Tiêu Dư An trong nháy mắt kinh ngạc, ngay tức khắc bị kéo vào trong động, râu quai nón thả hắn ra, ở trước mặt hắn quỷ nửa gối xuống: “Hoàng thượng, ta là phó tướng của Lý Vô Định tướng quân, người có thể không quen biết ta, nhưng mà người đừng lo lắng, ta biết làm sao rời khỏi đây, vi thần nhất định sẽ hộ tống người ra ngoài cho tốt.”

“Ta… … ta không phải… …” Âm thanh của Tiêu Dư An âm ỷ có chút run rẩy, hắn đưa tay đi kéo râu quai nón, “Đừng quỳ ta, mau đứng dậy.”

Râu quai nón không nguyện đứng dậy, kiên trì quỳ đó: “Hoàng thượng, người tin tưởng vi thần có thể mang người ra ngoài, nơi này và con đường chạy trốn này vi thần đã chuẩn bị rất lâu rồi, hoàng thượng người chịu khổ rồi, bị giam cầm trong địch quốc, từ trước đến nay luôn nhẫn nhục phụ trọng, chịu người khác khinh nhục… …”

“Không phải, ta là tự nguyện ở lại nơi này.” Tiêu Dư An bỗng nhiên cắt lời hắn.

Âm thanh của râu quai nón bỗng im bặt, giống như cây cầm bị đứt dây, dư âm run rẩy đến lòng người hoang mang, hắn ngỡ ngàng mà ngẩng đầu dậy, lưng lại đột nhiên đổ sụp xuống, hắn nhìn qua Tiêu Dư An, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu: “Người, người là tự nguyện ở lại nơi này? Người làm sao có thể, làm sao có thể tự nguyện ở lại nơi này chứ?”

Tiêu Dư An đưa tay kéo hắn dậy, nói: “Ngươi cứ coi như… … cứ coi như ta cũng giống với ngươi vậy, sống tạm nơi đây đi.”

Phía trên vách núi bắt đầu có người lớn tiếng kêu gọi tên của Tiêu Dư An, thấp thấp thoáng thoáng có hạnh động xuống đây.

Râu quai nón một lần nữa quỳ xuống, lần này là hai gối chạm đất: “Hoàng thượng, ta thay Bắc quốc ngự ngựa chinh chiến nửa đời, trong thời gian đó chưa từng có qua lòng dạ khác, ta đã từng có rất nhiều huynh đệ, sau đó bọn họ đều toàn bộ chết trên chiến trường, chỉ duy nhất ta đã chọn lựa tham sống sợ chết, từ đó mỗi ngày lương tâm đều đang chịu đựng dày vò, ta vô số lần mơ thấy những huynh đệ đã chết đi đó chỉ ở sau lưng ta, chất vấn ta tại sao chịu nhục sống qua ngày, hoàng thượng, người có thể nói cho ta biết, tại sao không?”

Tiêu Dư An chịu không nổi sự quỳ lạy của râu quai nón, dứt khoát cũng quỳ xuống: “Ta không phải hoàng thượng Bắc quốc… …”

Râu quai nón lên tiếng cắt lời hắn: “Hoàng thượng! Dù cho nước vỡ rồi, người vẫn như cũ là hoàng thượng của chúng ta a, quân vương Bắc quốc, là dấu ấn khắc vào trong xương của người, cả đời này cũng sẽ đi theo người, cho dù người thay tên đổi họ, cho dù người thề thốt không nhận cũng vô dụng, hoàng thượng, chúng ta rời khỏi đây đi, nói không chừng, chúng ta còn có thể đợi thời trở lại, đoạt về Bắc quốc!!!”

Lời của râu quai nón giống như một cây roi sắc mang theo gai vậy, mỗi nói một câu thì quật vào trong lòng Tiêu Dư An một cái, quật đến nổi hắn ở dưới cái xác thịt này máu thịt bê bết, không thể phân biệt ra bộ dạng của Tiêu Dư An thêm nữa, cũng quật đến hắn không thể nói ra thêm lời biện giải nào nữa.

Râu quai nón bỗng nhiên từ chỗ eo rút ra một cây dao găm: “Hoàng thượng, người thật sự không nguyện rời khỏi sao?”

Tiêu Dư An rất lâu không lên tiếng.

“Được… … vậy tha thứ cho vi thần vô lễ, rời khỏi đây trước, vi thần vốn đã sớm có dự tính này, đã luôn không có cách nào hạ quyết tâm, hôm nay nhìn thấy hoàng thượng, vị thần không kềm được mà đã ôm lấy một tia niệm tưởng, có lẽ ý nghĩa mà vi thần chịu nhục sống tạm, chính là mang hoàng thượng trốn khỏi Nam Yến quốc, không nghĩ đến hoàng thượng vậy mà không nguyện rời đi, vậy mà cam tâm đi làm tù nhân… … ta đang nói cái gì chứ, ta dựa vào cái gì trách móc hoàng thượng người, ta rõ ràng cũng đã phản bội các huynh đệ, đầu hàng kẻ địch… …”

Râu quai nón đột nhiên ngửa đầu bắt đầu cười lớn, cười đến hơi trên không tiếp hơi dưới, cực kỳ điên cuồng, Tiêu Dư An vốn tưởng rằng hắn nói ‘rời khỏi đây trước’ là ý chỉ chạy trốn, nào ngờ râu quai nón đột nhiên giơ lên dao găm, cây dao găm đó sáng trong, lưỡi dao sắc bén mang theo khí lạnh.

