải là chú còn ở đây sao? Anh nói cùng chú ra ngoài thì chuyện gì cũng không sao rồi, chị dâu chú đúng là tin chú, thật sự kì lạ thật.”

"Vì em đây là nhân cách mê người, người gặp người thích, anh tất nhiên là không hiểu rồi."

Đạo diễn Trần nghẹn họng.

"Tính tình xấu như chú sao mà chưa bị đánh chết vậy."

Tạ Lục Dữ nói như thật.

"Không phải trên mạng đều nói sao, dựa vào nhan sắc mà sống, năm đó anh chẳng phải coi trọng bộ dạng đẹp mắt của em à?"

Đạo diễn Trần nhìn gương mặt kia của hắn, thật sự không nói nên lời.

"Bao nhiêu người khen nhan sắc của mình ngày càng đi lên, cậu thì ngược lại, khen nhan sắc trước kia của mình."

"Cái gì mà nhan sắc trước kia, nhan sắc của em luôn đẹp như vậy."

Đạo diễn Trần nghĩ, đây là sự thật, hắn trời sinh đã định sẵn phải ăn bát cơm này, nhìn lại những diễn viên mới ra mắt bây giờ, nhân vật nào cũng sở hữu nhan sắc kinh điển.

Không đợi anh lôi kéo Tạ Lục Dữ thở dài xúc động ôn lại hồi ức năm đó, liền nghe Tạ Lục Dữ nói.

"Cho dù không phải lúc nào em cũng đẹp như thế thì em lớn lên vẫn có vẻ đẹp trong sáng và tự nhiên, anh hiểu không?"

Đạo diễn Trần yên lặng ngậm miệng, Tạ Lục Dữ chính đúng là tự luyến mà, cái miệng này của hắn, đến bây giờ còn chưa bị người ta đánh chết chắc là do chưa tới số, thần chết chưa muốn dẫn hắn đi đây mà.

Đạo diễn Trần toàn chạy đi chạy lại quanh năm suốt tháng, tuy rằng vẫn là người của thời đại mới, nhưng ít nhiều vẫn có chút tật xấu của người trung niên, mấy năm nay đặc biệt thích lôi kéo người khác nói chuyện cùng.

“Chú phải biết rằng ngoài thế giới kia có người ——"

Đạo diễn Trấn vốn định giảng giải cho Tạ Lục Dữ, để cho hắn chột dạ một chút, nghiêm túc nghiên cứu diễn xuất.

Kết quả vừa muốn mở miệng anh lại nhớ tới người trước mắt này vừa mới lấy được cúp vàng, nửa đường liền chuyển câu.

"Có nhiều mỹ nhân như vậy, hoa đỏ không nở trăm ngày, hiện tại mấy cô gái nhỏ đều thích người trẻ tuổi, chú bây giờ tuy hot, nhưng qua hai năm nữa thì lấy cái gì ăn cơm?"

Đạo diễn Trần uống quá nhiều đã bắt đầu choáng váng, thật lòng lo lắng cho tiền đồ của vị ảnh đế vừa mới đăng cơ trước mặt.

Nữ chính bên cạnh thiếu chút nữa phun ra một ngụm thức ăn.

Tạ Lục Dữ gật gật đầu, trong đầu nghĩ đến người vừa rồi trong phòng thay đồ, nghe đạo diễn Trần nói "người ngoài thế giới kia", hiếm thấy hắn không nói ra lời làm tổn thương người khác.

"Nhìn trẻ thật."

Người như vậy một khi tiến vào giới giải trí, cho dù cậu cái gì cũng không biết, trở thành lưu lượng đỉnh cấp cũng không thành vấn đề.

Mỹ nhân thế gian này bảy phần vào giới giải trí, Tạ Lục Dữ cho rằng mình đã khá hiểu sự đời, bây giờ xem ra… là hắn quá nông cạn rồi.

Quả nhiên vẫn có cao thủ ở trong dân gian..