Tiêu Dư An kêu lớn một tiếng, nhào lên trước: “Đừng!”

Đáng tiếc tất cả đều đã không còn kịp, râu quai nón gạch ra cổ họng của chính mình, máu tưới nóng ấm lập tức bắn lên đầy mặt và cả người của Tiêu Dư An, mùi máu tanh cực nặng.

Trong nháy mắt, ngàn vạn vất vả trước đó, một lòng một dạ muốn cứu Bắc quốc, nhưng lại chỉ có thể bị ông trời một lần rồi một lần kéo vào vực thẳm, sự bất lực và sợ hãi đó đã chiếm giữ lấy toàn bộ cơ thể Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An toàn thân bắt đầu run rẩy, bên tai vang lên từng tiếng từng tiếng hoàng thượng, những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau, giống như quỷ khóc sói gào, thê lương bi ai.

Tiêu Dư An đột nhiên đưa lên tay, hung hăng mà cho mình một cái bạt tay, sau đó hai tay ôm lấy đầu.

Lúc thị vệ từ trên vách núi bò xuống tìm được Tiêu Dư An, râu quai nón đã không con thở nữa, Tiêu Dư An co rút ở chỗ đó, toàn thân đều là máu bắn lên, thị vệ vội vàng lên trước: “Tiêu công tử, ngài không sao chứ, ta mang ngài đi lên, sau đó bẩm báo hoàng thượng… …”

Tiêu Dư An bỗng chốc đưa tay, một cái nắm lấy cánh tay của thị vệ, ngẩng đầu dậy, hắn nói: “Đừng nói cho hoàng thượng các ngươi, cái gì cũng đừng nói.”

Hai người bọn họ đã nói trước rồi, Án Hà Thanh phụ trách trị quốc an ban, vậy những chuyện này, cứ để hắn chịu đựng.

Và giờ đây, Án Hà Thanh đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên nghe thấy thị vệ đến báo: “Hoàng thượng, Tiết tướng quân nói có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Án Hà Thanh từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, hơi hơi cau mày, nói: “Mời.”

Không qua một lúc, Trần Ca bước vào, chắp đấm quỳ lạy: “Hoàng thượng.”

“Tiết tướng quân mời dậy.” Án Hà Thanh tuy rằng đầy đủ lễ phép, nhưng thái độ không nóng không lạnh, mất đi sự thân mật gọi thúc phụ ngày xưa.

Tiết Nghiêm đứng dậy nói: “Bẩm báo hoàng thượng, trong quân có binh sĩ âm mưu tạo phản, đã kịp thời phát hiện, bị xử lý trấn áp.”

Án Hà Thanh nói: “Ừm, vất vả Tiết tướng quân.”

Tiết Nghiêm nói: “Hoàng thượng, lần tạo phản này, là bởi vì trong quân đội có phó tướng nghe thấy ngươi bao che phế đế Bắc quốc… …”

Án Hà Thanh lên tiếng cắt lời hắn: “Tiết tướng quân, còn có việc khác sao? Không có thì quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Tiết Nghiêm tức khắc yên lặng, hắn chần chừ một lúc, chắp đấm cáo lui, sau khi quay qua người đột nhiên lại nói: “Hà Thanh, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn tình ái, hay là muốn quốc gia? Ngươi muốn tư thủ*, hay là muốn thiên hạ?”

(*Tử thủ: là hai người sống cùng nhau trọn đời.)

Ánh mắt của Án Hà Thanh không có rời khỏi tấu chương trong tay, hắn chầm chậm mà viết xong lời phê duyệt cuối cùng, lãnh đạm mà mỗi chữ mỗi ngừng nói: “Thúc phụ, hai cái ta đều muốn.”

Việc Án Hà Thanh không sợ nhất chính là dùng hết toàn bộ sức lực đi tranh về.

Rõ ràng vẫn chưa liều cả tính mạng đi nỗ lực, dựa vào cái gì phải bắt hắn đi chọn lựa trước?

Chuyện khó nhất trên thế gian này, rõ ràng là người mình thích vừa đúng cũng thích ngươi.

Giờ đây Tiêu Dư An đã đứng ở đằng sau hắn, không rời đi nữa, vậy dẫu rằng là thiên quân vạn mã, dù cho là ngàn người chí trích, hắn Án Hà Thanh có cái gì phải sợ hãi chứ?